Triệu Kinh Duy ôm cô, trán chống lên trán cô, cười khẽ: "Được, tối nay đúng là mẹ nó thật mệt mỏi."
Lâm Tri Du vùi mặt vào lòng anh, quanh hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá trên người anh, Lâm Tri Du cũng không rõ hai người ầm ĩ vì chuyện gì, chỉ là khi Triệu Kinh Duy đưa cô về, cô thực sự đã nghĩ đến việc thôi vậy. Khoảng cách giữa hai người quá lớn, gia đình cô và anh, còn có chuyện của bố cô.
Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc, Triệu Kinh Duy nói: "Tối nay nếu anh không đến tìm em, có phải em muốn thôi vậy không?"
Lâm Tri Du bị anh đoán trúng tâm tư, xấu hổ cụp hàng mi xuống: "Lúc anh lái xe đưa em về, trên đường về, em đúng là có nghĩ đến chuyện này. Giá như hoàn cảnh gia đình anh không tốt như vậy thì tốt biết mấy, đôi khi, em nghĩ nếu như anh giống em thì tốt, hoặc tốt hơn em một chút thôi. Như vậy em cũng có thể không chút gánh nặng mà ở bên anh, anh nói xem em có ích kỷ lắm không?"
Triệu Kinh Duy cúi đầu, hôn lên môi cô, giọng trầm thấp: "Anh cũng chỉ là người bình thường, chỉ là may mắn hơn em một chút, hoàn cảnh sinh ra tốt hơn một chút, điều này không đại diện cho điều gì."
Lâm Tri Du nhỏ giọng nói: "Anh đang đánh tráo khái niệm, em phải về rồi, không lát nữa mẹ em dậy mất."
Triệu Kinh Duy hơi nhếch cằm: "Đưa em lên trên."
Lần này Lâm Tri Du không từ chối, Triệu Kinh Duy nắm tay cô đi vào hành lang, anh lấy điện thoại ra khỏi túi, Lâm Tri Du nói: "Đừng bật đèn pin, cứ đi lên như vậy đi."
Triệu Kinh Duy cất điện thoại đi, khẽ cười: "Đừng có mà ngã đấy."
Lâm Tri Du quay đầu nhìn anh: "Không phải còn có anh sao."
Triệu Kinh Duy nắm chặt tay cô: "Lời này nghe được đấy."
Ánh trăng trong trẻo chiếu qua cửa sổ thông gió của hành lang, rọi xuống một màu bạc, trong hành lang tường tróc vữa, Lâm Tri Du nắm chặt tay anh, không hiểu sao lại thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. Giống như lần trước ở Yến Sơn, hai người đi ra khỏi phòng chiếu phim của biệt thự, anh cũng nắm tay cô như thế này.
Triệu Kinh Duy dường như cũng nhớ đến chuyện ở Yến Sơn lần đó, anh nghiêng đầu: "Lúc ở Yến Sơn, sao em không tìm Uông Tuyền?"
Lâm Tri Du: "Anh muốn nghe sự thật không?"
Triệu Kinh Duy nhìn cô trong bóng tối, chậm rãi nói: "Còn có lời nào mà anh không thể nghe được sao?"
Lâm Tri Du dừng bước, cân nhắc lời lẽ: "Vì lúc đó em thấy anh ta ấy quá thật thà, không hợp lắm, hơn nữa lúc đó em cũng không muốn liên lạc gì với Uông Tuyền. Nhưng anh thì khác, em nghĩ ngay cả khi chúng ta thực sự xảy ra chuyện gì, thì anh cũng sẽ không quấn lấy em, dùng chuyện này uy hiếp em hay làm gì khác." - Charlene t.y.t
Triệu Kinh Duy vừa muốn cười vừa muốn không cười: "Còn không bằng em nói thẳng là lúc đó em cảm thấy anh là tay chơi sao?"
Lâm Tri Du cười nhẹ, lúc đó cô thực sự cũng thấy anh là người khá biết chơi, bạn gái nhiều, thích mập mờ cùng người khác, kiểu con trai đẹp trai thích bắt nạt người khác.
Về đến nhà, Vạn Thu Di không bị cô đánh thức. Lâm Tri Du vào phòng ngủ, cũng không bật đèn, cởi áo khoác, chui vào chăn, nhưng mãi không ngủ được. Cô cầm điện thoại, ước lượng thời gian, nhắn tin cho Triệu Kinh Duy, hỏi anh đã về đến nhà chưa.
Triệu Kinh Duy trực tiếp gọi điện thoại lại: "Về rồi, vừa về đến nhà."
Lâm Tri Du ừ một tiếng: "Vậy em cúp máy đây."
Triệu Kinh Duy gọi tên cô, Lâm Tri Du đáp lại, nghe anh cười khẽ nói: "Đừng để anh đợi lâu quá."
Sau hôm đó, Triệu Kinh Duy không đến tìm cô nữa. Mấy ngày nay Lâm Tri Du đều ở nhà, cũng không liên lạc với Triệu Kinh Duy. Vạn Thu Di nghỉ ở nhà, thấy cô ngoài việc dạy thêm cho Trang Miểu, thì không ra ngoài, không khỏi hỏi: "Sao mấy hôm nay không ra ngoài, con và Triệu Kinh Duy cãi nhau à?"
Lâm Tri Du nói không có, nói anh ấy cho cô một tuần thời gian, để cô suy nghĩ xem hai người có nên tiếp tục không, Lâm Tri Du ngẩng đầu nhìn Vạn Thu Di: "Mẹ anh ấy biết chuyện nhà mình rồi."
Vạn Thu Di ngồi xuống ghế sofa: "Thế bố mẹ cậu ấy có thái độ thế nào?"
Lâm Tri Du kể với Vạn Thu Di một vài câu, Vạn Thu Di nói: "Nhà mình thế này, người ta có e ngại cũng là điều khó tránh, nếu sau này con kết hôn, bố mẹ của người yêu mình có một người mê cờ bạc, mẹ cũng không yên tâm, đó là điều dễ hiểu, có thể thông cảm được."
"Đứa nhỏ Kinh Duy này, mẹ đã tiếp xúc với cậu ấy hai lần, có thể thấy gia giáo của cậu ấy rất tốt. Bố mẹ cậu ấy không phản đối hai đứa yêu nhau, vậy thì cứ yêu đi. Mặc dù mẹ cũng thấy hai nhà mình chênh lệch quá lớn, nhưng hiện tại con còn trẻ, con thích cậu ấy thì cứ ở bên cậu ấy, mẹ không muốn con vì chuyện gia đình mà gánh nặng quá lớn. Nói một câu không hay, ai biết được sau này sẽ thế nào? Biết đâu sau này con không thích Triệu Kinh Duy nữa, lại thích một chàng trai khác thì sao?"
Lâm Tri Du nói chuyện với Vạn Thu Di xong thì về phòng rửa mặt. Màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị cuộc gọi đến là Triệu Kinh Duy, Lâm Tri Du nhấn nút nghe, anh nghe thấy tiếng nước bên phía cô, hỏi: "Đang tắm à?"
Lâm Tri Du tắt vòi nước: "Không, đang rửa tay."
Triệu Kinh Duy nhỏ giọng hỏi: "Nghĩ xong chưa, hôm nay là ngày cuối cùng rồi."
Lâm Tri Du hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Tối nay gặp nhau nhé?"
Triệu Kinh Duy cười một tiếng: "Được, gặp nhau ở rạp chiếu phim ngoài trời nhé?"
Lâm Tri Du: "Ở chỗ lần trước sao?"
Triệu Kinh Duy: "Em còn nhớ à, hay là anh đến đón em?"
"Không cần, em tự đi được." Lâm Tri Du nắm chặt điện thoại, nhìn mình trong gương, "Em cúp máy đây, lát nữa gặp."
Triệu Kinh Duy lại gọi cô lại, im lặng vài giây, giọng anh truyền đến qua dòng điện, chắc nịch: "Tri Du, nếu lần này em từ chối, thì sau này anh sẽ không đến tìm em nữa."
Lâm Tri Du không hiểu sao, khi nghe anh nói vậy, tim cô như bị ai bóp nghẹt, cô rất chậm, rất chậm ừ một tiếng.
Sau khi Lâm Tri Du ăn tối xong, cô lại giúp Vạn Thu Di rửa bát. Lâm Tri Du chậm chạp đến tận hơn mười giờ mới về phòng tắm rửa, cô trang điểm, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen và đi bốt dài. Trước khi ra ngoài, Lâm Tri Du nhớ ra điều gì đó, lại chạy về phòng, mở tủ quần áo lấy chiếc khăn quàng cổ caro màu xám trắng ra.
Lâm Tri Du bắt một chiếc taxi, báo địa chỉ cho tài xế. Từ nhà cô đến rạp chiếu phim bãi biển ngoài trời mất hơn một giờ lái xe. Trong khoảng thời gian này, Triệu Kinh Duy ngoài cuộc điện thoại vừa rồi, thì không gửi tin nhắn gì nữa. Xe dừng lại trên con đường bên cạnh bãi biển, Lâm Tri Du xuống xe, bây giờ là đêm mùa đông, nhiệt độ ban đêm thấp, lúc này đã hơn hai giờ sáng, trên bãi biển chỉ có một mình anh, đơn độc lẻ loi.
Lâm Tri Du từ xa đã nhìn thấy bóng dáng Triệu Kinh Duy ngồi trên ghế cúi đầu xem điện thoại, Lâm Tri Du từ từ tiến lại gần anh. Tối nay Triệu Kinh Duy mặc một chiếc áo khoác phao màu xanh quân đội, bên trong là áo hoodie đen có mũ trùm đầu, gió trên bãi biển lớn, anh đội mũ trùm đầu, hai tay đút túi áo khoác, tư thế ngồi thả lỏng.
Khi Lâm Tri Du đi đến gần, Triệu Kinh Duy dường như nhận ra, quay đầu nhìn lại, ánh mắt giao nhau, Lâm Tri Du dừng bước, Triệu Kinh Duy cong môi cười một tiếng, đứng dậy từ từ bước về phía cô.
Triệu Kinh Duy nhìn cô: "Cố ý để anh đợi lâu như vậy, phim chiếu hết rồi."
Lâm Tri Du cong môi: "Anh đợi không nổi sao?"
"Chưa đến mức đó." Anh nói, đưa tay ra, ngón tay khẽ vuốt chiếc khăn quàng cổ trên cổ cô, "Chiếc khăn quàng cổ này có phải nên trả lại cho chủ nhân rồi không?"
Lâm Tri Du nhìn anh: "Em đeo khăn quàng cổ của bạn trai em thì sao?"
Triệu Kinh Duy củi đầu cười, nghiêng người lại gần cô: "Vậy bây giờ em là bạn gái anh rồi à?"
Mũ trùm đầu của áo hoodie của anh chạm vào mặt cô, ngứa ngáy, Lâm Tri Du không trả lời anh, hai tay nâng mặt anh, hôn lên môi anh. Gần như cùng lúc đó, Triệu Kinh Duy dùng lòng bàn tay ôm lấy gáy cô, hôn sâu hơn.
Trên bãi biển không một bóng người này, bên tai là tiếng gió rít gào, tiếng sóng vỗ vào đá, từng đợt sóng nối tiếp nhau. Tai của Lâm Tri Du chỉ có thể nghe thấy tiếng môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, một lúc sau, anh buông cô ra: "Đến chỗ anh một lát chứ?"
Khóe môi Lâm Tri Du cong lên, chậm rãi gật đầu: "Được."
Rạp chiếu phim ngoài trời kết thúc lúc hai giờ sáng. Họ đã bỏ lỡ suất chiếu này, vẫn còn suất chiếu tiếp theo. Giống như cô đã nói với anh vào đêm Giáng Sinh tuyết rơi, anh nói rằng không chỉ Giáng Sinh năm nay mới có tuyết rơi.
Cô vẫn đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, muốn hôn thì hôn, muốn yêu ai thì yêu. Nếu chuyện tình cảm của cô và Triệu Kinh Duy là hòn đảo phong cảnh bị bỏ hoang trong một giây, thì hòn đảo phong cảnh bị bỏ hoang trong một giây đó vẫn là hòn đảo phong cảnh. Hãy thử một lần xem, xem họ có thể đi được bao xa, có lẽ cô và anh sẽ có một cuộc đời dài lâu bên nhau.