Lâm Tri Du từ trong phòng đi ra, Vạn Thu Di vừa cúp điện thoại: "Cậu gọi điện đến có việc gì thế ạ?"
Vạn Thu Di: "Bảo chúng ta mai đến nhà cậu ăn cơm tất niên, con có muốn đi không, nếu con không đi, mẹ sẽ từ chối, hai mẹ con chúng ta ở nhà ăn Tết."
Lâm Tri Du không quan tâm, chỉ là lo năm nay chỉ có hai người họ, sợ Vạn Thu Di thấy lạnh lẽo: "Cậu đã mở lời như vậy, chúng ta vẫn nên đến nhà cậu ăn Tết đi."
Vạn Thu Di nói: "Được rồi, tối mai đến nhà cậu con, vừa hay bà ngoại con cũng đang ở nhà cậu con."
Lâm Tri Du ừ một tiếng, trở về phòng, điện thoại có một tin nhắn đến, là Triệu Kinh Duy nửa giờ trước gửi đến, hỏi cô đang làm gì. Năm nay Triệu Kinh Duy vẫn về thành phố S ăn Tết, bố mẹ anh cách đây vài ngày đã bay đến đó, anh cứ trì hoãn cho đến tối qua mới ngồi máy bay đến. Lâm Tri Du trực tiếp gọi điện thoại cho anh, chờ vài giây, điện thoại được kết nối, đầu bên kia cười nhẹ: "Em đang bận gì thế, giờ mới gọi điện lại?"
Lâm Tri Du đứng trước cửa sổ: "Vừa rồi em đang bàn bạc với mẹ về chuyện mai đến nhà cậu ăn cơm tất niên, anh thì sao, anh đang làm gì thế."
Triệu Kinh Duy nói: "Vừa rồi đi luyện chữ với ông nội."
Lâm Tri Du tò mò: "Luyện chữ gì thế?"
Triệu Kinh Duy cúi đầu nhìn mực dính trên ngón tay, đặt điện thoại lên bồn rửa tay, mở vòi nước: "Chữ viết bằng bút lông."
Lâm Tri Du nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, cảnh giác hỏi: "Anh đang tắm à?"
Triệu Kinh Duy cười: "Rửa tay, em còn nhớ chuyện đó à?"
Anh ám chỉ chuyện anh từng uống rượu say rồi nói với cô rằng nếu anh uống say tắm mà ngã thì không ai biết, lúc đó cô không dám cúp điện thoại, cứ nghe anh tắm xong như vậy.
Lâm Tri Du chuyển chủ đề: "Khi nào anh về?"
Triệu Kinh Duy hạ giọng: "Nhớ anh à?"
Lâm Tri Du không phủ nhận, cô thực sự hơi muốn gặp anh, nhưng lại sợ anh giống như lần trước, ăn xong cơm tất niên rồi vội vã về gặp cô, cô dặn dò: "Lần này anh cứ ở lại đó mà ăn Tết với ông bà nội, đừng đến đêm giao thừa lại về."
Triệu Kinh Duy có chừng mực, chuyện này làm một lần là được rồi. Làm nhiều lần thì bố mẹ anh chắc chắn sẽ cảm thấy anh chưa chín chắn, có lẽ còn liên lụy đến cô cũng không tốt: "Mùng 3 anh về."
Lâm Tri Du nói được.
Triệu Kinh Duy tắt vòi nước, rút hai tờ giấy ăn lau những giọt nước trên tay, lại áp điện thoại vào tai: "Sau này anh sẽ đưa em đến nhà ông bà nội anh ăn Tết."
Lâm Tri Du mơ hồ ừ một tiếng.
Triệu Kinh Duy đứng thẳng người, hờ hững nói: "Ừ là có ý gì?"
Lâm Tri Du biết anh đã nghe thấy, không nhịn được nói một câu: "Triệu Kinh Duy, anh thật là trẻ con."
Anh bật cười, giọng nói vui vẻ.
Mùng 3 Triệu Kinh Duy về thành phố Nghi, tối hôm đó Lâm Tri Du đến căn hộ của anh. Triệu Kinh Duy đang tắm trong phòng tắm, Lâm Tri Du nằm trên ghế sofa trong phòng khách chơi điện thoại, anh tắm xong đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô, mở TV.
Lâm Tri Du gác chân lên đầu gối anh, buông điện thoại xuống, hỏi anh: "Thủ tục xin visa của anh đã xong chưa?"
Triệu Kinh Duy quay đầu nhìn cô: "Xong rồi, khoảng tháng tư tháng năm có lẽ anh phải đi Oxford một chuyến, xem thử căn nhà định thuê."
Lâm Tri Du lại ừ một tiếng, cầm điện thoại xem tin nhắn.
Triệu Kinh Duy đưa tay qua, lấy điện thoại của cô, nhìn vào mắt cô: "Học kỳ này kết thúc, tháng tám anh có lẽ phải đi rồi, em có muốn nói gì không?"
Lâm Tri Du vòng tay qua cổ anh: "Không có gì cả, nhưng lúc đó em cũng sẽ ra nước ngoài thăm anh."
Triệu Kinh Duy cúi đầu hôn cô: "Ít tiếp xúc với mấy anh chàng khác."
Lâm Tri Du nửa đùa nửa thật: "Thay vì lo lắng cho em, thì em có phải nên lo lắng cho anh hơn không."
Triệu Kinh Duy nhướng mày: "Anh có gì đáng lo lắng chứ."
Lâm Tri Du cười tiến tới, hôn lên môi anh: "Yêu xa chắc chắn sẽ có một số vấn đề, nhưng em vẫn hy vọng chúng ta gặp chuyện gì cũng nói chuyện với nhau, cho dù sau này anh không thích em nữa, cũng phải kịp thời nói cho em biết."
"Ai không thích ai chứ?" Triệu Kinh Duy kéo cổ áo cô xuống, cắn lên làn da ở vai cô, giọng nói trầm thấp, "Còn gì nữa không, nói một lần cho rõ ràng?"
Giọng nói của Lâm Tri Du dần nhỏ xuống: "Còn nữa...... cãi nhau không được để qua đêm."
"Với anh thì đây không phải vấn đề." Anh cười một tiếng, "Em làm được là được."
Đầu tháng hai khai giảng, Lâm Tri Du lên học kỳ hai năm ba, việc học tập trở nên bận rộn. Lâm Tri Du do dự hai ngày, vẫn quyết định rút khỏi ban Đối ngoại, dành nhiều thời gian hơn cho việc học tập và công việc chụp ảnh bán thời gian. Học kỳ hai năm tư của Triệu Kinh Duy là kỳ thực tập, không có nhiệm vụ học tập, thời gian rảnh rỗi, hầu hết thời gian anh đều ở công ty của bố mình thực tập, tan làm thì lái xe đến tìm cô.
Vào cuối tuần, nếu cô có công việc chụp ảnh, Triệu Kinh Duy sẽ cùng cô đi chụp. Lâm Tri Du cũng sẽ đi xem anh và Bồ Minh Chương chơi bóng. Lâm Tri Du rất tận hưởng cuộc sống như vậy, vừa bận rộn vừa yên bình. Mặc dù ngày anh ra nước ngoài ngày càng gần, nhưng tâm trạng của Lâm Tri Du không hề bị ảnh hưởng.
Hôm nay, Lâm Tri Du vừa tan học, đã nhận được tin nhắn của Triệu Kinh Duy, nói hôm nay anh sẽ đến muộn một chút, bảo cô đi ăn cơm với bạn cùng phòng. Lâm Tri Du trước đó đã nói với anh là tối nay không có tiết tự chọn, Lâm Tri Du trả lời tin nhắn xong thì cất điện thoại vào túi, định cùng Trịnh Phù Hạ Miểu Miểu đi ăn cơm tối ở căng tin.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TYT
Đầu học kỳ, Triệu Kinh Duy đã mời Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu đi ăn một bữa cơm. Thỉnh thoảng Triệu Kinh Duy đến đón cô, cũng sẽ mua chút đồ ăn cho hai người họ, Lâm Tri Du trêu anh rất biết cách lấy lòng người.
Lúc đó Triệu Kinh Duy đang hút thuốc, cắn đầu thuốc, thề thốt: "Đây chẳng phải là vì em sao, trước tiên phải duy trì mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng của em, sau này nếu chúng ta cãi nhau gì đó, họ cũng có thể nói giúp anh mấy câu."
Lâm Tri Du nói muốn cùng Trịnh Phù đi ăn cơm ở căng tin, Trịnh Phù trêu cô: "Tối nay không đi chơi rồi, định ở trong ký túc xá à?"
Lâm Tri Du cười nói: "Triệu Kinh Duy nói sẽ đến đón mình muộn một chút, mình đi ăn cơm tối với các cậu trước."
Trịnh Phù: "Mình nói này, cả ký túc xá chỉ có mình là chó độc thân, còn sống được không!"
Hạ Miểu Miểu cười hì hì xúi giục Trịnh Phù: "Hay là cậu bảo Tri Du nói với Triệu Kinh Duy một tiếng, giới thiệu bạn của anh ấy cho cậu quen, tranh thủ trước khi tốt nghiệp yêu đương một lần." Trịnh Phù: "Thôi bỏ đi, mặc dù nói thì nói thế, nhưng mình thật sự không muốn yêu đương."
Mấy người họ đến căng tin, Lâm Tri Du gọi một phần cơm niêu, vừa trò chuyện vừa ăn tối, khi đang đi ra khỏi căng tin, Triệu Kinh Duy gọi điện thoại nói anh đã đến cổng trường, Lâm Tri Du nói bây giờ cô tới, cúp điện thoại, chia tay Trịnh Phù Hạ Miểu Miểu ở căng tin, Lâm Tri Du đi về phía cổng trường.
Đến khi gặp người, Triệu Kinh Duy ngồi trong xe, mặc một bộ vest vừa vặn, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng cứng cáp, không thắt cà vạt, cúc cổ áo mở một nút. Anh cao gầy rắn rỏi, mặc vest trên người, vai cứng cáp, khuôn mặt trắng trẻo mang vẻ anh tuấn phóng khoáng của nam sinh, có chút phong độ.
Lâm Tri Du không khỏi nhìn anh thêm vài lần: "Sao anh lại mặc như thế này?"
"Hôm nay có một cuộc họp, bố bảo anh đi cùng, đối với trang phục có chút yêu cầu." Triệu Kinh Duy vén chiếc áo vest đen lên, cong môi, "Có hơi kỳ lạ không?"
Một số cuộc thi tranh biện và hoạt động của trường, khá thường thấy các nam sinh mặc vest. Nhưng hiện tại nam sinh mặc vest lại là bạn trai của mình, Lâm Tri Du thầm thấy anh mặc đẹp hơn nhiều so với những người khác. Lâm Tri Du lắc đầu: "Rất đẹp, cảm giác nhìn anh như vậy có thể tưởng tượng ra dáng vẻ sau này của anh."
Triệu Kinh Duy cười nói: "Còn phải tưởng tượng sao? Sau này em sẽ thấy thôi."
Lâm Tri Du: "Anh đã ăn tối chưa?"
Triệu Kinh Duy lắc đầu: "Chưa, lát nữa tùy tiện gọi đồ ăn ngoài về ăn."
Triệu Kinh Duy lái xe đi, Lâm Tri Du nói: "Tháng tư anh sẽ đến Oxford một chuyến à?"
Triệu Kinh Duy không định chọn chỗ ở của trường, anh đã xem một số căn hộ trên trang web căn hộ cho sinh viên nước ngoài, định nhân tiện chuyến này đi xem thử: "Có lẽ phải ở khoảng một tuần, có muốn thứ gì không, anh mua vê cho em."
Lâm Tri Du do dự một chút, nói: "Không muốn thứ gì cả, anh mang chính anh về là được."