Phương Viên không nhịn được nói, cũng mặc kệ nghi hoặc của Phương Bình, vui mừng rạo rực nói: "Vừa lúc nãy khi em đi học về, đã gặp Vương học trưởng ở bên ngoài!
Phương Bình à, không ngờ Vương học trưởng cũng có người thân ở gần nhà chúng ta này.
Nếu không phải hôm qua bạn em khoe khoang tấm ảnh có hình và chữ ký của anh Vương, em còn không biết đây là anh Vương nữa.
Lúc trước em còn thấy tiếc vì chưa gặp được anh Vương, không ngờ hôm nay lại gặp được rồi!"
"Phương Bình, lần trước anh còn gạt em, nói Vương học trưởng đi rồi..."
Sắc mặt Phương Bình ngày càng tái mét, không phải vì cái gì khác, mà bởi vì lời nói dối mà trước đó cậu tự cho là hoàn mỹ!
Cậu cho rằng sau này gia đình mình và Vương Kim Dương sẽ không tiếp xúc với nhau nữa, cho nên lần trước đã nói Vương Kim Dương bán thuốc cho cậu.
Nếu em gái mình nói ra chuyện ra, vậy thì hỏng rồi!
Nhưng thấy Phương Viên còn hưng phấn như vậy, lúc này có lẽ vẫn chưa kịp nói gì.
Phương Bình vội vàng nói: "Đừng quấy rầy anh Vương, anh Vương bận rộn lắm, em vào nhà trước đi!"
Sắc mặt mới rồi còn tươi vui rạo rực của Phương Viên lập tức xụ xuống, làu bàu nói: "Không muốn, anh Vương còn chưa nói là anh ấy bận mà."
"Đi về, đừng làm anh mất mặt thêm nữa."
Phương Bình vội vàng quát lớn một câu, lại quay qua cười khan với Vương Kim Dương, nói: "Em gái em lần trước bắt em nhất định phải tìm anh xin chữ ký, còn nói anh phải ký cho mấy trăm tấm bán kiếm ít tiền..."
Lúc này Phương Bình, chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Nghe nói như thế, Vương Kim Dương bật cười.
Phương Viên lại nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Phương Bình, cái đồ anh trai xấu xa, tội cho cô còn chuẩn bị để anh Vương Kim Dương ký tên cho mình đem bán.
Bây giờ bị ông anh nhà mình nói như vậy, cô bé làm sao dám thừa nhận điều này.
Vội vàng lắc đầu với Vương Kim Dương, sau đó cô bé lập tức mở cửa nhà, nhanh chóng đi vào nói: "Các anh cứ nói chuyện nhé, em phải làm bài tập rồi!"
"Ầm!"
Tiếng đóng cửa rất lớn, hiển nhiên cô bé rất tức giận vì bị Phương Bình phá đám.
Phương Bình dở khóc dở cười, lại không nhịn được nhìn về phía Vương Kim Dương, sao ban ngày ban mặt mà anh ta lại cần ra ngoài làm gì chứ?
Dường như nhìn ra tâm tư của cậu, Vương Kim Dương khẽ cười nói: "Không cần sốt ruột.
Anh không phải người xấu, không sợ ban ngày ra ngoài đường sẽ khiến người khác nhìn thấy hoảng hốt, anh đi ra ngoài cũng không có chuyện gì."
Phương Bình cười khan không hé răng.
Hiếm khi thấy Vương Kim Dương lại chịu khó giải thích thêm một câu: "Không có vali, không tiện.
Ra ngoài đi mua một cái vali, tiện mua thêm chút thức ăn nhanh.
Nói xong, còn giơ bọc đồ ăn đang cầm trên tay cho Phương Bình.
Vali mà anh ta nói, Phương Bình không cần suy nghĩ cũng biết dùng để làm gì.
Nhưng nói đến thức ăn nhanh, da đầu Phương Bình bỗng nhiên tê dại!
Anh ta sẽ không có tật xấu kỳ quái đó chứ?
Ăn ở ngoài xong đi rồi về, còn mua thức ăn về, đừng quên, trên lầu còn một bộ thi thể đó.
Cậu lại nghĩ đến chuyện anh ta vừa ăn cơm, vừa thưởng thức thi thể của Hoàng Bân, Phương Bình liền cảm thấy có chút biến thái.
Vương Kim Dương lại không nghĩ đến những chuyện này, khẽ cười nói: "Trên đường về gặp phải em gái cậu, đúng là một cô bé rất thú vị."
"Không được có ý đồ với em gái em!"
Phương Bình vừa thốt lên lời này, Vương Kim Dương bên cạnh sửng sốt một hồi, sau đó khoé miệng liền co giật.
Cậu là muội khống (1) đấy hả?
Chắc chắn rồi!
Mẹ nó, gái đẹp ở Võ Đại theo mình xếp hàng dài kia kìa, ở ngoài trường cũng có không biết bao nhiêu người.
Đạo sư xinh đẹp, hoa khôi lớp, hoa khôi trường, thiên kim tiểu thư…
Vương Kim Dương cậu từ lúc nào lại lưu lạc đến mức có ý đồ với một cô bé loli rồi?
Mới vừa rồi Phương Viên nhận ra hắn, dường như rất thân thiết, một đường đi về cứ ríu ra ríu rít nói chuyện với hắn, Vương Kim Dương mới cảm thấy cô bé rất thú vị mà thôi.
Vừa khéo hai người lại cùng đường, nên cũng không cố ý tách nhau ra.
Kết quả, cái tên Phương Bình này lại nghi ngờ nhân phẩm của hắn!
Ánh mắt Vương Kim Dương có chút bất thiện nhìn Phương Bình, Phương Bình lại một mặt ngại ngùng, thói quen, theo thói quen thôi mà!
Kiếp trước, những tên có ý đồ với em gái mình không ít, Phương Bình đã không ít lần đứng ra giúp Phương Viên thu dọn mấy tên kia.
Mới vừa rồi nghe Vương Kim Dương nói lời này, cậu theo bản năng mới nói một câu như vậy.
Hai người đối diện nhau trong chốc lát, Vương Kim Dương bật cười, mở miệng nói: "Tối nay anh sẽ đi, ngày mai anh sẽ về Võ Đại, hy vọng lần gặp tiếp theo sẽ không xa, em thật là một cậu bé thú vị."
To gan, thận trọng, mặt khác còn lòng dạ ác độc ra tay đen tốt, biết nắm biết buông...
Đây là toàn bộ ấn tượng của Vương Kim Dương đối với Phương Bình.
Cho nên Vương Kim Dương thật sự cảm thấy rất có hứng thú với Phương Bình, rất muốn biết liệu cậu ta sau khi trở thành võ giả, liệu có thể làm ra chuyện thú vị gì hay không.
Phương Bình cười cười, gật gù không nói nữa.
Vương Kim Dương cũng không ở lại lâu, mang theo bọc thức ăn nhanh chậm rãi lên lầu.
Chờ anh ta rời đi rồi, Phương Bình mới hơi thở ra một hơi.
Đối phương dù sao cũng là võ giả, dù cho người ta có vẻ hiền lành, Phương Bình vẫn có chút áp lực.
...
Đêm khuya yên tĩnh.
Nghe thấy tiến đóng cửa yếu ớt từ trên lầu truyền xuống, Phương Bình đang giả bộ đọc sách trong phòng lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng đi rồi!"
Vương Kim Dương không đi, cậu vẫn có áp lực.
Bây giờ anh ta đi rồi, chuyện Hoàng Bân xem như đã kết thúc, bản thân cũng nên lợi dụng những thu hoạch của lần này để nâng cao thực lực rồi.
...
Đêm.
Sau khi Vương Kim Dương rời đi không lâu, Phương Bình bắt đầu tăng thực lực của mình lên.
Rất nhanh, số liệu trước mắt Phương Bình liền xuất hiện biến hóa:
Tài phú: 2370800
Khí huyết: 124 cal
Tinh thần: 140 hz
...
Bỏ ra hơn 30 ngàn điểm tài phú, Phương Bình tăng điểm khí huyết và lực lượng tinh thần lên mức tối đa.
Khí huyết 124 cal đã đủ để cậu cảm nhận được cảm giác mạch máu căng tràn lần hai.
Lực lượng tinh thần lên đến 140 hz, lúc mới bắt đầu cảm giác trên đầu còn mát mẻ, đến hiện tại có chút đau nứt.
Phương Bình biết, đây chính là cực hạn của mình rồi, không dám tiếp tục tăng lên.
Phương Bình có chút mệt mỏi, buổi tối cũng không tiếp tục thử nghiệm hiệu quả của lực lượng tinh thần nữa, cậu chọn ngủ một giấc rồi lại tính.
...
Ngày hôm sau.
Ngày 12 tháng 4, thứ bảy.
Sau khi Phương Bình tỉnh lại, hoàn toàn không có cảm giác uể oải mệt mỏi buồn ngủ, chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái, cảm giác ngay cả không khí cũng tươi mát hơn nhiều.
Cũng không như trước đây cứ nằm nướng trên giường dậy không nổi, Phương Bình lúc này hoàn toàn không có ý nghĩ muốn nằm nướng.
Rời giường, đánh răng rửa mặt.
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Phương Bình dùng sức gõ cửa phòng Phương Viên, lớn tiếng nói: "Dậy đi, sắp trễ rồi đó!"
"Phương Viên, còn ngủ nữa hả, càng ngủ mặt càng tròn cho coi!"
Dưới sức gõ cửa bạo lực của Phương Bình, Phương Viên mở cửa phòng, ngáp một cái, hai mắt vẫn nhíu lại với nhau.
Không hài lòng liếc mắt nhìn Phương Bình một cái, cô bé theo quán tính đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đánh răng rửa mặt, Phương Viên buồn ngủ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, trong lúc nhất thời, cậu không nhớ ra.
Chờ đến khi rửa mặt xong, trở lại phòng khách, Phương Viên ngồi đối diện cậu, nâng cằm đang ngáp nói:
"Phương Bình, hình như em đã quên mất chuyện gì thì phải..."
"Chuyện gì?" Phương Bình hoàn toàn không biết chuyện gì, tùy tiện qua loa hỏi một câu.
"Đúng đấy, chuyện gì chứ..."
Cô bé rơi vào trầm tư, quên tìm Vương Kim Dương xin chữ ký?
Hay là quên làm bài tập?
Làm bài tập...
Đúng vậy!
Phương Viên dường như vừa nhớ ra cái gì đó, ánh mắt có chút bất thiện nhìn về phía Phương Bình, cắn răng nghiến lợi nói: "Phương Bình!"
"Hả?"
"Ngày hôm nay thứ mấy?"
"Quên."
"Ngày hôm nay... là thứ bảy!"
Phương Viên tức giận đến mức mặt mũi đều căng ra, thẹn quá hoá giận nói: "Thứ bảy anh đi học, em có cần phải lên lớp đâu, anh gọi em dậy làm gì!”
Phương Bình cực kỳ thản nhiên, tùy ý nói: "Đã bảo anh quên mà. Hơn nữa, dậy sớm tốt cho cơ thể, anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi."
"Tức chết em mà!"
Cô bé giương nanh múa vuốt tìm Phương Bình muốn liều mạng.
- --
(1): Muội khống: những người có sự yêu thích điên cuồng gần như có tư tưởng biến thái với em gái mình.
Danh Sách Chương: