Đàm Chấn Bình vừa đi, Phương Bình vội xem giá trị tài phú của mình.
Nhìn thấy giá trị tài phú không đổi, trong mắt Phương Bình vui mừng.
Thuốc đưa ra ngoài rồi, giá trị tài phú vẫn còn, đây là chuyện tốt mà!
Cũng không biết, nếu bán thuốc đi, cầm được tiền, thì sẽ tính toán như thế nào?
Là giá đền bù chênh lệch, hay là duy trì giá trị tài phú vốn có, tiếp theo cũng có thể thử một chút.
Nhưng Phương Bình suy đoán, có khả năng sẽ đền bù giá chênh lệch, dù sao theo lý thuyết, nhiều khi làm ăn thu lời ở giá chênh lệch.
Nếu cái này không tính ở bên trong, tăng trưởng của giá trị tài phú cũng quá khó khăn rồi.
…
Trở lại trong đám người.
Ngô Chí Hào vội nói: "Phương Bình, phó giám đốc Đàm nói gì rồi?"
Phương Bình cười ha hả: "Có thể nói cái gì? Nói việc khí huyết thôi."
"Thật chứ? Của tớ là bao nhiêu?"
Ngô Chí Hào gấp đến độ vò đầu bứt tai, so với ngày kia mới biết được, bây giờ biết trước, cũng không cần đau khổ như vậy.
"Cậu?"
Phương Bình lắc đầu thở dài: "Cậu hơi đáng tiếc..."
"Hả? Sao lại thế?"
Ngô Chí Hào hơi mất mát nói: "Tớ cảm thấy lần này trạng thái của tớ rất tốt, bản thân tớ 116 cal trở lên, hơn nữa khi đó còn chưa tới thời gian kiểm tra sức khoẻ.
Lại còn uống Khí Huyết Đan, còn dùng cách bộc phát cảm xúc..."
Ngô Chí Hào cảm thấy mình ít nhất cũng phải 118 cal mới đúng.
Nhưng bây giờ Phương Bình nói "Đáng tiếc rồi", có phải chứng minh mình tự đánh giá cao bản thân rồi hay không?
Phương Bình thấy không đùa được, để tên nhóc nhà ngươi nghĩ đến chém chết ta, không dọa chết ngươi!
Thấy hắn hồn bay phách lạc, Phương Bình buồn cười nói: "Cậu cũng chỉ 120 cal mà thôi."
"Cái gì?"
"Thật!"
Ngô Chí Hào trong nháy mắt hoàn hồn, kinh ngạc nói: "Cậu không lừa tớ chứ?"
"Cần phải lừa cậu à? 120 cal yếu như vậy, tớ cũng ngại lừa cậu..."
"Tớ thật 120 cal?"
Sắc mặt Ngô Chí Hào không ngừng biến hóa, nhanh chóng nổi giận mắng: "Tên khốn, vậy cậu vừa mới nói đáng tiếc là có ý gì?"
"Tớ cũng nói rồi cậu quá yếu, thấp hơn tớ quá nhiều, đương nhiên đáng tiếc..."
"Cút!"
Ngô Chí Hào mặc dù bị dọa một chút, lúc này tâm tình lại vô cùng tốt, sau đó lập tức nói: "Cậu thì bao nhiêu?"
"149 cal!"
"Cút! Nói thật đi."
Phương Bình quay đầu nhìn cậu ta, im lặng nói: "Cậu không tin?"
"Nói nhảm, đồ đần mới tin!"
Được rồi, Phương Bình nhận thua.
Xoắn xuýt một lát, Phương Bình thử dò xét nói: "125 cal?"
"Cũng được, cũng không tệ, thế mà cao như vậy, hơn nữa còn đạt được mức khen thưởng..."
Ngô Chí Hào phối hợp nói, sắc mặt Phương Bình có chút quái dị.
Chết tiệt, tớ nói thật, cậu lại không tin.
Trái lại, tớ nói láo, cậu lập tức tin.
Trong lòng hơi dở khóc dở cười, Phương Bình cũng không tiếp tục giải thích, nói thật, hiện tại, cậu ta nói ra bên ngoài khí huyết cậu ta 149 cal, thật sự tin tưởng không có mấy người.
Nhiều lắm cũng chỉ có mấy học sinh khá giỏi kia có thể sẽ tin, những người khác không có cảm thụ, đương nhiên sẽ không coi là thật.
Sau đó Ngô Chí Hào lại hỏi những người khác một chút.
Phương Bình nói ngắn gọn một chút về bọn Chu Bân, về mấy người Dương Kiến, Phương Bình cũng không biết, nhưng khẳng định đều 120 cal trở xuống.
Trong lòng Ngô Chí Hào cao hứng, nhưng còn nhớ quan tâm cảm xúc những người khác, lúc trở lại khách sạn, không hề đề cập tới kết quả kiểm tra khí huyết.
...
Dương Thành.
Cảnh Hồ Viên.
Buổi sáng Phương Viên cố ý cầm di động của ba.
Sáng sớm, Phương Viên đã bắt đầu chăm chú nhìn điện thoại.
Mắt thấy đến giữa trưa, Phương Bình vẫn không gọi điện thoại về, Phương Viên không đợi được nữa, gọi điện cho Phương Bình.
"Phương Bình, kiểm tra sức khoẻ xong chưa?"
"Vừa kết thúc, đang ăn cơm đây."
"Anh thế nào?"
"Khí huyết kiểm tra 149 cal..."
Sắc mặt Phương Viên đen lại, tức giận nói: "Nghiêm túc một chút có được không, ba mẹ cũng đang chờ, rốt cuộc là bao nhiêu?
Đúng, kết quả của các anh được công bố rồi à?"
Phương Bình hơi mệt mỏi, tôi là người đàng hoàng đấy, quả thực là bị các người ép nói láo.
"Không tin thì thôi, 120 cal trở lên, dù sao Võ Đại không có vấn đề, lần này thì tin chưa?"
"Thật?"
"Thật không thể thật hơn!"
"Anh thi đỗ thật rồi?"
Phương Viên vẫn hơi khó tin, ánh mắt vui mừng khôn xiết.
"Vẫn còn thi nữa, dù sao qua kiểm tra sức khoẻ rồi..."
Phương Viên đã không quan tâm cậu ta sau đó nói gì, đối với bọn họ mà nói, có thể qua cửa khí huyết, sau đó đều không phải là vấn đề.
Chí ít Phương Viên cảm thấy như vậy!
Mặc dù, Phương Bình không thật đáng tin, nhưng Phương Viên biết, lúc này, hắn chắc chắn sẽ không lừa nàng, khí huyết 120 cal trở lên!
Vừa nghĩ tới đó, cô bé cũng ngồi không yên, vội vàng cúp điện thoại.
Cô phải đi báo tin vui!
Muốn báo tin vui cho ba mẹ, muốn khoe với bạn cùng lớp, không... là chia sẻ niềm vui!
...
Phương Viên vô cùng lo lắng cúp điện thoại, Phương Bình đang ăn cơm cũng hơi bất đắc dĩ.
Mà Ngô Chí Hào ngồi đôí diện cậu ta lời nói có ý sâu xa: "Phương Bình, cậu ngay cả em gái mình cũng lừa dối, đây cũng không phải là thói quen tốt."
"Cút đi!"
Phương Bình thật muốn đánh người!
Mẹ nó, tôi thật 149 cal, tại sao không ai tin chứ!
...
Lúc này Phương Bình thật hy vọng lập tức công bố kết quả, đến lúc đó cho bọn họ biết ai mất mặt, khiến thằng nhóc này há hốc mồm.
...
Kết thúc kiểm tra sức khoẻ, mọi người tiến vào giai đoạn chờ đợi dày vò.
Kim Khắc Minh vẫn chưa trả phần còn lại, Đàm Chấn Bình có tới một lần, đại ý là "Chưa có kết quả chính thức, tạm thời không đưa phần còn lại..."
Lời này Phương Bình đương nhiên hiểu, cũng không quá lo lắng.
...
Chớp mắt, đã đến ngày mồng 3.
Vốn Phương Bình vẫn nghĩ, lần này anh phải nổi tiếng rồi!
Nhưng đợi đến lúc này, Phương Bình mới biết cậu ta suy nghĩ nhiều rồi.
Bởi vì kiểm tra sức khoẻ không phải kết thúc thi đại học, không có bảng vàng thi đại học gì...
Thông báo giai đoạn này rất đơn giản.
Bộ giáo dục và trường Võ Đại, trước tiên sớm công bố điểm chuẩn kiểm tra sức khoẻ.
Sau đó các trường học cầm phiếu báo điểm tới, muốn tra thành tích, gặp giáo viên bên kia tra.
Qua ải, tiếp tục vòng thi tiếp theo.
Không qua, ngay buổi chiều sẽ rời đi.
Loại công bố không công khai thế này, Phương Bình muốn nổi tiếng, độ khó không phải là cao bình thường.
Chỉ có chờ kỳ thi đại học kết thúc, khi đó với khí huyết của Phương Bình, có thể hơi nổi tiếng một chút, nhưng có thí sinh võ giả, thật ra Phương Bình cũng không quá đáng chú ý.
Biết phương thức công bố rồi, mấy người thu dọn một chút, lúc ra khỏi phòng, Phương Bình hơi mất mát nói: "Uổng công tớ đã chuẩn bị tâm lý được người khác khen “trâu bò” rồi, ai dè rốt cuộc cũng chỉ có đám bọn mình biết thôi à?"
Khác nào nháy mắt với người mù!
Ngô Chí Hào so với cậu ta càng cạn lời: "Cậu còn muốn được ai biết? 125 cal mặc dù không thấp, nhưng ngay cả đứng đầu cũng không phải, cậu còn muốn như thế nào nữa?"
Phương Bình bật cười, lắc đầu nói: "Không muốn thế nào cả, người khác biết hay không, không sao cả. Tớ chỉ muốn cậu biết!"
Mẹ kiếp, tớ nói tớ 149 cal, cậu không hề tin.
Đợi chút nữa cậu không nhìn, tớ cũng gỡ mắt cậu ra để cậu nhìn cho rõ!
Về phần người ngoài biết hay không biết, Phương Bình đúng là không quá quan tâm, vừa nãy cũng chỉ nói đùa thôi.
...
Bên Nhất Trung, bởi nhiều người, không thích hợp từng người tới phòng giáo viên tra thành tích.
Cho nên Nhất Trung thuê một phòng họp nhỏ ở khách sạn, để thí sinh đều đến phòng họp chờ, giáo viên tập thể công bố.
8 giờ 30 phút sáng.
Phòng họp, các học sinh đều đã đến đông đủ.
Dương Kiến nghĩ linh tinh nói: "Mình nhất định phải qua, nhất định phải qua, không thì mình thảm rồi..."
Những người khác không có tâm trạng quan tâm cậu ta, từng người trông ngóng giáo viên tới.
Rất nhanh, mấy giáo viên Nhất Trung dẫn đội liền tiến vào phòng họp.
Không chậm trễ, vừa vào cửa, Phó hiệu trưởng Nhất Trung phụ trách phụ trách dẫn đội lần này lớn tiếng nói: "Các em học sinh thân mến, lần kiểm tra sức khoẻ này, điểm chuẩn xét tuyển vượt quá dự liệu của chúng tôi!
Cao hơn năm trước rất nhiều!
Em nào không qua, không cần thất vọng..."
Giáo viên trấn an trước vài câu.
Đợi phòng họp yên tĩnh trở lại, phó hiệu trưởng tiếp tục: "Lần này, tiêu chuẩn khí huyết Bộ giáo dục mới công bố là 112 cal!"
"Cao như vậy!"
"Đùa gì chứ, năm ngoái, 112 cal đều có thể lên Võ Đại rồi!"
"Đây không phải để cho người ta đi chết sao?"
"Tớ còn tưởng rằng 110 cal chính là cao nhất, lại có thể 112 cal, xong đời rồi!"
"..."
Danh Sách Chương: