• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mây mưa qua đi, lúc Phương Thành hoàn toàn tỉnh táo lại đã là lúc hai, ba giờ sáng.

Anh động đậy người, quanh mũi ngập tràn mùi thơm từ mái tóc Vu Đồng, anh cụp mắt, nương theo ánh sáng yếu ớt nhìn cô đang nằm trong lòng, hai tay cô đang đặt trước ngực, dán vào trong lòng anh mà ngủ say.
Phương Thành cười khẽ, may mà ghế sô pha rộng rãi, nếu không người chen chúc ngủ thì chỉ cần hơi nhúc nhích là sẽ rơi xuống đất.

Anh đứng dậy mặc quần áo rồi bế cô về phòng ngủ, cô hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Anh nhẹ nhàng đặt cô đang ngủ say sưa lên giường, đang định đắp chăn cho cô thì lại dừng lại.
Vu Đồng sợ nóng.
Phương Thành suy tư, sau đó bỏ chăn sang một bên rồi tới trước tủ quần áo, chọn một chiếc áo dài tay của mình, đỡ cô dậy rồi mặc cho cô.

Động tác quá lớn làm Vu Đồng hừ nhẹ hơi mở mắt ra, mệt mỏi nói: “Phương Thành…”
Anh nhanh chóng chỉnh trang lại áo cho cô rồi dịu dàng nói khẽ: “Không có việc gì… ngủ đi…”
Vu Đồng lại nhắm mắt lại, yên tâm ngủ tiếp.
Phương Thành đứng đó quan sát Vu Đồng, đôi môi đỏ của cô hơi chu lên, tay cô ôm một góc chăn vào lòng theo thói quen, dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu.

Ngắm cô hồi lâu, anh cúi người khẽ hôn lên trán cô, sau đó tắt đèn đi ra ngoài.
Phương Thành đi đến phòng khách, đứng trước ghế sô pha nhặt chiếc áo ngủ nhàu nhĩ vừa đệm dưới người Vu Đồng lên.

Đang định xoay người rời đi thì ánh mắt anh bỗng chếch sang, nhíu mày nhìn chai rượu trắng chẳng còn lại là bao.
Phương Thành cầm quần áo ném vào phòng giặt đồ rồi lại quay lại, cầm chai rượu ấy đi đến phòng bếp, anh dùng một chiếc lọ nhỏ để đựng một phần, sau đó đổ tất cả chỗ còn lại ao.

Phương Thành lại nhìn về phía chai rượu vang đã rỗng đang được đặt ở góc xó xỉnh, tiện thể dốc ngược chai rượu lên, thu thập mấy giọt rượu vang cuối cùng.
Đựng xong, anh bỏ hai cái chai vào cặp tài liệu của mình rồi đi về phòng ngủ.

Hơn chín giờ sáng, Vu Đồng tỉnh lại, cô mở to hai mắt nhìn.

Tất cả mọi chuyện tối qua hiện rõ mồm một ngay trước mắt, cô không hề quên điều nào hết, ngay cả việc Phương Thành bế cô lên giường cô cũng biết láng máng.
Vu Đồng đi chân đất xuống giường chạy ra ngoài.


Cô nhìn xung quanh, Phương Thành đã không có ở nhà nữa rồi, trên bàn có để hai bình giữ nhiệt, Vu Đồng đi đến, thấy tờ giấy Phương Thành nhắn anh có việc phải ra ngoài một chuyến.
Vu Đồng nhếch miệng, lại vội vàng đi tới ghế sô pha, cẩn thận xem lại chỗ cô nằm tối qua, không có gì hết.

Chiếc áo ngủ của cô đâu rồi?
Vu Đồng chạy tới phòng giặt đồ, áo ngủ của cô được để trong giỏ.

Cô cầm lên xem xét, cũng không có.

Cô nhíu mày, sau đó cầm chiếc áo ném vào máy giặt.
Lúc Phương Thành trở về, Vu Đồng đang gác chân lên bàn trà xem phim Hàn Quốc.
Vu Đồng cười: “Anh về rồi à?”
Anh đặt cặp tài liệu xuống, tháo khăn quàng cổ, cởi áo khoác ra rồi đi về phía cô, tự nhiên ngồi xuống cạnh cô: “Anh còn tưởng phải tới gần giữa trưa em mới dậy đó.”
Vu Đồng vươn vai: “Ngoài việc người ngợm hơi đau ra thì không có gì khác, anh yên tâm đi, người em rất khỏe mạnh.”
Phương Thành liếc mắt nhìn dấu vết anh để lại trên cổ cô tối qua, anh lấy ra một lọ thuốc bôi, vén tóc của cô sang rồi thoa cho cô.
Vu Đồng liếc nhìn anh đang dịu dàng bôi thuốc cho mình: “Phương Thành, vừa nãy em đã xem quần áo và ghế sô pha, em không có cái đó, anh có thể đừng nghĩ nhiều được không?”
“Cái gì cơ?”
“Thì cái đó đó.”
Phương Thành nhướng mày: “Cái gì là cái gì?”
Vu Đồng mếu máo: “Anh biết rõ em đang nói cái gì mà.”
Anh bật cười thật khẽ, bảo Vu Đồng nghiêng người qua một chút, để anh thoa bên kia: “Không đâu, em đang lo lắng vớ vẩn gì vậy?”
“Em sợ trai thẳng hãm lìn lắm.”
Phương Thành liếc cô một cái rồi cười dạy bảo cô: “Ít lên mạng đi, đọc sách nhiều vào.”
“Nếu anh thật sự là trai thẳng hãm lìn thì phải làm sao đây?”
Phương Thành cất lọ thuốc bôi trong tay đi, cốc lên đầu cô coi như trừng phạt: “Thứ nhất, anh không phải.

Thứ hai, có cần anh phổ cập kiến thức sinh lý khoa học cho em, tại sao em lại không có cái đó đó hay không?”
Vu Đồng “ồ…” một tiếng rồi sờ mặt anh: “Anh Phương, em phải nhìn anh với con mắt khác đó.”
Phương Thành cười khẽ lấy điện thoại ra, mở lịch ra, cân nhắc một lát rồi nói: “Thứ hai đi đăng kí kết hôn.”
Vu Đồng liếc mắt rồi ra dấu “ok”: “Vâng”

Đầu cô lóe lên, chợt nhớ ra gì đó, cô nâng cằm Phương Thành lên, vở mặt tính sổ: “Phương Thành.”
“Hửm?”
“Hồi ở Paris, lúc nhận được điện thoại của Tôn Diễm Viễn, anh đã nói gì với anh ta?”
Suýt chút nữa là cô đã quên béng chuyện này rồi.
Phương Thành nghĩ lại một lát rồi bật cười thành tiếng “Ừm… Thật sự muốn biết hả?”
Vu Đồng gật đầu thật mạnh: “Vâng”
Phương Thành nhếch môi cười: “Anh nói là em có thai rồi.”
“…” ⊙▽⊙
Vu Đồng giần giật khóe miệng →_→: “Nói đi, thật ra anh đã thích em rất lâu rồi đúng không?”
Phương Thành che miệng cười mất tự nhiên, rồi xoay người chuồn khỏi hiện trường.
Vu Đồng tóm anh lại, nhảy lên lưng anh rồi cười tươi rói: “Chắc chắn là anh đã thích em rất lâu rồi!”
Phương Thành cõng cô đi lên phía trước, hiếm khi cười sảng khoái: “Ha ha ha, đi nấu cơm nào, nấu cơm nào.”
Vu Đồng hừ nhẹ: “Hừ, đừng có chuyển chủ đề.”
“Ha ha ha.”
“Đừng quay vòng nữa… Em chóng mặt rồi…”

Vu Đồng đã từng thầm cầu nguyện ba điều trong năm mới: Phát tài, béo lên và không chảy máu cam.
Từ sau khi ngầy nào cũng được Phương Thành vỗ béo, cân nặng của cô đã tăng vọt, chảy máu cam cũng hết rồi, còn phát tài… Có thỏi vàng biết đi là Phương Thành thì cũng coi như phát tài rồi.

Năm mới đã đến, nguyện vọng đã được thực hiện, thật là hoàn hảo.
Hôm đi đăng kí kết hôn, suốt cả quá trình, mặt mày Phương Thành lạnh tanh, ngay cả khi có Vu Đồng mù quáng kích động ở bên cạnh, ngay cả khi chụp ảnh đăng kí, Phương Thành vẫn lạnh lùng nghiêm nghị.
Vu Đồng ngồi trên ghế phụ nhìn ảnh chụp: “Phương Thành, tại sao hôm nay bỗng nhiên mặt anh lại đơ vậy?”
Phương Thành thản nhiên nói: “Anh vẫn luôn như thế mà.”
Cô cười trộm, rõ ràng là anh căng thẳng đến chết đi được.
Vu Đồng liếc nhìn khu chung cư ở phía trước rồi nói: “Phương Thành, anh thả em ở cổng là được rồi, em lấy xe đi bán khoai lang.”
Phương Thành gật đầu: “Được, tối nay có lẽ anh sẽ phải tăng ca, em tới phòng làm việc tìm anh cùng ăn cơm nhé.”
“Em biết rồi.”
Vu Đồng xuống xe, anh bẻ tay lái đi về phía phòng làm việc.

Đang trên đường thì điện thoại của anh đổ chuông, Phương Thành liếc nhìn số máy hiển thị trên màn hình, sắc mặt sa sầm lại.

Anh đưa tay ấn trả lời, giọng nói lạnh nhạt: “A lô.”
“Anh Phương, đã có kết quả rồi.”
Phương Thành lạnh lùng hỏi: “Sao?”
Người bên kia nói: “Rượu vang không có vấn đề gì, rượu trắng…”
Phương Thành nhíu mày: “Giống với suy đoán của tôi hả?”
“Đúng vậy.”
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Phương Thành tối tăm, ngón tay đang cầm tay lái trắng bệch.
*
Suốt cả buổi chiều, Phương Thành không hề nói lời nào, dáng vẻ nặng trĩu tâm sự.

Lã Mông Dương và thầy Vương thấy rất khó hiểu.

Hôm nay rõ ràng là ngày đăng ký kết hôn của anh, tại sao lại không thấy anh cười?
“Mông Dương, lại đây giúp tôi một chút.”
“Vâng.”
Lã Mông Dương đặt bức tranh trong tay xuống, đi đến bên cạnh Phương Thành, giúp anh cùng bóc giấy bằng kẹp, cậu dè dặt hỏi nhỏ: “Thầy ơi, hôm nay thầy làm sao vậy?”
“Kéo qua một chút.”
Lã Mông Dương làm theo, quan tâm hỏi: “Thầy, không phải hôm nay thầy đi đăng lý kết hôn với cô à? Sao lại có vẻ không vui vậy?”
Nhắc tới Vu Đồng, Phương Thành vẫn cong môi cười, giọng nói cũng ôn hòa hơn: “Ừm, vui.”
Lã Mông Dương nheo mắt quan sát, rõ ràng là vui thật, chẳng lẽ là gặp phải chuyện bực mình khác?
Lã Mông Dương: “Thầy ơi, vậy là thầy có chuyện phiền lòng khác ạ?”
Phương Thành đang giơ kẹp lên thì khựng lại, mặt mày khôi phục vẻ lạnh lùng ban nãy.
Lã Mông Dương ngậm miệng, không dám hỏi nữa, chắc là chuyện nghiêm trọng lắm đây.
Lúc sẩm tối, Vu Đồng mới bước vào tòa cao ốc văn phòng của Phương Thành thì đã trông thấy Lã Mông Dương đang cầm tài liệu đợi thang máy từ xa.
“Lã Mông Dương!” Vu Đồng gọi cậu.
Cậu nghe tiếng nhìn lại, đến khi Vu Đồng đi đến trước mặt mới cười, trêu đùa bái chào: “Bắt đầu từ hôm nay, cô chính là cô Vu Đồng thật sự rồi.”
Vu Đồng vỗ vai cậu: “Bé ngoan lắm, hôm nay mua bánh mì sô cô la cho cậu đây.”
Lã Mông Dương nhướn mày ra vẻ khinh thường: “Hối lộ em đấy à?”
Vu Đồng cười thô bỉ: “Đúng, hối lộ cậu đó, sau này thầy cậu do cậu hộ giá hộ tống đó.”
Lã Mông Dương vỗ ngực đảm bảo: “Tôi nhất định sẽ tuyên bố thẳng thừng là thầy đã kết hôn, đẩy lùi tất cả tình địch cho cô.”
Vu Đồng “ấn like” cho cậu ta, cười nói: “”Tri ngã giả, mông dương dã.” (Người hiểu tôi chỉ có Mông Dương thôi câu này Vu Đồng nói theo lối văn ngôn)
Thang máy đã đến nơi, Lã Mông Dương nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Vu Đồng, chúng ta đi thang bộ đi, em có chuyện muốn nói với cô.”
Vu Đồng gật đầu: “Được.”

Hai người thong dong đi cầu thang bộ, Lã Mông Dương hỏi cô: “Vu Đồng, hôm nay thầy làm sao vậy? Giống như có chuyện phiền lòng vậy, vẻ mặt không vui.”
Bàn tay đang xé bánh mì ăn của Vu Đồng dừng lại: “Không vui? Thầy cậu không vui ấy hả?”
Lã Mông Dương gật đầu: “Ừm.”
“Không biết nữa.

Lúc đăng ký còn rất tốt cơ mà…”
Vu Đồng ngây ra, đậu mòe, không phải là vừa mới kết hôn đã hối hận rồi đấy chứ?
Vu Đồng quẳng hết bánh mì vào lòng Lã Mông Dương, nhanh chóng chạy bình bịch lên trên.
“Cô Vu Đồng! Cô chậm lại một chút!”
Vu Đồng chạy lên tầng ba, vội vàng bước vào tổ thư họa, bàn tay đập cửa cái “thình”, tiếng động rất lớn dọa cho thầy Vương giật nảy lên.
Thầy Vương bình tĩnh lại, đẩy kính lên hỏi: “Là Vu Đồng đấy à? Có chuyện gì mà gấp thế?”
Vu Đồng xua tay với thầy Vương: “Thầy Vương, em không sao.” Sau đó, cô cúi người vịn gối, hậu quả từ tối qua thật là phải di chuyển mới hiểu được cả giác ê ẩm cả người, chân mềm nhũn ra.
Phương Thành nghe thấy tiếng động nên đi ra khỏi phòng, thấy cảnh này, anh vội vàng đi tới đỡ cô, quan tâm hỏi han: “Sao vậy? Sao lại chạy vội như thế?”
Lã Mông Dương đuổi theo ở phía sau cũng tới nơi: “Cô Vu Đồng, cô đừng chạy nhanh như thế.”
Vu Đồng nắm tay Phương Thành, kéo anh ra ngoài: “Anh đi theo em, em có lời muốn nói với anh.”
Phương Thành nghi hoặc: “Có chuyện gì à?”
Vu Đồng bĩu môi: “Cứ đi theo em là được.”
Lã Mông Dương thấy Vu Đồng kéo Phương Thành đi xồng xộc như vậy, cậu lấy chiếc bánh mì vị sô cô la lên cho vào miệng, có phải cậu đã gây họa rồi không?
Vu Đồng và Phương Thành đi tới vườn hoa trên sân thượng, đóng cửa lại, Vu Đồng khaonh tay trước ngực, hất cằm lên.
Phương Thành cười khẽ: “Sao vậy?”
Phương Thành hắng giọng hỏi: “Em nghe Mông Dương nói hôm nay tâm trạng anh không được tốt.”
Phương Thành ngây ra: “Gặp chút chuyện thôi, không phải việc lớn gì.”
Vu Đồng nhìn anh chằm chằm, cô tiến lên một bước rồi hỏi thẳng: “Không phải anh vừa đăng ký kết hôn xong đã hối hận rồi đấy chứ?”
Phương Thành cười bất đắc dĩ: “Em nghĩ gì thế, sao có thể chứ.”
Vu Đồng lẩm bẩm: “Em cũng không biết tại sao em lại suy nghĩ lung tung nữa…”
Cô cảm thấy mình đã thay đổi rồi, những chuyện trước kia lười nghĩ thì bây giờ lại đã biết suy nghĩ rồi.
Phương Thành vươn tay ôm lấy cô, đặt cằm trên đỉnh đầu của cô: “Vậy chứng tỏ là em quan tâm đến anh.”
Vu Đồng lầm bầm: “Sau khi ở bên anh, em thấy mình trở nên bụng dạ hẹp hòi mất rồi…”
Anh cười khẽ: “Vậy thì anh càng vui hơn.”
Nguy cơ đầu tiên giữa vợ chồng đã được cởi bỏ, còn về việc tại sao hồi chiều Phương Thành lại nặng trĩu tâm sự thì Vu Đồng cũng không hỏi nhiều, anh muốn nói thì sẽ tự khắc nói cho cô.
Sau khi xuống dưới tầng, Phương Thành lập tức sắp xếp cho Lã Mông Dương một loạt nhiệm vụ, ý là hi vọng cậu làm nhiều nói ít.
Vu Đồng ở bên cạnh mím môi, ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi: Mông Dương, sau này tôi sẽ mua một trăm cái bánh mì vị sô cô la cho cậu!
Lã Mông Dương: Hai trăm cái! T^T

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK