Tề Ân ở bên kia vừa đọc được tin nhắn liền đứng bật dậy.
" Mình biết ngay mà, Hoàng Vĩnh Nghi đó vậy mà đã hành động rồi.
Nhưng...theo cách nói chuyện của Hi Văn xem ra cô ấy không thích hắn ta.
"
Anh ngồi xuống bàn lấy tay gõ gõ bàn phím
[ Tất nhiên là từ chối rồi, sao lại có thể yêu một người mình không thích được chứ.
Thẳng thừng từ chối không dây dưa thêm phiền phức.
]
Anh không thể để cho Hoàng Vĩnh Nghi đó có thêm cơ hội nào tiếp cận cô được.
Từ lúc trên sân khấu anh đã nhận ra tên kia từ cách nói chuyện lẫn ánh mắt nhìn cô là có vấn đề hóa ra là ra tay với cô rồi.
Anh ngồi đợi Hi Văn trả lời tin nhắn mà trong lòng thấp thỏm.
" Tuy Hi Văn là người rất thẳng tính nhưng có khi nào lại vì Hoàng Vĩnh Nghi đó giúp đỡ cô ấy quá nhiều nên cô ấy sẽ im lặng cho qua để rồi hắn ta tưởng mình có cơ hội sẽ bám riết cô ấy không buông hay không? "
Một lát sau thì Hi Văn hồi âm
[ Được, tôi biết rồi.
]
Anh vò tóc, tâm trí rối bời.
" Biết rồi là biết thế nào? Là có muốn từ chối hắn ta hay là không? Cao Hi Văn em có thể nào rõ ràng một chút không vậy? "
Anh không nhịn được hỏi thêm mấy câu
" Người cô nói là Hoàng tổng của CiCi đúng không? Cô sẽ từ chối anh ta chứ? "
Câu hỏi này đã vượt quá quyền của người hâm mộ rồi, dù biết thế nhưng anh không thể chấp nhận mọi chuyện không rõ ràng.
[ Hiện tại tôi vẫn muốn lo cho sự nghiệp, mấy vấn đề yêu đương đó không thích hợp với tôi.
]
Bỗng nhiên cảm xúc anh trùng xuống, cô nói như thế chẳng phải muốn nói anh cũng không có cơ hội sao.
[ Vậy nếu như tìm được một người phù hợp thì sao? Cô sẽ suy nghĩ lại chứ? ]
Hi Văn đọc xong tin nhắn của anh cũng phải ngẫm nghĩ mất một lúc.
Cô cắn môi
" Nếu như mình gặp người phù hợp hả? Người thế nào thì là phù hợp với mình nhỉ? "
Nói đến đây bỗng nhiên Hi Văn nghĩ đến Tề Ân, cô nhớ đến những lúc hai người không gây sự cự cãi với nhau thì cũng chung sống hòa thuận lắm.
Vỗ thật mạnh vào đầu
" Mình vừa suy nghĩ cái gì vậy? Tề Ân làm sao mà là người phù hợp với mình, anh ta là một tên tổng tài bá đạo vừa vô lý vừa đáng ghét.
Một mặt ở công ty thì đường hoàng đứng đắng, ở nhà thì lại ăn hiếp người phụ nữ của mình.
"
Nói tới đây cô chợt ngừng lại, Hi Văn chu môi.
" Nhưng anh ấy cũng có rất nhiều lúc đối xử với mình rất tốt.
Nói chung tính cách con người Tề Ân vô cùng cổ quái, lúc tốt lúc xấu mình cũng không biết đường.
"
Cô nhập tin nhắn trả lời anh
[ Cũng không biết nữa, phải xem phù hợp như thế nào.
Chim sợ cành cong mà ]
Hi Văn là đang nói đến chuyện cô đỗ vỡ trong hôn nhân, một lần tổn thương muôn lần dè dặt.
Nếu như thật sự có thể tìm được tình yêu cô chắc sẽ không để nó xảy ra nhiều rắc rối thêm nữa.
Đối diện trước câu trả lời của Hi Văn, anh im lặng một lát có chút trầm buồn.
" Chim sợ cành cong, Hi Văn em sợ cái gì chứ? Năm đó là em cố chấp muốn ly hôn sao bây giờ người tổn thương lại là em rồi? "
Trời cũng dần bắt đầu hửng sáng, ánh mặt trời từ từ ló dạng, không ngờ bọn họ chỉ nói với nhau có mấy câu mà thời gian lại trôi qua nhanh như thế rồi.
Trong lòng Tề Ân vẫn còn một nghi vấn, một nghi vấn lớn luôn cần lời giải đáp từ cô.
Anh hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nhập tin nhắn lên màn hình [ Trước kia, cô có từng...từng yêu...]
Nhưng tin nhắn của anh chưa được nhập hết thì Hi Văn lại gửi thêm một tin khác qua.
[ Tôi bỗng nhiên thấy buồn ngủ rồi, sáng còn phải làm việc.
Tranh thủ còn vài tiếng tôi đi ngủ trước đây, tạm biệt anh Hoa công tử.
]
Tề Ân mỉm cười, anh nhấn nút xóa toàn bộ tin nhắn vừa nhập rồi gửi lại cho cô một tin khác.
[ Ngủ ngon.
]
Đến cuối cùng nghi vấn vẫn là nghi vấn, anh vẫn luôn muốn biết năm đó Hi Văn có chút tình cảm nào với anh hay không lại không dám thẳng thừng nói ra, anh càng không dám thổ lộ tình cảm của mình trước cô.
Nghĩ tới nghĩ lui anh vẫn thua Hoàng Vĩnh Nghi ở cái bản lĩnh, có lẽ một phần vì cái tôi và sự tự cao đã khiến cho hai người bọn họ lạc mất nhau.
Tiếng gõ cửa phòng lộc cộc thức tỉnh suy nghĩ của anh.
Người dám gan trời chưa sáng đã gõ cửa phòng anh khỏi cần nghĩ thì Tề Ân cũng biết là ai rồi.
Anh nói vọng ra
" Con vào đi.
"
Tay nắm cửa vặn sang một bên, dáng người bé con nhỏ nhắn bước vào.
Là bé Du, không biết từ khi nào con bé lại cả gan như thế, nhưng nó là một người biết e dè nếu không phải là người đối xử tốt với con bé nó sẽ không hành động vô tư tự nhiên như thế đâu.
" Chú Tề Ân vẫn chưa ngủ sao? "
Con bé chậm chạp bước lại ngồi gần anh, lúc trước nó sợ anh đến nỗi không dám nhìn mặt giờ đây hai người họ lại thân thiết như thế này.
Anh ôm con bé vào lòng vuốt v e mái tóc
" Sao con lại thức sớm như vậy? Hôm nay là ngày nghỉ mà, không cần đi học cũng dậy sớm thế "
Bé Du giọng nói lánh lót
" Sáng nay tivi sẽ phát lại buổi lễ trao giải tối qua, con muốn thức sớm một chút để xem xem.
Đêm qua mẹ bắt bé Du học đến khuya nên đã không được coi gì cả, con muốn biết dì Hi Văn đã nhận được giải thưởng gì.
Chú Tề Ân chú có biết không? "
Ngôi nhà này có hai con người đặc biệt yêu thương Cao Hi Văn, một là anh, người còn lại là bé Du.
Đã hơn một năm con bé không được gặp cô nhưng lòng yêu mến dì Hi Văn vẫn luôn không thay đổi.
Chỉ cần là những người đối xử tốt với con bé nó mãi mãi sẽ không bao giờ quên.
Anh nhìn bé Du rồi mỉm cười.
" Con dám chắc dì Hi Văn của con sẽ đoạt được giải thưởng sao? "
Bé Du vênh mặt lên tự hào
" Tất nhiên rồi, dì Hi Văn là ai chứ? Vừa tài giỏi vừa xinh đẹp, bạn bè của con ai cũng thích dì ấy hết.
Nhưng lúc bé Du nói với họ dì Hi Văn là người thân với con họ lại không tin.
"
Con bé nói đến đây mặt cũng xị xuống, cảm xúc trong anh cũng trầm theo.
Bé Du kéo cánh tay anh lay lay
" Dì ấy đi hơn một năm nay rồi, hay là chú Tề Ân dẫn dì ấy về đi được không? Bé Du nhớ dì Hi Văn lắm.
"
Chính anh cũng rất muốn nhưng biết làm sao được khi mối duyên của hai người họ đã không còn.
Bỗng nhiên trong đầu anh chợt nghĩ đến điều gì đó khóe miệng lại nhếch lên.
" Được rồi bé Du, con đừng buồn nữa để chú sắp xếp cho con gặp lại dì Hi Văn được không? "
Bé Du trợn tròn hai mắt.
" Thật sao ạ? Chú thật sự có thể để bé Du gặp dì Hi Văn sao? "
" Chú Tề Ân sẽ lừa con sao? "
Trong đầu Tề Ân đang mưu tính một kế hoạch hoàn hảo gì đó, tuy không biết sẽ đưa hai người họ đi đến đâu nhưng có cơ hội anh cũng muốn thử một lần..
Danh Sách Chương: