• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cầm tờ giấy trên tay, Lý Loan và cả Trịnh Cảnh Hiên đều không thể tin được vào mắt, vào tai của mình nữa.

Lý Loan nước mắt đã lưng tròng, bà ấy không thể tin được đứa con mất tích bao lâu nay lại được tìm thấy, còn được thái hậu nương nương đương triều chính tay chăm sóc, được ma ma tổng quản của Từ Ninh cung dạy dỗ.

Bà ấy cảm thấy căn bệnh mấy năm nay mình phải chịu là rất đáng, ít nhất cũng đã đổi được một mạng cho nữ nhi của bà ấy.
Trịnh Cảnh Hiên cầm xấp giấy trên tay, sắc mặt không lộ ra biểu cảm gì nhưng trong lòng lại thất kinh.

A Tửu, vậy mà lại là đích trưởng nữ của phủ Định Văn hầu? Quả thực y có nghe nói, đại tiểu thư Định Văn hầu phủ mất tích đã lâu đến nay vẫn chưa tìm thấy, nhưng khi truyền vào trong cung thì lại là Định Văn hầu đại tiểu thư đã được tìm thấy nhưng thân thể suy nhược chỉ có thể ở trong phủ dưỡng thương không giao du với bên ngoài....Hôm nay xem ra mọi tin đồn, nghi vấn đều đã có câu trả lời.

Vậy...không phải người đã chăm sóc hắn ở An Lạc sơn trang, người bị hắn lấy làm bình phong lá chắn, người đã hết lòng chăm lo bảo vệ hắn chính là Định Văn hầu đại tiểu thư sao?
Đang mải suy nghĩ, Trịnh Cảnh Hiên không chú ý đến Lý Loan đã quỳ xuống từ lúc nào, khuôn mặt đã có nước mắt giọt ngắn giọt dài rơi xuống.

Bà ấy hành đại lễ, quỳ xuống dưới chân Tô Tử Lan.

“Thái Hậu nương nương, thay mặt Nghê Nhi thần phụ xin cảm tạ ân nghĩa của nương nương.

Không biết bây giờ con bé như nào rồi, chẳng hay thần phụ có thể xin được gặp mặt con bé một lần mong thái hậu nương nương thành toàn.”
“Mau đứng dậy đi, chẳng phải con bé đang ngồi trước mặt ngươi đó sao?”
Lúc này Tình Nhi mới phản ứng lại, đúng rồi, hiện tại cô ta đang đóng giả Tô Vân Nghê à không Phương Vân Nghê, không thể không có chút cảm xúc nào được.

Nhưng bằng cách nào? Khi cô ta thực chất chỉ là một người đóng giả xem kịch? Gặp cảnh này có lẽ phải khóc? Nhưng nước mắt cô đã cạn kể từ lúc tên cẩu hoàng đế kia giết chết mẹ cô rồi, làm sao mới có thể khóc?
“Nghê.....Nghê Nhi? Là con đó sao Nghê Nhi?” – Lý Loan tiến lại ôm lấy Tình Nhi đang trong hình dáng Vân Nghê, ngắm nhìn đứa con gái hằng đêm mong nhớ, xa cách đã lâu.

Lý Loan dù đang bệnh nhưng vẫn cố kìm nén cảm xúc của bà ấy lại, hàng mi đẫm nước mắt run run như cánh bướm trong mưa.
Tình Nhi hơi né tránh vòng tay của bà ấy, không phải cô ghét bỏ gì Lý Loan cả ở một góc độ nào đó Tình Nhi cảm thấy Lý Loan rất giống mẫu thân đã vong mạng của cô.

Né tránh vòng tay của bà ấy là bởi cô không biết phải đối mặt với tình huống này như nào, Tình Nhi cũng chưa từng rơi vào hoàn cảnh này nên không biết cách ứng phó, nếu diễn không tốt sợ sẽ bị nhận ra sự thật, khi đó mọi việc bại lộ sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người
“Nghê Nhi.....con....ta là mẹ con, Nghê Nhi là ta...là ta không tốt năm đó nếu ta kiên quyết một chút nữa con sẽ không phải rời xa mẫu thân ngần đấy năm.

Là mẫu thân không tốt, vì ta mà để mẹ con ta phải chịu cảnh cốt nhục phân li....Con...”
“Hầu gia phu nhân, A Tửu.....Phương tiểu thư, trên đường từ Khôn thành đến Thượng thành, cả quãng đường đi đã xảy ra một số chuyện, tiểu thư vì bị ảnh hương dẫn đến khả năng nói chuyện bị ảnh hưởng ít nhiều.”
“Ra là vậy....Nghê Nhi con chịu khổ rồi là tại mẫu thân, nếu không phải năm đó mẫu thân và phụ thân con tin vào lời tiên đoán về mệnh cách của con, con cũng không phải lên chùa...”
Tô Tử Lan ngồi nhìn hai người họ nói chuyện, nhấp một ngụm trà, bà ấy cũng không có ý định chen ngang vào cuộc nói chuyện này.

Trịnh Cảnh Hiên biết người đang ngồi đây không phải Vân Nghê thật, người thật vẫn chưa biết đang ở đâu, khẽ thở dài một hơi, thôi thì chuyện này không nên để nàng ấy biết quá rõ.

Đôi khi mập mờ một chút cũng tốt.

Thời gian bọn họ ở bên nhau cứ vậy trôi qua, nói chuyện xong rồi thì Tô Tử Lan dẫn ba người bọn họ đi thăm thú hoàng cung.

Vốn bà ấy cũng đã có lời nói với Trịnh Cảnh Hiên có thể đi tìm các huynh đệ để nói chuyện vì sợ nơi này toàn nữ nhân, đối với Trịnh Cảnh Hiên sẽ bị nhàm chán.

Nhưng hắn từ chối, người là hắn đưa đến, vậy thì hắn phải có nghĩa vụ bảo vệ cô ấy, đưa cô ấy an toàn trở về.

Buổi xế chiều, cánh chim đã bay đi tìm chỗ trú ngụ, Lý Loan và Trịnh Cảnh Hiên cũng xin phép cáo lui.

Lý Loan vốn có ý đưa nữ nhi của mình về nhà nhưng đã bị Trịnh Cảnh Hiên ngăn lại.

Với lý lẽ rất hùng hồn rằng hiện tại Vân Nghê đang là khách của vương phủ, cũng chưa làm lễ báo gia tiên nên tạm thời hãy để cô ấy ở lại trong phủ.

Tất cả chỉ là cái cớ biện minh thôi, thực chất Vân Nghê đang đứng trước mặt mọi người đây không phải đại tiểu thư của Định Văn hầu phủ thật, để cô ta theo Định Văn hầu phu nhân quay về sẽ rất nguy hiểm.
“Thôi được rồi, lần này ai gia sẽ đứng ra quyết định, vì dù sao Nghê Nhi cũng là nghĩa nữ của ai gia.

Con bé hiện chỉ là một dân nữ, ở trong cung với ai gia ắt sẽ bị dị nghị, ảnh hưởng tới con bé sau này.


Như Hiên Nhi đã nói con bé ra ngoài đã nhiều năm, dù sao không làm lễ báo gia tiên, cũng phải để con bé thắp hương ở từ đường, ghi lại tên vào gia tộc những thứ đó chuẩn bị rồi báo với mọi người sợ cũng mất kha khá thời gian.

Mà bây giờ con bé lại là khách của Tiêu Dao vương phủ vậy cứ để con bé ở lại vương phủ trước đi.

Ai gia tin vương gia có thể chăm sóc tốt cho Nghê Nhi.”
“Dạ, vậy thần phụ xin nghe theo sắp xếp của thái hậu nương nương.”
“Được, Tiểu Vỹ cho người sắp xếp xe ngựa, đưa Định Văn hầu phu nhân và Tiêu Dao vương gia quay về phủ an toàn.”
Tiểu Vỹ, ma ma tổng quản của Từ Ninh cung cúi đầu nhận lệnh đoạn đưa tay ra ý mời đi rồi dẫn đường đi trước.

Trước khi Trịnh Cảnh Hiên kịp bước đi, Tô Tử Lan đã kéo hắn lại nói nhỏ.
“Ai gia chỉ giúp con được đến đây thôi, còn lại phải dựa cả vào con đấy, Hiên Nhi.”
Phút chốc hai bên tai Trịnh Cảnh Hiên đỏ bừng cả lên, y hơi hắng giọng nhưng rồi cũng không nói gì cả lễ phép cúi đầu ôm quyền cáo lui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK