Là tiếng của Trương Dịch, hẳn là đã xảy ra chuyện.
Nghe được cái tên kia, Khương Vân thân hình cứng đờ.
Dưới lầu một mảng hỗn loạn.
Một ít bạn bè chưa về đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đứng ngơ tại chỗ, bị biến cố xảy ra bất thình lình làm cho giật mình.
Trương Dịch phản ứng nhanh nhất, sau khi sự việc phát sinh lập tức ngăn cản Tần Chiêu, miễn cho cô ấy lại quậy.
Tần Chiêu đêm nay mặc áo thun rộng rãi màu trắng sạch sẽ, chỉ là bên trên không cẩn thận có vết rượu vang văng lên tạo thành vết bẩn màu đỏ.
Cô mới từ thành phố S trở về, cơ hồ là một phút cũng không ngừng đuổi tới đây.
Vừa vào cửa liền nổi giận đùng đùng bưng ly rượu hất vào Lục Niệm Chi.
Có người bị văng trúng, không kịp tránh.
Nhưng Lục Niệm Chi lại tránh được.
Cô được Chu Duẫn Hoài tay mắt lanh lẹ kéo qua một bên.
May mắn không trúng bằng không sẽ bị hất vào mặt rồi.
bát quá tuy là vậy nhưng đầu vai cô vẫn bị hắt trúng, thoáng chốc liền ướt một mảng.Giang Châu Húc cùng Từ Mẫn hai người hai bên, không cho Tần Chiêu tiến tới gần cô.
Tần Chiêu vừa mới tiến vào khi đó, mọi người đều không dự đoán được sẽ thành như vậy nên không ai ngăn cản.
Hiện tại lại nhanh tới cản không cho cô ta nháo.
Kỳ thực nhóm Chu Duẫn Hoài cũng không thật quen biết Tần Chiêu, giới hạn ở mức biết xã giao thôi.
Bọn họ khẳng định sẽ tiếp Lục Niệm Chi bên này.
Mà mặt khác mấy người bạn chung kia trừ bỏ Trương Dịch thì mọi người đều đứng một bên, không ai tiến lên, chỉ im lặng nhìn.
Có người muốn tiến lên nhưng bị bạn bên cạnh kéo lại, đưa mắt ra hiệu không cần xen vào chuyện người khác.
Dù sao cũng đang ở chỗ Lục Niệm Chi, Lục gia cùng Tần gia đều không thể đắc tội.
Mọi người đều thức thời, thời điểm này đứng một bên là tốt nhất.
Tần Chiêu áp không được lửa giận, hắt rượu xong cũng chưa hết giận, muốn đẩy Trương Dịch ra nhào tới nhưng lại bị Trương Dịch gắt gao kéo lại.
cô thẳng tắp nhìn chằm chằm Lục Niệm Chi, trong ánh mắt mang theo sự chán ghét không cách nào che dấu, dường như đang nhìn một người có thâm cừu đại hận với mình.
"Nhìn không ra mày lợi hại như vậy, chuyện của Kỳ gia làm âm thầm lặng lẽ, kết quả là hại môt đống người..." Tần Chiêu đè nặng thanh âm nói, cơ hồ là từ trong kẽ răng rít gào ra.
Cô ta đối với Lục Niệm Chi oán hận rõ ràng, trần trụi không thèm che lấp.
Kỳ gia là đối thủ cạnh tranh của Tần gia, nhiều năm như vậy đều là đối thủ một mất một còn.
Quan hệ hai nhà từ trước tới nay như nước với lửa, đều cạnh tranh kinh doanh với nhau.
Mỗi lần đụng độ đều hận không thể xé thịt đối phương.
Lần trước Lục gia giúp Kỳ gia, đột nhiên phản bội đối phó Tần gia bên này làm cho Tần gia tổn thất thảm trọng, đây là chuyện không ai có thể đoán trước.
Nhóm phú nhị đại ở đây đều biết chuyện này, một đám trong lòng rõ rành rành.
Biết được Lục Niệm Chi cùng Tần Chiêu nháo loạn, chỉ là mọi người thức thời không hỏi tới.
Trương Dịch cũng biết rõ ràng, cũng hiểu dêm nay nhất định không thể giải quyết xong nhưng chung quanh còn nhiều người như vậy vây xem nên không thể buông tay mà kệ Tần Chiêu sinh sự.
Hắn liếc nhìn Lục Niệm Chi, có chút khó xử, chần chờ một lát vẫn hướng Tần Chiêu khuyên nhủ: "Tối nay đừng nói chuyện này, đừng làm trò trước mặt nhiều người như vậy, có chuyện gì thì nói sau.
A Chiêu, đi ra ngoài trước, chờ một lát lại vào".
Tần Chiêu không nghe, gạt tay hắn ra.
Lục Niệm Chi đứng ở đối diện từ đầu tới cuối không xem Tần Chiêu trong mắt.
Chu Duẫn Hoài lấy khăn giấy trên bàn đưa cho cô, cô im lặng lau lau rượu trên người, cả người tỏ vẻ lãnh đạm cực điểm.
Mà chính thái độ hờ hững không để ý như vậy lại đâm vào trong mắt Tần Chiêu.
Cô luôn là như vậy, suốt ngày bộ dáng như cái gì cũng không cần, thoạt nhìn cái gì cũng không để bụng nhưng cuối cùng lại làm chuyện người ta không thể tiếp thu.
Đặc biệt là hướng Khương Vân xuống tay, đào góc tường bạn bè, khiến cho Tần Chiêu nghẹn một cục (Editor: từ chối hiểu thể loại vô sỉ này).
Nếu đổi thành người khác làm những chuyện này thì Tần Chiêu sẽ không phản ứng kịch liệt như vậy nhưng cố tình lại là Lục Niệm Chi.
Cục diện phía trước đã đủ bực bội, vẫn chưa hoàn toàn giải quyết mà giờ lại thêm dầu vào lửa.
Tần Chiêu hoàn toàn không còn lý trí, lập tức ép hỏi: "Người đâu rồi?"
Lục Niệm Chi giống như không nghe thấy gì, đem khăn giấy vo lại ném trên mặt đất, nghiêng mặt, môi đỏ khẽ mở, trầm ổn mà nói: "Đi ra ngoài!"
Tần Chiêu bị chọc giận, đẩy Trương Dịch ra, từng câu từng chữ mà nói: "Mày để cô ấy đi ra, không thì tao tự tìm".
Người này xưa nay bướng bỉnh, nói được làm được.
Lục Niệm Chi lại không đem cô ta để vào mắt, thong thả ung dung mà nói: "Hứa Tri Ý không có ở đây, muốn tìm cô ta thì tới chỗ khác!" (best chụy rồi)
Mọi người thoáng chốc an tĩnh, người bình thường đều nghe hiểu được Tần Chiêu là nói Khương Vân nhưng Lục Niệm Chi lại bỗng nhiên nhắc tới Hứa Tri Ý.
Hứa Tri Ý trong vòng bạn bè này có không ít người biết cô ta, không thân thì cũng từng gặp mặt.
Cô ta chính là hòn ngọc quý trên tay Hứa gia, là đối tượng liên hôn của Đậu gia, là người được ông lão Đậu gia vừa ý mà chọn.
Trong vòng bạn bè, trừ bỏ Lục Niệm Chi cùng Tần Chiêu thì cô ta là người có địa vị nhất.
Hai đoạn đối thoại đơn giản như vậy, người vây xem liền hiểu rõ, đặc biệt là Trương Dịch, hắn sửng sốt một lúc.
Có một số việc trong ngày thường đều có manh mối, người ngoài cuộc dù phát hiện ra cũng không thể đoán lung tung.
Một mình Hứa Tri Ý cũng liên lụy nhiều người rồi, ai dám loạn nói về cô ta.
Người trong giới ít nhiều đều có lợi ích phân tranh cùng liên lụy với nhau, mọi người ngày thường chơi đùa vui vẻ, bất luận là gì thì thời điểm mấu chốt vẫn không thể loạn mà bây giờ không hề che dấu nghe được những lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn.
Trương Dịch không dám tin mà nhìn Tần Chiêu lại nhìn về phía cầu thang bên kia.
Khương Vân đứng ở đó, nàng vừa nghe tiếng liền đi xuống, trùng hợp thấy một màn này.
Kế tiếp hết thảy như mất khống chế, một phát không thể vãn hồi, cản cũng không cản được.
"Lục Niệm Chi mày bị bệnh đúng không?" Tần Chiêu lớn tiếng nói, cầm cái ly tạp qua, "Tao lần trước đã nói thế nào với mày, mày bị điếc không nghe thấy hay sao?" (Ed: tức á)
"Trước đây tao đều nhịn, không cùng mày so đo, mày con mẹ nó còn không từ bỏ ý định.
Mày cảm thấy mày tình cảm sâu nặng đúng không, thật ghê tởm!!".
"Dòm ngó đồ của người khác, ngấm ngầm đâm sau lưng, mày có thấy ghê tởm hay không?"
...!
Tần Chiêu như bị điên rồi, không quan tâm hết thảy.
Đôi mắt cô ta đỏ lên, trạng thái rất mất bình tĩnh, có lẽ là cảm xúc quá kích động cần phải phát tiết ra miệng.
Hoặc có lẽ mấy ngày này bị áp bách quá mức, không nghĩ lựa lời mà nói chỉ muốn dựa vào mấy lời này đòi lại "công bằng", cô ta cái gì cũng nói, cái gì cũng mắng, cũng ném.
"Mày làm như vậy là đem một đám người chỉnh cho chết".
..
"Cô ấy cùng tao nháo, chia tay với tao đó là việc riêng của tao, khi nào tới phiên mày nhúng tay? Mày chính là đang trả thù, không cam lòng".
"Đúng vậy, trước kia là tao đoạt cô ấy trước nhưng cô ấy đối với mày không có hứng thú, mày trách tao thì có lợi ích gì?"
"Thời điểm mày mở công ty tao giúp mày chạy trước chạy sau, mệt đến không ra hình người mà hiện tại mày làm mấy chuyện này, mày có còn là người không?"
...!
"Lúc trước mày nói sao?"
"Tao hỏi mày, mày nói không phải nên tao mới theo đuổi cô ấy"
"Là tự mày không cần, hiện tại hối hận nên giở trò hả?".
...!
Khương Vân dưới chân tựa như mọc rễ, một bước cũng không thể động.
Nàng đứng xa xa nhìn, một chữ cũng nghe không sót mấy lời này, trong cổ họng phảng phất nghẹn một cục đá, cộm đến nàng đau đớn.
Có người thấy nàng đứng nơi đó, sôi nổi nhìn sang, khe khẽ nghị luận.
Tần Chiêu còn đang nói.
Người này chưa từng kích động như vậy, thoạt nhìn thảm hại cùng chật vật.
Cô ta vốn là một người hiền hòa, cởi mở mà tiến về tương lai, chỉ có dục vọng chiếm hữu với Khương Vân nhưng cũng không làm ra hành vi cực đoạn nào.
Cô ấy rất ít khi phát giận, đối với ai cũng tốt nên rất được mọi người hoan nghênh.
Chỉ là gần đây thay đổi, trở nên quá mức xa lạ, hoàn toàn không giống trước kia.
Bị nhiều người như vậy nhìn tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt ý vị thâm trường mà đánh giá, Khương Vân khổ sở, giống như bị mổ xẻ, lấy ra ruột gan cho người ta nhìn, hoàn toàn mất thể diện.
Những người kia vẫn đang xem kịch hay, không hề đồng cảm với nàng.
Lục Niệm Chi phát hiện ra nàng, giương mắt nhìn qua.
Người này không nói gì, không cãi cọ cùng Tần Chiêu, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng, đối diện tầm mắt nàng.
Tần Chiêu cũng tự nhiên nhìn thấy Khương Vân chỗ cầu thang lại bị hành động này của Lục Niệm Chi chọc cho nỗi bão, giống như bật lửa châm thuốc nổ, cả người lập tức bạo phát.
Cô ta điên cuồng, trong lòng như có một cục nghẹn muốn phát tác ra như không còn muốn sống.
Lục Niệm Chi trầm mặc khiến cho Tần Chiêu giống thằng hệ tự diễn trò, là như vậy buồn cười, Tần Chiêu không chịu đựng được.
Chỉ cần Lục Niệm Chi nói một câu tình thế sẽ không phát triển thành như vầy.
Tần Chiêu lướt ngang qua Giang Châu Húc cùng Từ Mẫn, nắm lấy cổ áo Lục Niệm Chi.
Lục Niệm Chi không phản kháng.
Chu Duẫn Hoài hoảng sợ, nhanh cản lại.
Cách đó không xa Trương Dịch rốt cuộc lấy lại tinh thần, hắn xem như đã hiểu tình thế này là chuyện gì xảy ra, nhất thời khó xử không biết nên làm sao.
Mỗi người đều có lập trường tình cảm của mình.
Trương Dịch là đứng giữa Lục Niệm Chi cùng Tần Chiêu, hắn theo bên nào cũng không tốt, lại không thể tuyệt giao với Lục Niệm Chi hoặc Tần Chiêu.
Hắn di qua hỗ trợ muốn kéo Tần Chiêu ra.
"Còn có nhiều người như vậy, mặc kệ có chuyện gì thì nói sau đi", hắn khuyên: "A Chiêu, bình tĩnh một chút".
Nhưng Tần Chiêu không nghe, như cũ dùng sức nắm cổ áo Lục Niệm Chi, sức cô ta rất lớn, đem cổ Lục Niệm Chi thít thành một mảng đỏ rực.
"Cố ý giả bộ đáng thương có phải không?", Tần Chiêu nói: "Biết cô ấy ở đó nhìn nên đứng bất động, làm bộ cho cô ấy xem..."
Lục Niệm Chi nâng mí mắt, không trả lời ngay mà sau một lúc mới hờ hững nói: "Buông ra!!"
"Giả mù sa mưa", Tần Chiêu nói: "Giả bộ tới ngay cả tao cũng sắp tin.
Lục Niệm Chi mày người thế nào trong lòng đều rõ ràng, đừng làm như tao bắt nạt mày".
Lục Niệm Chi không đáp
"Luôn làm bộ dạng này không thấy ghê tởm sao"
Tần Chiêu khinh thường, trực tiếp dùng thêm sức.
Lục Niệm Chi tùy ý cô ta phát điên không đối lại.
Trương Dịch một bên luống cuống, vội vàng ngăn cản.
"A Chiêu dừng tay!"
Cục diện thật loạn, Trương Dịch cùng Chu Duẫn Hoài hai người đàn ông đều không ngăn được một phụ nữ như Tần Chiêu, Giang Châu Húc cố gắng tách tay Tần Chiêu ra đem Lục Niệm Chi bảo hộ phía sau, không cho Tần Chiêu tới gần.
Mấy người vây xem đều như bị câm, không ai mở miệng lấy một câu, càng không có người tới cản, chỉ một vài người khó xử, chần chờ không dám lên can ngăn.
Tần Chiêu căn bản là không thể bình tĩnh được, bất luận người bên cạnh khuyên nhủ thế nào cũng không quản, như một kẻ điên không lý trí.
Giữa lúc tranh chấp cô đột nhiên cảm nhận được gì đó, theo bản năng muốn tránh ra nhưng bị Trương Dịch đang kéo tay nên động tác chậm một bước.
Một ly nước lạnh lẽo bỗng dưng tạt tới.
Y như vừa nãy cô dùng rượu tạt Lục Niệm Chi, quyết liệt, không hề do dự.
nước lạnh theo gương mặt cùng tóc chảy xuống.
Tần Chiêu hít một hơi thật sâu, hồi lâu cũng không động đậy.
sau đó chậm chạp lau mặt, yên lặng nhìn người đi tới.
Khương Vân đứng ở đó, tay cầm cái ly, khớp xương dùng sức tới trắng bệch.
"Cô quậy đủ chưa!!!!!".
Danh Sách Chương: