Lúc đi vào sảnh thì cô mới biết đúng là công ty uy tính, ở đây ngoài sảnh tiếp khách còn có khu nghỉ ngơi, muốn vào bên trong phải quẹt thẻ mới vào được, không có một công ty nào mà nghiêm ngặt đến vậy, không phải đi làm việc rất phức tạp sao?
“Xin chào cô, xin hỏi tôi có thể giúp gì không?” Bàn tiếp tân là một cô gái tươi trẻ rất xinh, cử chỉ tao nhã lễ phép.
“Xin hỏi có phải Hisako làm ở đây không ạ?”
cô gái mỉm cười với Hứa Lương Cầm: “Dạ vâng, tiểu thư.”
“Vậy còn Tống Dật Hàng, anh ấy cũng làm ở đây sao?” cô muốn xem Tống Dật Hàng có làm việc cùng với Shibata Hisako không.
Vẻ mặt cô bé trở nên cẩn thận: “Tiểu thư, nếu tiểu thư muốn tìm những người ấy vậy thì xin đến bàn gọi điện ạ.”
“Tôi làm sao biết số của họ, tôi không tìm người đâu, tôi chỉ muốn hỏi xem họ có làm ở đây không thôi.”
“Xin lỗi tiểu thư, tôi không thể cung cấp thông tin cho tiểu thư được.”
Tâm trạng Hứa Lương Cầm vốn không được tốt, việc này khiến cô tức giận hơn: “Các người không phải công ty bất động sản sao, chẳng lẽ khách muốn hỏi ông chủ cũng không được à?”
cô gái vẫn mỉm cười kiên nhẫn nói: “Xin lỗi tiểu thư rất nhiều, chúng tôi là bộ phận tiếp khách của Phổ Danh, rất nhiều hồ sơ cũng như thông tin cần được bảo mật, nếu tiểu thư có nhu cầu thì tôi sẽ tìm cách để tiểu thư liên lạc với bên đó, tiểu thư xem có được không?”
Hứa Lương Cầm không tức giận nữa, người ta đã lịch sự đến vậy, cô mà làm loạn lên thì ích gì, chỉ có thể đi về thôi.
Lúc vô tình xoay người rời đi, chợt nghe tiếng cửa thủy tinh mở ra, cô theo bản năng xoay đầu nhìn thì lại sôi máu.
Chỉ thấy Tống Dật Hàng mặc âu phục nói chuyện với Hisako ở bên cạnh, hai người đều mỉm cười, Hisako nhìn Tống Dật Hàng đầy thâm tình, theo sau hai người bọn họ còn ba người khác, Hứa Lương Cầm nhìn thời gian trên điện thoại, cảm thấy bọn họ chuẩn bị đi ăn cơm trưa.
cô cứ lặng im nhìn đôi nam nữ chói mắt kia, cảm thấy bị Tống Dật Hàng lừa rồi, ngẫm lại kẻ mà Quách Mộng Thanh nói là đầu sỏ được che chở, mà người luôn che chở cô ta lại là người đàn ông luôn miệng nói sợ cô rời xa rồi đảm bảo đã cách xa Shibata Hisako. Quách Mộng Thanh và Trần Đại Lương cũng vì cô ta mà bị trừng phạt, mà cô ta vẫn bình yên vô sự, không chịu một chút tổn thương gì. Chuyện này còn chưa rõ sao, chính cô như một con ngu đi tin lấy tin để!
Tống Dật Hàng đi ra giữa sảnh cảm thấy có một ánh mắt rất quen thuộc luôn nhìn anh, trong lòng do dự nhìn lướt qua rồi đứng hình.
“Hứa tiểu thư, đã lâu không gặp, sao cô tới đây?” Hisako nhìn theo tầm mắt của Tống Dật Hàng thì thấy Hứa Lương Cầm nên chào hỏi.
Hứa Lương Cầm không nhìn Tống Dật Hàng, bình tĩnh cười tươi với Shibata Hisako: “Tôi đến đây chỉ muốn làm rõ mọi chuyện thôi. Bây giờ tôi mới biết là tôi sai rồi. thật đấy, Hisako tiểu thư đây mới đúng là người thắng cuối cùng.”
“Tôi không rõ ý tứ của Hứa tiểu thư, nhưng đây đều là lời chúc mừng, tôi rất vui vẻ nhận.”
“Lương Cầm, anh mang em tới phòng làm việc của anh nhé.” Cuối cùng Tống Dật Hàng mở miệng nhưng giọng nói thì không có cảm xúc gì.
Hứa Lương Cầm không nhìn anh, chỉ cười với Hisako: “Tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt.”
không đợi Shibata Hisako đáp lời, Tống Dật Hàng lập tức cầm tay Hứa Lương Cầm: “Để anh đưa em về.”
Hứa Lương Cầm lạnh lùng nhìn tên đàn ông trước mặt: “anh nhất định phải để chúng ta lúng túng trước mặt mọi người sao? Em sẽ ở nhà đợi anh, đến lúc đó anh muốn nói gì chẳng được.” Bây giờ chẳng phải là thời gian để giải thích với cô, cách tốt nhất là cô nên đi đâu đó xả giận, sau đó sẽ cắt đứt luôn với tên họ Tống này!
Tống Dật Hàng nhìn chăm chú vào Hứa Lương Cầm, thấy trong mắt cô có sự lạnh lùng và quyết đoán, đành theo ý cô thôi, vì thế buông tay thấp giọng nói: “Chuyện của Hisako anh có thể giải thích, em nhất định phải đợi anh về đấy.”
Hứa Lương Cầm không nói, xoay người rời đi.
Trở về chỗ ở của Tống Dật Hàng, Hứa Lương Cầm bắt đầu thu dọn đồ của mình, lúc này cô đã sáng rõ mọi chuyện. Chính cô giả bộ thanh cao làm quái gì nữa, thời gian dài như thế là một con ngu bị đùa dỡn, nếu không lấy đồ Tống Dật Hàng cho thì là bị ngu, mấy bộ quần áo xa xỉ cùng giày dép túi xách cô phải lấy hết, bán đi không ít tiền đấy!
Qua một buổi trưa mới thu hết đống đồ đạc, gọi điện thoại cho bảo vệ nhờ mang xuống dưới tầng cho mình và thuê hộ chiếc xe, Hứa Lương Cầm đem đồ về nhà, sau đó không gặp bố mẹ mà trở về nhà ở chờ Tống Dật Hàng.
Hơn 7 giờ tối Tống Dật Hàng mới về, thấy Hứa Lương Cầm ngồi trên sô pha xem TV thì tâm mới buông lỏng, đi tới nửa quỳ trước mặt cô, đưa một túi đồ: “Lương Cầm, anh mua cho em này.”
Hứa Lương Cầm nhận túi đồ và mở hộp bên trong ra. Là một sợi dây chuyền, viên đá này hẳn là kim cương, vì thế cô chẳng nói hai lời bỏ vòng cổ vào túi trong áo mình.
Tống Dật Hàng chưa kịp nói: “Để anh đeo cho” thì nuốt hết vào bụng.
“Có lời gì thì anh tuôn đi, tôi nghe đây.” Hứa Lương Cầm tắt TV, bắt đầu nhìn thẳng Tống Dật Hàng.
Tống Dật Hàng vẫn nửa quỳ nói: “Lương Cầm, anh biết em đang trách anh không thực hiện lời hứa đưa Hisako đi, đó là vì có một hạng mục anh với cô ấy đang cùng làm, chi nhánh công ty bên kia chưa tìm được một vị trí cho cô ấy, anh luôn lo lắng vấn đề này, chờ hạng mục này xong thì anh sẽ để cô ấy nghỉ dài hạn, em đừng tức giận nữa nhé.”
Hứa Lương Cầm kiên nhẫn chờ Tống Dật Hàng nói xong thì nói: “Tống Dật Hàng, từ khi biết anh đến nay, con mắt của tôi đã được mở rộng ra rất nhiều. Về vật chất anh cho tôi rất tốt, cả trong sinh hoạt đời sống anh cũng quan tâm tôi nhiều. Nhưng tất cả những thứ ấy làm sao so với tâm hồn bị tổn thương của tôi? anh có hiểu cái cảm giác bạn bè thân nhất của mình quay mặt thành thù không? anh không là tôi nên anh không hiểu được đâu.”
“Lương Cầm, em muốn nói gì?” Tống Dật Hàng nghiêm túc nhìn Hứa Lương Cầm.
“Tôi muốn nói, trải qua hai lần chia rồi hợp thì tôi cảm thấy chúng ta không hợp ở cùng một chỗ. Hôm nay tôi muốn nói rõ hết, về sau chúng ta đừng bao giờ gặp nhau nữa.” Hứa Lương Cầm đối diện với Tống Dật Hàng.
“Bây giờ anh sẽ bảo người chuyển công tác cho Hisako.” Tống Dật Hàng đứng dậy cầm điện thoại nhấn gọi.
Hứa Lương Cầm cũng lập tức đứng lên: “anh đừng có làm màu trước mặt tôi nữa có được không? anh cảm thấy tôi chỉ vì con đàn bà tên Hisako mà mới thế à?”
“Vậy còn chuyện gì sao?” Tống Dật Hàng nhíu mày, không ngừng nghĩ xem mình đã làm gì cô.
Hứa Lương Cầm giận quá hóa cười: “Việc của Uông Tân Dương không phải anh nói sẽ không gạt tôi bất cứ chuyện gì sao? Vậy Khương Doanh trăm phương nghìn kế giới thiệu cuộc hẹn giữa tôi với anh sao anh không nói? anh cùng cô ta hẹn hò với nhau là tôi hỏi anh mới nói, anh chưa bao giờ suy nghĩ vì tôi cả, anh nói anh không cho phép ai tổn thương tôi. Uông Tân Dương, Quách Mộng Thanh, Trần Đại Lương được anh dạy dỗ rồi, vậy còn Shibata Hisako xúi giục Quách Mộng Thanh lợi dụng Uông Tân Dương đối phó với tôi, kích động Trần Đại Lương nhục nhã tôi sao anh không đề cập đến? Vì sao trước sau như một cô ta vẫn đứng cạnh anh như chưa hề làm bất cứ chuyện gì thế? Tống Dật Hàng, không phải anh nghĩ cho tôi, về cơ bản anh chẳng coi tôi là cái thá gì hết, có lẽ anh chỉ cảm thấy tôi là con bé dễ dụ dễ lừa thôi!”
Sắc mặt Tống Dật Hàng cứng nhắc nói: “Những điều này là ai nói cho em biết?”
“Khương Doanh, Quách Mộng Thanh nói đấy! Sao? Thế nào? không nghĩ mấy cô ấy sẽ nói cho tôi biết đúng không?”
“Lương Cầm, chuyện của Khương Doanh đúng là em bị tổn thương rất nhiều, còn về phần Hisako, anh đã cảnh cáo.” Tống Dật Hàng bối rối.
“Thôi, chúng ta từ đây kết thúc, về sao anh cũng đừng làm bộ là đã cảnh cáo cô ta nữa! Sở dĩ tôi chờ anh về là muốn nói chuyện chúng ta đến đây thôi, bây giờ có giải thích thì cũng chả ý nghĩa gì.” Hứa Lương Cầm nói xong bỏ chìa khóa lên mặt bàn, sau đó xoay người đi tới cửa.
“Lương Cầm, anh biết anh khiến em phải áp lực như thế, chỉ là chuyện của Hisako, anh cần thêm thời gian.” Tống Dật Hàng chắn trước mặt Hứa Lương Cầm.
“Chuyện đó không liên quan tới tôi, tôi cũng không muốn biết anh và cô ta đã xảy ra chuyện gì nữa.” Hứa Lương Cầm vòng qua Tống Dật Hàng.
Tống Dật Hàng tức giận, giữ chặt Hứa Lương Cầm: “Lương Cầm, em đừng vì chuyện này mà làm hỏng tình cảm của chúng ta, em có tức thế nào thì cũng nên nghĩ anh thích em đến nhường nào, nếu như không vui vẻ thì làm sao anh lại bị chứng lo âu được!”
Hứa Lương Cầm giật mạnh tay khỏi Tống Dật Hàng: “Đừng có đề cập vấn đề tâm lý trước mặt tôi, chỉ những kẻ có tiền như anh mới bị bệnh đó thôi. anh có biết hôm nay nhìn nụ cười trên mặt của Shibata Hisako thì lòng tôi đau đớn thế nào không? Tôi rất khổ sở, thấy anh cùng cô ta sóng vai bên nhau mới cảm thấy mình y hệt một con ngu, cảm thấy mình ngu không tưởng được! Đối với bọn anh, tôi chỉ là một nhóm người nghèo mà bọn anh trêu đùa thôi, chính cô ta bày ra bao nhiêu chiêu trò nhục mạ tôi, mặc cho biết bao người bị trừng phạt nghiêm khắc thì cũng chẳng liên quan gì tới cô ta hết, bởi vì dưới sự bảo vệ của anh thì cô ta tuyệt đối an toàn, sau đó cô ta lại tiếp tục chỉnh những người không hợp mắt với cô ta. Tống Dật Hàng, tôi không muốn nói là không muốn anh lo lắng, anh nhìn trên mặt tôi lúc này là gì đây? Là tuyệt vọng! Là hết hy vọng! Bây giờ thì cút ra!”
Rốt cục Hứa Lương Cầm vẫn mềm lòng, run rẩy nói hết ấm ức trong lòng ra, nước mắt cũng chảy xuống, cô không muốn để mình yếu ớt trước mặt Tống Dật Hàng, cô dùng hết sức đẩy tên đàn ông ở trước mặt rồi chạy đi mà không quay đầu lại.
Tống Dật Hàng muốn đưa tay ngăn cản nhưng lại buông xuống vô lực, muốn đuổi theo lại không nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Lương Cầm vào thang máy, cuối cùng anh thất thần đóng cửa lại, ôm đầu ngồi bệt xuống sàn nhà.
Hứa Lương Cầm đón xe về nhà, buồn bực chạy vào phòng khóa cửa lại. Trình Lệ đang xem TV nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của con lại không dám đi hỏi. Con gái bà luôn kiên cường, không hiểu chuyện gì khiến nó khóc, hôm nay khóc to thế này thì chắc là có chuyện làm con bé đau xé tim gan, thôi chờ nó tốt hơn thì bà sẽ hỏi.
Nằm trên giường và trùm kín chăn, Hứa Lương Cầm khóc thỏa thích, càng tức giận chuyện của Shibata Hisako, cầm điện thoại gọi cho Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long, nói cô với Tống Dật Hàng đã chia tay, hoàn toàn cắt đứt liên lạc, cô cũng tạm thời không về phòng trọ, vì phòng ngừa Tống Dật Hàng tìm cô, bọn họ đừng bao giờ nói chỗ ở của cô cho Tống Dật Hàng biết, Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long liền đồng ý, lại khuyên Hứa Lương Cầm đừng đau lòng nữa.
Hứa Lương Cầm hiểu được, sự việc này ai khuyên cũng không được, chỉ thời gian mới có thể an ủi cô thôi, qua đi sẽ tốt thôi.
một đêm Tống Dật Hàng không ngủ được, sáng sớm đầu lại đau, chuyện thứ nhất anh làm là gọi cho Hứa Lương Cầm, kết quả không gọi được, biết cô chặn số anh rồi, mặc dù rất muốn thấy cô nhưng vẫn chịu đựng, muốn cho cô mấy ngày suy nghĩ, sau đó anh lại nghĩ cách khiến cô trở về.
Năm ngày sau, Tống Dật Hàng cảm thấy mình sắp phát điên, anh lái xe đến nhà trọ của cô, gõ thật lâu mà không thấy ai trả lời, anh chán nản trở về.
Liên tục 3 ngày đến nhà trọ, anh chờ rất lâu mà không có ai, Tống Dật Hàng thất bại dùng sức đập cửa thật mạnh rồi lái xe đến công ty của Vương Trung Minh.
“Từ lúc chú xin phép thì Lương Cầm không quay lại làm nữa, lão Lưu còn hỏi anh phải tính tiền lương của cô ấy thế nào đấy, anh nói cứ làm theo quy định, đến lúc đó khấu trừ qua tiền hoa hồng.” Vương Trung Minh thấy Tống Dật Hàng đến đây hỏi Hứa Lương Cầm thế nào thì rất ngạc nhiên.
Tống Dật Hàng lập tức hỏi lại: “không phải lúc cô ấy đến công ty thì có điền hồ sơ cá nhân sao, chắc cũng ghi địa chỉ gia đình chứ?”
Vương Trung Minh lườm: “Người là chú mang tới thì sao anh dám tra khảo, nhưng mà bản sao thẻ căn cước có địa chỉ đấy, để anh bảo lão Lưu tìm cho.”
Vương Trung Minh vừa nói vừa gọi cho Lưu Lực, chờ giao việc xong thì cúp điện thoại, nhìn Tống Dật Hàng chán nản hỏi: “anh đoán chú lại bị Lương Cầm bỏ rơi à?”
Tống Dật Hàng nhìn Vương Trung Minh không nói gì.
“Dật Hàng à, chú có cảm thấy đây giống một loại bệnh không? Nhiều cô gái học thức uyên bác hay dáng vẻ xinh đẹp theo đuổi chú như thế, chú lại không thể bỏ xuống một cây cỏ dại như Lương Cầm. Nếu con bé ngoan ngoãn phục tùng chú thì anh không nói làm gì nhưng mà cứ cố tình 2- 3 ngày lại đá chú một cái, sau đó chú lại hoang mang lo sợ cầu xin nó về, chẳng phải là nghiện thì còn gì nữa?” Vương Trung Minh thật sự không hiểu Hứa Lương Cầm có gì đặc biệt mà thu hút được Tống Dật Hàng đến vậy.
“Bây giờ em chỉ nghĩ đến cô ấy, những thứ khác em không thiết gì hết.” Tống Dật Hàng lại hút điếu thứ hai, chán nản nói.
Vương Trung Minh lắc đầu không nói, chờ Lưu Lực đem bản sao thẻ căn cước của Hứa Lương Cầm tới.
Lưu Lực làm việc rất có hiệu quả, không đến 10 phút đã mang tài liệu đến. Tống Dật Hàng cầm lấy bản sao không nói một lời đi luôn, Vương Trung Minh cảm thán: Tống Dật Hàng này trúng tà rồi, trúng tà tên là Hứa Lương Cầm!
Trong lòng Tống Dật Hàng tràn đầy mong đợi tìm địa chỉ trên thẻ căn cước của Hứa Lương Cầm nhưng khi đến nơi thì tâm trạng đang buông lỏng đột nhiên căng thẳng, bởi vì trước mắt anh là một bãi phế thải, hiển nhiên nơi này đã bị phá từ lau, đầu mối duy nhất bị chặt đứt.
anh bắt đầu hiểu ra anh hiểu rất ít về Hứa Lương Cầm, anh chỉ biết ở cùng một chỗ với cô nhưng anh chưa bao giờ quan tâm thân thế của cô, gia đình cô sinh hoạt hay hoàn cảnh thế nào, mặc dù đã nghĩ đến việc sẽ ra mắt bố mẹ Hứa Lương Cầm nhưng đó chỉ là suy nghĩ, chuyện này hoàn toàn không có trong kế hoạch của anh. Cho nên khi Hứa Lương Cầm muốn tránh anh thì ngoài việc anh biết cô ở chỗ trọ đó, ngoài việc anh đi hỏi Tô Hiểu Vũ và Ngô Thừa Long ra thì anh không còn cách nào cả! Chính anh luôn miệng nói cô sẽ không rời khỏi anh, anh tự tin như thế mà cô chỉ cần chạy một cái là không thấy đâu!
Tống Dật Hàng ngồi trong xe tự trách một lúc lâu, lại nghĩ đến những tổn thương mà Hứa Lương Cầm phải chịu là do anh mang tới, anh rất muốn tát mình một cái, anh ỷ lại Lương Cầm luôn bên cạnh mà đề phòng người bên cạnh cô nhưng không quan tâm cô nghĩ gì, luôn tự cho là đúng khi tự quyết định hộ cô, lại càng không phải nói đến chuyện giấu cô những chuyện quan trọng, anh là thằng khốn khiếp tỉ lần!
Bây giờ anh biết làm cách nào để tìm Hứa Lương Cầm đây? Tống Dật Hàng nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, cảm giác dạ dày lại bắt đầu đau.