Sau khi Hứa Lương Cầm tỉnh lại thì nghĩ phải giải thích cho Tô Hiểu Vũ là cô hiểu lầm quà của Tống Dật Hàng nhưng cô không biết cô ấy đã đi ra khỏi nhà từ lúc nào, Hứa Lương Cầm nghĩ đây cũng không phải chuyện to tát gì nên dự định từ từ giải thích cho Tô Hiểu Vũ sau.
Mấy ngày kế tiếp Hứa Lương Cầm toàn ở nhà trọ viết truyện, Tống Dật Hàng cũng phải đi làm trở lại.
“Lương Cầm, thông tin cá nhân của em bị lộ à?” Tống Dật Hàng đi làm về thì bỏ cặp xuống, một bên hỏi Hứa Lương Cầm, một bên thay quần áo để vào bếp nấu cơm.
“ Làm sao vậy anh?” Hứa Lương Cầm không ngẩng đầu mà vẫn cắm mặt vào máy tính, bây giờ cô đang cần phải viết một đoạn hoa mĩ.
“Mấy ngày nay luôn có người chuyển phát nhanh đến cửa của em đưa mấy tờ quảng cáo.”
Tống Dật Hàng nói xong đưa một bưu phẩm chuyển phát nhanh đến trước mặt Hứa Lương Cầm, lúc này Hứa Lương Cầm mới dừng tay, vừa thấy đúng là viết tên cô.
“Em không thấy bưu phẩm nào cả, sao anh lại thấy thế?”
“anh vừa định mở cửa thì người đưa thư tới liền thay em nhận, anh nhìn thấy tên đưa thư đó không được đứng đắn cho lắm nên mở ra, kết quả bên trong toàn tạp nham gì đấy, anh nói người nọ sau mà có mấy thứ này thì gọi trực tiếp cho anh luôn, không để anh ta quấy rầy em, tại sao lại có người gửi cho em mấy thứ này chứ.”
Hứa Lương Cầm nhìn chữ viết trên đó ghi là Thế giới hạnh phúc của phụ nữ cảm thấy rất kì quái, vì thế lại lấy mấy đồ bên trong ra là tờ quảng cáo của các bệnh viện chuyên chữa trị bệnh sinh lý cho nam giới, một tập dày cộp toàn nơi chữa bệnh và kết quả đạt được.
“anh đi nấu cơm đi, em sẽ phụ trách đống này.” Hứa Lương Cầm nhìn một tờ quảng cáo, không khỏi cảm thán bây giờ bệnh viện mọc nhan nhản, loại quảng cáo này đúng là bắt mắt.
“Em không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vứt mấy thứ này đi”
Tống Dật Hàng gật đầu để Hứa Lương Cầm cầm mấy thứ này, còn anh đi nấu cơm.
Chờ Tống Dật Hàng đi ra ngoài, Hứa Lương Cầm lập tức gọi cho Tô Hiểu Vũ: “Alo, là tớ đây. Tớ hỏi cậu, có phải cậu nói chuyện của Tống Dật Hàng mà tớ kể cho người khác đúng không?”
“Làm sao thế, chuyện gì cơ?” Tô Hiểu Vũ nói miễn cưỡng giống như vừa ngủ dậy.
“Cậu còn hỏi tớ à? Tớ vừa nói cho cậu xong thì mỗi ngày đều có người mang tờ quảng cáo chữa bệnh sinh lý cho nam giới đến nhà, không phải cậu thì ai còn làm ra chuyện vui vẻ này chứ!” Hứa Lương Cầm không ngu đến mức nhìn tờ quảng cáo thì không biết Tô Hiểu Vũ gây chuyện được.
“Tớ cũng vì tốt cho cậu thôi, có thể trị hết bệnh của Tống đại gia thì vui nhất là cậu còn gì. Tớ hỏi Đại Long đó, cậu ấy ở quán bar nên tiếp xúc được nhiều người, thông tin thu thập nhanh nhất nhưng tớ không nói ai bị bệnh đó đâu. Tớ nói là tớ có một người bạn bị bệnh không ra được, muốn hỏi Đại Long có cách nào giúp không, cậu ấy ở bên ngoài, tớ còn nói tớ không ở nhà trọ nên gửi nhờ qua cậu, còn những chuyện khác tớ không nói, thề, tớ không nói, tớ là người giữ chữ tín mà!”
“Cậu bảo cậu ấy đừng cho người gửi đến nữa, việc đó là tớ không rõ ràng thôi.” Hứa Lương Cầm đem chuyện máy mát xa mắt kể cho Tô Hiểu Vũ nghe.
Tô Hiểu Vũ nghe xong thì cười đến mức sắp tắt thở: “Tớ bảo Lương Cầm này, rốt cuộc cậu đã khôi phục dáng vẻ ban đầu rồi, Tống đại gia có bị bộ dáng của cậu làm cho xông máu không? đã lâu rồi tớ chưa có chuyện cười nào như thế đấy, lần khác mời nữ hoàng đi ăn cơm nhé, ha ha ha….”
Hứa Lương Cầm trực tiếp nhấn nút tắt, tiếng cười của Tô Hiểu Vũ tắt luôn, vừa định cầm mấy tờ quảng cáo này đi ra thùng rác thì thấy Tống Dật Hàng đang lười biếng tựa bên cánh cửa.
“anh nghe thấy gì rồi à?” Hứa Lương Cầm xấu hổ vò đầu.
“À, anh cũng không nghe được nhiều, chỉ thấy mấy ngày trước em chê anh không có sức với mấy tờ quảng cáo phụ khoa nam này thôi, không nhờ em mang chuyện này ra ngoài nói đấy, thanh danh của anh vậy là hết.”
“Em xin lỗi, lần sau em không thế nữa.”
“Xin lỗi suông không được đâu, lần này anh tổn thương cả thể chất lẫn tinh thần rồi.” Tống Dật Hàng không muốn chấm dứt đơn giản vậy.
“Vậy thì phải làm sao?”
“anh tính anh sẽ nghỉ mấy ngày, em đưa anh ra ngoài chơi đi.”
“Được đó! Vậy anh muốn đi đâu?” Du lịch thì tính là trừng phạt gì nhỉ.
“Em tự quyết định đi, em muốn đi đâu thì chúng ta đi đó.”
Hứa Lương Cầm tròn mắt nhìn: “Em chả nghĩ được gì cả nhưng bây giờ đang là mùa đông thì đi đến nơi nào ấm ấm tí đi.”
“Cũng đúng, vậy đi Phuket đi.” (thành phố của Thái Lan).
“Woa, đi nước ngoài.” cô còn tưởng đi đâu đó gần cơ.
“Tuy rằng bên kia đang là mùa mưa nhưng cảnh cũng đẹp, cũng không xa lắm.”
“Nhưng em không có hộ chiếu.”
“Cái này không thành vấn đề, ngày mai anh đưa em đi làm thủ tục, hơn một tuần sẽ có thôi, trong khoảng thời gian này em cứ chuẩn bị đi, anh cũng vừa đặt một chiếc xe, mấy ngày nữa sẽ giao đến đây.”
“anh lại mua xe rồi, anh mua xe thể thao à?”
Tống Dật Hàng gật đầu cười: “Ừ, vẫn là thể thao, xe số lượng có hạn, rất khó có được đấy.”
“Bao nhiều tiền thế anh?”
“Giá đang thương lượng, còn một chút nữa là xong.”
Mua xe thôi mà khó vậy, Hứa Lương Cầm tò mò hỏi tiếp: “Xe kia rốt cuộc bao nhiêu tiền?”
Tống Dật Hàng cười vui vẻ: “nói thế nào nhỉ, nếu một chiếc Bentley so với chiếc này thì anh sẽ không cần chiếc Bentley nữa.” (Bentley có giá 263.400 USD, chiếc xe đắt thứ 8 trên thế giới)
Khiếp thế! Nhìn Tống Dật Hàng có dáng vẻ của ngư ông đắc lợi thì Hứa Lương Cầm tức giận nói: “anh lên mặt gì chứ, nếu ở trên đường mà đâm vào xe khác thì khác gì ông nội, chiếc xe thế kia mà anh không cần sao?”
“Làm ông nội như thế cũng đáng giá mà.” Tống Dật Hàng ôm Hứa Lương Cầm cười ha ha.
“Đừng có linh tinh, thừa dịp chờ hộ chiếu thì em về nhà nói với bố mẹ một tiếng đã, từ bé tới giờ em chưa ngồi máy bay bao giờ đâu.” Hứa Lương Cầm vốn không phải người thích đi chơi, nhưng lúc trước đi thảo nguyên về thì thấy thi thoảng ra ngoài vui chơi chút cũng tốt, đặc biệt đi cùng Tống Dật Hàng cô thấy rất an toàn, hơn nữa cô không phải mang gánh nặng gì hết cứ yên tâm chơi bời vui vẻ, ngẫm lại thấy nên đi thật nhiều nơi, Hứa Lương Cầm vui vẻ.
Hộ chiếu làm cũng thuận lợi, Hứa Lương Cầm nhìn nhìn hộ chiếu, có ai tưởng được một gái ế như cô lại có cuộc sống mơ ước thế này chứ!
Vui vẻ dọn quần áo, Hứa Lương Cầm chuẩn bị về nhà nói với bố mẹ một tiếng.
Chờ dọn dẹp xong thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, Hứa Lương Cầm nhìn đồng hồ nghĩ Tô Hiểu Vũ trở về, vì thế buông đồ trong tay chạy ra ngoài.
“Ơ, sao anh lại về nhanh thế?” Người vào không phải Tô Hiểu Vũ mà là Tống Dật Hàng.
Sắc mặt Tống Dật Hàng có chút nghiêm túc: “Lương Cầm, chuyện du lịch của chúng ta tạm thời để qua một bên nhé.”
“Làm sao thế, xảy ra chuyện gì sao anh?” Hứa Lương Cầm cũng lo lắng.
“không có chuyện gì lớn, em không cần phải gấp, nhưng anh nghĩ phải nói cho em để em chuẩn bị tâm lý nhé.”
Hứa Lương Cầm gấp gáp: “Rốt cuộc làm sao vậy, anh mau nói đi.”
“Là Tina, cũng chính là vợ trước của anh, cô ấy từ Mỹ đến đây. anh vừa nhận được điện thoại của cô ấy.”
“anh vì chuyện này mà về đây? Buổi tối nói cũng được mà, cô ấy đến đây thì có liên quan gì tới em? Em chuẩn bị cái gì cơ? Vì sao cô ấy đến đây?” Hứa Lương Cầm ý thức được việc không đơn giản như thế.
Tống Dật Hàng kéo Hứa Lương Cầm lên sô pha thở dài: “anh sợ cô ấy sẽ đến tìm em, anh với Tina vẫn tốt, cho dù có ly hôn thì vẫn còn tình thân, điểm ấy em đừng suy nghĩ với lo lắng quá nhiều, cô ấy cũng chỉ quan tâm giờ giấc ăn uống của anh mà thôi.”
Hứa Lương Cầm nghe Tống Dật Hàng nói xong cũng đau hết cả đầu, rõ ràng là chưa dứt tình với vợ trước, không những thế mà Tống Dật Hàng còn coi trọng cô gái này nữa.
Ôi, quả thật tình yêu mà không có chút va chạm sóng gió thì không phải tình yêu rồi!
“anh hi vọng em làm thế nào?” Hứa Lương Cầm nghĩ chắc đây là ý của Tống Dật Hàng.
“anh hi vọng em phải thật mạnh mẽ giữ bình tĩnh, sau đó bất kể gặp chuyện gì thì phải tin tưởng anh tuyệt đối.”
Hứa Lương Cầm nhìn Tống Dật Hàng gật gật đầu: “Được rồi, bất kể có chuyện gì thì vì tương lai của chúng ta, em sẽ cố gắng. Lúc này thì xin lỗi em chưa chấp nhận nổi nhưng em sẽ cố gắng!”
Tống Dật Hàng nở nụ cười, ôm Hứa Lương Cầm vào lòng: “Cám ơn em, Lương Cầm. anh nhất định sẽ không phụ lòng em.”
“Tống Dật Hàng, em cảm thấy thái độ của anh với vợ trước rất lạ, nếu đã ly dị thì sao cô ấy có thể can thiệp vào cuộc sống của anh được?” Hứa Lương Cầm hơi đẩy Tống Dật Hàng ra hỏi.
Tống Dật Hàng trầm ngâm trong chốc lát nói: “anh với Tina giống bạn bè mà cũng giống người thân, anh rất tôn trọng cô ấy, có chuyện này anh cũng muốn nói với em, Tina lớn hơn anh 13 tuổi.”
Hứa Lương Cầm há hốc mồm nhìn Tống Dật Hàng, lúc này cô cảm thấy anh giống như một thằng trẻ ranh vậy, rốt cuộc khi tên này còn trẻ bị thần kinh hay hoang tưởng mà đi lấy người hơn mình 13 tuổi, vậy cô gái đó cũng 48 còn gì!
“anh làm sao có thể kết hôn với người phụ nữ hơn mình 13 tuổi chứ, anh thật sự yêu cô ấy à?” Hứa Lương Cầm khó hiểu.
Tống Dật Hàng gật đầu: “anh kết hôn với cô ấy khi có tình cảm rất nhiều, có phải yêu hay không thì anh cũng không rõ, nhưng lúc đó anh rất ỷ lại cô ấy.”
Nhớ rõ Tôn Linh nói chuyện Tống Dật Hàng kết hôn đến bố mẹ anh cũng không biết, có thể người phụ nữ này rất có thủ đoạn và mị lực đây.
“anh kết hôn với cô ấy khi bao nhiêu tuổi?”
“Năm 19 tuổi.”
Hứa Lương Cầm nghe xong muốn ngất luôn tại chỗ, cô không thể tưởng tượng nổi lúc Tống Dật Hàng 19 tuổi cưới một người phụ nữ đã 32 thì thế nào!
Nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Hứa Lương Cầm, Tống Dật Hàng chậm rãi nói: “Tina là bác sĩ tâm lý của anh, vì anh mà cô ấy đã hi sinh rất nhiều, lần đầu tiên anh có cảm giác sống với cô ấy thì sẽ có cuộc sống bình yên và an ổn.”
Hứa Lương Cầm nghe chưa hiểu hết, chỉ biết ảnh hưởng của vợ trước đối với Tống Dật Hàng là cực lớn.
“Lương Cầm, Tina có thể coi là người cứu vớt anh vậy, không có cố gắng của cô ấy thì không biết anh sẽ thành dạng gì nữa cho nên anh hi vọng trong khoảng thời gian cô ấy ở đây, em với cô ấy có thể ở chung với nhau như bạn bè, được không?” Tống Dật Hàng dùng sức ôm Hứa Lương Cầm.
Hứa Lương Cầm cười khổ, ý của Tống Dật Hàng thật đơn giản, cái gì mà bạn bè rồi sống chung hòa thuận chứ? anh chưa xem kết cục của bạn gái hiện tại và cô vợ trước như thế nào trong TV bao giờ sao?
Luôn chỉ có hai từ ĐỐI ĐỊCH mà thôi, chỉ có đối đầu nhau mà thôi Dật Hàng ạ!