Người hảo tâm như Khương Nghi Dạng được nghỉ liền dọn vào nhà Giang Đường, giặt giũ nấu cơm dọn dẹp nhà cửa cho cô.
1
Cuối năm là thời điểm bận rộn nhất của người làm công, hận không thể một người làm hai việc, Giang Đường cũng không ngoại lệ, cô muốn có nàng bên cạnh, đụng một cái kêu Giang, đụng một cái kêu Đường, cô muốn nàng.
Như thường lệ, Khương Nghi Dạng đưa Giang Đường đến điểmA ở thành phố A, nhưng lại đón cô tan làm ở điểm B, thập chí giữa AB, nhiều khi Giang Đường còn phải đi công tác ở CDE.
Công tác cực khổ, dễ dàng làm cho người nào đó sinh nhu cầu, Giang Đường cảm thấy, trên đường rất nhiều lần cô ngủ gà ngủ gật, Khương Nghi Dạng đều không có nửa điểm oán giận, cô cảm nhận sâu sắc Dạng Dạng nhà ta thật là một người nhẫn nhịn tốt.
Cô thì hổ thẹn khó nhịn nổi, cô muốn yêu Khương Nghi Dạng.
Nhưng phải đợi cái công tác cuối năm này xong, mới có thể hảo hảo yêu nàng.
Buổi họp sáng 29 kết thúc, không chỉ Giang Đường, mọi người trong văn phòng đều hò reo hoan hô, không khí còn tưng bừng hơn khi kết thúc kì thi tốt nghiệp.
Thu dọn đồ đạc xong xuống lầu, xe Khương Nghi Dạng đã đỗ ở vị trí cũ, Giang Đường vừa lên xe liền khóc bù lu bù la kể lể, khóc xong rồi ở trên mặt Khương Nghi Dạng chụt chụt hôn mấy cái.
1
Khương Nghi Dạng ghét bỏ mà nghiêng đầu tránh đi, nói: "Đi siêu thị thôi."
Giang Đường khó hiểu: "Mua cái gì hả?"
Khương Nghi Dạng: "Buổi chiều về nhà cậu, phải mua chút lễ vật."
Giang Đường ai da một tiếng: "Mẹ tớ không phải đã nói là không cần mua sao, mỗi lần cậu mua bà ấy rất ngại ngùng."
Khương Nghi Dạng: "Dì nói không cần, nhưng tớ mua là chuyện của tớ, các cô ấy đều nói người lớn đều như vậy, ngoài miệng nói không muốn không muốn, quay đầu liền đem đồ được tặng đi khoe đó biết chưa."
Giang Đường: "Các cô ấy là ai?"
Khương Nghi Dạng: "Đồng nghiệp của tớ á."
Giang Đường nhướng mày: "Cậu hỏi thế nào đấy?"
Khương Nghi Dạng nói: "Tớ nói năm nay tớ về nhà người yêu ăn Tết."
Giang Đường ha hả cười.
Khương Nghi Dạng cười, đưa tay sờ sờ má Giang Đường: "Làm gì mà cười như vậy, việc nhỏ này cũng làm cậu vui vẻ sao."
Giang Đường lắc lư cái đầu: "Tớ rất vui luôn á."
"Nhưng thật ra cũng không sai," Giang Đường trở lại đề tài này: "Mẹ tớ mấy không trước còn nói với tớ nhiều người khen áo khoác cậu mua đẹp, kia khẳng định thường xuyên nghênh ngang mang ra ngoài rồi."
Khương Nghi Dạng nhún vai, phảng phất đang nói "Cậu thấy chưa".
Từ khi Khương Nghi Dạng trở thành con gái cưng của Trần Tuệ Phương nữ sĩ, đặc biệt an ủi mà nói, chính là dành hết phần hiếu thảo của Giang Đường.
Gia đình này bây giờ tình yêu tam phương, mà người xưa nói tình yêu tam giác đều rất bình đẳng, nhưng không hiểu sao áp vô gia đình này lại lệch hết sang một bên.
Tiểu áo bông tri kỷ chăm từ bữa ăn đến giấc ngủ cho mẹ, thuận tiện cũng mua thật nhiều quà Tết về.
*小棉袄 (áo bông nhỏ): Ý chỉ mối quan hệ tri kỷ, thân thiết, ấm áp (thường là dùng để nói về quan hệ giữa con cái – cha mẹ).
Khương Nghi Dạng còn đổi sang một chiếc xe lớn hơn đắt tiền hơn, chở đầy quà cáp, dừng trước cửa nhà, thật có điểm giống như ra mắt nhà vợ.
Giang Đường trước khi xuất phát đã báo trước cho mẹ một tiếng, cho nên cách khoảng thật xa, Giang Đường liền có thể nhìn thấy mẹ đang đứng đợi trước cổng nhà.
Xe dừng lại, cốp sau mở ra, mẹ một câu "Như thế nào lại mua nhiều quà cáp như vậy" nói xong, liền tươi cười nhận quà.
Về quê ăn Tết mẹ cũng mua cho các cô rất nhiều quà, cũng trang hoàng nhà cửa đặc biệt có không khí Tết.
Giang Đường lén thì thầm bên tai Khương Nghi Dạng: "Năm trước không được vậy đâu, đằng trước nhà đều tùy tiện trang trí, năm nay bày đặc long trọng dán cả câu đối xuân."
Khương Nghi Dạng cười: "Thế sao."
Bữa trưa trôi qua, Giang Đường cùng Khương Nghi Dạng ra ban công xem đôi cá nhỏ hôm trước các cô mua, theo lời Khương Nghi Dạng nói, là lớn hơn rất nhiều.
Theo lời Khương Nghi Dạng nói, cũng là nghe mẹ kể lại, từ ngày nuôi hai con cá nhỏ này, cứ ba ngày mẹ lại tìm Khương Nghi Dạng, gửi Khương Nghi Dạng video cùng ảnh hai con cá chơi đùa trong bể cá.
Kể chúng nó hôm nay ăn nhiều hay ít thức ăn cho cá, kể chúng nó ị bao nhiêu phân, kể chúng nó lớn bao nhiêu.
Nói thật, Giang Đường thật sự không thấy chúng lớn được bao nhiêu, cô xem mỗi cái video đều y xì nhau mà.
Hiện tại tự mình nhìn, cô cũng có thấy chúng lớn hơn chút nào đâu, thậm chí còn không nhận ra được chúng.
Năm mới phim truyền hình mới, không biết là được ai giới thiệu, mẹ lại lần nữa ở nhà theo đuổi một bộ phim mới.
Bất qua nhìn qua đoạn giới thiệu, thoạt nhìn bộ phim này cũng không cẩu huyết lắm, là một bộ phim rất ấm áp, khúc ngược cũng không nặng đến mức khiến người xem phải khóc, cũng thoáng cái liền đi qua.
Cơm nước xong xuôi Khương Nghi Dạng cùng Giang Đường ở phòng khách bồi mẹ xem nửa tập phim, Giang Đường liền có chút mệt, có chút buồn ngủ.
Khương Nghi Dạng thì không buồn ngủ, nhưng Giang Đường cứng rắn bắt nàng không mệt cũng phải mệt rồi lôi người trở về phòng.
1
Toàn bộ gian nhà đều nhàn nhạt hương hoa hồng, hơn nữa còn có hương vị quen thuộc trên người Khương Nghi Dạng, Giang Đường rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ rất sâu và dài, tỉnh lại thì trời bên ngoài đã tối.
Cái người bên cạnh này nói không ngủ giờ cũng đã ngủ say, tay đáp trên eo Giang Đường, hô hấp nhàn nhạt, Giang Đường cầm di động cũng không thể đánh thức nàng.
Khoảng 5 giờ rưỡi, Giang Đường nghe được tiếng gõ cửa.
Đúng vậy, mẹ cuối cùng cũng có ngày phải gõ cửa phòng Giang Đường, sẽ chờ Giang Đường nói vào đi thì mới mở cửa.
2
Cửa phòng nhè nhẹ đẩy ra, mẹ phi thường lịch sự không mở đèn, nhỏ giọng hỏi: "Dạng Dạng tỉnh chưa con?"
1
Dạng Dạng tự mình trả lời: "Dạ tỉnh rồi."
Mẹ lại nói: "Tỉnh thì ra ăn cơm đi, dì có cái này hay lắm cho hai đứa xem, các con nhất định sẽ thích."
Nói xong bà đóng cửa lại.
Mẹ đã nói như vậy rồi, hai người đương nhiên không trì hoãn mà liền rời giường.
Sửa sang quần áo gọn gàng đi ra ngoài, Giang Đường trực tiếp bỏ quên một bàn đầy ắp đồ ăn, hỏi mẹ: "Cái gì hay thế mẹ?"
Khương Nghi Dạng ở phía sau phi thường hiểu chuyện nói trước: "Thịnh soạn thế dì."
Giang Đường lập tức học theo: "Oa! Thơm quá đi."
Mẹ lập tức nở nụ cười, dựa theo tục lệ hằng năm, từ giờ đến ngày rằm tháng Giêng, mẹ sẽ chỉ khen Giang Đường, sẽ không mắng cũng không phê bình cô.
Tập tục mãi thành thói quen, mẹ sẽ không mắng người, mở miệng chính là lời hay ý đẹp: "Hôm nay thịnh soạn, năm sau được mùa."
Nói xong liền như có phép thuật từ trong túi lấy ra hai bao lì xì đỏ: "Mỗi đứa một phần, năm sau công tác thuận lợi, sức khỏe dồi dào, làm ăn phát đạt, Giang Đường công tác bớt bận rộn, tạm biệt được bệnh tật, Dạng Dạng thì từng bước thăng chức, các cuộc thi luận văn đều qua qua qua hết nha!!!"
Giang Đường bị nghi thức năm mới của mẹ chọc cho phì cười.
Trước kia chỉ có hai mẹ con nào thấy mẹ như vậy, bao lì xì này thường có lệ đưa trong lúc ăn cơm, thuận miệng nói hai lời chúc phúc đơn giản, thậm chí nhiều năm còn quên lì xì cô.
Giang Đường vui mừng hứng khởi nhận bao lì xì: "Cảm ơn mẹ."
Khương Nghi Dạng cũng nói: "Cảm ơn dì."
Giang Đường hỏi: "Đây là đồ hay mẹ nói sao?"
Mẹ nhíu mi, cố gắng không mắng chửi: "Đương nhiên không phải."
Sau đó bà zimzalabim từ trong túi lấy ra một đồ vật khác.
5
"Các con lại đây xem đi."
Giang Đường cùng Khương Nghi Dạng đồng dạng đi tới.
Là một bức ảnh chụp, không phải ai khác, chính là Giang Đường cùng Khương Nghi Dạng.
Giang Đường 17 tuổi, cùng Khương Nghi Dạng 17 tuổi.
"Ở đâu thế mẹ," Giang Đường quả nhiên thích thú: "Con cũng không biết bọn con có chụp cái này luôn đó."
Mẹ nói: "Dì Diệp cho mẹ."
Giang Đường giải thích cho Khương Nghi Dạng: "Chính là dì làm vườn ở nhà Tiểu Nhã lúc trước."
Khương Nghi Dạng gật gật đầu.
"Dì ấy nghe nói gần đây Dạng Dạng với con quan hệ khá tốt, liền cầm ảnh chụp này đưa cho mẹ," bà nói: "Vốn là có hai tấm, một tấm có Tiểu Nhã, mẹ liền không muốn lấy."
Giang Đường cầm lấy ảnh chụp: "Chụp thật đẹp nha."
Mẹ cười: "Đúng không, dì Diệp con vẫn là người có tế bào nghệ thuật mà."
Trong hình, Giang Đường và Khương Nghi Dạng một trước một sau, đứng dưới tán cây cổ thụ đang nở hoa, các cô cũng không nhìn vào máy ảnh.
Mà Giang Đường thì đang nhìn hoa, còn Khương Nghi Dạng thì đang nhìn Giang Đường.
Mẹ hỏi: "Các con còn nhớ lúc nào không?"
Hai người hết sức ăn ý, trăm miệng một lời: "Không nhớ nữa ạ."
Không nhớ rõ mới là sự tình phát triển chính xác nhất, mẹ nghe xong quả nhiên gật đầu, không nói gì nữa.
Buối tối bàn ăn vô cùng thịnh soạn, cơ mồ mới ăn đươc một nửa, mọi người cũng đã no căng bụng rồi.
Sau khi ăn xong, Giang Đường cùng Khương Nghi Dạng bị kéo đi tản bộ, thuận tiện gặp được vài họ hàng trong thị trấn.
Dì cô năm nay vẫn như cũ không có về quê ăn Tết, nhưng cũng đốt hai cái đèn lồng lớn trước cổng nhà trông cũng không quạnh quẽ lắm.
Sau đó gần đến giờ chiếu Gala Xuân, mẹ giục về nhà đúng giờ để xem.
Giang Đường cùng Khương Nghi Dạng bồi bà một lúc, liền liếc mắt đưa tình kéo nhau trở về phòng.
Khẽ khóa trái cửa lại, Giang Đường quay đầu liền móc ra một bao lì xì lớn: "Tớ cũng có chuẩn bị cho vợ tớ một phần," cô cũng hình thức một chút: "Các khác đều bị mẹ giành nói rồi, tớ đây liền chúc cậu mãi mãi xinh đẹp, người khác mãi mãi ghen tị với tớ, và cậu mãi mãi yêu tớ nha."
Khương Nghi Dạng nhận lấy: "Cảm ơn cậu."
Giang Đường chọt chọt Khương Nghi Dạng: "Có phải là cậu chưa chuẩn bị cho tớ không?"
Khương Nghi Dạng thế nhưng cũng duỗi tay vào túi quần.
Sau đó cầm ra một nhúm không khí.
2
Giang Đường: "..."
Khương Nghi Dạng cười rộ lên: "Đương nhiên không phải rồi."
Nàng đi qua rương hành lý mở ra, đem một chiếc hộp chiếm một nửa vali cầm ra.
Trên mặt hộp quà có bốn chữ to đùng "Dành cho Đường cục cưng".
1
Ahhhhh cậu ấy kêu tôi là cục cưng ahhhh!
Cậu ấy chưa từng xuống dưới giường kêu tôi là cục cưng ahhhhh!
1
Giang Đường thế nhưng vẫn kìm không lập tức nhào qua.
Mau mở đi.
Khương Nghi Dạng cũng hình thức: "Tớ cũng chúc cậu ngày càng xinh đẹp, mãi mãi yêu tớ."
Giang Đường: "Chỉ biết học theo tớ."
Trong hộp ước chừng có 27 món quà to nhỏ, là những món đồ Giang Đường từng nghe qua nhưng chưa từng được thấy tận mắt, đều là những đồ vật đền bù cho sinh nhật của cô.
Từ năm Giang Đường 1 tuổi, đến tận bây giờ.
Tuy rằng không mới mẻ, nhưng không thể không nói, nhận được món quà này, cô thật sự rất hạnh phúc!
Giang Đường ngồi xuống mở quà, Khương Nghi Dạng liền ngồi bên cạnh xem, nàng cũng hỏi Giang Đường: "Cậu thật sự đối với bức ảnh kia không ấn tượng sao?"
Ảnh chụp đã được Giang Đường cất giữ cẩn thận trong ngăn tủ, cũng chuẩn bị mua một cái khung ảnh, cũng nhờ mẹ hỏi dì Diệp xem dì còn giữ file gốc hay không.
Mà đối với vấn đề này của Khương Nghi Dạng, Giang Đường không trả lời, cô hỏi lại: "Cậu thì sao? Cậu nhớ rõ không?"
Khương Nghi Dạng như cũ thẳng thắn nói: "Tớ nhớ rõ."
Giang Đường lúc này mới nói: "Tớ cũng nhớ rõ."
Các cô thực ăn ý không muốn để mẹ biết, năm đó, trong lòng các cô liền có rất nhiều suy nghĩ.
Khương Nghi Dạng nói: "Hôm đó là ngày cây cổ thụ đó vừa mới nở hoa, Tiểu Nhã dẫn chúng ta tới xem."
Giang Đường cười bổ sung: "Tớ không nghĩ tới em ấy cũng kêu cậu, làm tớ bất ngờ đến cả người cứng đờ, cả buổi hôm đó đều không dám nhìn cậu, chỉ dám nhìn hoa thôi."
Khương Nghi Dạng: "Cho nên tớ vẫn luôn hiểu lầm rằng cậu rất chán ghét tớ."
Giang Đường cầm lấy món quà năm 27 tuổi, cũng đưa đầu cọ cọ lên vai Khương Nghi Dạng một chút: "Tớ làm sao mà chán ghét cậu được chứ."
Món quà năm 27 tuổi đơn giản nhất, là một tấm thiệp chúc mừng.
Giang Đường đem nút thắt nơ bướm trên mặt gỡ ra, tiếp theo là mở ên trong lấy tấm card.
Trên mặt card, giấy trắng chữ đen, đơn giản ba chữ.
"Tớ yêu cậu."
Tim Giang Đường đập loạn mấy nhịp, nháy mắt bị ba chữ này đánh bại hoàn toàn.
Cô quay sang nhìn Khương Nghi Dạng.
Khương Nghi Dạng cười: "Làm sao vậy?"
Giang Đường nói: "Chữ viết rất đẹp."
Khương Nghi Dạng nhìn đôi mắt Giang Đường dịu dàng nói: "Vậy thì sao?"
Khương Nghi Dạng vẫn y như lúc mới quen, mỗi khi muốn nghe Giang Đường nói, đều sẽ nhìn chăm chăm vào đôi mắt Giang Đường, ôn nhu mà bức Giang Đường nói ra.
Tay cầm tấm card của Giang Đường miễn cương buông xuống, xoay người ôm lấy Khương Nghi Dạng: "Vậy thì."
"Tớ cũng yêu cậu."