• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

EDIT: NIỆM

NGUỒN: KHỞI PHONG DIỆP VŨst111

“Đông Tử! Đông Tử!”

“Gì?” Ân Húc Đông từ trong sách bài tập ngẩng đầu lên hỏi A Lãng hốt ha hốt hoảng xông tới.

“Hộc… Lớp mày có một học sinh mỹ nữ chuyển trường!” A Lãng kích động thuật lại tình báo mới từ phòng làm việc thu hoạch được.

“Thế thì sao?” Ân Húc Đông lại vùi đầu vào trong sách bài tập, không quan tâm lắm hỏi.

“Tao thèm vào! Sao trước đây tao không nhìn ra mày cũng có tiềm chất của con mọt sách vậy nhỉ?!” Ân Húc Đông từ học kỳ I của lớp 11 thì đã làm rớt hai tròng mắt của mọi người xuống dưới đất khi có sự thay đổi lớn, cùng em gái của nó theo cái thằng một sách đứng nhất khối kia gặm sách giáo khoa, nhưng bây giờ không có em gái mặt lạnh kia của nó, trái lại nó càng liều mạng đọc sách?! Bất quá, thành tích của nó nhưng thật ra thoáng cái đã khá lên nhiều, sau khi lên 12 thì đã vào được lớp 1.

“A Lãng, bây giờ là lớp 12 rồi, nếu mày không cố gắng học tập mà cứ tiếp tục cà lơ phất phơ, sẽ không thi đậu đại học được đâu.” Ân Húc Đông khuyên nhủ.

“Xớ, mày cho là ai cũng có thể giống mày tiêm máu gà học tập à? Thi không đậu thì thi không đậu, dù sao ông già có tiền, ổng sẽ nghĩ biện pháp.” A Lãng như không có việc gì nói. “Nhưng mày như vậy cũng không bình thường nha, nghe thấy có mỹ nữ đến lớp mà mày cũng không hưng phấn một tí, mày…lẽ nào vẫn còn đang nhớ tới em gái nhà bên của mày?”

“Rầm!” Ân Húc Đông đen mặt vỗ mạnh cây bút trong tay lên bàn.

A Lãng thấy thế, trên chân lập tức nhấn ga, “Eh…à ừ, tao sắp phải vào học rồi, đi trước nhá…”

Ân Húc Đông vùi đầu vào giữa hai bàn tay, hai tay dùng sức xoa xoa thịt trên mặt, “Tuyên Tuyên chưa có chết, sẽ không chết…” Năm ngoái sau khi nhận được điện thoại Tần Khả Tuyên gọi qua một khoảng thời gian, thì thằng nhóc Tần Bằng Trình kia khóc lóc chạy tới nói với cậu chị gái đã chết, cậu chạy đi hỏi Tần Thụ Hoa là xảy ra chuyện gì, Tần Thụ Hoa đau khổ nói quân đội báo tin cho ông, khi Tần Khả Tuyên đang làm nhiệm vụ đã gặp chuyện ngoài ý muốn hi sinh… Cậu ngây ngây dại dại theo Tần gia đến nghĩa trang, dưới sự sắp xếp của quân đội thì thi hài của em ấy đã được tiến hành hỏa táng chôn xuống.

Cậu không tin đâu, Tuyên Tuyên rõ ràng đã cùng cậu nói sẽ trở lại cơ mà. Thế nhưng ngay cả thi thể của em ấy cậu còn chưa gặp được, bảo cậu làm sao tin em ấy cứ như vậy mà chết đi cơ chứ? Bất kể như thế nào cậu cũng đều không tin! Hơn nữa, nếu như nói em ấy thật là bởi vì nhiệm vụ mà hi sinh, không có lý do gì cứ như vậy tùy tùy tiện tiện mà chôn cất, ngay cả một quân tang cũng không hợp chuẩn, mẹ nó bên trong đó tuyệt đối có vấn đề!

Thế nhưng, cậu lúc này bản lĩnh gì cũng không có, nếu không phải là mình quá mức vô dụng, vậy cậu cũng không cần phải ở thời gian biết Tuyên Tuyên gặp chuyện không may lại cái gì cũng không làm được, vì thế việc bây giờ cậu duy nhất có thể làm chính là mau chóng học được nhiều thứ hơn, sau đó làm cho mình trở nên có năng lực đi tìm Tuyên Tuyên! Bảo vệ ở bên cạnh em ấy!

Lúc vào học, Chủ nhiệm lớp dẫn theo một nữ sinh đi vào phòng học, viết lả tả ở trên bảng đen một cái tên, giới thiệu với mọi người: “Các em, đây là bạn học mới của lớp chúng ta, Trác Tiểu Tuyên, mọi người chào mừng bạn học mới nào!”

“Bốp bốp bốp.” Mọi người nhiệt tình vỗ tay, riêng bên dưới lại bắt đầu thảo luận tại sao bạn học mới lại chuyển trường vào lúc này? Cách kỳ thi Đại học cũng chỉ còn lại mấy tháng cơ mà, đột nhiên chuyển trường có phải không thích hợp hay không nhỉ?

Người ngồi cùng bàn Ân Húc Đông đụng đụng khuỷu tay của cậu, nhỏ giọng nói: “Cô ấy xinh đẹp thật đó!”

“Đệ nhất danh, thì ra cậu cũng hèn mọn như thế cơ à?” Ân Húc Đông giật nhẹ khóe miệng cười nhạo.

“Giận! Lại gọi tôi Đệ nhất danh tôi đánh cậu giờ!” Hà Nghị nện cậu ta một đấm, tiểu tử thúi này, kể từ khi lên lớp 12, bảo tọa đệ nhất danh của cậu sẽ không tiếp tục chỉ thuộc về cậu nữa, người cạnh tranh với cậu chính là tên đại ca lưu manh ngày trước ở trước mắt này đây! “Nếu không phải là bị cậu lợi dụng, đệ nhất danh tuyệt đối vĩnh viễn là thuộc về tôi! Tôi đây có tính là dẫn sói vào nhà hay không nhỉ?”

“No, no, cái này gọi là trò giỏi hơn thầy!” Ân Húc Đông vênh vang tự đắc cười xấu xa.

“Ê nè, cậu không cảm thấy cô ấy hình như rất giống Tần Khả Tuyên à? Đừng trừng tôi à! Cậu tự nhìn thử đi!”

Ân Húc Đông quay đầu nhìn về phía bạn học mới đứng ở trên bục giảng, nhìn chằm chằm một hồi lâu, sau đó đạp Hà Nghị một cước, “Đừng có mới nhìn mỹ nữ thì bị hoa mắt! Cô ấy chỗ nào trông giống Tuyên Tuyên hả?!”

Giờ Ân Húc Đông coi như đã là nửa cao thủ võ lâm, một cước này nhưng rất mạnh, đạp đến Hà Nghị kêu đau, “Chậc chậc…tại sao cậu có thể trút giận với ân sư của cậu thế hả?!” Cậu cũng không phải mắt mù, đương nhiên biết bộ dạng bạn học mới này không giống Tần Khả Tuyên, nhưng, hai người này không phải đều là…mặt than sao?! Câu này cậu không dám cùng Ân Húc Đông nói, chỉ sợ lại bị cậu ta đá một cái vô ảnh cước.

“Hừ! Lại nói bừa thì đừng trách tôi không khách khí!” Ân Húc Đông hung dữ uy hiếp, sau đó cúi đầu giải toán.

Hà Nghị bĩu môi, chuyện Tần Khả Tuyên đều đã qua hơn một năm, tên nhóc này vẫn không từ bỏ được mà.

Sau khi tan lớp, rất nhiều người vây quanh ở bên người bạn học mới hỏi đông hỏi tay, cuộc sống của lớp 12 trôi qua đặc biệt khô khan buồn chán, trong lớp đột nhiên có thêm một bạn học mới, mới lạ ngay tức thì, mọi người cũng muốn buông lỏng thần kinh căng thẳng một chút.

Mặc dù gương mặt của Trác Tiểu Tuyên lạnh lùng, nhưng vẫn đáp lại từng câu hỏi của bọn họ.

“Tại sao cậu lại chuyển trường vào lúc này thế?”

“Thi tốt nghiệp.”

“Cậu là người ở đâu vậy?”

“Thành phố B.”

“Ơ? Cậu là dân bản xứ? Vậy trước đây cậu học ở trường nào?”

“Không có.”

“Hả?”

“Tôi vừa mới từ nước ngoài về.”

“Wow! Cậu là con gái ở nước ngoài về á! Được được nha!”

“…”

Một đám người ồn ào hỏi một đống vấn đề, cuối cùng còn hỏi rất nhiều về phương pháp học tiếng Anh.

Hà Nghị nhìn nhìn sự náo nhiệt bên kia, lại ngắm ngắm Ân Húc Đông còn đang múa bút thành văn, “Đông Tử, sao cậu không cùng bạn học mới tâm sự đi?”

“Tại sao cậu lại đột nhiên trở nên dong dài nhiều chuyện như vậy hả? Bài tập làm xong rồi?”

“Hứ, xong từ lâu rồi.” Còn không phải lo cậu lại xuất hiện vấn đề tâm lý gì!

“Tôi nói vốn là cuốn bài tập này.” Ân Húc Đông ném một quyển sách bài tập cho Hà Nghị, dùng ánh mắt khinh bỉ liếc xéo cậu ta.

Hà Nghị hoài nghi lật lật sách bài tập, “Đệch! Cậu phải liều mạng như vậy cơ à?! Được rồi, được rồi, sau này đệ nhất danh để cậu làm là được rồi, tôi không tranh với cậu nữa! Cậu đừng có liều mạng như vậy chớ! Làm hư thân thể thì cái được không bù đắp đủ cái mất đâu!”

Từ nay về sau, Hà Nghị lại thêm một biệt danh —miệng quạ đen.

Có lẽ thực sự là quá liều mạng học tập, hay là miệng quạ đen của Hà Nghị có hiệu lực, hôm nay Ân Húc Đông rốt cuộc bị bệnh, cậu ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, thoáng thanh tỉnh một chút, lắc lắc cái đầu ảm đạm, nặng nề bước ra ngoài, nhìn thấy bạn học mới của lớp cậu, không sức không lực giơ tay lên chào hỏi, “Hi!”

“Cậu rất gầy.” Trác Tiểu Tuyên mặt không biểu cảm nói với cậu ta.

“Hả?” Ân Húc Đông cảm thấy sự tình nghiêm trọng thật rồi, không ngờ bệnh của cậu lại nghiêm trọng đến mức nghe nhầm.

Trác Tiểu Tuyên: “Nên cố gắng sống tiếp.”

“Hả?” Nhưng cậu đâu có ý định tự sát chứ!

Đầu Ân Húc Đông ngày càng choáng váng, quả nhiên là bệnh rất nặng…

“Bịch rầm!”

Trác Tiểu Tuyên cúi đầu nhìn Ân Húc Đông ửng đỏ mặt ngã xuống đất ngất đi, cô ngồi xổm xuống kéo cậu ta đến trên lưng của cô, đưa vào trong phòng y tế.

Khi Ân Húc Đông từ từ tỉnh lại, đã là nằm trên giường bệnh, cố gượng ngồi dậy, cô y tế thấy vậy vội hỏi: “Sao thế?”

“Em sắp phải vào học rồi, phiền cô giúp em gỡ ống tiêm truyền nước biển xuống.” Ân Húc Đông giơ tay lên nói với cô y tế.

Cô y tế ngạc nhiên: “Bây giờ em đang phát sốt, chờ thuốc hạ sốt nhỏ hết còn phải nghỉ ngơi thật tốt đó! Cơ thể khá quan trọng đấy!”

“Không sao, cơ thể em em tự biết rõ, thôi cảm phiền cô cứ gỡ ống tiêm xuống đi ạ.” Ân Húc Đông quyết giữ ý mình.

“Xoẹt” Rèm giường bệnh đột nhiên bị người kéo ra, Trác Tiểu Tuyên đi tới trước mặt Ân Húc Đông, một tay ấn cậu ta ngã xuống nằm lại trên giường, giọng bình thản nói: “Nghỉ ngơi thật tốt cho tôi.”

Ân Húc Đông yếu ớt nằm ngã xuống giường, đầu lại bị choáng, trong thoáng chốc nhớ tới lời Hà Nghị nói, cô ấy hình như thực sự cùng Tuyên Tuyên có chút giống quá, giọng nói rất giống… Tuy là Tuyên Tuyên không thích cười, nhưng bộ dạng của em ấy vẫn thiên về vẻ đẹp thản nhiên của cô bé nhà bên hơn, còn Trác Tiểu Tuyên thì là kiểu xinh đẹp cực kỳ lạnh lùng, nhất là cô ta luôn luôn trưng bộ mặt đó.

Trác Tiểu Tuyên ngồi trên cái ghế ở cạnh giường, lấy đồ trong túi ra đặt ở trên bàn.

Cô y tế tò mò hỏi: “Em là từ đâu mua cháo về?”

“Quán cơm.”

“Quán cơm? Ngoài trường học? Em ra như thế nào?”

“Leo tường.”

“…” Cô y tế co rúm mặt, nếu như cô nhớ không lầm, thì trường học vì phòng ngừa học sinh leo tường ra ngoài, cố ý xây tường thật cao, leo không ra cơ mà?

Trác Tiểu Tuyên mở hộp cháo ra đưa cho Ân Húc Đông, “Ăn sạch nó.”

Ân Húc Đông quay đầu: “Không ăn.”

“Đừng nên ép tôi sử dụng bạo lực.”

Ân Húc Đông ngạc nhiên, thật đúng là con mẹ nó giống, cậu quay đầu lại nhìn về phía Trác Tiểu Tuyên, nghiêm túc hỏi: “Cô đến tột cùng là ai?”

“Trác Tiểu Tuyên.”

“Tuyên Tuyên?”

“Cậu có thể gọi tôi như vậy.”

Ơ? Ân Húc Đông mở to hai mắt, sau đó nhớ tới phía sau tên của cô cũng có chứa chữ “Tuyên”, cười tự giễu một tiếng: “Chúng ta căn bản là không quen biết.”

“Bây giờ thì bắt đầu biết.” Trác Tiểu Tuyên đưa hộp cháo tới trước mặt cậu ta, “Ăn cháo.”

“Tôi không còn sức, không muốn ăn, cô tự ăn đi, tôi trước ngủ một lát.”

Trác Tiểu Tuyên thả hộp cháo trong tay xuống, đưa tay vào dưới cánh tay của Ân Húc Đông, nâng cậu ta ngồi dậy tựa vào gối trên đầu giường, sau đó ngồi xuống, nâng hộp cháo lên, dùng cái thìa múc một ngụm cháo đưa tới miệng Ân Húc Đông, “Mở miệng, nuốt vào, lát còn phải uống thuốc.”

Ân Húc Đông không có sức cùng cô ta kháng nghị, chỉ có thể ngơ ngác há miệng nuốt hết cháo bị nhét vào trong miệng, cho đến khi nuốt hết cháo lại nuốt hai viên thuốc, cuối cùng vâng dạ nói: “Cô thật là một người kỳ quái.” Bọn họ trước cũng chưa từng nói chuyện qua, hôm nay cậu ngã bệnh đúng lúc té xỉu ở trước mặt cô ta, cô ta cứ thế mà quan tâm hết mức chăm sóc cậu, thật là một nữ sinh tốt bụng, đây chính là cái gọi là mặt lãnh thiện tâm sao?

“Ừ.”

Có thể là được Trác Tiểu Tuyên chăm sóc một lần khi bản thân sinh bệnh, cũng có thể là cảm giác cô ta thực sự rất giống Tuyên Tuyên, nói chung quan hệ của hai người đột nhiên từ chưa từng nói chuyện biến thành bạn tốt, cùng Hà Nghị tạo thành một tam giác.

Hà Nghị chế nhạo Ân Húc Đông: “Nghĩ không ra mà, tôi thật không nghĩ tới mà, tên khốn nhà cậu có lẽ xuống tay với mỹ nữ người ta rồi. Nói! Thẳng thắn thì được khoan hồng, kháng cự thì bị nghiêm trị, cậu đã giở thủ đoạn gì?!”

Ân Húc Đông đẩy đầu Hà Nghị ra, cười mắng: “Cậu nghĩ đi đâu vậy? Đừng đem tôi nghĩ xấu xa như cậu!”

“Biến! Cậu mới xấu xa! Cả nhà cậu đều xấu xa!”

Một lát sau, Hà Nghị lại đem đầu sang đây, “Cậu có nghĩ kỹ là thi vào đại học kia chưa đó?”

“Nghĩ kỹ rồi, Đại học quân y thứ X.”

“Hả? Cậu vẫn muốn làm quân y thật à?!”

“Đúng thế, có vấn đề à?”

“Có!”

Hà Nghị kinh ngạc nhìn Ân Húc Đông, “Không phải tôi nói nha.”

Hai người cùng quay đầu lại, nhìn thấy Trác Tiểu Tuyên đang cau mày nhìn chằm chằm vào Ân Húc Đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK