Triệu Tư Tư ngang nhiên đi vào tập đoàn rồi lên hẳn phòng chủ tịch mà không cần xin phép ai, đứng trước bàn làm việc của Tô Nhược Mẫn, cô ta vẫn điềm nhiên.
“Hạo Dương có ở trong không? Tôi tìm anh ấy bàn chuyện hợp đồng”
Thay vì cho cô ta xông vào như lần trước, Tô Nhược Mẫn cứng rắn đáp.
“Xin lỗi cô, sếp Sở không có ở đây”
“Không có ở đây? Hạo Dương đi đâu rồi?”
“Sếp Sở đang họp”
“Vậy khi nào Hạo Dương họp xong?”
Tô Nhược Mẫn ngước mắt nhìn Triệu Tư Tư gượng cười.
“Xin lỗi tôi cũng không biết nữa.
Họp cụ thể trong bao lâu rất khó nói, nhanh thì 1 tiếng, chậm thì có khi tới tối, khó nói lắm”
Triệu Tư Tư dường như nghĩ mình là người quen có thể ra vào không bị bất kì ai cấm cản cho nên cô ta vẫn bày ra bộ mặt kiêu kì.
“Được, vậy tôi sẽ vào văn phòng đợi anh ấy”
Tô Nhược Mẫn nghe xong ngay lập tức đứng dậy ngăn cản.
Triệu Tư Tư sa sầm mặt mày.
“Tô Nhược Mẫn, cô đây là có ý gì?”
Tô Nhược Mẫn không hề nao núng, nghiêm túc chỉ điểm cho cô ta biết.
“Sếp Triệu, nếu chưa được sự cho phép của sếp Sở thì cô không được vào văn phòng của anh ấy”
Triệu Tư Tư chẳng quan tâm, hất mạnh cánh tay đang ngăn cô ta ra hống hách nói.
“Cô nghĩ cô là ai? Với quan hệ của tôi và Hạo Dương thì không đến lượt cô phải lên tiếng dạy tôi phải làm thế nào đâu”
Tô Nhược Mẫn một lần nữa chắn ngang Triệu Tư Tư, lời nói cực kì sắc bén.
“Công ra công, tư ra tư.
Huống hồ cô cũng chẳng phải nhân viên của Dương Thiên, lại còn cố xông vào văn phòng của chủ tịch, đó là việc làm gây tổn hại rất lớn đến lợi ích của Dương Thiên.
Sếp Triệu, tốt nhất cô đừng ép tôi phải gọi bảo vệ”
Triệu Tư Tư mặt mày xám xịt, không thể phản bác gì được trước mấy lời nói của Tô Nhược Mẫn, chỉ biết lớn giọng “cảnh cáo”.
“Cô cứ chờ đó cho tôi”
Sở Hạo Dương kết thúc cuộc họp đã là chuyện của 1 tiếng sau, vừa thấy anh trở về Tô Nhược Mẫn chạy đến gần báo cáo.
“Sếp Sở, cô Triệu Tư Tư đến tìm anh bàn chi tiết hợp đồng”
“Cô ta đang ở đâu?”
“Đang ở phòng chờ của khách”
“Bảo cô ta đến văn phòng tôi”
Triệu Tư Tư vừa thám thính được việc anh đã họp xong, ngay lập tức cầm hợp đồng chạy đến phòng của anh.
Vừa vào phòng cô ta đã lên tiếng tố cáo Tô Nhược Mẫn.
“Hạo Dương, anh về rồi à? Anh có biết lúc anh họp, Tô Nhược Mẫn đã đối xử với em như thế nào không?”
Sở Hạo Dương không quan tâm, chỉ đề cập đến hợp đồng.
“Hợp đồng đâu? Đưa đây tôi xem”
Triệu Tư Tư thấy anh chả màng đến chuyện của mình, bày ra vẻ mặt “uất ức”.
“Hạo Dương, anh có nghe em nói không?”
Sở Hạo Dương nhướng mày nâng mắt nhìn Triệu Tư Tư, nghiêm túc đanh giọng.
“Thời gian của tôi rất quý báu, không rảnh để quan tâm mấy cái tâm trạng vớ vẩn của cô đâu.
Nếu cô không đến bàn chuyện hợp tác vậy thì mời ra ngoài”
Triệu Tư Tư ngỡ ngàng trước thái độ của Sở Hạo Dương, cô ta không còn cách nào khác đành kiềm lòng xuống, cùng lúc đưa bản hợp đồng cho anh.
“Đây là hợp đồng của Dương Thiên và Triệu thị, anh xem xem nếu không có vấn đề gì thì chúng ta cứ đi khảo sát thực tế trước.
Sau đó về chuẩn bị kí hợp đồng luôn, anh thấy sao?”
Sở Hạo Dương xem qua từng điều khoản trong hợp đồng, gật gù.
“Ừ, không có vấn đề gì lớn.
Tôi sẽ bảo thư kí Tô đặt vé máy bay ngay sáng mai”
Sau khi bàn bạc xong, Sở Hạo Dương gấp lại bản hợp đồng, không ngẩng lên nhìn Triệu Tư Tư mà nói thẳng.
“Triệu Tư Tư, tôi không muốn chuyện hôm nay xảy ra thêm một lần nào nữa”
Triệu Tư Tư giả bộ ngơ ngác hỏi lại.
“Hạo Dương, ý anh là gì?”
Sở Hạo Dương chẳng màng đến thái độ của Triệu Tư Tư, trực tiếp nói.
“Ý của tôi chính là cô đường đường là nhân viên cấp cao của một công ty khác.
Chưa được sự cho phép mà lại cố xông vào văn phòng của tôi, đây được coi là hành vi gây tổn hại đến lợi ích của Dương Thiên, tôi không muốn có lần sau”
Nhắc đến chuyện ấy, Triệu Tư Tư bấy ngờ mới ngớ người nhận ra, cô ta đập mạnh hai tay xuống bàn làm việc của anh, lớn tiếng.
“Sở Hạo Dương, chúng ta là thanh mai trúc mã, sao anh có thể nói với em như vậy?”
“Tôi với cương vị là chủ tịch của Dương Thiên, tôi tất nhiên phải có trách nhiệm với công ty của mình.
Nếu như ai cũng có thể tuỳ tiện ra vào thì một khi tài liệu quan trọng bị lộ ra ngoài có thể sẽ là một màn công kích mang tính hủy diệt đối với Dương Thiên”
Sở Hạo Dương nói vậy là đang ám chỉ điều gì? Anh muốn nói rằng Triệu Tư Tư cô sẽ ăn cắp tài liệu quan trọng của Dương Thiên sao? Sao anh có thể nghĩ cô ta như vậy được chứ? Triệu Tư Tư kìm nén sự tức giận, cô ta cúi gằm mặt xuống nghiến răng lại hỏi.
“Vậy nếu người đứng đây hôm nay không phải là em mà là Đường Tịnh Nhu thì anh cũng sẽ nói vậy sao?”
Sở Hạo Dương nhếch môi khinh khỉnh.
“Sẽ không! Tịnh Nhu không giống cô, cô ấy sẽ không làm việc gì khiến tôi khó xử”
Nghe câu trả lời chắc nịch của Sở Hạo Dương, Triệu Tư Tư trừng mắt nhìn anh, cô ta không còn lí do gì ở lại, nổi giận đùng đùng cầm túi xách đi ra khỏi phòng của anh.
Ra đến ngoài, cô ta ngoảnh mặt lại nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt tự lầm bầm.
“Được, vậy để em xem Tịnh Nhu của anh sẽ khốn đốn như thế nào vào ngày mai đây”
…
Ngày hôm sau, tại công ty thiết kế Tinh Nghệ.
Tịnh Nhu nhẹ nhàng cầm theo tách cà phê đi đến phòng thiết kế, cô nhìn xung quanh thấy trống trống liền hỏi.
“Hôm nay Lục Dao Dao nghỉ phép sao?”
“Không nghe nói? Hình như không có xin…”
Ngay khi cô gái đồng nghiệp ngồi cạnh Lục Dao Dao chưa nói hết câu, Đỗ Mộc Thanh đã hớt hải cầm điện thoại chạy đến bên Tịnh Nhu lắp bắp nói.
“Sếp…sếp Đường, không ổn rồi.
Xảy ra chuyện lớn rồi”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Sếp Đường…cô…cô xem đi…”
Tịnh Nhu cầm điện thoại của Đỗ Mộc Thanh ra xem, ngay tức khắc thấy tiêu đề đứng đầu của hotsearch ngày hôm nay: “Bản thiết kế của công ty Tinh Nghệ vướng tin đồn đạo nhái”.
Tịnh Nhu không tin nổi vào mắt mình, cô trừng mắt lớn giọng.
“Chuyện này là thế nào? Dự án này là do ai phụ trách? Sao lại xảy ra sơ suất này?”
“Là Lục Dao Dao đó, trùng hợp từ sáng đến giờ tôi không thể nào liên lạc với cô ta” Đỗ Mộc Thanh không hề giấu giếm.
Tịnh Nhu lúc này mới nhận ra tất cả mọi việc đều đã có sự sắp đặt.
“Tôi hiểu rồi, từ vụ hàng loạt khách hàng huỷ hợp đồng trước đó, cho đến sự kiện đạo nhái bây giờ, đều là có người muốn nhắm vào chúng ta”
“Sếp Đường, giờ chúng ta phải làm sao?”
Tịnh Nhu trả lại điện thoại cho Đỗ Mộc Thanh, cô nghĩ ngợi hồi lâu.
Nếu đã muốn chơi cô thì để cô chơi đến cùng.
Tịnh Nhu nghiêm giọng sắp xếp rõ ràng những việc cần làm.
“Cứ làm từng bước thôi, đầu tiên là gửi thư mời luật sư, sau đó mua một số tài khoản ảo định hướng dư luận.
Sau đó liên lạc với bên tạp chí thời trang nữ nhân phỏng vấn sớm, đổi hình thức phỏng vấn thành livetream trực tiếp…”
Ngay buổi chiều hôm ấy, Tinh Nghệ đã nhanh chóng gửi thư đến luật sư đề nghị kiện các blogger đã đánh cắp và phát tán tài liệu của công ty bằng thủ đoạn phi pháp, làm tổn hại lợi ích hợp pháp của công ty.
Dưới sự dẫn dắt của các tài khoản ảo, cư dân mạng đã chuyển sự chú ý từ việc đạo nhái sang đánh cắp tư liệu.
Sau đó Đường Tịnh Nhu đã nhận lời phỏng vấn của tạp chí thời trang nữ nhân, khi được hỏi đến chuyện đạo nhái, Tịnh Nhu đương nhiên phủ nhận chuyện đạo nhái, và mạnh dạn công bố quy tắc bất thành văn trong ngành.
Ngồi trước máy quay, Tịnh Nhu nghiêm túc phủ nhận chuyện đạo nhái.
“Tác phẩm của Tinh Nghệ không có đạo nhái, vụ việc trên mạng chỉ là blogger bịa ra để thu hút sự chú ý”
“Vậy cô giải thích thế nào chuyện bản thảo thiết kế của nhân viên Tinh Nghệ có nhiều điểm giống thiết kế mà các bạn trên mạng đã đăng tải?”
“Thật ra đây chỉ là một kiểu quy tắc bất thành văn để người trong ngành bảo vệ quyền lợi của mình mà thôi”
“Hử? Sao cô lại nói thế?”
“Người trong ngành như chúng tôi muốn tạo ra một thiết kế đều phải phân rõ quy trình.
Từ bản thảo đầu tiên đến bản thảo cuối cùng, nhà thiết kế sẽ phải trải qua chu kì sửa đổi và sáng tác rất dài.
Trong khoảng thời gian này có thể sẽ xảy ra chuyện ngừng hợp tác bất cứ lúc nào.
Để tránh việc những nhà thiết kế chiêu trò có ý đồ xấu, bản thảo sơ lược của các nhà thiết kế thường sẽ trích dẫn rất nhiều thứ của người khác.
Nếu hợp tác thuận lợi, nhà thiết kế sẽ thay đổi từng chi tiết trong quá trình chỉnh sửa”
Người dẫn chương trình livetream nghe xong đã hiểu rõ vấn đề liền lên tiếng.
“Cho nên bản thiết kế đạo nhái của Tinh Nghệ mà trên mạng đăng tải cũng không phải là bản thảo cuối cùng đúng không? Đó cũng chỉ là bản phác thảo ban đầu, là một quy tắc bất thành văn trong ngành này đúng không?”
“Đúng vậy!”
Rất nhanh buổi livetream của Tịnh Nhu lên tiếng đính chính về việc đạo nhái thiết kế đã thành công phát sóng trên tất cả các trang thông tin và mạng xã hội.
Tiêu Nhất Nam đang tịnh dưỡng ở bệnh viện cả Phong Lãng đang làm việc ở Hoà Lạc xem được đều mỉm cười.
Sở Hạo Dương đang công tác ở nước ngoài xem xong, trong lòng cũng thầm thán phục cô gái của mình.
“Giải quyết xong rồi, còn tốt hơn mình nghĩ”
Anh không kiềm được sự nhớ nhung, mắt cứ chăm chú nhìn cô trên sóng livetream trong màn hình điện thoại.
Tức khắc, Sở Hạo Dương đưa môi lại gần hôm chụt lên màn hình điện thoại một cái rồi ngất ngây cười thầm….
Danh Sách Chương: