Đêm hôm qua, Diệp Tư Thành thật sự không ngủ được, cứ nhắm mắt vào là anh ta lại nghĩ lại chuyện đó, cho nên sáng hôm nay, anh ta thật sự rất uể oải không có lấy một chút tinh thần nào.
Khi mới bước xuống cầu thang, Diệp Tư Thành lại “vô tình” nghe được cuộc trò chuyện giữa Đinh Minh Huệ và Tống Hưng.
“Chúng ta phải tính toán trước thôi…không thể để Tuệ Tuệ biết được…”
“Đúng thế, nếu làm lớn chuyện này…dẫn đến ly hôn là không được…”
“Phải nghĩ cách để khống chế Đường Lệ…thật sự không được thì…nói chung không ai có thể đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Diệp…”
Cuộc trò chuyện “bí mật” này được Diệp Tư Thành nghe không xót một chữ, anh thật không thể ngờ đến nước này rồi thậm chí bọn họ không cảm thấy có lỗi mà còn muốn tiếp tục giấu giếm mẹ! Diệp Tư Thành nghiến răng, tức giận bất bình quay ngược lại đi lên phòng mình.
Vừa đi anh vừa nghĩ, toàn bộ tất cả những thứ anh đang sở hữu trong tay đều là của nhà họ Diệp, những người không có huyết thống như anh làm sao có quyền gì chiếm đồ của người khác chứ? Tất cả chúng vốn đều thuộc về Đường Tịnh Nhu, giờ đây anh không còn gì hết.
Vốn định thu dọn đồ đạc ra khỏi nhà họ Diệp nhưng mới chỉ lấy được một ít, động tác của Diệp Tư Thành chợt dừng lại.
Nếu như bây giờ anh làm vậy chắc chắn sẽ bứt dây động rừng.
Vì tài sản nhà họ Diệp mà bọn họ có thể tráo đổi hai đứa trẻ, nếu muốn giữ lại những thứ này chắc chắc bọn họ sẽ làm điều kinh khủng hơn thế, như vậy cả mẹ, Tịnh Nhu và mẹ ruột của anh sẽ gặp nguy hiểm mất! Nghĩ đến đây, gương mặt của Diệp Tư Thành bỗng trầm ngâm, cuối cùng anh để lại mọi thứ về chỗ cũ rồi thay đồ đi đến bệnh viện.
Diệp Tư Thành vừa đến bệnh viện, không đến thẳng phòng bệnh của Diệp Tuệ, việc đầu tiên anh làm chính là hỏi thăm bác sĩ trị liệu của Diệp Tuệ - Hạ Ngọc Hùng.
“Anh Diệp, sớm vậy đã đến thăm bà Diệp rồi à?”
“Ừ, nhưng tôi muốn tìm bác sĩ Hạ trước, ông ấy có ở trong phòng trực không?”
“Có, anh cứ đến đó là được”
Nhận được cái gật đầu của y tá, Diệp Tư Thành tức tốc đến văn phòng của Hạ Ngọc Hùng.
Bác sĩ Hạ vừa thấy anh liền nổi lên thắc mắc nhưng anh cũng chẳng quan tâm.
Anh gấp gáp ngồi vào ghế hỏi thẳng.
“Cậu Diệp, sao cậu lại đến đây?”
“Bác sĩ Hạ, mẹ tôi hồi phục như thế nào rồi?”
“Cậu Diệp cứ yên tâm, gần đây bà Diệp hồi phục rất tốt, mấy hôm nữa là có thể xuất viện, về nhà tịnh dưỡng được rồi”
Nghe vậy, Diệp Tư Thành lại sốt sắng hỏi tiếp.
“Nhưng với tình trạng trước mắt của mẹ tôi, nếu gặp đả kích thì có ảnh hưởng quá nhiều đến sức khoẻ của bà ấy hay không?”
Hạ Ngọc Hùng vuốt cằm suy nghĩ rồi mở lời khuyên răn.
“Không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng cả, nhưng bà Diệp đã lớn tuổi rồi, tốt nhất đừng nên để bị kích thích quá lớn”
Diệp Tư Thành nhíu chặt mày, lát sau anh thở hắt ra rồi đứng dậy.
“Tôi hiểu rồi.
Cảm ơn bác sĩ Hạ”
Ra đến bên ngoài phòng trực, Diệp Tư Thành ngay lập tức ấn gọi cho Sở Hạo Dương.
Thấy đầu dây bên kia nhấc máy, anh mừng rỡ áp tai lên nghe.
“Alo?”
“Alo, sếp Sở, là tôi Diệp Tư Thành đây”
“Sếp Diệp gọi tôi có chuyện gì không?”
Diệp Tư Thành đứng dựa người vào tường, thở dài rồi nói.
“Sếp Sở, thật ra tuần trước vào hôm mẹ tôi thực hiện cuộc phẫu thuật cấy ghép tuỷ xương, tôi đã vô tình thấy anh ở bệnh viện.
Tôi muốn hỏi anh người hiến tuỷ xương cho mẹ tôi có phải là Đường Tịnh Nhu không?”
“Phải!” Sở Hạo Dương không che giấu.
“Vậy chắc sếp Sở đây đã biết Đường Tịnh Nhu chính là con gái nhà họ Diệp rồi đúng không?”
“Biết”
Diệp Tư Thành bước từng bước chân nặng nề trên hành lang bệnh viện, đến khi đi đến đoạn rẽ vào cửa thoát hiểm anh với dừng lại.
“Vậy…chuyện liên quan đến nhà họ Diệp, nhà họ Tống và cả mẹ ruột tôi có phải anh đã điều tra hết rồi không?”
“Đại khái đã điều tra hết rồi”
Diệp Tư Thành nghe đến đây đột nhiên lông mày anh nhíu lại, ánh mắt cương quyết nhìn về phía trước nói vào điện thoại.
“Sếp Sở, trong giới thượng lưu của chúng ta, những chuyện anh em bất hoà, trở mặt thành thù cũng không ít, tôi không muốn để đêm dài lắm mộng, nên phiền anh đem tài liệu anh điều tra được đến bệnh viện một chuyến, tôi…tôi muốn công bố sự thật”
Diệp Tư Thành cúp máy của Sở Hạo Dương xong cũng đi thẳng đến phòng bệnh của Diệp Tuệ.
Khoảng tầm 30 phút sau, cánh cửa phòng bệnh được mở ra và Sở Hạo Dương cùng Tịnh Nhu cùng nhau bước vào.
Diệp Tuệ mới đầu còn khá bất ngờ.
“Tịnh Nhu, hôm nay cháu cũng đến à? Còn có cả sếp Sở nữa…”
“Cô ơi, là Tư Thành gọi bọn cháu đến đây”
Diệp Tuệ quay lại nhìn Diệp Tư Thành bằng ánh mắt ngờ vực, Diệp Tư Thành chỉ biết cúi đầu không dám nhìn bà rồi nói.
“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ”
“Chuyện gì mà phải cố gọi Tịnh Nhu đến đây vậy? Không nói thẳng được sao?”
Diệp Tư Thành mím chặt môi, liếc nhìn Tịnh Nhu một cái rồi lại cúi đầu xuống, chất giọng của cậu có chút khàn.
“Mẹ, thật ra người hiến tuỷ cho cuộc phẫu thuật lần này của mẹ chính là con gái ruột của mẹ Đường Tịnh Nhu”
Diệp Tuệ nghe không lọt tai câu chữ của Diệp Tư Thành, bà quay sang nhìn Tịnh Nhu bằng ánh mắt không thể tin nổi, Tịnh Nhu cũng chẳng dám nhìn thẳng mặt bà mà chọn cách cúi thấp đầu xuống.
Diệp Tuệ bình tĩnh hỏi lại.
“Tư Thành, Tịnh Nhu, các con nói thật sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Diệp Tư Thành một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tuệ nói gọn.
“Con là con của Tống Ngạo và một người khác, nhà họ Diệp trọng nam khinh nữ, sau khi Tịnh Nhu được sinh ra, thì họ đã tráo đổi bọn con”
Diệp Tuệ kinh ngạc, bà thật sự không muốn tin vào sự thật này, giọng của bà đột nhiên run rẩy, bà kích động đến mức nói lắp bắp.
“Con nói cái gì? Con là đứa trẻ… mà ông ta đánh tráo…với người khác…sao có thể như thế được chứ?”
“Tư Thành? Chuyện này rốt cuộc là sao? Con nói rõ ràng từ đầu đến cuối cho mẹ nghe đi”.
ngôn tình ngược
Diệp Tuệ kéo ống tay áo của Diệp Tư Thành không thấy cậu có phản ứng, bà lại lén nhìn về phía Tịnh Nhu, cô từ nãy đến giờ vẫn chọn cách im lặng…sự im lặng của hai đứa trẻ lại càng khiến tâm tư của bà càng thêm rối loạn.
Bà hoang mang nhìn mọi người trong phòng, đúng lúc này Sở Hạo Dương mới bắt đầu lên tiếng.
“Cô Diệp, Tư Thành cũng vừa mới biết sự thật đã lập tức đến nói cho cô, hẳn là cậu ấy cũng không biết nhiều hơn cô là mấy…”
Diệp Tuệ sốt ruột nhìn Sở Hạo Dương.
“Sếp Sở, chuyện này…có phải cậu cũng biết rồi đúng không?”
Sở Hạo Dương đưa ra trước mặt của Diệp Tuệ tệp tài liệu mà anh đã điều tra được.
“Mẹ nuôi của Tịnh Nhu chính là mẹ ruột của Tư Thành.
Tịnh Nhu suốt chừng ấy năm vẫn luôn nghĩ bản thân cô ấy là con riêng của Tống Ngạo.
Mãi đến hôm cô ấy đến bệnh viện thăm cô, cháu mới bắt đầu nghi ngờ về mối liên kết giữa hai người, sau đó cháu đã cho người điều tra về chuyện của 30 năm trước.
Nhà họ Tống đã huỷ đi rất nhiều chứng cứ, những thứ còn lại đều nằm trong tệp tài liệu này.
Cô xem đi!”
Diệp Tuệ nhận lấy tệp tài liệu mà tâm tình bà cứ ngỡ ngàng đến mức rối bời.
Bà khó khăn mở túi tài liệu ra, đọc từng tờ giấy có liên quan, bà cười khổ, nói trong nước mắt…
“Thì ra trước giờ ông ấy luôn lừa tôi.
Tôi cứ nghĩ mình đã tìm được một người đàn ông tốt biết gánh vác, có trách nhiệm, có chí cầu tiến, yêu thương tôi hết mực…cuối cùng tất cả đều chỉ là giả dối”
Tịnh Nhu luống cuống tay chân, cô rất muốn đi đến ôm chặt Diệp Tuệ vào trong lòng mà an ủi bà nhưng lại không dám, chỉ biết đứng đó cất giọng.
“Cô đừng buồn vì loại người này, không đáng đâu ạ”
Nghe được giọng động viên của con gái, Diệp Tuệ phấn chấn lau đi những giọt nước mắt yếu mềm quay sang đưa tay ra vẫy lấy Tịnh Nhu.
“Tịnh Nhu, nào, qua đây để mẹ nhìn con nào”
Tịnh Nhu từ từ bước đến ngồi lên giường, nhẹ nhàng cất giọng…
“Mẹ…”
Diệp Tuệ nhích người đến ngồi gần con gái hơn, đưa tay ra vuốt ve gương mặt xinh đẹp.
“Là mẹ không tốt, để con chịu khổ bao năm”
Tịnh Nhu nắm lấy bàn tay Diệp Tuệ, áp chặt lên gò má cô để cô có thể cảm nhận từng hơi ấm trên đôi bàn tay ấy một cách rõ ràng nhất.
“Không phải là lỗi của mẹ, là lỗi của nhà họ Tống, là do họ quá tham lam…”.
Danh Sách Chương: