Di chứng do nhập vào người hổ trắng vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, nếu bị dính mưa cũng có chút không ổn, có điều người thức thời như nàng cũng không rảnh đi quấy rầy sư phụ. Nàng có thể cảm giác được trong lòng sư phụ có một cái đầm sâu, mưa gió bên ngoài cũng không thể chạm tới đáy đầm, mà nơi đó giấu đi chuyện thương cảm đến độ nào cũng không đến lượt một người làm trò như nàng đi tìm tòi nghiên cứu.
Buổi sáng ngày thứ hai sau khi ăn xong điểm tâm, Nhiễm Nhiễm bèn sắc một ít thuốc trị nội thương cho sư phụ, bưng đến hành lang trên mặt nước giám sát người uống thuốc. Từ sau khi xảy ra chuyện ở núi Thiên Mạch Nhiễm Nhiễm vẫn luôn tham khảo các loại y thư, cố tình giúp sư phụ điều chế thuốc bổ khí an thần. Những loại đan dược đều chỉ tẩm bổ về mặt linh khí, còn tẩm bổ da thịt cơ thể phải uống thuốc như này mới có hiệu lực thật sự.
Tô Dịch Thủy rất không kiên nhẫn với mấy thứ thuốc đắng chát này, một kẻ luôn bình tĩnh thành thục lại có thể bưng bát thuốc lên một lúc lâu vẫn không dám uống. Nhiễm Nhiễm hết cách chỉ có thể cũng nhìn chằm chằm Tô Dịch Thủy, tránh hắn thừa dịp nàng không chú ý sẽ đổ thuốc xuống ao. Để đánh lạc hướng sư phụ, Nhiễm Nhiễm dứt khoát cầm bát thuốc dâng tận miệng hắn, lại tìm chuyện phiếm giả vờ bâng quơ nói:
"Người tu chân không phải nên vứt bỏ hết những lạc thú của hồng trần sao ạ? Người mua nhiều sản nghiệp vậy để làm gì?"
Cách này ước chừng có hiệu quả, theo động tác của Nhiễm Nhiễm thì Tô Dịch Thủy rốt cục sảng khoái uống hết chén thuốc, chỉ là đôi mày rậm của hắn đã nhăn lại thành một cục. Nhiễm Nhiễm lập tức có chuẩn bị, xuất ra một quả mơ đường to nhất bỏ vào miệng hắn, vì động tác quá nhanh mà đầu ngón tay lành lạnh cũng không cẩn thận rơi vào miệng người kia, bị môi mỏng chạm tới mút một cái rất nhẹ.
Nhiễm Nhiễm sững sờ giật tay về, chưa kịp ngượng ngùng đã nghe Tô Dịch Thủy chậm rãi nói:
"Bởi vì khi ấy nàng thích tiêu tiền, vì ham vui mà nhận tiền bạc của những người không liên quan. Ta liền nghĩ nếu ta có những thứ này, nàng cũng sẽ không cần dùng tới tiền bạc của người khác, bị người ta chê cười.."
Nhiễm Nhiễm không lường được câu trả lời của sư phụ, khi đó người có khả năng tiêu tiền nhất bên cạnh hắn chỉ có... Mộc Thanh Ca tiên sư? Biểu lộ của nàng nhất thời có chút sâu xa, chần chừ nói:
"Không phải sư phụ ghét nhất là phô trương lãng phí sao? Người có thể dung túng cổ vũ những thứ đó à?"
Tô Dịch Thủy dùng sức cắn hạt mơ trong miệng, giống như nhìn xuyên qua nàng tới chỗ một người khác, khẽ nói:
"Nàng sinh ra cũng là tiểu thư nhà giàu, bởi vì gặp phải gia biến mới đưa theo em gái duy nhất vào Tây sơn tu chân. Một kỳ tài ma tu khiến kẻ nào làm sư của nàng đều giống như nhặt được bảo vật, đều quản giáo hết sức nghiêm cẩn, có lẽ vì tuổi thơ bất hạnh khiến trong lòng nàng luôn cảm thấy thiếu thốn, cho đến khi đại công cáo thành liền phóng túng mình trở thành một đứa trẻ vô tư... Một người từ nhỏ sống trong phú quý, quãng thời gian dài về sau chỉ biết ở trên núi khổ tu, ngươi có thể trông cậy gì đối với khái niệm về vàng bạc chốn hồng trần của nàng?"
Nếu "nàng" trong miệng hắn là chỉ Mộc Thanh Ca thì tính ra cũng hợp tình hợp lý, đây là nguyên nhân vì sao Mộc Thanh Ca luôn tùy tiện phô trương, lại luôn rất chú trọng vấn đề ăn uống. Nghe khẩu khí của Tô Dịch Thủy cũng không phải chỉ trích mà chính là tràn ngập cưng chiều, loại liều mạng kiếm tiền cho sư phụ tiêu pha thế này... thấy kiểu gì cũng không phải là hiếu kính tôn trưởng, ngược lại chính là một tên nghèo kiết hủ lậu kiếm tiền nuôi cô dâu từ bé.
Nghĩ đến đủ loại tâm tư vòng vo của Tô Dịch Thủy là vì thích Mộc tiên sư, trong lòng Nhiễm Nhiễm nhất thời hơi chua chát, không phải ghen ghét mà chỉ vừa khổ sở vừa lo. Nếu như Mộc tiên sư là người tốt thì sư phụ yêu thích nàng thế nào cũng không vấn đề, tiên lữ như thế cũng vừa xứng đôi. Thế nhưng nhân phẩm của Mộc Thanh Ca lại nát bét, tâm tư thâm trầm, vô cùng ác độc, nếu sư phụ vẫn chấp mê bất ngộ thích loại nữ nhân bọ cạp rắn rết này thì chẳng phải bị nàng ta liên lụy đến cảnh vạn kiếp bất phục sao?
Nghĩ vậy Nhiễm Nhiễm hơi phụng phịu, nói cứng:
"Sư phụ tội gì phải vậy, người ta cam tâm xài tiền người khác nói không chừng là thích thế, không phải ai có tiền thì nàng ta cũng xài!"
Nàng nhất thời muộn phiền nói ra mấy lời này, ai ngờ ngẩng đầu lên lại phát hiện ánh mắt sư phụ có chút đáng sợ, có cảm giác suối linh đã nhập vào thân. Hắn cứ vậy thẳng mắt nhìn nàng, giống như nếu nàng mà không xin lỗi thì vấn đề này vẫn chưa xong đâu.
Nhiễm Nhiễm khó có lúc tính bướng bỉnh bộc phát, kiên quyết không khuất phục trước ánh mắt của sư phụ, sau khi dùng cứng đối cứng liền thản nhiên cầm lấy chén thuốc quay người rời đi. Môn phái khác đều là sư phụ người ta lo lắng đồ đệ nhỏ tuổi vì ham mê tình yêu nam nữ mà làm trễ nãi đại sự tu tiên, ở cung Linh Tê Tây sơn này lại không tệ, hết thảy đều tốt, kẻ làm đồ đệ còn phải lo lắng tôn thượng yêu sai người.
Nhiễm Nhiễm ngủ không ngon cả một đêm, vừa chập chờn là mơ thấy sư phụ và Mộc tiên trưởng ân ái, cùng nhau đánh đàn dưới hiên, cùng uống rượu dưới thác nước, lại ở trong nước hôn nhau nồng nhiệt..., tóm lại đủ loại hình ảnh Mộc tiên sư cùng sư phụ diễn kịch đều ở trong giấc mơ của nàng. Kết quả cảm nhận sau một đêm mơ nếu dùng một câu chính xác để diễn tả chính là bị nhét đầy miệng phân chó, đến mức lúc ăn sáng tinh thần nàng vẫn hoảng loạn, linh khí thâm sâu cũng không cản được bị cảnh trong mộng làm cho mắc ói đến muốn bỏ cơm. Có điều Tô Dịch Thủy hình như đã quên mất tên nghịch đồ hôm qua đã làm gì với mình, vừa tinh mơ thì hắn đã đích thân ra ngoài mua bánh bao chiên về ăn sáng.
Khâu Hỉ Nhi ăn một lát mới phát hiện tiểu sư muội hình như đang đối chọi với sư phụ, rõ ràng bình giấm ngay trên tay sư phụ mà Nhiễm Nhiễm cũng không thèm lấy, trực tiếp bỏ qua nước chấm phồng mang trợn má ăn bánh bao. Da mặt sư phụ cũng bị kéo căng, nguyên buổi sáng một câu cũng không nói.
Sau bữa sáng Khâu Hỉ Nhi mới lén lút hỏi chiến tranh giữa hai người là thế nào, Nhiễm Nhiễm mới thở dài một hơi:
"Sư tỷ, nếu một ngày Mộc Thanh Ca trở thành sư nương của chúng ta thì tỷ sẽ làm thế nào?"
Khâu Hỉ Nhi cũng bị loại chuyện này làm cho giật mình, sau đó nàng nghĩ ngợi, thở dài đáp:
"Còn có thể thế nào? Số trời đã định, sư phụ muốn cưới vợ thì chúng ta cũng không có tư cách xen vào, đương nhiên là dành dụm một phần thật dày tặng lễ. Có điều muội nghĩ xem, thanh danh kiếp trước của Mộc Thanh Ca nát như vậy mà sư phụ cũng không để ý, dùng tu vi mà cứu nàng, đây là tình cảm sâu nặng bao nhiêu? Nếu như sư phụ có thể đạt thành tâm nguyện ôm mỹ nhân về, cho dù là một mỹ nhân độc ác thì ta cũng chỉ có thể chúc mừng thôi." – Nói xong lời này Khâu Hỉ Nhi lại giật cả mình, cười toe toét nói – "Cái đầu nhỏ của muội thật nhiều chuyện, sao lại nghĩ mấy chuyện viễn vông này, theo tỷ thấy thì sư phụ hiện giờ có điên mới đi nối lại tiền duyên với ả."
Nhiễm Nhiễm nghe hết mới cảm thấy có lẽ mình đã hiểu lầm, chẳng bằng suy nghĩ cởi mở như tam sư tỷ. Sư phụ thích ai, là ma hay tiên đều là chuyện của hắn, nàng là đồ đệ thì có tư cách gì lên mặt giận dỗi đây? Khâu Hỉ Nhi nói đúng, nàng thật sự hơi nhiều chuyện, thế là đến chiều nàng cũng không bực bội cùng sư phụ nữa, tìm cơ hội ngượng ngùng câu được câu chăng bắt chuyện cùng sư phụ.
May mắn Tô Dịch Thủy cũng không phải kẻ bụng dạ hẹp hòi, nhìn đồ nhi chủ động lấy lòng thì cũng giống như chờ đợi cơ hội đã lâu, cố gắng đáp lời mấy chủ đề nhàm chán khô khan của đồ đệ. Cứ vậy sau vài lần mối quan hệ thầy trò lại trở về thông suốt, giống như đao chém qua nước không để lại dấu vết gì.
Tư tưởng của Nhiễm Nhiễm dù đã uyển chuyển hơn nhưng tâm tình vẫn không thoải mái như cũ. Nàng nhìn mạng nhện bị mưa to làm đứt, thở dài thay con nhện làm chuyện phí thời gian. Nàng nhìn cánh hoa tàn rơi dưới mái hiên, cũng đau lòng vì hoa nở chỉ được trăm ngày.. Cuối cùng ngay cả người có tâm tình lạc quan như đại sư huynh cũng bị tiểu sư muội lây nhiễm, cũng ngồi trong phòng thở dài nhìn mưa rơi.
Khâu Hỉ Nhi hỏi đại sư huynh bị làm sao, Cao Thương ngơ ngác nhìn trời mưa bên ngoài, nói:
"Chỉ cảm thấy thở dài một hơi giống tiểu sư muội... thật ra rất thoải mái."
Khâu Hỉ Nhi cũng cảm thấy có lý, tay nâng cằm nhìn xem mưa gió hoa rơi cũng thở một hơi dài. Có điều lần này lên kinh còn có chuyện nghiêm túc, cho dù thiếu niên đa sầu đa cảm cũng phải làm xong chuyện chính trước mới có thể tiếp tục buồn thu sầu đông.
Tô Dịch Thủy muốn đòi sách ở chỗ hoàng đế cũng không phải gõ cửa cung là có thể đòi. Nền móng hoàng cung Đại Tề rất đặc thù, giấu giếm huyền trận, cho dù sở hữu tu vi linh lực bước vào cũng tiêu tan, tóm lại muốn nhờ dị năng vào cung là hoàn toàn không thể. Mà trên đầu Tô Dịch Thủy còn có nhơ danh con riêng của nghịch vương, càng không có khả năng thoải mái gõ cửa lớn hoàng cung tìm tiểu thúc của mình ôn lại tình cảm, rốt cuộc cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi hoàng đế đi tuần, đi bái tế tông miếu, đi cầu hoàng tự xem có cơ hội gặp riêng Tô Vực hay không.
Sau khi Tô Dịch Thủy tới kinh thành cũng không vội đi đòi sách, mấy hôm nay hắn vẫn cứ lang thang ở con sông giữa kinh thành. La bàn trên cổ Nhiễm Nhiễm từ bấy đến nay cũng không thấy động đậy, dưới sông cũng không thấy dị trạng gì khác. Cứ thế sau mấy ngày Tô Dịch Thủy rốt cục có hành động, chỉ là hắn lại mời một lão thái giám trong cung uống trà trong trà lâu, thái giám kia nhận ra Tô Dịch Thủy, chỉ lắc đầu trầm giọng nói:
"Không phải đã đi xa rồi sao, rời xa tục trần rất tốt sao lại còn trở về chỗ thị phi này? Phu nhân nếu còn, biết ngài trở về kinh thành hẳn sẽ lo lắng.."
Tô Dịch Thủy có vẻ rất tôn trọng vị thái giám già này, tự mình pha một chén trà nóng đưa qua:
"Sau khi mẫu thân qua đời, hậu sự của bà đều phải nhờ Trịnh quản sự mới không phơi thây hoang dã, phần ân tình này ta vẫn nhớ."
Thái giám Trịnh khoát tay áo nói:
"Chuyện cũ không cần nhắc lại, thấy ngươi sống mạnh khỏe, phu nhân dưới suối vàng cũng có thể yên tâm."
Tô Dịch Thủy tiếp lời:
"Ta có nhiều thứ còn để trong cung, hiện tới để lấy lại, không biết mấy năm gần đây trong cung có từng tu sửa qua?"
Trịnh quản sự nghe xong thì lông mày đều nhăn lại, nói:
"Năm đó tiên đế nuôi những kỳ nhân dị sĩ trong cung hòng bố trí phong thủy một lần nữa, cung điện đều nghiêm ngặt dựa theo bản vẽ đó mà xây nên. Hiện nay bệ hạ chí hiếu, đối với cung điện tiên đế xây dựng luôn luôn giữ gìn, không đổi gì cả."
Tô Dịch Thủy không đổi sắc mặt hỏi:
"Nhưng ta nghe nói, Vấn Đầm trong cung hình như mở rộng thêm?"
Lúc này Trịnh quản sự mới sực nhớ ra, gật đầu đáp:
"Ngài không nhắc ta cũng quên. Khoảng hai mươi năm trước đây lúc bệ hạ vừa lên ngôi, có lẽ do tuổi trẻ ham chơi nên rất thích cùng các phi tử chèo thuyền du ngoạn trên hồ, cho nên liền sai người đào Vấn Đầm thêm sâu, cải tạo thành Vấn Hồ."
Tô Dịch Thủy nhẹ gật đầu:
"Bệ hạ vẫn dùng gian thư phòng của tiên đế sao?"
Trịnh quản sự đáp:
"Không thay đổi, vẫn dùng gian kia... Ta nhớ có lần ngài được tiên đế triệu kiến trong ngự thư phòng, vốn còn tưởng sẽ được nhận tổ quy tông, không ngờ Bình thân vương lại... Khục, chuyện cũ không nên nhắc lại, bây giờ thư phòng của bệ hạ còn không cho phép thái giám bọn ta đặt chân, chỉ có hai cung nữ được vào mà còn là người câm điếc. Ngày thường kẻ được cho phép vào trong cũng chỉ có trọng thần triều đình, hoặc giả chính là những kỳ nhân đến từ Dị Nhân Quán."
Tô Dịch Thủy híp mắt:
"Dị Nhân Quán? Nghe nói bệ hạ yêu tài, tìm kiếm rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, không biết có phải thật không?"
Thái giám già nhìn đám người nô nức đi lại trong trà lâu, lại quay người nhìn Tô Dịch Thủy đang đội mũ che mặt, thấp giọng nói:
"Chính thế. Phía đông hoàng cung có một mảnh rừng gọi là Dị Nhân Quán, bên trong đều là những nhân tài bệ hạ mời về, thỉnh thoảng những người mới cũng sẽ có cơ hội được bệ hạ triệu kiến vào cung... Đúng rồi, ngày mai có vị cao nhân vào kinh, bệ hạ hình như rất vội vã muốn gặp hắn, hôm qua còn cho Dị Nhân Quán lệnh bài."
Tô Dịch Thủy nhận được tin tức thì cảm ơn lão thái giám, Nhiễm Nhiễm nhìn thấy sư phụ động tác ưu nhã cho thái giám tờ ngân phiếu một trăm lượng. Sau hai lần khước từ thái giám đem ngân phiếu bỏ vào trong ống tay áo, cuối cùng lại dặn dò một câu:
"Chiến nương nương bây giờ cũng ở trong cung, ta thấy ngài nên nhanh chóng rời đi mới tốt."
Thái giám nói xong lời ấy liền đứng dậy rời đi. Xem ra lão cũng là một kẻ chứng kiến biến cố trong cung năm xưa, cùng mẫu thân Tô Dịch Thủy hình như là chỗ quen biết cũ.
Dị nhân quán? Nhiễm Nhiễm cảm thấy ba chữ này có chút quen thuộc, đột nhiên nhớ tới lúc ăn bánh bao có nghe bàn bên cạnh nói qua, bảo rằng mấy ngày nay Dị Nhân Quán ngựa xe tấp nập, tựa như lại tới thêm không ít kỳ nhân dị sĩ. Có điều mấy năm nay luôn có thêm người vào, vậy mà không thấy Dị Nhân Quán xây dựng thêm, cũng là lạ. Lúc ấy nghe chớp nhoáng cũng không rõ đầu đuôi, bây giờ mới rõ ràng duyên cớ.
Tô Dịch Thủy giờ mới đứng dậy nói với Nhiễm Nhiễm:
"Đi thôi."
Nhiễm Nhiễm thành thật đi theo sư phụ đến một quán trà ở cổng thành, lần này vừa tới lại mất hết nửa ngày. Thời điểm Nhiễm Nhiễm ăn đến dĩa bánh hạt dẻ thứ hai thì một đại hán mặt đen thân cao tám thước vào thành, gã cũng không xếp hàng mà giơ lệnh bài trước quân canh gác, sau đó dẫn tùy tùng trực tiếp vào trong.
Tô Dịch Thủy đưa Nhiễm Nhiễm ra ngoài, không nhanh không chậm bám theo sau đại hán cùng tùy tùng của gã. Khoảnh khắc rẽ vào đường phố Nhiễm Nhiễm đột nhiên cảm giác được không khí xung quanh chợt lắng đọng, sư phụ ngưng thần dựng lên lá chắn, lúc đại hán quay đầu trong nháy mắt đã bị nện một cái khiến gã và toàn bộ tùy tùng đều lần lượt bị đánh ngã. Nhiễm Nhiễm trừng to mắt, chẳng biết có phải sư phụ đang muốn đổi nghề cướp đường hay không.
Tô Dịch Thủy cởi lệnh bài trên người gã, còn lục ra được một phong thư mời từ Dị Nhân Quán. Dựa theo phong thư này viết thì người này tên là Báo Minh đến từ núi Tuy Vân, thông hiểu thuật ngự thú được Dị Nhân Quán mời đến giúp sức cho bệ hạ. Nhiễm Nhiễm chú ý tay phải nằm trong ống tay áo của gã là một cái vuốt thú, là vuốt của báo đốm, quả nhiên không phải thường nhân. Loại người thân thú này khiến nàng bỗng nhớ tới nữ nhân hợp thể với cá ở ải Vọng Hương dạo đó, chẳng lẽ tên Báo Minh này cũng dùng loại cấm thuật Thất Ác hóa hình chú này hay sao?
"Sư phụ muốn làm gì?" – Nhiễm Nhiễm nhịn không được mở miệng hỏi.
Tô Dịch Thủy duỗi tay phải ra, yên lặng nhìn. Trong một chốc bàn tay thon dài đã biến thành móng vuốt, Nhiễm Nhiễm biết đây chỉ là thuật che mắt, nhưng dùng mắt thường trông qua lại không chút sai biệt.
Tô Dịch Thủy nhìn tới nhìn lui một hồi, sau đó nói:
"Loại thuật che mắt này không giữ được quá lâu, chúng ta phải nhanh chút."
Nhiễm Nhiễm đoán sư phụ muốn thay mận đổi đào, giả mạo vị Báo Minh dị sĩ này tiến vào Dị Nhân Quán. Hắn móc ra một hộp thuốc màu tiện đường mua đưa cho Nhiễm Nhiễm, bảo nàng tô đen mặt của hắn, râu ria thì lấy từ trên mặt vị Báo Minh đang bất tỉnh kia.
Đợi râu ria dán xong thì một nam nhân phong nhã như trích tiên bỗng biến thành đại hán mặt đen đầy râu, trông qua thật giống thổ phỉ. Nhiễm Nhiễm chưa từng làm loại chuyện trộm gà trộm chó bực này, vừa dán râu cho sư phụ vừa lo lắng nói:
"Hình như chuyện này không hay lắm?"
Tô Dịch Thủy cúi đầu nhìn cô nhóc đang bĩu môi, lạnh nhạt bảo:
"Đã không hay mà còn giúp ta làm?"
Nhiễm Nhiễm buông mắt nhỏ giọng đáp:
"Con tin tưởng cách làm người của sư phụ..."
Tô Dịch Thủy khẽ nâng khóe miệng, ngữ điệu chuyển sang lạnh lẽo nói:
"Cho đến nay ta cũng không cho rằng chính mình là người tốt."
Nhiễm Nhiễm nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng thầm thì:
"Đi theo người tốt học thói tốt, đi theo hổ sẽ học cắn người... Sư phụ ở gần người có phẩm cách cao thượng thì việc làm tự nhiên cũng trở nên ngay thẳng hơn."
Sư phụ thích Mộc Thanh Ca như thế thì cho dù trời sinh tâm địa tốt cũng sẽ bị ảnh hưởng, Nhiễm Nhiễm tận dụng mọi thứ cảm hóa sư phụ, tóm lại là hi vọng lão nhân gia ngài không thể đi theo nữ nhân kia học thói hư tật xấu. Lần này Tô Dịch Thủy chỉ trừng nàng một cái mà không nói thêm.
Về phần mấy kẻ ngủ say kia Tô Dịch Thủy cũng không để bọn chúng ngủ ở đầu đường mà tìm khách sạn nói chúng say rượu, thuê một gian phòng để chúng ngủ tiếp, việc này cũng tránh cho chúng bị người ta phát hiện khiến bản thân lộ tẩy. Sau đó Tô Dịch Thủy dịch dung bọn Nhiễm Nhiễm đơn giản thành nhóm tùy tùng của Báo Minh, trực tiếp đi Dị Nhân Quán quấy rối.
Dị Nhân Quán phía đông hoàng cung nhìn sao cũng không thấy chỗ thần kỳ, cửa lớn cũ kỹ tới bảng tên cũng không có, Tô Dịch Thủy phải đi hỏi người dân xung quanh mới tìm đến được. Dị Nhân Quán kỳ thật cũng là dân trong kinh dựng nên, trong tam tư lục bộ trong triều đình cũng không có cái nha môn này, có điều từ ngoài nhìn vào cũng có thể rõ ràng được hai chữ "dị nhân" từ đâu mà có.
Vừa đi vào là một lão đạo sĩ nhỏ gầy, lúc đi đường mũi chân không xê dịch tựa như cưỡi gió mà trượt vào bên trong. Còn có một nữ tử đầu to, da mặt vàng nhạt, nhìn qua giống nhân tài đã Kết Đan. Về phần những người khác vào cửa đều có thể nhìn ra được chút tu vi căn cốt. Nghe nói nơi này ngoài cửa nhìn như cũ nát, rêu xanh mọc đầy chân tường, thế nhưng cũng có thể bên trong lại xa hoa lộng lẫy, cơm ngon hầu đẹp. Bệ hạ dùng bạc trắng nuôi dưỡng đám hiền tài dị sĩ này, nếu như có thể vào ở thì thật sự từ đây sẽ không còn muốn làm thần tiên.
Nhiễm Nhiễm cũng hơi hiếu kỳ, bệ hạ cho dù yêu tài, nuôi nhiều dị sĩ như vậy trong kinh xem ra cũng không cần thiết lắm. Người thế tục cho dù kính ngưỡng kẻ tu chân nhưng cũng chỉ đơn giản là đối với trường sinh bất lão, mấy lò luyện đan trong kinh thành kể còn đáng tin hơn.
Tô Dịch Thủy chậm rãi đánh giá cửa lớn, Vũ Thần cũng đã tiến lên đưa tay gõ lên vòng cửa. Cửa lớn không mở, bên trong vọng tới một tiếng hô:
"Là ai đến đây?"
Tô Dịch Thủy chắp tay nói:
"Báo Minh núi Tuy Vân, được thư mời tới."
Hắn vừa chắp tay đã lộ ra móng vuốt báo được ảo hóa mà thành, người trong cửa thấy được, một lúc lâu liền mời hắn và tùy tùng đi đến. Người tiếp đãi sư phụ là lão giả vừa bay vào trong, đợi đến gần mới phát hiện hai con mắt của lão không giống nhau, mắt phải có đồng tử màu đen, mắt trái thì có màu vàng kim nhạt. Ánh mắt lão lấp lánh nhìn Tô Dịch Thủy đang mang mũ che mặt, chậm rãi nói:
"Xin hỏi cư sĩ có thể cởi mũ gặp mặt được không?"
Tô Dịch Thủy tháo mũ che, lộ ra một gương mặt đầy râu đen nhánh. Lão già nhìn chằm chằm mặt của hắn, lại nhìn vuốt báo được ảo hóa một chút mới hơi hơi ngừng lại rồi chậm rãi cười mở lời:
"Trước đây ải Vọng Hương trình lên xác người dị hóa thành cá, lão vẫn nghĩ thế gian sao lại có loại kỳ thuật như Thất Ác hóa hình chú thất truyền này, hiện giờ gặp các hạ mới hoàn toàn tin tưởng. Bệ hạ gặp được kỳ tài bực này hẳn là long tâm đại hỉ đây."
Tô Dịch Thủy nhàn nhạt mở miệng nói:
"Quá khen, xin hỏi tôn hạ là..."
Lão giả kia trả lời:
"Ta chính là chủ sự nơi này, ngài có thể gọi là là lão Phùng. Bệ hạ đã đợi các hạ rất lâu, đợi ta hồi bẩm lên bệ hạ thì ngài liền có thể vào cung diện thánh."
Nói xong lão bèn sai người hầu đưa Tô Dịch Thủy cùng tùy tùng vào một sảnh phía Tây Nam. Đợi tất cả vào trong, Vũ Đồng vừa muốn nói chuyện đã bị Tô Dịch Thủy ra hiệu chớ lên tiếng, sau đó hắn đi một vòng quanh phòng rồi đưa tay túm ra mấy lá bùa từ dưới giường và xà nhà. Nhiễm Nhiễm lấy được không ít bùa từ lão tiên rượu nên đối với thứ này cũng xem như biết chút da lông, lập tức biết chúng gọi là bùa truyền âm, phàm là âm thanh trong phòng một khi nói ra hoàn toàn truyền hết vào tai người thực thi bùa chú. Sau khi rõ ràng, nàng lập tức lớn giọng:
"Sư phụ có thể nhận được long sủng của bệ hạ, về sau nhất định tiền đồ vô lượng à nha."
Tô Dịch Thủy cũng nhàn nhạt đáp:
"Hoàng cung không phải nơi đám người xuất thân quê mùa như các ngươi có thể vào, lát nữa sau khi ta vào cung thì các ngươi ra phố mua chút thức ăn đến, ta sợ đầu bếp nơi này không biết khẩu vị của ta sẽ ăn không quen."
Sau khi an bày như thế, đợi lão Phùng dẫn Tô Dịch Thủy vào cung yết kiến thì hai sư thúc và đám Nhiễm Nhiễm cũng có lý do hợp tình hợp lý ra khỏi Quán Dị Nhân. Nghĩ tới sư phụ một thân một mình vào cung Nhiễm Nhiễm không khỏi lo lắng, sư phụ ban đầu còn nhất định nàng phải đi theo hắn, thế nhưng thời điểm xâm nhập đầm rồng hang hổ hắn lại vứt bỏ nàng mà đơn thân độc mã rời đi.