"Đây không phải sư phụ muốn làm khó làm dễ chúng ta sao? Cùng cực quá thì chúng ta chủ động xin sư phụ xuống núi, cứ múc nước mỗi ngày thế này thật sống không nỗi!"
Nếu trước kia Khâu Hỉ Nhi nói thế thì Cao Thương hẳn đã sớm lên tiếng khiển trách, người hắn sùng kính nhất là sư phụ, không nhìn được kẻ khác nói bậy về người. Nhưng lần này Cao Thương cũng yên lặng không đáp, thằng nhóc mới lớn cố sức nắm thùng gỗ trong tay, cuối cùng không nhịn được nghẹn ngào ngồi xổm xuống khóc rống.
Nhiễm Nhiễm lại nói:
"Học không tốt cũng nên bị phạt, mau đi thôi."
Cả bọn ra ao nước. Bởi vì hôm qua trời mưa mà cái ao chỉ hơn quá nửa đã sắp tràn ra ngoài, nếu chỉ dùng bốn người mà đem nước hồ múc ra hết thì không biết ngày tháng năm nào mới có thể làm xong. Nhiễm Nhiễm nhìn ba người đang chán nản cũng không nói gì, nàng hơi áy náy vì mình đã liên lụy tới họ, vậy nên nàng dẫn đầu đám người đi múc nước sau đó gánh xuống núi.
Đường xuống núi vì nước mưa chảy qua càng thêm khúc khuỷu gập ghềnh, cần phải tập trung ổn định bước chân mới có thể lần mò đi được. Nàng nhìn một lát mới dám đi, nhưng được vài bước liền cảm giác có thể đi nhanh hơn, chạy dọc theo đường núi đổ nước xong đã vòng một vòng lên tới. Ban đầu nàng đi rất chậm, sau đó càng lúc càng nhanh:
"Mọi người múc nước nhanh lên!" – Nhiễm Nhiễm hưng phấn hò reo.
Bạch Bách Sơn và Cao Thương đang bàn bạc có nên từ biệt sư phụ không thì nghe tiếng Nhiễm Nhiễm, lại ngẩng đầu ỉu xìu:
"Chúng ta đều phải đi rồi, còn gánh nước gì nữa?"
Nhiễm Nhiễm dứt khoát đi tới kéo mấy người đứng dậy:
"Nhanh cái tay lên, muội đưa mọi người đi xem trò vui."
Nghe nàng nói vậy đám người không thể không theo, gánh nước lên, tất cả đều đi sau Nhiễm Nhiễm xuống núi. Thế nhưng ngoại trừ đường núi trơn trượt càng thêm khó đi thì bọn họ cũng không phát hiện chỗ tốt đẹp gì, không hiểu sao sư muội lại hưng phấn như thế.
Bấy giờ Nhiễm Nhiễm mới mở miệng nói:
"Chẳng lẽ huynh tỷ không phát hiện hướng núi này chạy y hệt tâm pháp sư phụ truyền cho chúng ta hôm nay sao?"
Nghe Nhiễm Nhiễm nói thế Bạch Bách Sơn mới tập trung ngẫm lại, thử đi vài bước thì vui mừng nói:
"Đúng rồi sư muội, nếu muội không nói ta cũng không phát hiện con đường sao lại trở nên thế này, chẳng lẽ do nước mưa làm thay đổi chăng?"
Nhiễm Nhiễm lắc đầu. Nàng nhìn con đường, cảm giác không phải do thiên nhiên mà do chân khí con người làm vỡ ra, nếu là Tô Dịch Thủy thì hẳn hắn không thể làm chuyện ngu ngốc tốn công như vậy chỉ vì để làm khó đồ đệ của mình. Nàng nghĩ ngợi một hồi, nói:
"Mọi người vừa gánh nước vừa vận khí theo đường núi xem có thể lĩnh ngộ được gì quan trọng không?"
Lúc này mọi người gánh nước rất có tâm. Đoạn đường lúc thì chỉ cần đi thong thả, lúc đường dốc phải đi thật vững vàng, khi gặp sườn núi phải đi thật chậm tránh cho nước sánh ra. Một đoạn đường vừa đi vừa vận khí, lúc nào nên ngưng lúc nào nên tăng tốc lập tức đã trở nên sáng tỏ. Qua mười mấy vòng gánh nước, những kẻ chân khí vốn trì trệ trở nên thông suốt, đỉnh đầu Cao Thương và Bạch Bách Sơn cũng bắt đầu bốc hơi, Khâu Hỉ Nhi cũng nhận ra bước đi của mình cũng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, không nặng nề như trước nữa.
Nhưng Nhiễm Nhiễm thử thêm mấy lần vẫn cảm thấy chân khí của mình ứ đọng, nàng biết di chứng từ âm giới trở về vẫn chưa tan nên không vội vận khí, chỉ dùng thuật khinh thân chuyển nước tới tới lui lui.
Sau khi lĩnh ngộ được nỗi khổ tâm của sư phụ, tinh thần của bọn Cao Thương phấn chấn hơn rất nhiều, không đề cập tới vấn đề chia hành lý về Cao lão trang nữa. Sau ba ngày làm công nhân múc nước, bọn họ chỉ cảm thấy chân khí lưu thông, có thể nói là vượt qua cả hai năm tu hành buông thả. Đối với khả năng lĩnh ngộ khác nhau của đệ tử thì phương thức giảng dạy cũng phải khác, Tô Dịch Thủy đang thông qua thứ phương thức trực quan này để dạy những đồ đệ chậm tiêu.
Nhiễm Nhiễm cảm giác mình đã hiểu lầm sư phụ, cũng không nên tranh luận với hắn. Nếu đã sai thì nhận sai cũng là việc nên làm, vậy nên sau khi gánh nước trở về nàng bất chấp đôi tay tê mỏi mà lại vào bếp nhào bột làm nhân làm bánh đậu tự mình mang đến cho sư phụ. Vào lúc này hằng ngày sư phụ thường hay xem sách, vừa đến thư phòng quả nhiên đã thấy sư phụ đang ngồi trên đệm hương bồ nhíu mày lật xem mấy quyển sách còn sót lại.
Nhiễm Nhiễm nhìn thư phòng trống trãi, cảm thấy trước đây hình như mình lấy hơi nhiều. Lúc theo sư phụ về nàng cũng không mang sách theo, vậy nên thứ sư phụ đang lật xem hiện tại chính là "sách chơi" chí mạng.... Nhìn đôi mày đẹp của Tô Dịch Thủy càng lúc càng nhíu chặt, Nhiễm Nhiễm quyết định bánh đậu này hay là vẫn để cho mấy sư huynh ăn đi.
Thế nhưng lúc nàng muốn âm thầm rời khỏi thì Tô Dịch Thủy lại mở miệng nói:
"Tới rồi sao không vào?"
Vì thế Nhiễm Nhiễm chỉ có thể cười gượng ôm khay đi vào. Nàng cố tình lảng tránh quyển "sách chơi", chỉ ôm khay bánh đến trước mặt Tô Dịch Thủy nói:
"Đây là bánh đậu đỏ nhân đường con tự tay làm, người hãy ăn lúc còn nóng."
Tô Dịch Thủy không đáp mà chỉ nhìn vào mấy miếng bánh nóng hổi, bánh đậu bình thường được Nhiễm Nhiễm nắn thành mấy con thỏ nhỏ đo đỏ có mũi nhọn như quả đào nhìn qua rất đáng yêu, chỉ là nhìn thế nào cũng giống như mấy trò vặt lừa con nít. Tô Dịch Thủy cảm thấy quá trẻ con nên cũng không muốn ăn, chỉ rũ mắt nói:
"Không có chuyện gì nữa thì ra ngoài đi."
Nhiễm Nhiễm đứng im như phỗng. Lần này nàng đến đây để xin lỗi Tô Dịch Thủy, tuy hơi khó mở miệng nhưng nàng vẫn cố nói ra:
"Sư phụ, con sai rồi..."
Tô Dịch Thủy nhướng mày nhìn gương mặt đỏ lựng như quả đào của cô bé, cười lạnh:
"Sao ngươi lại sai, toàn giới tu chân này cũng không tìm được ai dám dạy ngược lại sư phụ như ngươi ý, đúng là không thể tưởng tượng nỗi."
Nếu đổi thành một cô bé khác nghe được lời chế nhạo như vậy đã sớm nhịn không nổi khóc lóc chạy đi, nhưng Nhiễm Nhiễm lại chỉ cầm lên một miếng bánh đưa sát miệng Tô Dịch Thủy:
"Sư phụ cắn vào mông con nhỏ này nè, bên trong có nhân đó ạ."
Trong miệng Tô Dịch Thủy vẫn còn một đống lời lẽ khắc nghiệt, bị mông thỏ chặn lại chỉ thấy khắp khoang miệng đều là hương đậu đỏ thơm nức, không chịu nỗi cắn một ngụm. Bên trong là đậu sên nhuyễn bọc đường thơm ngọt, ngọt mà không ngấy, rất nhanh đã tràn xuống cổ họng.
Nhiễm Nhiễm cười hỏi:
"Ngon không ạ? Lần trước con làm người còn ăn ba cái luôn!"
Tô Dịch Thủy nhịn không được kéo tay Nhiễm Nhiễm ăn toàn bộ con thỏ vào miệng, đồ ngọt nhân đường khiến hắn giống như bị rơi tỏm vào hũ đường mật, cố gắng lắm mới nhớ được ban nãy định mắng cái gì.
"Ngươi đang thành tâm xin lỗi hay muốn nhét đồ ăn chặn miệng người ta vậy?"
Nhiễm Nhiễm rót chén trà nóng cho sư phụ, hơi ngẩng đầu nói:
"Đương nhiên muốn xin lỗi, mà cũng muốn sư phụ được ăn ngon!"
Nói xong nàng nhanh tay lẹ mắt dọn quyển "sách chơi" xếp lên trên giá, thành tâm nói:
"Con không nên hiểu lầm nỗi khổ tâm của người, linh căn của đám đại sư huynh thật sự rất kém, vốn không thể cùng đám sư đệ học hành những bài tập tinh thâm. Vậy nên sư phụ thường ngày giao việc nặng cho họ là muốn mài giũa, để linh căn họ được tốt hơn..."
Tô Dịch Thủy nghe xong tiếp tục cười lạnh:
"Ngươi không hiểu lầm đâu, lúc trước ta thật sự muốn làm khó dễ chúng nó đấy, hy vọng chúng biết khó mà chủ động xin lui."
Nghe Tô Dịch Thủy nói thật, mấy lời nịnh nọt của Nhiễm Nhiễm cũng không nói nổi nữa. Nàng trầm mặc một chút, nhỏ giọng hỏi:
"Nhưng sư phụ đã đổi ý?"
Tô Dịch Thủy vươn tay, lại lấy quyển "sách chơi" từ giá sách xuống, lật đến trang hung thú rồi dùng ngón tay gõ gõ lên trên:
"Bình luận này là ngươi viết ư? Ta rất tò mò, thật sự mình tốt đẹp như vậy?"
Sau khi sửa lại sách chơi nàng đã viết không ít lời hay về sư phụ, tỷ như yêu thương đồ đệ, miệng cứng lòng mềm, sư phụ tốt nhất thiên hạ, vân vân và mây mây.
Tô Dịch Thủy lại nhìn chỗ này một chốc, nhẹ giọng nói bên tai Nhiễm Nhiễm:
"Ta nghĩ trước đây mình có thể chịu đựng đám phế vật các ngươi quanh quẩn bên cạnh nhất định là có dụng ý gì đó mà không nhớ ra, vậy các ngươi tốt nhất nên tỏ ra có ích một chút, để tránh lãng phí gạo và bột mì của ta."
Khóe miệng Nhiễm Nhiễm cứng lại, đột nhiên cảm thấy hối hận mấy lời mình sửa lại trong sách chơi. Thì ra trước đây bản thân mình thật sự là đại trí giả ngu, hoàn toàn nhìn thấu vẻ mặt dối trá này của sư phụ. Đây nào phải hung thú, đây thực sự chính là con rắn lớn há nanh phun độc!
Nàng mấp máy môi nhìn hắn, cảm thấy giận đến váng đầu, cảm giác này càng lúc càng lớn mạnh. Vì thế nàng liền bưng lên khay bánh còn dư lại định đi ra ngoài.
Tô Dịch Thủy trước một bước giữ tay nàng lại:
"Đem tới rồi còn muốn mang đi, ngươi là đứa con nít ba tuổi hả...?"
Nói chưa xong thì mày đã nhíu chặt, bởi vì đầu ngón tay đặt trên mạch cổ tay nàng đã phát hiện mạch đập của nàng rối loạn tùng phèo. Thấy thế hắn bèn gấp rút hỏi:
"Chuyện này là sao, chẳng lẽ ngươi luyện công sai hướng?"
Bị Tô Dịch Thủy phát hiện Nhiễm Nhiễm liền lắc đầu, lại cảm giác cơn choáng váng càng thêm mãnh liệt, cuối cùng xụi lơ ngã vào lồ.ng ngực hắn. Thời khắc thân thể mềm mại ngã vào lòng, Tô Dịch Thủy ngay lập tức cảm giác được thân hình mình cứng đờ, trực giác vẫn luôn trống rỗng được lấp đầy ngay tắp lự. Hắn không kịp suy nghĩ đã vội đặt nàng trong tư thế ngồi thiền, đặt tay lên lưng nàng vận khí.
Lúc Tô Dịch Thủy vận khí vào người nàng, Nhiễm Nhiễm cảm giác được một dòng nước quen thuộc ấm áp tràn ngập, rất tự nhiên dùng khẩu quyết sư phụ dạy trước kia để vận chuyển chân khí. Cảm giác này giống như được một dòng suối nước nóng đã lâu chưa từng chảy qua đả thông kinh mạch.
Đôi mày Tô Dịch Thủy nhíu chặt, hắn phát hiện chỗ linh mạch tắc nghẽn của Nhiễm Nhiễm nằm ở hai mạch hiểm yếu nhất là Thần Đình và Thừa Quang, hơn nữa chỗ tắc này cũng không phải tạo thành trong một sớm một chiều. Đây là do bẩm sinh khuyết thiếu, trước đây vẫn luôn có người vận khí khai thông cho nàng, vậy nên nàng mới không khác gì thường nhân. Ban nãy lúc hắn điều động chân khí thì con nhóc này lại có thể tự động vận chuyển, giống hệt chim non khóc lóc đòi ăn, không biết đủ hấp thụ chân khí của hắn. Tô Dịch Thủy chỉ cảm thấy đan điền chìm xuống, nếu không phải vội vã thoái lui thì e đã bị nàng hút đến sạch sẽ...
Sau khi Tô Dịch Thủy mất một đoạn trí nhớ vẫn luôn thắc mắc vì sao hắn chỉ cho đi một nửa kết đan, nhưng dùng hai mươi năm tu hành đền bù vào vẫn không thể Kết Anh được, nội lực giống như vẫn luôn có biểu hiện của sự suy kiệt. Cho đến ban nãy khi độ khí cho Nhiễm Nhiễm hắn mới đoán được thì ra trước đây hắn vẫn luôn dùng chân khí kéo dài mạng sống cho nàng mới khiến tu vi trù trừ không thể tiến bộ, mà số tu vi mấy ngày gần đây gian khổ tu được đã bị con nhóc hút hết sạch rồi!
Nghĩ vậy sắc mặt Tô Dịch Thủy cực kỳ khó coi, nắm lấy bả vai Nhiễm Nhiễm mà gằn từng chữ:
"Rốt cục ngươi bỏ bùa gì lên người ta mà lại khiến ta xả thân dùng chân khí nuôi ngươi như thế?"
Nhiễm Nhiễm sực tỉnh, đợi hiểu rõ ý trong lời nói Tô Dịch Thủy nàng cũng sửng sốt một phen. Sư phụ độ khí cho nàng ban nãy là việc tu tập hằng ngày trước kia của thầy trò hai người, cách một thời gian sư phụ sẽ hướng dẫn nàng ngồi thiền vận khí, sau đó độ khí cho nàng. Vậy nên Nhiễm Nhiễm tập mãi thành quen, cho rằng con đường này là việc tu hành nhất định phải làm, bây giờ Tô Dịch Thủy nghiến răng nghiến lợi nói thế khác nào cho rằng nàng dùng tà thuật của ma tu nạp chân khí người khác vào cơ thể?
Nhiễm Nhiễm nhất thời kinh ngạc há to miệng, không còn lời gì để nói. Nói cách khác biểu hiện váng vất của nàng không phải vì âm dương đảo lộn mà là sau khi trở về từ âm giới Tô Dịch Thủy quên mất phải tiếp viện đúng hạn cho nàng mới khiến nàng suy nhược. Tuy Nhiễm Nhiễm đã sớm nghĩ phải cẩn thận tuân theo luân thường đạo lý, cố mà quên đi đoạn ký ức thân mật trước kia nhưng hiện giờ đột ngột phát hiện sư phụ vẫn luôn yên lặng dùng tu vi quý giá nuôi dưỡng nàng, Nhiễm Nhiễm vẫn cảm thấy chóp mũi xót cay, vành mắt cũng ửng đỏ. Cho dù kẻ khác nói hắn thiếu nàng ra sao, nàng chỉ cần biết hắn vẫn dùng cả tấm lòng để trả, thậm chí dùng cả tu vi của mình để kéo dài mạng sống cho nàng là đủ rồi.
Có lẽ vì sinh thiếu tháng mà từ nhỏ đến lớn cảm xúc của nàng cũng không đầy đủ, nhưng vẫn đối với nam nhân đang trừng mắt nhìn nàng có ngoại lệ. Hắn đã quên đi tất cả mọi chuyện nhưng sao nàng lại thấy thật tủi thân, làm cách nào cũng không thể trở về vô tư lự như ban đầu được nữa. Nghĩ đến nghẹn ngào, trong lòng Nhiễm Nhiễm cực kỳ khó chịu, nàng không màng mọi thứ nhào vào ngực, ôm chầm lấy eo nam nhân nức nở khóc rống.
Tô Dịch Thủy vốn đang đợi mấy lời biện minh của nàng, nói xem trước đây làm sao mê hoặc hắn, đoạt tu vi hắn. Không nghĩ tới nhóc quỷ này lại không nói lời nào bổ nhào vào người hắn khóc hu hu, kẻ không biết còn tưởng hắn đang ức hiếp nàng!
Tô Dịch Thủy tức không chịu được bèn vươn tay muốn dùng sức lực mạnh mẽ đẩy nàng ra, nhưng nhìn nhóc quỷ khóc đến mềm oặt trong ngực hắn khiến hắn không tày nào xuống tay được. Tô Dịch Thủy đẩy cũng không được, hét cũng không đi, chỉ có thể để nước mắt nàng thấm ướt cả vạt áo hắn.
Nhìn bả vai nàng run rẩy, sắc mặt Tô Dịch Thủy thay đổi mấy lần, cuối cùng bất đắc dĩ hít một hơi, nói:
"Rốt cục ngươi khóc chuyện gì vậy, chẳng lẽ hút chân khí chưa đủ sao?"
Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu khịt khịt mũi, cố bình tĩnh đáp:
"Sư phụ vẫn nên lấy lại Kết Đan đi ạ, sau này cũng không cần độ chân khí cho con nữa. Trời đất có quy luật, con vốn không nên sống lại trên đời này, cuối cùng vẫn làm liên lụy người như vậy. Bây giờ chi bằng người cứ để con tự sinh tự diệt đi."
Thân là kẻ tu chân, sự đau khổ nhất chính là tu vi vẫn trù trừ mãi không tiến lên được, con đường trường sinh đã vô vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình càng ngày càng tiều tụy rồi chết đi. Tuy Tô Dịch Thủy là kỳ tài ngút trời, nhưng dùng chân khí đi nuôi người khác cũng không phải thượng sách, nếu như trước đây hắn không gài bẫy được Ngụy Củ thì chỉ sợ đã sớm khí cùng lực kiệt. Nhưng dù vậy thì trước nay hắn vẫn chưa từng hé môi với nàng, nếu như nàng biết sẽ tuyệt đối không để hắn làm như thế.
Nghe xong lời kiên quyết của cô nhóc, Tô Dịch Thủy nhướng mi:
"Ngươi không sợ chết sao?"
Nhiễm Nhiễm lắc đầu, thấp giọng:
"Con hy vọng người có thể sống mãi với trời đất..."
Nhìn vành mắt ửng đỏ kiên định của nàng, Tô Dịch Thủy đột nhiên cảm thấy trái tim như bị ai bóp chặt, đau đến thở không nổi. Hắn không biết vì sao mỗi lần nghĩ đến Nhiễm Nhiễm có thể sẽ chết thì trong lòng lại nổi lên một cơn sợ hãi không tên, giống như trước đây đã từng chứng kiến nàng chết đi vậy. Hắn điều hòa lại cảm xúc, ma xui quỷ khiến lau nước mắt cho nàng, gượng gạo nói:
"Tuy ta không nhớ được trước đây vì sao lại cứu ngươi, thế nhưng ngươi phải sống thật tốt cho ta! Thứ mà ta đã cho, há lại muốn trả là trả?"
Dù Tô Dịch Thủy hững hờ nhưng Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy lòng mình ấm áp, nàng lại nhịn không được ôm lấy con hung thú đang giương nanh múa vuốt, tham lam hít lấy hơi thở quen thuộc trong lồng ngực hắn. Nàng cũng sắp không nhớ nỗi lần gần nhất ôm hắn là lúc nào rồi.
Tô Dịch Thủy không đẩy nàng ra, hắn rũ mắt như đang suy tư điều gì, lại lạnh lùng hỏi:
"Trước kia ngươi cũng thường ôm ta như vậy sao?"
Con nhóc này đúng thật là có vài phần nhan sắc, chẳng lẽ trước đây nàng ta dụ dỗ mê hoặc mới lọt được vào mắt xanh của mình sao?
Đương nhiên Nhiễm Nhiễm biết mình mất bình tĩnh, dù lòng không muốn nhưng chỉ có thể buông tay ngồi dậy vuốt lại mái tóc dài, ủ rũ nói:
"Sư phụ như cha, lúc nhớ cha con sẽ ôm người một cái..."
Giải thích vậy là hợp lý nhất, Nhiễm Nhiễm cũng không muốn lại gây ra hiểu lầm gì cho Tô Dịch Thủy. Nàng thầm cảm giác sau này ngàn vạn lần không thể sơ xuất như vậy, thế nên cũng không chú ý tới sắc mặt của vị sư phụ hiền từ như cha càng lúc càng đen.
Làm sao Tô Dịch Thủy lại đoán được nàng sẽ nói thế, hắn tự soi gương vẫn nhìn ra được mình vẫn còn bộ dáng của một thiếu niên, chỗ nào lại giống với cha của nhóc quỷ này? Vì thế hắn không nén được lạnh lùng bảo:
"Sau này nếu nhớ cha thì tự mà về thăm, đừng bạ thằng đàn ông nào cũng nhận làm cha mình. Nếu không có việc gì nữa thì lăn đi!"
Nhiễm Nhiễm hít mũi lồm cồm bò dậy:
"Sư phụ... giờ người đã khỏe chưa, có khó chịu chỗ nào không ạ?"
Có lẽ từ rất lâu rồi chưa được nạp chân khí của sư phụ nên ban nãy nàng mới vô thức hút đi rất nhiều, không biết có ảnh hưởng gì tới sư phụ hay không.
Tô Dịch Thủy rất bực mình, không kiên nhẫn lặp lại:
"Đi ra ngoài!"
Nhiễm Nhiễm hết cách đành phải ủ rũ đi ra.
Đợi đến khi con nhóc đã khuất sau cánh cửa thì Tô Dịch Thủy mới muộn màng phát hiện hình như hắn lại dễ dàng buông tha nhóc quỷ này lần nữa. Vấn đề đáng nói ở đây là hắn lại cứ thế mà từ từ cho nàng một nửa tu vi lẫn chân khí, trước đây hắn không hề cảm thấy đoạn ký ức bị bùa Tẩy hồn phong ấn kia là thứ gì quá quan trọng, nhưng giờ càng lúc lại càng cảm thấy tò mò. Vì cái gì mình lại có thể chịu đựng Tiết Nhiễm Nhiễm, lại vì sao mình lại liều mạng cứu tỷ muội Mộc Thanh Ca? Muốn biết rõ những điều này, tất yếu phải đi tìm lão tiên rượu tháo bùa tẩy hồn trước đã.
Nhiễm Nhiễm vẫn luôn cho rằng Tô Dịch Thủy nhận nhiều đệ tử như thế chỉ đơn giản vì trước đây có quá nhiều đệ tử gà mờ, chỉ là sau này nàng lại phát hiện đám đệ tử mới kia có xuất thân làm người ta vô cùng kinh ngạc.
Tỷ như Thẩm Khoát, ông nội hắn là Thẩm Vấn – môn chủ Xích Môn trước đây. Thẩm Vấn tuy là ma tu nhưng năm đó cũng là một thế hệ tôn sư tài giỏi, đáng tiếc lại sai lầm nhận phải tên đồ đệ Ngụy Củ sói mắt trắng này. Năm đó sự kiện Ngụy Củ vì muốn chạy nước rút mà giết hại sư phụ Thẩm Vấn của mình là việc cả thế gian đều biết, vậy nên Thẩm Khoát và Ngụy Củ càng không đội trời chung. Tô Dịch Thủy nhận hắn vào cửa có ý đồ quá rõ ràng, trước muốn chiêu binh mãi mã đối phó Ngụy Củ.
Về phần Nhạc Thắng lại là hậu duệ của Ngu Sơn từng sánh ngang với ba đại môn phái, trước đây lực lượng Cửu Hoa mới xuất hiện đã dẫn đầu hai môn phái khác áp chế Ngu Sơn, chuyện cũ ấy đến nay cũng không còn mấy người biết. Nhạc Thắng một lòng muốn khôi phục lại Ngu Sơn, đi theo kẻ ba đại môn phái đối phó không nổi Tô Dịch Thủy tự nhiên là thượng sách.
Tuy Nhạc Thắng còn nhỏ tuổi nhưng Ngu sơn ngày xưa quen biết cũng rộng, động tĩnh gần đây của Xích Môn hắn cũng dò xét được rất nhiều. Ví như dạo này Xích Môn có rất nhiều người lạ ra vào, tuy vẫn ăn vận quần áo Xích môn nhưng người trong Xích Môn lại không quen biết họ, hơn nữa Ngụy Củ còn chuẩn bị một đạo quan sau núi Xích Diễm để họ làm chỗ ẩn nấp.
Vậy nên Tô Dịch Thủy định sẽ dẫn người đi điều tra đến cùng. Hiện giờ Tây sơn nhân tài đông đúc, bọn Cao Thương vốn tưởng sư phụ sẽ không dẫn mình theo, không nghĩ tới cả đám đều được đi, kể cả tên yếu như gà bệnh Bạch Bách Sơn cũng thế. Vậy nhưng ngoài dự đoán thì trong đám đệ tử mới chỉ có hai kẻ nổi bật là Thẩm Khoát và Nhạc Thắng được đi theo.
Lần này đoàn người không đi xe ngựa mà đều cưỡi gió tiến về phía trước. Đám Nhạc Thắng vẫn không ưa bọn Cao Thương, nhưng bây giờ ngôn từ đã chú ý hơn rất nhiều. Lý do là dạo trước bọn Nhạc Thắng có vài lần khiêu khích Cao Thương và Bạch Bách Sơn đều bị Tô Dịch Thủy để ý. Tô Dịch Thủy cũng không nói gì, chỉ cho Nhạc Thắng và Cao Thương thi đạp vỏ trứng, người thua phải chép một trăm lần môn quy Tây sơn.