• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo Sechu.
Đây là một hòn đảo nằm về phía Tây Bắc của quần đảo Song Tử, khí hậu lạnh lẽo, thích hợp với tu sĩ vốn sống ở vùng lạnh, như Triều Ly chính là một ví dụ điển hình nhất.
Từ xa, Trần Nam đã ngửi thấy mùi cháy khét dày đặc trên đảo, thần tình của hắn không khỏi trở nên ngưng trọng. Bởi trên đảo kia đang có chiến đấu, hơn nữa còn là chiến đấu kịch liệt.
Nhìn tít ra phía xa hơn nữa, ở bên bờ đối diện của đảo Sechu, hàng trăm con thuyền lớn nhỏ, đủ loại kích cỡ đang áp sát lại, từ trên thuyền xạ kích từng đợt tên đã được gia công thành Binh Khí, thậm chí còn có mấy kẻ dùng Bảo Khí để bắn tên. Tên dính lửa, khi chạm vào mặt đất thì đột nhiên nổ tung ra xung quanh, giống như bom xăng vậy, lửa lan ra bốn phương tám hướng, tàn phá nhà cửa nghiêm trọng.
Thần sắc Trần Nam biến đổi mạnh mẽ, quay đầu lại nói với Hoàng Tuyết Nhu:
- Em ở đây bảo vệ Kiko, nếu có bất cứ thuyền nào nhằm vào các em thì cứ đánh đắm nó là được, bọn người này biết bơi, khỏi phải lo cho bọn chúng. Anh lên đảo tìm Park Ji Jie một chút, hi vọng hắn không sao!
Hoàng Tuyết Nhu gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Trần Nam xoay người đi, nhún mình một cái đã lướt lên trên đảo.
Tìm đúng địa chỉ nhà đã nhận được, Trần Nam không khỏi lòng nóng như lửa đốt.
Nơi đây mà còn gọi là nhà sao? Đây gọi là cái bếp củi cũng không đủ. Lửa đang cháy hừng hực, bốc lên bên trên ngày càng nhanh. Hơn nữa, lửa này còn được dung nhập công lực thuộc tính hỏa, không phải cứ cho nước vào là dập được, tình thế đang vô cùng nguy cấp.
Đưa thần thức quét ngang tòa nhà này một phen, Trần Nam nhanh chóng cảm nhận được hơi thở yếu ớt bên trên tầng hai, thần tình hắn trở nên vui mừng, thân thể lao vọt đi.
Hai giây sau, Trần Nam xách theo một người đàn ông trung niên, cỡ tầm năm mươi tuổi xuống. Nhẹ nhàng đặt ông lên mặt đất, Trần Nam không khỏi nghi hoặc, theo lời Hai Cam thì Park Ji Jie cũng bằng tuổi hắn, tức là hơn bốn mươi, tu vi cũng là tầng ba, không kém. Theo lý đó thì dung mạo không thể nào già nua như vậy được chứ?

Mặc kệ, cứu người trước đã!
Trần Nam đặt tay lên ngực người trung niên, đề khí thông huyết cho lão. Chẳng mấy chốc sau, ông ta mờ mịt mở mắt ra, há mồm định nói gì đó thì lại nhận ra trong cổ họng mình dày đặc tro bụi, luống cuống đến ho khan liên hồi.
Trần Nam hớn hở, đang định mở mồm ra hỏi thăm gì đó, đột nhiên hắn thấy sau lưng tê rần, thân thể không nhịn được mà bay vọt đi, phổi như rách ra, gan như teo lại, lục phủ lộn tùng phèo cả lên.
Thân thể Trần Nam bay vun vút trong gió, lướt qua rặng cây, lướt qua các tòa nhà, bắn thẳng ra bờ biển, xu thế không hề ngừng lại, ma sát mạnh với mặt biển tạo nên một đường rẽ sóng kỳ ảo, giống như chẻ đôi mặt biển ra vậy.
Ầm…
Một chiếc thuyền xấu số đã đụng phải viên đạn pháo Trần Nam, cả thân thuyền nổ tung ra như bị đánh bom, từng bóng người khua tay chân loạn xạ bay tứ tán lên trời, sau đó tủm tủm rơi xuống nước như mưa rào mùa hạ.
Trần Nam đau đớn chống tay lên một tấm ván gỗ, mắt hằm hằm nhìn về phía đảo Sechu, trong lòng không khỏi chấn động.
Bất Diệt Thần!
Á đù! Sao ở đây lại có Bất Diệt Thần? Mẹ kiếp, có phải thế giới này loạn bà nó hết rồi không? Là ai? Rốt cuộc là ai?
Híp mắt nhìn về phía kia, Trần Nam đã nhìn thấy được chân dung của Bất Diệt Thần vừa đánh lén mình.
Đó là một người có dung mạo thanh niên, khoảng hai lăm tuổi, tóc đen, mắt đen, đã thế còn một mí, nhìn qua cũng khá ưa nhìn, không xấu cho lắm. Nhưng lúc này thần tình hắn hung tợn vô cùng, mắt đã trợn tròn, vô cùng phẫn nộ. Trần Nam nhìn thấy hắn đỡ người trung niên kia dậy, nghe nghe nhìn nhìn, bắt mạch vài cái, sau đó lại trừng mắt nhìn về phía mình.
Vèo…
Mặt biển lại một lần nữa chịu hành hạ nghiêm trọng, một bóng đen vọt thẳng xuống vị trí của Trần Nam vừa rồi, xung đột còn mạnh gấp mười lần vừa nãy. Sóng biển bắn lên cao hơn năm mươi mét, gào thét lao ra mặt biển, nhấn chìm không biết bao nhiêu chiến thuyền.
Còn Trần Nam, hắn đã vận dụng Bộ bay lên trời, tránh thoát một đòn ác ý kia. Khóe môi hắn giật giật, thần tình cũng trở nên bực bội.
Tên này quan tâm đến người trung niên, rõ ràng quen biết lão. Mình đã cứu lão, không được đền đáp gì thì thôi, tại sao lại phải chịu cảnh ngộ này chứ?
Mẹ kiếp! Có còn đạo lý gì không?
Thấy tên kia vừa tung ra một đòn hết sức lực, lao thẳng xuống đáy biển, hiện giờ đang luống cuống không biết phải dừng lại thế nào, khóe miệng Trần Nam nổi lên nụ cười mỉa:
- Đậu móa! Hóa ra là một thằng a ma tơ, lực thì lớn nhưng không biết dùng! Ông cũng éo hiểu sao mày lại là Bất Diệt Thần được! Tiên sư cha mày, ăn đòn cho nhớ đi đã…
Trần Nam lao vút đi như mũi tên ánh sáng, chìm xuống mặt biển mà không gây nên một tý sóng gió nào, chỉ mất nửa giây đã áp sát đến bên cạnh thanh niên kia.
Đưa tay bắt lấy gáy hắn, Trần Nam tức giận liên tục đập đầu hắn xuống đáy biển, làm bùn cát dưới đó bị khuấy động, đáy biển đã đục ngầu như chưa bao giờ được đục. Người từ bên trên nhìn xuống chợt kinh hãi lạnh mình, tưởng tượng như bên dưới có hai con hải thú khổng lồ đang vật lộn, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy như ngày tận thế vậy.
Lũ người bên trên bị sóng biển ngầm từ dưới phả lên quay như chong chóng, thầm kêu khổ kêu sở, không ít những tên đàn ông trai tráng, ngày thường tự nhận mình đã xem đủ các loại kịch bản sến súa, giờ đây đã được thể nghiệm cảm giác hôn nhau dưới nước để giữ sinh mạng là thế nào. Tưởng tượng hai tên đại hán, mồm miệng đầy râu ria xồm xoàm sáp vào nhau. Ớ… thôi anh không tả nữa!
Một lúc sau…
Sóng gió chợt yên bình lại, một bóng đen vọt khỏi mặt biển, lơ lửng trên bầu trời, thần tình thỏa thuê đắc ý nhìn chằm chằm xuống bên dưới.

Một lúc sau, một cái đầu lấp ló lên trên mặt biển, sau đó đến ngực, thắt lưng… ố ô, sao hai tay hắn lại đang ôm chặt lấy “ngã ba Đồng Lộc” thế kia? Ở đó vừa xảy ra xung đột hay sao?
Trần Nam đứng trên trời, thở hổn hển nhìn xuống bên dưới nói:
- Sao hả? Nước làm cái đầu mày bình tĩnh lại rồi chứ? Muốn đánh tiếp hay muốn nói chuyện?
- Mẹ kiếp! Tất nhiên là… - Người thanh niên bên dưới chửi bậy một câu bằng tiếng Triều (thực ra là tiếng Hàn theo nhận thức của Trần Nam ):
- …nói chuyện rồi.
Trần Nam bĩu môi, còn tưởng mày hùng hổ thế nào chứ? Hắc hắc… vừa rồi dám đấm vào ngực ông, ày một cước vào ngã ba là còn nhẹ đấy!
……
Tối…
- Xin lỗi! Tôi đã hiểu nhầm cậu! Mong cậu tha thứ vì đã mạo phạm! Lúc đó… cũng tại tôi lo cho cha quá.
Trong ngôi nhà đã được Trần Nam dùng pháp lực dựng lại dễ dàng, người thanh niên kia đang quỳ trên thảm, xá đầu xin lỗi hắn. Đây không phải là Trần Nam ép buộc gì, mà nó vốn là một lễ tiết xin lỗi trịnh trọng ở Triều Ly, tỏ ý mình đã sai, cực kỳ hối hận. Cái lễ tiết này khá giống ở Phù Tang, Kiko cũng không cảm thấy gì, nhưng Hoàng Tuyết Nhu đã chọc chọc liên hồi vào lưng Trần Nam, ý bảo hắn nhanh đỡ người ta dậy đi.
Trần Nam đưa tay đỡ người thanh niên ngồi dậy, bất mãn nói:
- Dì Dê à! Đây không phải là tôi chán ghét gì anh, nhưng anh đừng có nóng tính thiếu suy nghĩ như vậy được không? Lần này may đụng phải tôi, nếu đụng phải người nào khác, với cái cú đấm đó anh đã đủ cho người ta chầu ông bà rồi, còn ở đây mà chờ anh xin lỗi à?
Vâng, người thanh niên Bất Diệt Thần này không phải ai khác, chính là Park Ji Jie, biệt danh: Dì Dê. Còn người trung niên kia là cha hắn: Park Ji Sung… Ách, cái này… Trần Nam hơi bị câm nín khi biết sự thật phũ phàng đó.
Còn về việc tại sao hắn lại trở thành Bất Diệt Thần, đó lại là một sự trùng hợp khác, mà nguồn cơn sâu xa lại đến từ chính bản thân Trần Nam!
Park Ji Jie hơi xấu hổ, liếc ông bố đang hằm hằm nhìn mình, giống như đang nói mày mà không làm cho người ta hết giận thì liệu hồn. Park Ji Jie không khỏi kêu khổ trong lòng.
Trần Nam thấy cái tư thái của hắn, trong lòng không khỏi nổi lên tâm trêu đùa, cười khẩy một cái nói:
- Có phải theo kịch bản truyền thống, anh sẽ ra tay trong cơn kích động, sau đó lỡ tay giết mất người tốt. Cuối cùng dập đầu tạ lỗi trước một phần người đó, xin thề cả đời sẽ phụng dưỡng cha mẹ hắn, chăm sóc anh em hắn, ờ…
Trần Nam vốn định lỡ miệng nói luôn cả vợ con vào, nhưng liếc liếc bên cạnh, lại cảm thấy lời đó rất là không ổn. Vợ con nhà mình cần quái thằng nào chăm sóc?
Park Ji Jie xấu hổ cúi đầu không nói.
- Tôi hỏi thật nhé… lúc nào anh cũng hành xử thiếu suy nghĩ như vậy sao?
Park Ji Jie không biết nói gì, Park Ji Sung đã không nhịn được, đứng ra nói hộ cho con:
- Cậu Trần, thằng bé này thừa hưởng tính cách bộp chộp đó từ tôi! Cậu có trách thì trách tôi không biết dạy con đi…
Nói đến đó, mặt Park Ji Sung đã hơi quắt lại, ở Triều Ly, người ta coi trọng giáo dục lắm, một người phải chấp nhận rằng con mình không có gia giáo là một chuyện mất mặt vô cùng. Nhưng người Triều Ly còn coi trọng cái mà họ gọi là “liêm sỉ” hơn cả gia giáo, nếu mình sai thì phải xin lỗi, đó là văn hóa đã ngấm vào máu của họ rồi.

Trần Nam liếc liếc hai cha con này, cười nhẹ hỏi một câu bâng quơ:
- Bác Sung, cháu hỏi cái này có lẽ hơi vô lễ, nhưng mà… thật sự cháu rất tò mò. Ở Triều Ly có bao giờ xảy ra chuyện các đại thần… à không, các đại biểu quốc hội đánh nhau khi đang họp không?
Park Ji Sung hơi nhướn mày, vẻ mặt ngạc nhiên:
- Cậu Trần đã từng đi qua đế quốc Triều Ly chúng tôi sao? Chuyện này đã từng xảy ra hai lần… nhưng cũng khá lâu rồi!
Trần Nam híp mắt lại, trong bụng đã cười khùng khục.
Xem ra Triều Ly này đúng là phiên bản của đất nước củ sâm con bà nó rồi!
Biết tại sao phim Hàn Xẻng dài không?
Ờ, thì là do đạo diễn câu giờ a!
Câu giờ? Nhưng cũng phải lấy cớ gì mà câu chứ? Cớ vớ cớ vẩn thì làm gì có người xem!
Cớ mà đạo diễn dùng chính là tâm sinh lý đặc thù của mấy ông Triều Ly này a!
Người khi sinh ra thì chưa nhận thức được bao nhiêu, nhân cách của con người còn sơ khai, chia làm mấy loại bản tính. Và bản tính này thì tùy vào sinh lý và huyết mạch mà họ chảy trong người.
Đó là bốn loại: Hoạt, Hỏa, Trầm, Ưu!
Trần Nam đã từng học tâm lý cơ bản, và nhận thức được một phần về tâm lý con người. Theo đó, người Hàn thì hầu hết lại có bản tính là Hỏa, tức là cực kỳ nóng tính, nóng vội, làm việc nhiều khi thiếu suy xét, dẫn đến những hậu quả không ngờ được, mà cũng vì không suy xét kỹ, việc mà họ làm nhiều lúc không triệt để, dây dưa liên hồi hết chuyện này đến chuyện khác, vì vậy mà phim Hàn mới dài lê thê như vậy.
Bản tính của con người là như vậy, nếu giáo dục tốt, người ta cũng có thể thay đổi được. Giống như Trần Nam chẳng hạn, trên Trái Đất, “hắn” vốn có bản tính Hoạt, tức là dễ giao tiếp, kết bạn, giống với Hai Cam. Nhưng trải qua mấy vụ lừa tình, giờ đây hắn lại trầm tĩnh và khó kết giao hơn rất nhiều, đó là tác động của thời gian vào bản tính.
Nhưng nói gì thì nói, bản tính ban đầu vẫn khó có thể thay đổi, người Hàn Quốc thì lại có huyết mạch Hỏa rất mạnh, vì vậy mà họ nóng tính, bộp chộp. Chuyện các đại biểu quốc hội đánh nhau chí chóe, cả Trái Đất chắc chỉ có Hàn Quốc mới xảy ra được.
- Không nói đến chuyện đó nữa! Hôm nay tôi đến đây là muốn anh Park giúp đỡ một chút. Tôi muốn đi tìm một vài di tích truyền thừa, đảo Sechu này chính là nơi đầu tiên mà tôi lựa chọn. Tôi được anh Hai Cam giới thiệu tới đây, nói rằng anh có thể chỉ điểm cho tôi vị trí chính xác của các di tích, đỡ mất thời gian rất nhiều, anh có thể giúp tôi chứ?
Park Ji Jie nghe được chuyện này, đầu lại ngẩng cao lên, ngực ưỡn ngạo nghễ. Tay vỗ vỗ ngực, hắn tự tin nói:
- Được rồi! Rất nhiều người đã từng nhờ tôi làm chuyện này, nhưng lần nào cũng phải có phí tổn. Lần này tôi nợ cậu một ân tình, tôi sẽ giúp miễn phí cho cậu, chúng ta xóa bỏ hiềm khích, coi như quen biết nhau a… Nếu có dịp sau mà cần đến, cậu cứ đến tìm tôi là được.
Nói xong Park Ji Jie vươn tay ra rất hữu hảo. Trần Nam mỉm cười bắt tay lại, trong lòng lại thầm cảm thán, tên này vẫn còn rất “bình dân” nha! Không biết hắn làm cách nào mà thành Bất Diệt Thần? Tò mò chết ta… tò mò chết ta rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK