Trong cái chiến trường ấy, anh hùng xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Và nổi bật nhất trong chiến trường là bốn thiếu niên trẻ trung, sung sức và đầy tính kiệt xuất.
Bốn người này có lẽ Trần Nam cũng chẳng xa lạ gì, bởi hai người trong đó đã là người thân của hắn: Trần Lữ và Đàm Thu Hà. Còn hai người kia thì lại là hai nam nữ thanh niên tranh đấu với Hoàng Tuyết Nhu trong cuộc chiến tranh đoạt Noya Hà.
Bốn người này đều có xuất phát điểm là một tiểu tướng, nhưng giờ đây đều đã có tư cách thống soái vạn quân, có thể nói là hào quang rực rỡ. Tất nhiên, Đàm Thu Hà vẫn luôn đảm nhiệm tư cách là vệ sĩ riêng của Trần Lữ, không cần đảm nhiệm bất cứ việc quân sự nào. Trong mắt nàng, chỉ có duy nhất Trần Lữ mà thôi.
Việc chiến tranh ở ngoài chiến trường ác liệt ra sao thì cũng mặc kệ, chỉ biết là nó không hề ảnh hưởng gì đến cuộc sống ở kinh thành Âu Tiên cả. Nơi đây vẫn phồn hoa, náo nhiệt như ngày nào. Không có biểu hiện gì bất bình thường diễn ra.
Thậm chí, nhiều người còn chẳng biết là có chiến tranh, bởi nói là đại chiến, nhưng so với cả cái nước Âu Tiên to lớn này, cuộc chiến đó thực sự chưa đáng là gì cả. Hơn nữa, đây thực tế chỉ là một cuộc cá cược của ba lão Bất Diệt Thần kia, dù có thua cũng chắc chắn không hề ảnh hưởng gì đến nguyên khí quốc gia. Cái mà bọn họ cần, đó chính là “chết cho đủ số” mà thôi.
Chiến tranh… cũng chỉ là một hồi tranh đấu sự sống của các chiến binh. Có người không hiểu chuyện, nói họ bi ai, bị lừa gạt mà không biết, nói rằng họ ra chiến trường là vì quốc gia, nhưng quốc gia lại lấy đó ra làm cuộc cá cược…
Vậy thì nhầm rồi, họ ra chiến trường, đó là dâng hiến tính mạng để bảo vệ cả cái giới tu luyện này. Nếu họ không chiến đấu, tất cả sẽ chết, cả quốc gia của họ cũng bị hủy diệt, cả nền văn minh Sinh Tồn này cũng sụp đổ về thời nguyên thủy!
Trần Nam cũng đã biết được bản chất thật sự đằng sau cuộc chiến này. Hắn tự nhận rằng mình cũng chán ghét chiến tranh, không muốn điều đó xảy ra, nhưng hiện giờ hắn vẫn chưa có cái năng lực một tay phá hủy hiện trạng này. Vì vậy nên tốt nhất là cứ giữ bình tĩnh mà quan sát, đồng thời tự tu luyện thêm tý nữa. Hắn đang chờ, chờ một ngày mà hắn có năng lực để làm được điều đó, rồi sau đó, hắn sẽ lặng lẽ mà làm… không cần ai phải khen hay chê về việc mình muốn! Hắn chính là loại người như vậy: luôn phấn đấu để thực hiện, không bao giờ lu loa những điều không làm được ra mồm.
Còn nhớ cái ngày hai đứa nhóc kia ra trận, chị Nhu thì tặng mỗi đứa một thanh vũ khí, một bộ giáp, một cặp kính đạo cụ đặc chế giúp phán đoán sơ bộ về độ mạnh mẽ và tính chất công pháp của đối phương, giúp Trần Lữ và Đàm Thu Hà có thể phán đoán tình hình tốt nhất, tránh tổn thất gây ra do thiếu hiểu biết về địch thủ.
Còn chị Kiko thì hàm súc hơn nhiều, chỉ tặng mỗi đứa ba luồng kiếm khí hộ thể, mà có lẽ chúng cũng không biết người chị dâu xa lạ này cài vào người mình lúc nào. Đó là kiếm khí của Bất Diệt Thần, lại là loại kiếm khí đặc thù của Shien, vô cùng sắc bén và bá đạo. Cũng nhờ nó mà hai người có thể lần lượt thoát chết, chui ra khỏi biển máu của chiến trường.
Còn người anh cả yêu quý thì sao? Hắn chả có cái gì cả, chỉ có một lời chúc phúc, lại mời mỗi đứa một bữa ăn, làm cả hai thầm oán ông anh cả keo kiệt. Nào biết đâu Trần Nam sau lưng đã thầm lo lót hết cho chúng, dặn dò Noya Hà nhớ chiếu cố thêm cho chúng trên chiến trường, lặng lẽ nhờ người ta cho chúng điều kiện tốt nhất để thể hiện và học hỏi. Tình cảm của một người đàn ông, có phải bao giờ cũng dễ dàng mà nhìn thấy bằng mắt, nghe được bằng tai đâu?
----
Chiến trường ác liệt, nhưng cuộc sống của Trần Nam vẫn là như thế, hàng ngày đi ra đi vào, lúc thì dẫn hai người vợ yêu quý đi dạo phố, đi ngắm cảnh. Đã thế, vì để hai cô gái được vui, Trần Nam còn sáng tạo ra hàng tá trò chơi cổ quái mà mới lạ. Giống như Poker, xì zách, quay thưởng. Sau đó bị ông bố vợ Hoàng Thanh Giang nhìn thấy, quyết tâm đầu tư làm hẳn một sòng bạc quy mô khổng lồ, trở thành chỗ đốt tiền cho các quý ông thích thể hiện.
Chỉ là… lúc này Trần Nam và hai cô gái đang cúi đầu ngồi gục trên ghế, giống như mấy đứa trẻ làm chuyện gì sai trái, đang chờ trừng phạt vậy.
Thực ra chuyện cũng chẳng có gì, chẳng phải chỉ là hắn lấy Hoàng Tuyết Nhu đã gần năm năm, lại lấy Kiko gần bốn năm mà chưa có con hay sao? Bộ có con vui lắm hả? Suốt ngày lo sốt vó lên, chạy đông chạy tây vì nó, lại phải suốt ngày nghĩ cách giáo dục nó sao cho tốt, không bị hư hỏng phá làng phá xóm. Bố mẹ của Trần Nam đều đã làm rất tốt việc này, nhưng cũng không có nghĩa là hắn cũng làm được nha!
Trên Trái Đất, đầy cặp vợ chồng trẻ người non dạ, chưa chuẩn bị đủ kiến thức và tâm lý làm cha mẹ, cuối cùng sinh con ra chỉ biết bỏ đấy cho ông bà, bản thân mình thì vẫn vui chơi tung tăng như một thanh niên đúng nghĩa. Vậy thì sinh con làm cái đếch gì? Trần Nam rất tỉnh táo, hắn biết mình vẫn còn đang tuổi chơi bời lêu lổng, với cái tuổi thọ của hắn thì có lẽ phải chơi đến một ngàn năm nữa rồi mới sinh cũng không muộn. Chỉ là lời này mà dám phun ra thì chỉ có nước ăn hành mà sống, ông bà già hắn chắc từ hắn luôn quá.
Vì vậy hai Bất Diệt Thần, một Tiên Nhân chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu, lắng nghe hai “cụ” giáo huấn, lại dạy dỗ đầy đủ về kiến thức làm sao để tính ngày sinh con trai, cày bừa kiểu gì để dễ sinh con nhất. Trần Nam thì còn đỡ, chứ hai cô gái đã đỏ bừng cả mặt, xấu hổ muốn kiếm cái lỗ chui xuống mà không được.
Vừa giáo huấn, Dương Thúy Hiền vừa nhìn chằm chằm vào dáng người hai cô gái, nhất là chỗ vòng ba núng nính săn chắc kia. Khi nhìn qua Hoàng Tuyết Nhu thì có vẻ hơi lắc đầu, còn khi nhìn qua Kiko lại hài lòng hớn hở. Đừng quên, Dương Thúy Hiền có món xem tướng gia truyền, nhìn người rất chuẩn nha.
Cũng may, ba người Trần Nam ngồi kia đều im thin thít, không dám ngó nghiêng gì linh tinh nên cái động tác đó không bị nhìn thấy, nếu không…
Bài giáo huấn buổi sáng đã xong, ba vợ chồng trẻ thất thểu chật vật chạy ra ngoài, để lại “mẫu thân” rất là bất đắc dĩ nhìn sang phía “phụ thân”:
- Em đáng sợ thế hả?
- Em đâu có đáng sợ! – Trần Việt Thanh lắc đầu nguây nguẩy:
- Mà là cực kỳ đáng sợ!
“…”
Ở một căn phòng khác:
Hoàng Tuyết Nhu: Đi mà! Chị muốn sinh con cho cưng thật mà…
Trần Nam: A di đà phật!
Kiko: Nhìn với ánh mắt mong chờ.
Hoàng Tuyết Nhu: Rốt cuộc là sao? Tao muốn sinh con ày mà mày cứ phản đối là thế nào? Muốn bắt chiếc lão Hai Cam hả?
Trần Nam nhìn với ánh mắt kì quái: Sinh xong ai trông?
Hoàng Tuyết Nhu: Tất nhiên là tao rồi! Mày mà trông cái…
Trần Nam: Ờ! Cũng biết được một nửa sự thật đấy! Nhưng mà mày nên trông tao cho tốt đi rồi hãy nghĩ đến trông con! Mày định cho con tao ăn đồ ăn không hợp vệ sinh sống qua ngày à?
Hoàng Tuyết Nhu giận tím mặt, vỗ bàn quát lớn:
- Mày không thích sinh thì tao tự sinh!
Trần Nam cũng tức đỏ cả mặt, vỗ bàn đánh bốp một cái rồi cười tà ác:
- Mày thích thì tự sinh đi! Đấy không phải con tao! Tao nuôi lớn xong ăn thịt cả mẹ lẫn con! Hắc hắc…
- Mày… thằng cầm thú!
- Mày là vợ của cầm thú! Con mày là con của vợ cầm thú!
- Thằng khốn… Binh bốp rầm hự bong beng phạch phập fap… (Hình như có gì đó không ổn )
Một lúc sau.
Một cái đầu heo mặt mày bầm dập ngồi trên ghế, tay vẫn chắp trước ngực lẩm nhẩm: Ngã Phật Từ Bi! Bị tát má phải thì nên đưa má trái ra chịu nốt đòn. Chịu khổ để độ hóa chúng sinh! Vô lượng thọ phật a…
Ở bên cạnh cái đầu heo, một bóng hình nhỏ xinh đang dịu dàng cầm khăn lau mặt cho hắn, chốc lát lại chạy sang bên kia an ủi hạ hỏa cho thiếu nữ tức giận. Đúng là hình tượng một cô bé hiền thục nết na. Ta yêu nàng chết mất thôi… Ách… A di đà phật!
- Thôi mà! Hai người lúc nào cũng chí chóe như vậy! Em nghe nói hôm nay có cái hội đấu giá gì đó được tổ chức! Em cũng chưa được xem đấu giá bao giờ, hay chúng ta đi xem một chút có được không?
Trần Nam cảm kích nhìn nàng, rất tiêu sái đứng dậy phủi phủi quần, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kiko hôn một cái, rất chi là tao nhã:
- Ồ! Tiểu thư Kayano xinh đẹp, liệu kẻ hèn này có được vinh dự lọt vào mắt xanh của tiểu thư hay không?
Kiko phì cười, còn chưa kịp trả lời đã bị Hoàng Tuyết Nhu kéo lại. Cô nàng tức giận trừng mắt một cái:
- Đừng có mà dụ dỗ em gái tôi!
Trần Nam bĩu môi:
- Thế thì dụ dỗ bà chị được không? – Vừa nói, cái đầu vô lại đã chui vào giữa hai ngọn núi đồ sộ, lắc qua lắc lại trong sung sướng, bàn tay cũng không mấy an phận khi trèo ra sau cái eo nhỏ của người đẹp, dần dần trượt xuống dưới.
- Biến! – Hoàng Tuyết Nhu tức giận vỗ một cái lên đầu tên kia, thân thể uốn éo mãnh liệt nhằm thoát khỏi “gông cùm”, nhưng vô tình lại càng tạo thêm khoái cảm cho kẻ nào đó.
Chụt
- Thôi tha cho anh đi mà! – Trần Nam hun một cái thật mạnh, sau đó đáng thương xin tha.
- Đồng ý đi rồi… ưm ưm… khốn nạn…
Buổi tối.
Đây là lúc nhiều người lao động vất vả ban ngày bắt đầu tắt đèn, lên giường rồi đi ngủ, mà không ngủ thì vẫn cứ lên giường để thực hiện công tác ổn định cơ cấu dân số cho đất nước.
Nhưng đối với những người đã sống ăn sung mặc sướng, hưởng thụ đầy quyền lực ở kinh đô này, buổi tối mới chỉ là thời gian để bắt đầu cuộc chơi. Đây mới là thời điểm mà cuộc sống trở nên huy hoàng nhất, xa hoa nhất.
Lúc này, Trần Nam đang đắc ý rảo bước trên đường, trái ôm phải ấp hai người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, làm không biết bao kẻ nhìn qua phải đố kỵ đỏ cả mắt. Nhưng ở cái đất kinh thành đâu đâu cũng là người quyền quý này, không có bao nhiều thằng thiếu não đến mức vì gái mà đi gây sự với Trần Nam, người mà chúng không hiểu biết.
Vì vậy, trong lòng Trần Nam đã bắt đầu chửi ầm ỹ mấy thằng tác giả nào xây dựng nhân vật ruồi bọ ngu hơn cẩu ra để làm nền cho nhân vật chính. Nhìn đi, thiên hạ này nhiều người tỉnh táo lắm, đâu phải thằng nào cũng tinh trùng lên não? Đến cái thằng Trịnh Bảo Lâm hồi trước cũng đã phải nghiên cứu hết cả lai lịch Trần Nam rồi mới chọc vào, chỉ tiếc thông tin của nó hơi sai lầm nên dẫn đến thất bại mà thôi.
Thấy hai tiểu mỹ nữ vẫn đang cúi đầu, mặt đỏ rần đầy xuân triều, Trần Nam cười khẩy một cái, thì thà thì thầm:
- Sao hả? Chẳng phải nói muốn sinh con sao?
Hoàng Tuyết Nhu gắt một cái:
- Anh xấu xa! Anh vô lại! Rõ ràng mẹ không dạy như vậy! Anh… anh chỉ lừa được con bé ngốc kia thôi! Lại dám lợi dụng em…
Thấy Hoàng Tuyết Nhu càng nói càng có xu thế bộc phát, Kiko vội chen lời:
- Chị Nhu đừng nói nữa mà! Xấu hổ chết! Cái hội đấu giá đó cũng ở đằng trước rồi, chỗ đó nhiều người hỗn tạp, tốt nhất đừng nói linh tinh!
Hoàng Tuyết Nhu cũng đỏ mặt quay đầu đi, trong lòng lại phì một cái: “Lúc đó thì ai là kẻ phóng đãng nhất? Bây giờ xong hết rồi lại kêu xấu hổ! Ghét!”