Liên gia nằm cách bìa rừng không xa, chỉ tầm 250m đổ lại, cho nên rất nhanh Bá Thiên Vũ đã cưỡi ngựa đến Liên gia, một toà kiến trúc có bề ngang dài đến tận 70 mét, nơi đang được đóng kín cửa và không thấy có bất kỳ ai đứng ở bên ngoài.
- Híii!
Bá Thiên Vũ dừng ngựa trước cổng Liên gia tầm 20m, là khoảng cách tốt nhất và an toàn nhất để hắn có thể lắng nghe được âm thanh, động tĩnh bên trong nếu có.
Hắn lắng tai lại, tinh thần trở nên tập trung nhưng đã trôi qua hơn mười giây, hắn vẫn không nghe được bất cứ tiếng động gì từ bên trong vọng ra, dù là tiếng đao, kiếm ẩn nấp.
“Đéo ổn rồi”.
Gương mặt hắn bất giác nhăn lại, đôi mày nhíu lên vì khung cảnh ở Liên gia hoàn toàn không hề giống như hắn đã dự đoán, thổ phỉ sẽ ngụy trang thành người Liên gia mà hoạt động bình thường, dẫn dụ hắn tiếp cận rồi ra tay làm gỏi hắn.
Nơi này giờ đây nhìn như một cái khu nhà rộng lớn bị bỏ hoang, không khí lành lạnh thổi siết qua, khiến hắn tự dưng có một cảm giác lạnh teo chim, lông tơ cũng dựng đứng lên vì một thứ gì đó không rõ.
“Về!”
Lập tức đưa ra quyết định dứt khoát. Hắn cấp tốc quay ngựa, chạy.
Thế nhưng thật đáng tiếc cho một con Hổ lai chó như hắn. Ông trời đã định sẵn rồi, ngày hôm nay hắn nhất định phải chết!
Khi Bá Thiên Vũ vừa đến Liên gia.
Ở trong Liên gia, ngồi trên lầu hai của một căn phòng hai tầng gần vách tường, cách cũng không xa cổng lớn của Liên gia. Một nam tử đeo chiếc mặt nạ chỉ che đi nửa gương mặt từ sống mũi trở lên, đang cảm thấy cực kỳ bội phục trước nội dung của một tờ giấy được hắn cầm trên tay.
“Chỉ có duy nhất một người sẽ đến. Đó là tên thủ lĩnh”
Tên này cầm tinh con Hổ. Hắn cực kỳ dũng mãnh, độc ác nhưng cũng đầy thông minh, láo cá.
Ngươi chỉ cần cử một nhóm người thí mạng ở khu rừng bên cạnh. Hắn chắc chắn sẽ tự thân chạy đến Liên gia, nơi ngươi sẽ chờ đợi.
Hãy cố bắt sống hắn, đem về đây cho ta. Đây là mệnh lệnh!
Nhưng nếu không thể, phải tuyệt đối giết chết hắn, chết không thể sống lại được!
Nếu để hắn sống sót chạy thoát, nó sẽ là một rắc rối lớn đối với ngài ấy. Và ngươi, phải bị diệt tộc!”
- Quả là quân sư đại nhân, ngài dự liệu chẳng khác gì thần linh trên cao. Chí Cương ta đây xin bội phục ngài vạn lần.
Phải, nam tử này chính là người đã thuê ba người Trương Hàm, là cường giả Khai Lực cảnh tên Chí Cương.
- Ngài yên tâm. Hắn tuyệt không thể thoát khỏi bàn tay của ta.
Rồi ngay khi Bá Thiên Vũ đang quay ngựa, chuẩn bị chạy. Chí Cương lập tức đi đến lan can, nhảy một bước đầy phi thường, dài tận 13m, đứng vững trên vách tường nhìn Bá Thiên Vũ đang muốn trốn.
- Chạy đi đâu!
Chí Cương quát lên một tiếng ầm trời, tiếp sau đó, hắn vận sức vào bàn tay phải, chưởng ra một chưởng vào không khí, nhắm thằng về tấm lưng to lớn của Bá Thiên Vũ.
- HỰ!
- PHỤT!!!
Bá Thiên Vũ chỉ vừa nghe thấy tiếng quát khiến bản thân hắn ngay lập tức cảm thấy cuộc đời thế là lâm vào bế tắt, bộ phim về một con chó lai Hổ như hắn cuối cùng cũng đã kết thúc, u hu hu. Thì sau lưng hắn đột nhiên truyền đến một cơn đau đớn dữ dội, đau đến thấu linh hồn, làm hắn nôn ngay một ngụm máu to, cơ thể cũng bất ngờ lao mạnh ra khỏi yên ngựa, bị đánh bay về phía trước một đoạn dài.
Huỵch!
Hắn ngã mạnh xuống đất, mặt đỏ lòm với nhiều sợi gân nổi, máu từ khóe miệng rỉ xuống, xương sống lưng của hắn bị lệch, cơ thể như vỡ vụn, nội tạng bất ổn. Hắn hoàn toàn mất đi tất cả khả năng chiến đấu, bò, lết, hay di chuyển.
Hắn giờ đây chỉ có thể nằm trù ụ tại nơi đó, chờ người đến còng đầu, mang về.
- Hừ, một con kiến lại muốn chạy thoát khỏi tay ta?
- Nếu không phải quân sư đại nhân đòi bắt sống ngươi thì ngươi đã chết!
Chí Cương lạnh lùng quay người, quát.
- Bắt hắn về đây!
Sau đó hắn quay trở lại phòng, chuẩn bị viết thư báo cáo “đại công cáo thành” về cho cấp trên.
Từ bên trong Liên gia, chiếc cổng bỗng dưng được mở. Hai tên nam nhân mặc đồ đen, là kẻ đi theo để làm chuyện vặt cho Chí Cương lập tức xông ra, chạy nhanh đến chỗ…
- HÍI!
Nhưng thật bất ngờ. Ngay khi Chí Cương vừa trở lại bàn, hai tên lính vừa chạy ra hơn 10m thì đéo hiểu tại sao con chó Bá Thiên Vũ lại cử động được, mà chính xác là hắn đã hoàn toàn khôi phục toàn bộ thương tích.
Hắn nhanh chóng leo lên ngựa, dùng dây cương quất, con hắc mã lập tức phóng đi.
Trong lòng hắn ghi hận.
“Làm bố mày phải mất toàn bộ lượng Niệm Lực còn lại để khôi phục gấp thương thế. Chúng mày được, được lắm mấy con đượi ạ”.
“Bố mày thề trên danh dự, bố sẽ nhổ tận gốc thế lực chúng mày. Đặc biệt, riêng thằng chó cầm đầu, bố mày chắc chắn sẽ biến nó thành nữ nhân, phế hết tu vi của nó, đưa nó vào khu ăn mày để nó nếu trải cảm giác phải nằm phành háng ra, tận hưởng con chim cu nóng bỏng, đầy gân guốc và dơ bẩn của bọn ăn mày. Lờ nếu có dính ghẻ, giang mai, bầu bì thì cũng đừng trách bố mày đã độc ác. Hà, hà hà, ha ha ha…HA HA HA HA, HÁ HÁ HA HA HA…”.
Ôi ĐCM, vãi lìn con chó này ạ!
Hắn điên con mẹ nó rồi!!!
Nhưng mà cũng đừng trách hắn, rủa hắn, thậm chí đái vào mặt hắn. Hắn thật sự rất đáng thương a.
Khó khăn lắm hắn mới có được lượng Niệm Lực vô cùng lớn để đột phá đến Khai Lực cảnh khi nhận được tư liệu thông tin từ con củ liềng Bạch Cổ Hi mà hắn đã nhờ ông nội của hắn hỏi. Vậy mà bây giờ vì khôi phục thương thế nặng nề, giữ lại cái mạng nhỏ do một tên mắc dạy Khai Lực cảnh gây nên, hắn đã mất toàn bộ chúng.
Trời ơi, bộ kiếm một người con gái giống như Tiên Tiên, “ăn” vào sẽ có ngay một lượng Niệm Lực cực lớn là dễ lắm hay sao vậy trời?
Tính ra, theo nguyên lý của ông nội về thời gian tu luyện thì đó là 100 năm, là 100 năm của hắn!
Đú mà. Hắn đéo điên, hắn đéo phải con người!
Nhìn một màn khó tin đang xuất hiện, hai tên mặc đồ đen cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc lập tức rống lớn lên để Chí Cương nghe thấy, cấp tốc chạy ra xử lý.
- Đại nhân ơi, hắn chạy mất rồi!!!
- Cái gì?!
Tay đang cầm bút, chuẩn bị hạ văn, Chí Cường vừa nghe thấy tiếng hét thì liền giật mạnh mình, khó tin.
Con kiến hôi này trúng một đòn Khai Vân Chưởng của hắn vậy mà vẫn còn sức để chạy? Hư cấu?
Vút!
Hắn vội lao nhanh ra ngoài, nhưng mà đã quá trễ, Bá Thiên Vũ đã chạy ra xa hơn 70 thước. Với khoảng cách này, sức mạnh của hắn là không đủ để cách không chưởng đến phạm vi xa như thế, còn đuổi theo thì hắn không chạy lại con hắc mã to khỏe kia.
Mặt Chí Cương bỗng nhiên nỗi lên một trận âm hàn. Hắn lạnh lẽo nói.
- Được. Nếu con kiến ngươi đã muốn chết như vậy thì để ta tiễn ngươi lên đường!
Tay hắn đưa ra, tạo thành một động tác hấp vật.
Vù!
Một cây trường thương đang dựng đứng dưới đất, là vũ khí của một trong hai tên lính mặc đồ đen, lập tức bay lên bức tường, nằm trong tay hắn.
Gương mặt Chí Cương trở nên dữ tợn, hắn cầm trường thường đưa ra sau để lấy thế, vận sức mạnh. Hai giây sau thì hắn liền ác độc nói.
- Đã không thể bắt sống, vậy thì tiêu diệt!
- VÙNG!
Chí Cương phóng mạnh cây thương, tạo ra âm thanh như sấm chớp ầm vang, đưa cây thương bay cực nhanh, cực mạnh về phương xa, hoàn chuẩn xác ngay cơ thể của Bá Thiên Vũ.
Bá Thiên Vũ ngồi trên ngựa, hắn đang cảm thấy rất nhớ Tiên Tiên, nhớ mùi hương của nàng, nhớ luôn cả cơ thể mềm mại của nàng, định bụng rằng khi về sẽ ôm ấp nàng, hôn liếm nàng một trận để tạm quên đi cái ấm ức vì mất Niệm Lực thì…
SỰT!
Một cây trường thương bất ngờ từ phía sau lưng hắn đâm tới, phá hủy xương sống, phổi và cả khoan ngực của hắn, xuyên thẳng qua cơ thể hắn rồi bay về phương xa.
Hắn lập tức mất đi ý thức mà không kịp phản ứng dù chỉ là một ánh mắt ngỡ ngàng. Cơ thể hắn nằm xụi lơ trên con ngựa, máu từ ngực chảy xuống một cách không thể dừng.
Tại ngay lúc đó, ở trấn Thanh Hà, Bá gia.
- Thiên Vũ ca ca!
Tiên Tiên đang ngủ say thì đột nhiên tỉnh giấc cùng một đôi mắt ướt nhòe lệ, miệng nàng bất giác gọi lên bốn từ “Thiên Vũ ca ca” cùng một cảm giác đau nhói đến cực kỳ sắc bén ở trong tim.
- Thiên Vũ!
Trong phòng khách quý của Bá gia cũng xảy ra chuyện tương tự. Bạch Cổ Hi đang ra mắt cha, mẹ chồng, nói chuyện trong sự vui vẻ, tràn ngập tiếng cười thì tự dưng cảm thấy đau thắt ngực, trong đầu không hiểu tại sao lại nhớ đến gương mặt chó của Bá Thiên Vũ mà bật thốt.
Tại khóe mắt của nàng, hai hàng lệ cũng tự dưng ứa ra, đầy khó hiểu…
Bá Thiên Vũ sau khi nhận một thương đó, không có lý do gì và cũng không có bất kỳ một minh chứng nào có thể phản biện rằng, hắn sẽ còn sống.
Ngoại trừ… “Hé lô, hệ thống bất tử xin chào!”.
Bất quá thì đó chỉ là trong mấy bộ truyện hắn từng đọc, còn thực tế thì lại đầy khắc nghiệt.
Mệnh của con chó như hắn, đến đây là đã tận.
///
Phòng của thằng chó tác giả.
Bá Thiên Vũ hiện hồn về sủa.
- Ê con chó, đậu má, sao mày cho tao chết rồi?
Tác giả ngơ ngác, nói.
- Ủa? Mày ngu thì mày chết, liên quan cmn gì tao đâu mà tới đây sủa?
Bá Thiên Vũ dùng ánh mắt đéo vui nhìn tác giả. Một lát sau thì hắn liền cầm con dao phay lên, chỉ thẳng mặt thằng tác giả, dữ tợn nói.
- Đủ má, bây giờ tao đéo biết. Cho tao sống lại, tao không có muốn rời xa Tiên Tiên của tao. Không cho sống, chém mày rụng tay!
Tác giả đưa tay móc cứt mũi, nói.
- Giờ cho mày sống, 100% độc giả sẽ chửi tao viết truyện vô lý. Họ sẽ ném đá, ném gạch, đốt nhà tao, đéo đọc truyện nữa. Vậy nên, mày cứ chết đi thôi, cứu không được.
Bá Thiên Vũ phóng đến, kè dao vào cổ tác giả.
- Con k*c. Để cho bố sống mau, bố đéo muốn rời xa Tiên Tiên của bố!
Tác giả thoáng xanh mặt, vội thương lượng.
- Thôi thì thế này đi. Tao cho mày xuyên qua chỗ khác được không?
Bá Thiên Vũ nói ngay.
- Xuyên đâu cũng được, miễn cho bố Tiên Tiên là được.
- Okê, nhưng phải cua nàng lại từ đầu, chịu không?
- Chơi luôn. Một người có ăn, có học, lại có tư duy thông minh như bố thì chơi tất, miễn có Tiên Tiên.
- Vậy giờ xuyên qua đô thị. Trở lại một nơi tựa TĐ nhưng không phải trái đất!
- Mẹ, cho đầu thai lẹ đi.
- Rồi rồi. 1… 2… 3!
Bá Thiên Vũ lần nữa nằm trong lỗ lờ, chuẩn bị được sinh ra.
THẾ LÀ CÂU CHUYỆN VÀ THẰNG MẮC DẠY BÁ THIÊN VŨ Ở THẾ GIỚI NÀY ĐÃ KẾT THÚC.
Tác xin gửi lời cảm ơn chân thành đến các bạn đã ủng hộ mình vừa qua. Dự là 55 chương, nhưng thôi, 54 chương cũng được rồi. Quả là một bộ truyện vừa hài, lại vừa khốn nạn.
Khi nào tác ra truyện mới, hy vọng sẽ được mọi người ủng hộ tiếp tục.
CẢM ƠN VÌ TẤT CẢ.