- Hắn thật sự đã làm thế với Tiên Tiên?!!!
- Con mẹ nó, ta thề sẽ cắt chim con chó này thành muôn mảnh!
Sáu người Bị, Bất, Lực, Ke, Gủ, Ngo sau nghe khi biết sự thật từ hai người Lu, Côi, sát ý lập tức hiện lên rành rành trong họ.
Rồi ngay khi cả tám người đã chẳng còn muốn nói gì thêm với Bá Thiên Vũ, phải thông chết tên súc sinh này ngay và luôn cho nguôi cơn tức dữ tợn, thì Bá Thiên Vũ bỗng nhiên cất lời sau khi để ý thấy không còn ai ghé thăm thêm nữa.
Hắn lộ vẻ hoảng sợ.
- Từ từ, các ngươi nghe ta biện minh một chút. Ta thật sự không có làm gì nàng, ta sẽ kể hết tất cả cho các ngươi được rõ.
Tám người thấy sự sợ hãi trong lời nói của hắn, trong lòng liền thoáng có chút vui mừng cùng hy vọng tên phế vật này thật sự chưa đụng bàn tay bẩn vào người tiên nữ của họ. Họ đồng thanh quát lớn.
- Vậy thì nói nhanh đi con chó, có tin chúng ta làm thịt ngươi không hả?
- Dám nói sai dù chỉ một từ, chúng ta thiến!
Bá Thiên Vũ vội xanh mặt, xua tay, miệng liên tục kêu.
- Không dám, không dám, ta nào dám dối gạt các ngươi. Những gì ta sắp nói sau đây hoàn toàn đều là sự thật, thật hơn cả những gì được xem là thật.
- Con mẹ ngươi, vậy thì có nói mau lên không thì bảo, thích nhây nhưa với chúng ta lắm à?
- Hay là để Bá Từ Lu ta dùng cây thương này thông ngươi một phát, ngươi mới chịu nói?
- Được rồi, ta nói, ta nói. Đừng dọa ta, tội nghiệp, nhìn vậy thôi chứ ta đáng thương lắm.
Sau đó, Bá Thiên Vũ bắt đầu kể ra một câu chuyện mà có thể nói là mang đậm tính chất gian, tà, ác, dâm, vô đạo của hắn.
- Chắc hẳn các ngươi đều biết. Tiên Tiên ngay từ khi còn nhỏ đã là một tiểu tiên nữ xinh đẹp, thiện lương, có lòng bao dung, nhân hậu rộng lớn.
- Còn phải nói, muội ấy chính là tiên nữ được lão thiên ban tặng cho Bá gia chúng ta.
Tám người Bị, Bất, Lực đồng thanh, to lớn khẳng định.
Bá Thiên Vũ tiếp tục nói.
- Lớn lên, muội ấy lại càng xinh đẹp, thánh khiết, thiện lương hơn nữa, muội ấy cứ hệt như ánh hào quang rực rỡ trên trời cao, là loài hoa đứng trên vạn loài hoa mà ai ai cũng mơ ước đạt được.
- Phải, phải, ngươi nói không sai. Muội ấy đúng là người như vậy, không có bất kỳ một nữ nhân nào có thể sánh bằng.
Tám người Bị, Bất, Lực liên tục gật đầu như gà mổ thóc với vẻ mặt đầy hãnh diện khi là người cùng nhà với nàng, được nhìn ngắm nàng mỗi ngày trong khi có vô số người mong muốn mà đéo bao giờ được.
- Nhưng…
Bỗng nhiên lúc này, Bá Thiên Vũ nở nụ cười đê tiện, đầy tà khí, một nụ cười mà khiến cả tám người Bị, Bất, Lực nhìn thấy đều phải giật mình, tự hiểu sắp có chuyện không hay xảy ra.
- Chắc chắn các ngươi sẽ không bao giờ biết rằng..
Bá Thiên Vũ làm ra bộ mặt gian tà, khoái trá, âm thanh thì to lớn, rõ ràng, vang vọng trong sân.
- Cơ thể muội ấy có mùi thơm ngọt ngào, say đắm lòng người, hít vào thì không thể quên.
- Đôi môi đỏ nhuận của muội ấy rất mềm mại, nhuyễn hương, ta cắn vào một miếng thì không thể buông được nữa, chỉ muốn giữ mãi cho riêng mình mà không ngừng hôn muội ấy, mặc muội ấy chống cự vô cùng kịch liệt.
- Da của muội ấy rất mịn, chạm vào khiến ta càng thêm điên cuồng chiếm đoạt muội ấy.
- Ta ôm muội ấy thật chặt. Cơ thể mảnh mai, mềm mịn, không xương đó, ta sẽ không bao giờ buông.
- Ngực của muội ấy, bờ mông của muội ấy…
- ĐỦ RỒI!
- DỪNG LẠI!
Những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn dài trên má của tám người Bị, Bất, Lực, Ngo, Ke, Gủ, Lu, Côi khi họ biết được, tiên nữ thánh khiết trong lòng họ đã bị nhiễm bẩn bởi một tên phế vật.
Tâm can họ đau như cắt, ánh mắt họ dữ tợn, gương mặt đỏ lòm nổi đầy gân, họ gào thét lên.
- Ta băm thây ngươi tên súc sinh!
- Tiên Tiên, ta sẽ trả thù cho Tiên Tiên đáng thương của ta!
- Mặc kệ ngươi là cháu trai của gia chủ, hôm nay ngươi tất phải chết!
- GIẾT!
Tám người Bị, Bất, Lực đồng thời lao đến. Tay không, nắm đấm, chân, cước, thương, tất cả đều vào tư thế lột da, xẻ thịt thằng chó mắc dạy, đã ăn còn đem khoe, thằng mặt lờ Bá Thiên Vũ.
“Phải, đến đây. Hãy cho ta một chút áp lực”.
Bá Thiên Vũ nhìn tám người đều như gấu, như hổ, thân thể to lớn hơn hắn lao đến, hắn chỉ đơn giản là đưa tay vuốt tóc, ánh mắt biến lạnh đến lạ thường. Sau đó thì…
Sau đó thì..
Sau đó…
Vài phút sau.
- Hên là không có con chó điên nào chặn đường, không thì chắc đến sáng mai vẫn chưa ra được cái cổng chết tiệt này.
Vừa đặt chân ra khỏi Bá gia, Bá Thiên Vũ liền chửi lên một tiếng. Tiếp đó, hắn cũng không dám dừng lại lâu, nhanh chân chạy ra đường lớn rồi biến mất vào trong dòng người đông đúc đang qua lại, ngược xuôi.
Ơ, cái what đờ fak? Chuyện gì thế lày, không phải đang đến lúc đánh nhau sao, sao tự nhiên hắn đã ở ngoài cổng rồi?
Đkm, hư cấu nhở!
Lạy!
Bá Thiên Vũ rời đi, mà cũng có thể nói bỏ chạy khỏi Bá gia không lâu, thì trong Bá gia, một chuyện động trời cũng lập tức được bùng nổ khi có hạ nhân phát hiện tám vị thiên tài trẻ tuổi, lần lượt là Bá Văn Bị, Bá Lâm Bất, Bá Văn Lực, Bá Văn Ke, Bá Anh Gủ, Bá Văn Ngo, Bá Từ Lu, Bá Từ Côi đã nằm gục trên đất, hoàn toàn không có khả năng nhận thức, khiến toàn bộ trên dưới Bá gia có một phen xôn xao, rầm rộ.
Tam trưởng lão, một vị cường giả Ngưng Lực cảnh đầy hùng mạnh sau khi nghe tin liền cấp tốc đi đến hiện trường để có thể kịp thời xem xét tình thế, cứu chữa thương tích cho tám vị thiên tài tất sẽ là trụ cột của Bá gia trong tương lai này.
Họ phải sống. Bá gia không thể mất họ!