• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ khi mọi người ăn cỗ xong ra về hết rồi, Vương Lưu thị nói với Vương Lâm: "Tiểu Lâm, con và Đại Thạch ở lại đây rồi mai hãy về."

Vừa thấy vẻ mặt Vương Lưu thị là Vương Lâm biết chắc là có chuyện gì sắp xảy ra, vì thế gật đầu nói: "Được, chờ tí nữa ta sẽ nói với Đại Thạch."

"Ừ, mau thu dọn đi, thừa dịp trước khi trời tối trả lại mấy đồ đã mượn lại cho nhà người ta."

"Dạ."

Quả nhiên sáng hôm sau trong thôn truyền ra chuyện Vương sừ đầu muốn tách phu thê Vương Đồng Ngưu ra ngoài.

Vương Đại Sơn nghe xong tức giận không thôi, lập tức muốn đến nhà Vương sừ đầu phân rõ phải trái, Vương Lưu thị và Vương Lâm vội ngăn lại, "Cha, ngài có đi tìm bọn họ ngay bây giờ thì cũng không thể vãn hồi lại được nữa đâu, cha nương Đồng Ngưu đã tìm thôn trưởng đến, xem ra lần này bọn họ là quyết tâm muốn ở riêng. Ngài đi tìm bọn họ nói phải trái thì không bằng đi làm chỗ dựa cho phu thê Tiểu Bình, đừng để bọn họ bị ăn thiệt lớn."

Vương Lưu thị ở bên cạnh nhanh chóng phụ họa, "Đúng rồi đấy cha nó ạ, ông mau đi xem thế nào đi, chúng ta không thể để hai lão già Vương sừ đầu bắt nạt phu thê Tiểu Bình được."

Vương Đại Sơn thế này mới tỉnh táo lại, cẩn thận nghĩ lại thấy cũng đúng, tuy rằng ông là người ngoài không thể quản được nhiều, nhưng nếu có ông ở bên cạnh xem thì phu thê Vương sừ đầu cũng không dám quá phận, liền nói: "Ta đi ngay đây." Dứt lời người cũng chạy ra ngoài.

Vương Lưu thị nghĩ đi nghĩ lại vẫn lo lắng cho phu thê Vương Bình, vì thế hô: "Cha nó đợi ta với, ta cũng đi."

Sau khi phu thê Vương Đại Sơn đi rồi, Vương Lâm ngồi ở nhà chính suy nghĩ xuất thần, trong lòng lo lắng Vương Bình, sợ nàng suy nghĩ miên man, nhưng nàng lại không thể đi, cho nên chỉ có thể lo lắng suông. Trong lòng không ngừng cầu nguyện phu thê Vương Bình có thể thuận lợi giải quyết chuyện này.

Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm lo lắng liền an ủi: "Tiểu Lâm đừng lo lắng, có cha nương ở bọn Tiểu Bình sẽ không bị ăn thiệt."

"Đúng đó Đại tỷ." Vương Tiểu Sơn cũng an ủi, tuy rằng lúc này trong lòng Vương Tiểu Sơn cũng rất lo lắng, nhưng dù sao cũng đã đọc sách nhiều năm, đã biết ẩn nhẫn.

"Ừ, Đại tỷ không lo lắng, Tiểu Sơn đệ cũng đừng lo lắng, tất cả còn có cha nương." Tuy rằng ngoài mặt Vương Tiểu Sơn không hiện, nhưng Vương Lâm vẫn có thể từ trong mắt hắn nhìn ra được hắn sốt ruột và lo lắng.

"Được, ha ha, Tiểu Thạch đi, cậu nhỏ đi lấy đồ ăn ngon cho. Không phải ngươi kêu đói bụng à?" Vương Tiểu Sơn nói sang chuyện khác.

Tiểu Thạch thế này mới dám lên tiếng: "Dạ." Vừa rồi hắn bị dọa đến, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng thấy ông ngoại tức giận như vậy, ở trong ấn tượng của hắn ông ngoại luôn cười hì hì.

Lúc này Vương Lâm mới nhớ đến Tiểu Thạch, đau lòng ôm Tiểu Thạch vào trong ngực, cười nói: "Tiểu Thạch đừng sợ, ông ngoại con vừa rồi là giận người xấu bắt nạt dì nhỏ, Tiểu Thạch đừng sợ nhé."

Hóa ra là có người bắt nạt dì nhỏ của hắn, "Nương, là ai muốn bắt nạt dì nhỏ vậy, Tiểu Thạch đi lấy cung đánh hắn cho dì nhỏ hết giận."

"Không có việc gì, ông ngoại và bà ngoại con đã đi dạy dỗ bọn họ rồi. Tiểu Thạch đói bụng chúng ta đi ăn cơm đi."

Tiểu Thạch thế này mới lấy lại tinh thần phấn chấn, làm nũng nói: "Cha nương, cậu nhỏ chúng ta mau đi ăn đi, Tiểu Thạch đã đói đến xẹp bụng rồi."

"Được." Lý Đại Thạch ôm lấy Tiểu Thạch từ trong lòng Vương Lâm ra đặt hắn xuống ghế dài.

Trong lòng bọn Vương lâm đều có chuyện nên chỉ ăn hai miếng cho qua, chỉ có một mình Tiểu Thạch ăn vui vẻ.

....

Đến trưa Vương Lưu thị mới về, Vương Lâm vội vàng tiếp đón hỏi: "Nương thế nào rồi? Sao chỉ có một mình ngài về, cha đâu?"

"Ta về nấu cơm mang đến cho ba nhà bọn họ, sáng nay bận rộn chưa kịp ăn gì; cha con ở lại cùng phu thê Thiết Ngưu giúp phu thê Vương Bình chuyển đồ, sửa sang lại phòng ở."

"Vậy đợi lát nữa ta và Đại Thạch cũng đi cùng với ngài, thêm hai người hỗ trợ cũng nhanh hơn."

"Ừ."

Thấy Vương Lưu thị đi xuống bếp, Vương Lâm quay đầu nới với Lý Đại Thạch: "Ta đi giúp nương nấu cơm, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi xem Tiểu Bình." Nói xong không đợi Lý Đại Thạch trả lời liền bước nhanh đi về phía nhà bếp.

"Nương, bọn Tiểu Bình hôm nay chia nhà như thế nào?"

Nói đến chuyện này Vương Lưu thị liền tức giận, nói: "Chỉ chia cho một mẫu ruộng cạn và hai mẫu ruộng dốc không sinh được lương thực, cho đồ ăn còn ăn không nổi đến vụ thu năm sau, nếu không phải ta và cha con ở đó thì ngay cả nhà ở cũng không chia cho. Aiz, thật là nghiệp chướng mà!"

"Nương, ngài đừng lo lắng, chia ra là tốt rồi, về sau chúng ta giúp đỡ nhiều hơn là được."

"Aiz, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Tiểu Lâm con nói xem có phải lúc trước chúng ta làm sai rồi không, có phải lúc đó ta và cha con không nên gả Tiểu Bình cho Đồng Ngưu hay không?"

"Nương, bây giờ nói mấy chuyện này đều đã chậm, chúng ta vẫn nên nghĩ xem nên giúp Tiểu Bình vượt qua mấy ngày này thế nào thì hơn."

"Nương sao có thể không biết chứ, nhưng chỉ cần nghĩ đến buổi sáng hôm nay Tiểu Bình khóc khổ sở là trái tim ta đau giống như bị kim châm vậy." Vương Lưu thị nói xong còn lau nước mắt.

"Yên tâm đi, cuộc sống nhất định sẽ khá hơn."

"Ừ."

Làm cơm xong mấy người vội ăn nhanh hai miệng, để lại Vương Tiểu Sơn và Tiểu Thạch ở nhà, Vương Lâm và Lý Đại Thạch đều theo Vương Lưu thị đến giúp Vương Bình và Vương Đồng Ngưu dọn dẹp nhà được chia cho.

Đây là hai gian nhà bùn, trên vách tường còn có chỗ đã bị nứt ra, cỏ tranh trên nóc nhà cũng rơi xuống gần hết, nhìn đến cảnh này Vương Lâm không khỏi có chút khổ thay cho Tiểu Bình.

"Mọi người mau đến ăn cơm đi, ăn xong chúng ta lại làm." Vương Lưu thị hướng mấy người đang bận rộn nói, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy phu thê Vương Thiết Ngưu đâu, vội hỏi: "Phu thê Thiết Ngưu đâu?"

Vương Đồng Ngưu trả lời: "Nương, đại ca và đại tẩu ra về nấu cơm cho bọn nhỏ, đợi lát nữa sẽ đến."

"À, vậy ba người mau ăn cơm đi."

Nhìn ba người đang ăn cơm, Vương Lâm hỏi: "Đồ của Tiểu Bình và Đồng Ngưu đều đã chuyển đến đây hết chưa?"

"Tỷ, đã chuyển đến hết rồi." Vương Bình trả lời.

Sau một lúc lâu Vương Đại Sơn nói: "Ta và Đồng Ngưu đang tính sửa lại cái nhà này, Đại Thạch con đã đến rồi thì đợi lát nữa hãy cùng Đồng Ngưu, Thiết Ngưu đi vác bùn về trát lại tường và bậc thềm; ta về lấy xe bò chở một hai xe cỏ đến sửa lại nóc nhà, lại đắp thêm một cái bếp, Tiểu Bình và Đồng Ngưu cũng có chỗ để nấu cơm; nương nó, Tiểu Lâm, Tiểu Bình còn có Đại tẩu Đồng Ngưu thì ở lại quét sạch chỗ này."

Tất cả mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Bọn Vương Đại Sơn vừa ăn cơm xong thì đại ca và đại tẩu của Vương Đồng Ngưu cũng đến, vì thế tám người chia nhau ra làm, thoáng cái đã làm xong tất cả.

Xem phòng ở cuối cùng cũng giống cái nhà, Vương Lưu thị nói với Vương Bình: "Từ giờ con và Đồng Ngưu phải sống thật tốt cuộc sống của chính mình, có chuyện gì khó xử thì cứ đến tìm ta và cha con."

Bên kia Vương Thiết Ngưu cũng nói với Vương Đồng Ngưu: "Thẩm nói đúng, về sau đệ và đệ muội có gì khó xử thì cứ đến tìm ta và đại tẩu đệ, biết không?"

Vương Đồng Ngưu gật đầu nói: "Dạ, ta biết rồi."

Vương Thiết Ngưu vỗ vỗ bả vai Vương Đồng Ngưu nói: "Vậy ta và đại tẩu đệ về trước đây."

Vương Bình vội nói: "Đại ca và đại tẩu ăn cơm xong rồi hãy về."

Thê tử Vương Thiết Ngưu đáp: "Không được, cha nương còn chờ ta về nấu cơm nữa."

Vương Đồng Ngưu và Vương Bình cũng không giữ lại nữa, chờ phu thê Vương Thiết Ngưu đi rồi Vương Đại Sơn cũng nó: "Chúng ta cũng về đây."

Vương Bình nghĩ Vương Tiểu Sơn và Tiểu Thạch ở nhà chưa ăn cơm, cho nên cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu nói: "Dạ."

Bọn Vương Lâm ăn cơm tối xong liền về, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: "Đại Thạch, ngày mai chàng mang ít lương thực đến cho phu thê Vương Bình đi, khi bọn họ ở riêng không được chia cho bao nhiêu lương thực."

"Ta biết rồi."

....

Một năm sau, mùa hè.

"Đại Thạch, mấy ngày nay đều có mưa to, nước trong sông đã dâng lên, mưa này đến bao giờ mới ngừng đây?

Lý Đại Thạch nhìn ra ngoài rồi nói với Vương Lâm: "Ta cũng không biết, xem ra phải thêm mấy ngày nữa."

"Aiz, mưa mãi không tạnh, năm nay hoa màu sợ là cũng bị hỏng."

"Đúng vậy, sáng nay ta ra ruộng lúa xem, mạ cũng đã bị nước nhấn chìm. Rất nhiều nhà đều mạo mưa tháo nước vào trong vườn, nhưng vừa tháo được một tí thì nước mưa lại dâng lên, ta nghĩ đợi mưa tạnh ta sẽ ra đồng tháo nước."

"Ừ."

"À, đúng rồi. Sáng nay ta sang nhà Lý đại ca xem, nước trong sân nhà huynh ấy đã ngập đến mắt cá chân, hình như trong nhà cũng bị nước vào, huynh ấy và đại tẩu đều đang tháo nước ra sông."

"Trong thôn rất nhiều nhà cũng bị nước vào hả?" Phòng ở của người trong thôn phần lớn đều đắp không khác với nhà Lý Hà mấy, không có phương tiện thoát nước, hơn nữa phòng ở và sân cao gần như nhau, chỉ cần mưa lụt sân là trong nhà cũng bị nước vào.

"Ừ, nghe nói có mấy nhà nước trong sân đã lụt đến cẳng chân, nàng dâu, lúc chúng ta xây nhà may mà nghe lời nàng đào mấy cái rãnh thoát nước, nền cũng đắp cao, bằng không nhà chúng ta cũng sẽ bị ngập nước, ha ha."

Lý Đại Thạch trong lòng nghĩ: hiện tại cả thôn cũng chỉ có nhà hắn không bị ngập nước, hắc hắc, hắn chỉ biết nghe lời nàng dâu là đúng.

"Aiz, cũng không biết nhà cha nương và Tiểu Bình thế nào rồi?" Vương Lâm lòng đầy lo lắng nói.

Lý Đại Thạch vội an ủi: "Nàng dâu nàng đừng lo lắng, cha nương và Tiểu Bình chắc sẽ không sao đâu, đợi mưa tạnh chúng ta sẽ đi xem bọn họ."

Đúng vậy, giờ có lo lắng cũng vô dụng, mưa to như vậy cũng không thể đi thôn Tiểu Cương, tất cả cũng chỉ có thể đợi mưa tạnh lại nói, liền gật đầu: "Ừ."

"Cha, nương." Tiểu Thạch từ phòng ngủ đi ra, vừa dụi mắt vừa gọi.

"Tiểu Thạch dậy rồi à, tỉnh ngủ chưa?" Vương Lâm đi đến bên người Tiểu Thạch ngồi xổm xuống hỏi.

Tiểu Thạch chui vào trong lòng Vương Lâm, đầu tựa lên vai nàng vừa ngáp vừa gật đầu, làm nũng nói: "Nương, Tiểu Thạch đói bụng."

"Vậy Tiểu Thạch ngồi chơi với cha một lát, nương đi nấu cơm cho Tiểu Thạch ăn, được không?"

"Dạ." Sau đó nhào vào trong lòng cha hắn làm nũng.

Hôm sau mưa vẫn to không ngừng, Vương Lâm liền nói với Lý Đại Thạch: "Đại Thạch, thời tiết thế này sợ là năm nay lương thực nhà chúng ta mất mùa rồi, chờ mưa tạnh chúng ta lên Trấn mua thêm ít lương thực về trữ, lương thực sợ là muốn tăng giá."

Vương Lâm nghĩ cho dù năm nay lương thực nhà nàng một hạt cũng không thu được thì lương thực bọn họ trữ trước đó cũng đủ ăn một năm. Nhưng Vương Lâm sợ nếu liên tục một hai năm đều không thu được lương thực vậy thì không tốt, cho nên vẫn trữ thêm ít lương thực ở nhà nàng mới yên tâm.

"Được."

"Đúng rồi, lúc chàng đi mua lương thực thì cũng đi nói với cha nương và bọn Tiểu Bình một tiếng, bảo bọn họ trữ thêm chút lương thực trong nhà."

"Ừ, được rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK