• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mưa rơi liên tục bốn năm ngày mới ngừng, hôm sau Lý Đại Thạch liền đánh xe bò lên trấn trên.

"Đệ muội, ta thấy lúa và ngô nhà muội cũng bị hỏng rất nhiều, năm nay thôn chúng ta thu hoạch khẳng định sẽ không tốt, aiz, thật sự là khiến người không thể sống mà."

Hiện tại đúng là mùa lúa trổ bông, liên tục mưa to mấy ngày như vậy đòng đòng không bị mưa xối rụng hạt thì khẳng định cũng không thể trổ bông.

"Tẩu tử đừng gấp, lương thực dù thế nào cũng sẽ thu hoạch tốt hơn thóc, hơn nữa năm trước tiết kiệm chút là có thể kiên trì đến sang năm thu hoạch.

"Nhà ta năm trước lương thực chỉ để lại đủ ăn đến thu hoạch vụ thu năm nay, cái khác bán hết rồi."

Bởi vì Lễ huyện hàng năm đều mưa thuận gió hòa, cho nên người nơi này hàng năm thu lương thực đều chỉ để lại lương thực đủ ăn một năm, còn đâu bán hết lấy bạc. Rất nhiều nhà đều không có thói quen trữ lương, mà liên tục có mưa to mấy ngày liền giống như năm nay ở Lễ huyện đúng là trăm năm khó gặp.

"Vậy thì tẩu tử và đại ca nên mua thêm chút lương thực đặt trong nhà, người xưa đã nói có lương trong nhà sẽ không hoảng hốt."

"Aiz, cũng chỉ có thể như vậy, Lý đại ca muội nói chờ thêm hai ngày nữa sẽ đi trấn trên mua thêm chút lương thực về."

"Đúng rồi tẩu tử, nhà tẩu không sao đấy chứ? Nghe nói trong thôn có mấy nhà bị mưa làm sụp."

"Không có việc gì, chỉ là mấy ngày trước trong nhà bị nước vào, Lý đại ca muội đào mấy cái rãnh thoát nước nên đỡ hơn. Nhưng mấy ngày nay trong nhà lầy lội, vẫn là nhà đệ muội tốt, cho dù mưa to vậy cũng không vào được trong nhà, chờ nhà ta sửa lại cũng muốn xây nhà như nhà đệ muội."

"Tẩu tử muốn xây phòng mới à? Khi nào thì làm?" Sao mình không nghe thấy Lý Đại Thạch nói gì.

Nói đến muốn xây nhà mới, Lý Trương thị liền mặt đầy ý cười, "Ngày hôm qua Lý đại ca muội nói, chờ sau vụ xuân sang năm sẽ bắt đầu xây, xây xong nhà mới cho dù có mưa to như hai ngày trước chúng ta cũng không sợ nữa, ha ha."

Vương Lâm cười đồng ý: "Được, đến lúc đó ta và Đại Thạch đều sẽ đến hỗ trợ."

"Ừ."

Buổi chiều Lý Đại Thạch kéo một xe lương thực trở về, hẳn là đủ cho một nhà ba người bọn họ ăn một năm. Sau khi cất xong lương thực Vương lâm mới hỏi: "Đại Thạch, hiện tại lương thực bán thế nào?"

Lý Đại Thạch uống một ngụm nước, trả lời: "Gạo thượng đẳng là 2000 văn một thạch, trung đẳng là 1500 văn một thạch, hạ đẳng là 1000 văn một thạch; bột mì thượng đẳng 1800 văn một thạch, trung đẳng 1400 một thạch, hạ đẳng 1000 văn một thạch."

Sau đó nhìn Vương Lâm nói tiếp: "Bởi vì năm nay chúng ta vừa thu hoạch 8 thạch lúa mì, cho nên ta chỉ mua 6 thạch gạo thượng đẳng, tổng cộng mất 12 lượng."

"Ừ, vậy cha nương và Tiểu Bình thì sao?"

"Cha nương và Tiểu Bình cũng mua một năm lương thực."

"Vậy là tốt rồi." Vương Lâm vốn đang lo lắng bọn Vương Đại Sơn sẽ không mua, hiện tại xem ra bọn Vương Đại Sơn vẫn rất tin tưởng nàng.

.....

"Nàng dâu, hôm nay ta nghe Lý đại ca nói lương thực lên giá, hôm chúng ta mua lương gạo hạ đẳng và bột mì hạ đẳng mới có 1 lượng một thạch, hiện nay đã lên 2 lượng một thạch, nghe nói rất nhiều nơi bởi vì mưa to mà không thu hoạch được gì."

Vương Lâm kinh hãi, mới có hơn hai tháng mà giá lương thực đã tăng lên gấp đôi, hiện tại rất nhiều nhà không thu hoạch được gì từ ruộng ào ào lấy bạc mua lương thực, cứ theo đà này giá lương thực khẳng định còn lên, may mắn bọn họ mua từ sớm.

"Đại Thạch, năm nay chúng ta thu được bao nhiêu thóc?"

Nhắc đến chuyện này trong lòng Lý Đại Thạch liền khó chịu, "Chỉ được hai mươi cân." Trồng nhiều như vậy còn không thu được đủ số giống, mà trong thôn rất nhiều nhà căn bản là một hạt thóc cũng không thu được.

"Ừ." Tuy rằng đã sớm biết rằng năm nay sẽ mất mùa, nhưng không biết lại nghiêm trọng như vậy, trong lòng Vương Lâm cũng không biết là tư vị gì, sau khi lắng lại cảm xúc lại hỏi tiếp: "Vậy cha nương và Tiểu Bình thì sao?"

"Cha nương và Tiểu Bình hình như cũng không thu được gì."

"Ừ."

Một lát sau, Vương Lâm lại hỏi: "Đại Thạch, ngày mai chàng đi đưa đồ ăn đúng không?"

"Ừ."

"Đại Thạch, hiện tại bên ngoài khẳng định rất loạn, hay là ngày mai chàng đừng đi nữa?"

"Lần trước đi đưa đồ ăn đến tửu lâu Duyệt Lai ta đã hứa ngày mai sẽ mang đồ đến cho bọn họ, nàng dâu, nàng đừng lo lắng, lần này ta đưa đi rồi sẽ nói với Kim chưởng quầy năm nay chúng ta sẽ không đưa đồ ăn đến nữa."

Vương Lâm biết Lý Đại Thạch là người nặng hứa hẹn, cho nên cũng không khuyên nữa chỉ cười tỏ vẻ mình đã biết.

Ngày hôm sau, Lý Đại Thạch vừa từ trấn trên trở về liền vội vàng kéo Vương Lâm vào trong phòng ngủ, Vương Lâm cho rằng Lý Đại Thạch muốn làm chuyện đó vào ban ngày nên ngượng ngùng nói: "Đại Thạch, bây giờ đang là ban ngày, lát nữa Tiểu Thạch sẽ về, chúng ta vẫn nên ra ngoài đi, đợi buổi tối rồi nói."

Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm đứng dậy liền vội vàng kéo nàng lại, sốt ruột nói: "Nàng dâu, việc này rất gấp, ta nhất định phải cho nàng ngay bây giờ."

Vương Lâm thế mới biết là mình hiểu nhầm Lý Đại Thạch, mặt lập tức đỏ lên, trong lòng may mắn nói: may mắn Lý Đại Thạch không biết mình đang nghĩ gì, bằng không toi luôn.

Thấy Vương Lâm mặt đỏ hồng, Lý Đại Thạch lập tức quan tâm hỏi: "Nàng dâu nàng làm sao vậy, có phải bị bệnh rồi không, sao mặt lại đỏ như vậy?" Nói xong còn đặt tay lên trán Vương Lâm sờ xem.

Vương Lâm bắt lấy tay Lý Đại Thạch, cười nói: "Đại Thạch, ta không sao, chỉ là có chút nóng thôi." Sau đó nói sang chuyện khác: "Không phải là chàng nói có việc gấp à?"

Nghe nàng dâu nói vậy Lý Đại Thạch yên lòng, không bị bệnh là tốt rồi; lại nghe nàng dâu hỏi chuyện mình muốn nói, lập tức ra vẻ thần bí ghé vào tai Vương Lâm nhỏ giọng nói: "Nàng dâu, triều đinh sắp chiến tranh rồi."

Vương Lâm bị tin tức mình nghe được dọa sợ, cho rằng mình nghe nhầm liền xác nhận nói: "Đại Thạch, chàng nói là thật đấy à?"

Lý Đại Thạch liên tiếp gật đầu: "Ừ, hôm nay đi trấn trên chính miệng Âu Dương quản gia nói với ta, ông ấy còn bảo ta không được nói ra ngoài. Hiện tại triều đình vẫn chưa công bố tin tức này ra ngoài, nhưng triều đình đã bắt đầu điểm binh, nói là tầm một hai tháng nữa sẽ khai chiến."

Nếu đúng là Âu Dương quản gia nói vậy nhất định là không sai, dù sao đại gia tộc quyền quý như Aua Dương gia, triều đình vừa có gió thổi cỏ lay gì bọn họ nhất định sẽ biết đầu tiên. Lần này Vương Lâm thật sự có chút sợ hãi, bản thân chưa từng trải nghiệm qua chiến tranh, hiện giờ đột nhiên nghe nói có chiến tranh, trái tim lập tức đập loạn.

"Vậy Đại Thạch, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Âu Dương quản gia nói Âu Dương gia chuẩn bị đi Kinh thành tị nạn, hỏi nhóm ta có muốn đi cùng không, ta nói ta muốn về thương lượng với nàng rồi mới có thể quyết định. Ông ấy nói nếu muốn đi cùng thì báo sớm cho ông ấy một tiếng, ông ấy sẽ sắp xếp giúp chúng ta. Nàng dâu, nàng nói chúng ta có đi Kinh thành không?"

Vương Lâm không có trả lời ngay, ngược lại hỏi: "Đại Thạch, Âu Dương quản gia có nói đánh với ai và đánh bao lâu không?"

"Hình như là cùng Đường vương, cụ thể muốn đánh bao lâu thì Âu Dương quản gia không nói. Nhưng nghe khẩu khí của Âu Dương quản gì thì hẳn là muốn đánh một đoạn thời gian dài."

Đường vương Vương lâm cũng biết đến, là tiểu nhi tử được tiên đế sủng ái nhất, bào đệ của Đương kim thánh thượng, dã tâm không lớn, còn từng trợ giúp Nguyên Minh đế đoạt vị, cho nên Nguyên Minh đế rất tin hắn. Nguyên Minh đế đăng cơ các Hoàng tử khác không phải bị giết thì chính là bị biếm, chỉ để lại Đường vương này, chẳng những phong Vương, còn thêm mấy thành trì ở Đông Bắc làm đất phong.

Phải biết rằng đất phong của Đường vương chính là một trong ba nơi có sản lượng lương thực nhiều nhất ở Nguyên Minh triều, triều đình hàng năm có một nửa lương thực là từ nơi đó vận chuyển đến, có thể thấy được sự tín nhiệm của Minh Nguyên đế với hắn. Nhưng là một vị Vương gia không có dã tâm lại được Thánh sủng như vậy tại sao nói phản liền phản đây?

Aiz, không nghĩ nữa, dù sao đấy cũng không phải chuyện mình nên nghĩ. Hiện giờ nàng nên nghĩ tránh thoát cuộc chiến tranh này thì hơn.

Vì thế nới với Lý Đại Thạch: "Đại Thạch, ta nghĩ hay là chúng ta không đi Kinh thành, hiện giờ khẳng định có rất nhiều nhà có tiền chuyển lên Kinh thành, chúng ta không quyền không thế lại không có bao nhiêu bạc, đến Kinh thành ngược lại không tốt."

Nói xong nhìn Lý Đại Thạch rồi tiếp tục nói: "Không bằng chúng ta tránh đến một nơi ít người lại không dễ bị phát hiện, đến lúc đó mặc kệ là Nguyên Minh đế và Đường vương ai thắng ai thua, chờ chiến tranh kết thúc thiên hạ thái bình chúng ta lại trở về triếp tục trôi qua cuộc sống của mình là được."

Lý Đại Thạch nghĩ lại cũng thấy Vương Lâm nói đúng, chờ chiến tranh nổi lên trong Kinh thành là tỉnh cảnh thế nào bọn họ vẫn chưa biết, hơn nữa hắn cũng không muốn đến một nơi mà mình hoàn toàn không biết, vì thế liền đồng ý nói: "Ừ, được."

"Đại Thạch, chàng cảm thấy chúng ta tránh đi đâu thì thích hợp?"

Lý Đại Thạch nghĩ một lát mới nói: "Nàng dâu, hay là chúng ta tránh vào trong núi đi, ta biết một nơi tuyệt đối an toàn, người bên ngoài rất khó tìm đến."

Vương Lâm vội hỏi: "Đại Thạch, nói mau là nơi nào vậy?"

"Chính là nơi chúng ta hái hoa tiêu lần đầu tiên, nơi đó đi vào tiếp tục đi qua một rừng cây sẽ thấy một sườn núi nhỏ, mặt sau sườn núi nhỏ có một cái sơn động, cuối sơn động có một sơn cốc. Trong sơn cốc đó còn có một dòng suối, chúng ta có thể tránh trong sơn cốc sinh sống một thời gian?"

"Thật sự có nơi tốt như vậy à? Vậy Đại Thạch ngày mai chúng ta đi xem đi." Vương Lâm vui sướng nói.

"Ừ, được."

.....

Hôm sau Vương Lâm đưa Tiểu Thạch đến nhà Lý Hà nhờ Lý Trương thị trông giúp một ngày, sau đó liền cùng Lý Đại Thạch hai người dắt trâu lên núi.

Hai người đi hơn ba canh giờ mới đến trước sơn động như lời Lý Đại Thạch nói, "Nàng dâu, mặt sau tảng đá to này chính là cửa động, nàng đứng sang bên cạnh đi, ta đi buộc tảng đá này vào để trâu kéo đằng trước, ta ở đằng sau đẩy."

Nhìn tảng đá to trước mắt Vương Lâm nghi ngờ nói: "Đại Thạch, được không vậy?"

Lý Đại Thạch cười nói: "Nàng dâu nàng yên tâm đi, trước kia ta và cha ta chính là dùng biện pháp này đẩy tảng đá ra đấy, hắc hắc."

"Ừ."

Quả nhiên tảng đá rất nhanh đã bị đẩy ra, xuất hiện một cửa động đủ để một người và một con trâu ra vào, Lý Đại Thạch buộc trâu vào một thân cây gần đó, châm đuốc, kéo Vương Lâm đi vào trong sơn động.

Vương Lâm chăm chú nhìn sơn động đen sẫm, hỏi: "Đại Thạch, bên trong không có gì đấy chứ?"

"Yên tâm đi nàng dâu, trong sơn động này không có gì hết."

Vương Lâm thế mới yên tâm đi theo Lý Đại Thạch đi xuyên qua sơn động dài khoảng hơn mười thước, một rừng xây liền xuất hiện trước mắt.

"Nàng dâu, phía sau rừng cây này có một mảng có lớn, còn có một dòng suối." Nói xong liền kéo Vương Lâm tiếp tục đi về phía trước.

"Đại Thạch, nơi kín đáo như vậy sao chàng phát hiện được vậy?" Vương Lâm hỏi ra nghi vấn trong lòng.

"À, có một lần ta và cha đuổi theo một con thỏ hoang phát hiện nơi này, thấy con thỏ tiến vào sơn động, ta và cha cho rằng đó là tổ thỏ hoang, vì thế này hôm sau liền dắt con lừa đến đẩy tảng đá trước động ra, ngẫu nhiên phát hiện ra nơi này. Ta và cha ta còn từng săn ở trong này mấy lần đấy, trong này không có con mồi to nhưng thỏ hoàng gà rừng thì vẫn có, hắc hắc."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK