Nhìn cảnh sắc quen thuộc, Dương Thiên cùng Long Kinh Thiên đều lộ ra tươi cười, đây mới là ngôi nhà chân chính của bọn họ.
Phân phó đám người Tạp Long ở hải vực Bermuda, ba người Dương Thiên trực tiếp bay lên bầu trời.
"Dương Thiên, tôi về Long tổ trước, có chuyện gì trực tiếp liên lạc qua điện thoại." Long Kinh Thiên cười nói, sau đó thân ảnh giống như một tia chớp, trong nháy mắt biến mất, tốc độ vô cùng kinh người.
"Nhã Lộ, chúng ta cũng trở về đi!" Nhìn Long Kinh Thiên rời đi, Dương Thiên cười nói với Vương Nhã Lộ, lại phát hiện sắc mặt Vương Nhã Lộ không thích hợp lắm.
"Làm sao vậy, Nhã Lộ?" Dương Thiên hỏi.
"Anh Tiểu Thiên, em...em không có nhà." Vương Nhã Lộ có chút khổ sở nói, nhà của cô đã bị hủy đi trong thời kỳ cự thú hải dương, hơn nữa thân nhân duy nhất của cô là ông cụ Vương cũng đã chết.
"Nhã Lộ." Dương Thiên nhẹ nhàng kéo tay Vương Nhã Lộ, nhẹ giọng cười nói: "Nhà của anh chính là nhà của em sau này."
"Anh Tiểu Thiên." Vương Nhã Lộ nhìn Dương Thiên.
"Anh sẽ cưới em! Em sẽ sớm trở thành vợ anh." Dương Thiên nhìn ánh mắt Vương Nhã Lộ, nghiêm túc nói.
Hắn nếu đã thích Vương Nhã Lộ, cũng sẽ không lựa chọn kéo dài thêm nữa, hắn chờ đã lâu lắm rồi, hắn không muốn sinh mệnh của mình lại xuất hiện bất kỳ tiếc nuối nào.
Lúc trước Vương Nhã Lộ chết đi, trong lòng hắn vô cùng bi thương, may mắn, hắn có được cơ hội cứu sống Vương Nhã Lộ. Hơn nữa, hắn đã thành công!
Nếu Như Vương Nhã Lộ thật sự chết đi, hắn không biết sau này mình còn có thể thích những người khác hay không, nhưng hắn biết lúc này nội tâm của hắn cũng là không muốn trải qua thống khổ mất đi Vương Nhã Lộ nữa.
Khi lời nói của Dương Thiên vang lên, Vương Nhã Lộ ngơ ngác nhìn Dương Thiên, trong đầu bỗng nhiên lại trống rỗng.
"Cô Vương Nhã Lộ, cô có nguyện ý cưới Dương Thiên tiên sinh làm chồng không?" Dương Thiên nhẹ giọng cười nói, sau đó vung lên, một chiếc nhẫn tản ra ánh sáng bảy màu xuất hiện trong tay hắn, hắn lẳng lặng nhìn Vương Nhã Lộ, chờ đợi Vương Nhã Lộ trả lời.
Hắn đã sớm nghĩ xong hết rồi. Đây là kế hoạch hắn đã đặt ra từ lâu lắm rồi!
"Tôi... Tôi nguyện ý." Trên mặt Vương Nhã Lộ tràn đầy nước mắt, nhưng trên môi lại nở nụ cười rất vui vẻ.
Chuyện cô nghĩ cũng không dám nghĩ nay lại đã thành hiện thực rồi, cô thật sự có thể ở bên Dương Thiên.
"Để anh giúp em đeo lên." Dương Thiên nhẹ nhàng đeo nhẫn cho Vương Nhã Lộ.
Đây là nhẫn bảy màu, nhưng giá trị tới một triệu Vũ Trụ tệ, chiếc nhẫn này rất đặc biệt, nó có thể ngăn cản công kích của cường giả cấp Tinh Chủ, vô cùng trân quý.
"Nhã Lộ, đi thôi, sau này nhà của anh chính là nhà của em!" Dương Thiên khẽ cười, sau đó mang theo Vương Nhã Lộ bay về phía huyện A.
.....
Lúc này huyện A đã rất không giống như lúc trước, hơn nữa sớm đã phát triển thành một tòa thành phố vô cùng phồn hoa, phát triển, bởi vì nơi này có một tòa võ quán mang tên Thiên Hành. Hơn nữa quê hương của Dương Thiên cũng là ở huyện A, cha mẹ Dương Thiên, em San San cũng được mọi người biết đến.
Vô số người có thiên phú, có tiền tài tiến vào huyện A, mưu toan gia nhập vào võ quán Thiên Hành.
Dương Gia Quốc, Thẩm Tân Lan bình thường không có việc gì liền ở trong võ quán Thiên Hành, nhưng hiện tại lại là ở trong biệt thự khổng lồ, không ngừng bận rộn.
"San San, mau tới giúp mẹ đi, anh con sắp trở về rồi. Còn tận ba món mẹ chưa nấu xong đây này." Thẩm Tân Lan vội vàng nói.
"Vâng, vâng." Lúc này San San lại lớn lên rất nhiều, cả người nhìn qua chính là một thiếu nữ tràn ngập sức sống thanh xuân.
"Mẹ, anh sẽ dẫn cả chị Nhã Lộ trở về sao?" San San giúp Thẩm Tân Lan rửa rau, trên mặt lại hưng phấn nói.
"Anh con nói như vậy đó." Trên mặt Thẩm Tân Lan cũng mang theo sắc vui mừng.
Thẩm Tân Lan quen biết Vương Nhã Lộ, trong lòng bà cũng rất có hảo cảm đối với cô gái này.
"Oa! Anh quá giỏi! Vậy mà thật sự cứu sống được chị Nhã Lộ!" San San vẻ mặt sùng bái nói.
Cô biết Vương Nhã Lộ chết trong tai nạn cự thú hải dương, hiện tại lại được Dương Thiên cứu sống.
Dương Gia Quốc cũng không có đi ra ngoài,mà không ngừng cầm dao keo sửa chữa ở trong nhà, con trai ông lát nữa sẽ dẫn bạn gái về nhà, trong lòng ông cũng vô cùng cao hứng.
Nửa giờ sau, Dương Thiên trực tiếp dẫn Theo Vương Nhã Lộ đi tới trước biệt thự khổng lồ của mình.
Lúc này bước chân Vương Nhã Lộ lại ngừng lại, cô có chút khẩn trương.
"Không cần khẩn trương đâu, cha mẹ anh, còn có San San, tất cả mọi người đều biết em mà, mọi người đều rất thích em." Dương Thiên cười an ủi nói.
Đi vào trong nhà mình, Dương Gia Quốc là người đầu tiên nhìn thấy Dương Thiên, cười nói: "Tiểu Thiên, con về rồi đấy à?"
Sau đó ông cười nhìn về phía Vương Nhã Lộ, nói: "Nhã Lộ, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi cháu."
"Cháu chào bác trai ạ." Vương Nhã Lộ có chút câu nệ nói một câu.
"Oa! Anh ơi!" San San nghe được động tĩnh, lập tức chạy ra, nhìn thấy Dương Thiên cùng Vương Nhã Lộ, ánh mắt sáng ngời.