• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Shpdarn


Đã nhiều năm trôi qua, Quý Minh Thư ghét Lý Văn Âm từ lâu đã ăn vào xương tủy, chỉ là một ly vang đỏ, đường nhiên không đủ để hiềm khích tan thành mây khói.


Trong giây phút cô bước ngang qua Sầm Sâm ấy, thật ra trong đầu chỉ muốn hắt thẳng ly rượu vào Lý Văn Âm, hoặc là đổ rượu từ trên đầu cô ta xuống.


Nhưng sự giáo dục không cho phép cô làm điều đó, cô cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Cốc Khai Dương - người phụ trách hoạt động lần này. Cô càng không muốn để Sầm Sâm nhìn thấy dáng vẻ xấu xí khi làm chuyện xấu của mình.


Tiếng rượu vang đỏ đổ lên mặt sàn dường như vang vọng lên.


Chỉ vài giây như thế mà cả hội trường đều rơi vào bầu không khí trầm lặng.


Nhưng Lý Văn Âm cũng chẳng phải dạng ngốc bạch ngọt* khi bị bắt nạt chỉ biết khóc huhu. Ly rượu này của Quý Minh Thư giống như tế người chết vào tiết thanh minh, đổ đi thể diện của cô ta, vừa đổ còn vừa bảo cô ta phải tránh xa chồng mình một chút. Nếu cô ta còn không phản ứng lại thì hôm nay, chưa ra khỏi cánh cửa này, cô ta sẽ bị người ta chụp cho cái mũ "Vô liêm sỉ dụ dỗ chồng người khác".


(*) Ngốc bạch ngọt: "Ngốc bạch ngọt" là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.


Mặt cô ta mấy lần biến sắc, nhưng rất nhanh đã ổn định lại tinh thần, cũng đã nghĩ ra phương án phản công thật mạnh bạo.


—— Lao thẳng đến hất rượu vào Quý Minh Thư.


Cô ta không có gánh nặng tâm lý là sự giáo dục có cho phép hay không, chỉ nghĩ Quý Minh Thư là người khiêu khích trước, cô ta có đáp trả lại thế nào cũng không quá đáng. Hơn nữa Quý Minh Thư điêu ngoa tùy hứng mọi người đều biết, cho dù là nói thế nào, đối với ai, cô ta đều hợp tình hợp lý.


Giống như thời còn đi học, cho dù chân tướng sự việc là thế nào, Quý Minh Thư đều không thể thể chiếm được gì tốt từ tay cô ta.


Nhưng ngay trong lúc cô ta chuẩn bị hắt rượu, Sầm Sâm bỗng nhiên xoay người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Lý Văn Âm.


Lý Văn Âm ngẩn ra, ly rượu trong tay lại không kịp thu hồi.


Sầm Sâm không hề do dự, một tay anh nắm lấy cổ tay tinh tế của Quý Minh Thư, nhẹ nhàng kéo cô ra sau lưng. Một tay khác chuẩn xác giữ chặt cổ tay Lý Văn Âm, siết thật mạnh. Cứ thế chỉ trong một cái chớp mắt, khiến cho ly rượu đổi hướng.


Chất lỏng màu đỏ mận chảy ngược theo cánh tay Lý Văn Âm, chân váy chữ A màu be của cô ta rất nhanh đã dính rượu, dòng rượu kia còn theo cánh tay cô ta chảy vào vạt áo, tí tách nhỏ giọt lên sàn nhà.


Cô ta mím môi, sắc mặt trắng bệch.


Thứ nhất, Sầm Sâm thật sự không hề thương hương tiếc ngọc, không chút nể tình siết chặt cổ tay cô ta, cô ta rất đau.


Thứ hai, cô ta thật sự không thể tin nổi Sầm Sâm lại không niệm tình cũ như vậy, vì một người như Quý Minh Thư mà động tay với mình.


Sầm Sâm đối mắt với Lý Văn Âm, giọng nói lạnh nhạt, ngay cả phép lịch sự cơ bản cũng không còn, chỉ đơn giản là hao hết kiên nhẫn, hạ tối hậu thư cho cô ta: "Lý Văn Âm, một vừa hai phải."


Trong một khoảnh khắc đó, Lý Văn Âm bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông trước mình thật xa lạ, hoàn toàn khác xa với nam sinh tươi sáng ôn hòa của mười năm trước.


Cô ta khẽ lắc đầu, lầm bầm tự nhủ, dường như rất khó chấp nhận hiện thực, "A Sâm, sao anh lại trở thành như vậy."


Thật ra, những người thật sự hiểu Sầm Sâm sẽ biết, trước nay anh vẫn luôn như vậy.


Chỉ là vì Lý Văn Âm cứ mãi nhốt mình trong hồi ức mà cô ta không ngừng tô điểm đẹp đẽ ấy, nhốt mình trong chính ảo tưởng màu hồng của bản thân, không thể kiềm chế.


Cô ta đã đã quên mất, cho dù là nam sinh tươi sáng ôn hòa của mười năm trước kia, sau khi chấp nhận sự theo đuổi của Lý Văn Âm, anh cũng không từng cho cô ta bao nhiêu dịu dàng yêu thương. Ngoại trừ một cái danh người yêu, giữa hai người cũng không tồn tại loại tình cảm gì gọi là mười mấy năm không thể buông được.


Tất cả những niệm tưởng mà cô ta thích đó, có lẽ chưa bao giờ là Sầm Sâm mà là những ngưỡng mộ, ghen ghét từ đám bạn đồng trang lứa sau khi cô ta yêu đương với Sầm Sâm; là những vật chất, ích lợi mà Sầm Sâm mang đến; còn cả việc trở thành tiêu điểm trong một đám người, và cảm giác tồn tại khi là học thần trên đầu mang theo vầng hào quang.


Cả đời này của cô ta, hình như đã không còn được trải qua quãng thời gian phong quang như vậy nữa.


-


Điều phối viên bên bộ phận PR của《Không Độ》thấy tình huống đột bất ngờ của bọn họ bên này, đang định tiến đến hòa giải xử lý, còn gọi mấy nhân viên bảo vệ qua bộ đàm, đề phòng có người cố tình gây rối làm loạn ở hội trường.


Nhưng khi cô ấy vừa định đi thì bỗng nhiên bị một người lại, "Đừng để ý."


Quay đầu nhìn sang, lại là Cốc Khai Dương vừa bắt đầu sự kiện đã xuất quỷ nhập thần.


"Chị Cốc, bên kia......"


Cốc Khai Dương theo lời cô nàng nhìn sang, còn nhìn không chớp mắt, khóe môi cô thoáng cong lên, lại nhấn mạnh nói: "Chị nói rồi, đừng để ý, chị chịu trách nhiệm."


Bé cưng nhà mình nén cục tức này bao nhiêu năm rồi, khó lắm mới chờ được đến ngày Sầm Sâm ra tay, sao có thể dễ dàng cắt ngang như vậy.


Cô bé nhân viên PR đương nhiên không hiểu nổi, nhưng Cốc Khai Dương đã sắp xếp như vậy, cô ấy cũng chỉ có thể giải tán đội bảo vệ, làm như không thấy gì.


Chuyện này xảy ra ngay trước bàn đồ ngọt, đúng lúc Tưởng Thuần cũng ở gần đó.


Bị hấp dẫn bởi hành động phối hợp song kiếm hợp bích của đôi vợ chồng nhà này, cô ấy cứ tròn mắt xem đến quên cả ăn bánh, còn bất giác khua nĩa nhỏ thầm nhẩm trong lòng: Xiên nó đi, xiên tiếp đi! Con bitch Lý thảo mai làm hoàng yến bé nhỏ nhà mình phải chịu bao nhiêu ấm ức mau nghẻo đi, tan thành tro bụi đi!!!!


Khổ nỗi nguyện vọng của tiểu thổ ngỗng đã định là thất bại rồi.


Lý Văn Âm dù cho cái gì cũng không đúng, nhưng cũng từng là bạn gái cũ chính thức của Sầm Sâm. Trước mặt mọi người vung tay đánh đập chửi mắng nhục mạ bạn gái cũ, đây là những chuyện mà ngay cả đàn ông bình thường cũng không làm được, huống chi là Sầm Sâm.


Thật ra việc Sâm Sâm ra tay ngăn cản và cảnh cáo không chút nể tình đã làm Quý Minh Thư thấy rất bất ngờ rồi. Cô còn tưởng Sầm Sâm kéo mình lại là muốn chắn giúp cô ly rượu kia chứ. Một người lý trí như anh, sao có thể......


Cô đứng sau lưng Sầm Sâm, qua một lúc lâu sau mới phản ứng lại —— Điều mà cô đã từng tưởng tượng vô số lần, Sầm Sâm vì bảo vệ cô mà đối lập với Lý Văn Âm, điều đó đã thật sự đã xảy ra rồi.


Cô níu lấy tay áo Sầm Sâm, lén nhìn Lý Văn Âm, không ngờ vừa lúc chạm mặt lại thấy được ánh mắt ghen ghét uất hận hiếm khi không thể che dấu của cô ta.


Ừm, không hiểu sao, thấy rất thoải mái.


Cô cũng quên luôn mọi thứ xung quanh, ngông nghênh mỉm cười nhẹ nhàng với Lý Văn Âm, còn nhún nhún vai, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ "Ngại quá, chồng tui muốn bênh vực người của mình thật đúng là không cản được".


Giây tiếp theo, Sầm Sâm quay đầu lại, cô xoạch một cái thay đổi sắc mặt, giả vờ ngây thơ vô tội, nhút nhát kéo tay áo anh. Ra vẻ lương thiện không muốn so đo với cô ả kia thêm nữa.


Không ngờ Sầm Sâm lại thật sự trúng bài này, anh chủ động nắm tay cô, còn xoa xoa đầu cô ra chiều an ủi.


Đám chị em plastic đang hóng hớt drama cũng không phải ngu ngốc, thị lực lại mạnh đến không muốn cũng không được. Lúc trước bọn họ hóng xem thì đều im như gà, bây giờ cảm giác drama đã đến hồi kết thì từng người lần lượt kéo nhau lên hát đệm, vừa an ủi Quý Minh Thư, còn không quên diss Lý Văn Âm.


"Bạn yêu, cậu đúng là quá tốt bụng đó, cái loại người gì vậy chứ, bắt nạt tới trên đầu cậu rồi, thế mà cậu còn không so đo, mình là mình tức chết rồi đó!"


"Tiểu Thư lúc nào chẳng tốt bụng như thế, chẳng lẽ hôm nay cô mới quen Tiểu Thư hay sao? A đúng rồi, tôi đột nhiên nhớ ra có một người bạn nói, cô ấy sợ nhất là đắc tội với người viết sách, vẽ tranh, làm phim đó! Lỡ mà chọc cho bọn họ không vui, ai mà biết lại bị nói xấu thành cái gì trong thứ gọi là tác phẩm của bọn họ chứ! Dạo này người dùng vỏ bọc nghệ thuật để trút thù hận cá nhân đúng là càng ngày càng nhiều."


"Đúng vậy, theo tôi thì cái loại người này cứ phong sát hết đi!"


"Cả mấy người đạo đức có vấn đề cũng nên bị phong sát đi."


"Tôi thấy đáng sợ nhất không phải là cái dùng vỏ bọc văn nghệ để trút thù riêng, mà là dùng vỏ bọc sáng tác nghệ thuật để ảo tưởng ấy. Đúng là chưa thấy cái loại người gì mà lại đi ảo tưởng chồng nhà người ta sau khi kết hôn còn nhớ mãi không quên, yêu mình sâu đậm."


"Không phải cô gặp rồi đấy sao."


Có mấy cô nàng còn không nhịn được, khanh khách cười ra tiếng.


Cười xong lại có người nói: "Tiểu Thư, sau này chúng ta đừng nên tham gia mấy loại sự kiện thế này làm gì, loại người nào cũng có được thư mời."


"Không có thư mời còn có thể đi ké người có thư mời cơ mà, ai mà cản được."


Mọi người nhìn nhau cười, ăn ý liếc sang Lý Văn Âm, trong mắt gần như đều là vẻ khinh thường.


Quý Minh Thư bình thường được khen như vậy thì không sao, nhưng lúc này có Sầm Sâm đứng cạnh mà được khen như vậy, thật sự là có hơi chột dạ. Hơn nữa ánh mắt mỉa mai của đám chị em này đúng là quá rõ ràng, cô cũng phải ngại quay lại nhìn vẻ mặt Lý Văn Âm.


Nhưng mà...... Thật là dzừa quá đi TvT!


Cô vui đến choáng cả đầu, những lại sợ mình quá đáng sẽ khiến Sầm Sâm thấy phản cảm, rồi thương tiếc cho Lý Văn Âm. Thế nên cô vội nhận vài lời mời hẹn riêng, sau đó liền tỏ vẻ ái ngại nói mình phải đi trước.


Cô vừa nói vừa ra ngoài tìm Cốc Khai Dương và Tưởng Thuần, Cốc Khai Dương chắc là vì sáng nay bán đứng cô nên thấy chột dạ, cả buổi đến cái bóng cũng không thấy. Còn Tưởng Thuần cô chỉ liếc mắt một cái đã tìm ra.


Cô lặng lẽ ra dấu gọi điện nói sau với Tưởng Thuần, sau đó kéo Sầm Sâm đi. Rời khỏi đám chị em plastic xúm xít vây quanh, đi khỏi hội trường sự kiện mù mịt chướng khí này.


-


"Cái đó, anh có cảm thấy em hơi quá đáng với Lý Văn Âm không?"


Vào đông tuyết bay đầy trời, trên đường về đến nhà, Quý Minh Thư không nhịn được hỏi Sầm Sâm một câu như vậy.


"Không đâu."


Sầm Sâm đang xem lịch trình được sắp xếp qua máy tính bảng, trả lời không hề nghĩ ngợi.


Quý Minh Thư thoáng an tâm, trộm ngắm Sầm Sâm vài lần, lại vén tóc mai bên tai, cô ra vẻ bâng quơ lơ đãng, vừa lướt điện thoại vừa hỏi: "Lý Văn Âm nói anh hoàn toàn không còn giống trước kia, nhưng sao em lại cảm thấy anh vẫn như trước đây mà...... Hồi anh yêu đương với Lý Văn Âm, chẳng lẽ dịu dàng hơn sao?"


Một lúc lâu sau không thấy Sầm Sâm trả lời, cô lại lẩm nhẩm nói: "Dù sao đến lúc phim chiếu em cũng biết."


Sầm Sâm đóng lại máy tính bảng, hờ hững nói, "Ai biết phim có thuận lợi ra rạp không."


......?


Quý Minh Thư còn định hỏi vài câu, nhưng nghĩ thoáng qua một chút, lại thoải mái bỏ qua.


Thị trường phim ảnh bây giờ đúng là không ổn định, từ lúc công bố đến lúc công chiếu chính thức, quá trình trong đó quá phức tạp, thời gian chờ đợi rất dài. Cũng có khi vì vấn đề tài chính, vấn đề diễn viên vân vân mây mây mà giữa đường nghẻo sớm thì nhiều không kể hết. Chuyện còn chưa thành, có thể thuận lợi chiếu ra hay không thì đúng thật là không biết chắc được, cô cũng không muốn tự khiến bản thân khó chịu sớm thế.


-


Chiếc Bentley đi thẳng một đường về khu Minh Thủy, lúc sắp đến ngã ba ở ngoại ô thành phố, Sầm Sâm nhìn về siêu thị đồ tươi cách đó không xa, đột nhiên hỏi một câu, "Minh Thư, hôm nay có muốn ăn sườn kho tàu không?"


"......"


Bây giờ chỉ cần nghe chữ "sườn" là Quý Minh Thư sẽ theo phản xạ có điều kiện mà mặt đỏ tim đập. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ đến khi đèn xanh đèn đỏ sắp đổi màu mới ấp úng đáp, "Cũng... Cũng được, lâu rồi không ăn."


Tài xế hiểu ý, chuyển hướng lái về phía siêu thị.


Quý Minh Thư trả lời xong, còn như thiếu nữ mười mấy tuổi ngây thơ trong sáng, rặng hồng trên gương mặt lan xuống tận cổ, tim đập cũng đập rất rất nhanh, cuối cùng đành phải kéo cửa sổ xuống một chút cho thông thoáng.


Ngày đông ở Đế Đô, tuyết rơi xuống lúc nào cũng dày mà lạnh thấu xương.


Gió lạnh cuốn theo bông tuyết len lỏi qua khe cửa sổ, đậu lên mái tóc Quý Minh Thư, Sầm Sâm bỗng nhiên cúi người sát lại, giúp cô phủi bông tuyết xuống, lại ghé vào sau tai cô, giọng khàn khàn nói: "Về nhà anh làm cho em."


________


Editor: Từ bao giờ "sườn kho tàu" đã thành một loại ám hiệu rồi :))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK