Có vài chuyện cứ tưởng chỉ là chuyện cỏn con không cần nghĩ, nhưng anh lại để ý hơn anh tưởng nhiều.
“Là của em, cái đó là của em đấy!” Ngay sau đó cô cũng phản ứng lại, giọng nói hân hoan: “Có phải anh nhận ra rồi không? Chắc chắn là anh nhận ra rồi!”
Quý Minh Thư chỉ liếc mắt một rồi gọi ngay cho tài xế lái xe: “Xin chào, xin hỏi anh đến sân bay chưa ạ?”
Sầm Sâm ngầm thừa nhận.
Sầm Sâm ngầm thừa nhận.
Quả thật anh rất quen với phong cách của Quý Minh Thư, cho dù chù đề thay đổi thế nào thì thiết kế của cô anh chỉ cần liếc một cái là đều nhận ra.
—— Tinh Thành Capital, không hề liên quan gì đến Kinh Kiến, nhưng hình như dây là công ty do Sầm Sâm và Giang Triệt hùn vốn mở ra.
Trên người Quý Minh Thư có mùi nước hoa rất nhạt, chắc vì cô dùng trước khi đi nên lúc này chỉ còn hương cuối mùi cam quýt.
Trùng hợp thế nào, chiếc kẹp cà vạt này đúng là chiếc cô định mua cho anh năm ngoái khi đi xem trình diễn thời trang ở Paris, sau đó vì giận lời Sầm Sâm nói nên thôi không mua nữa.
Lúc này nghe nói thiết kế của mình không chỉ trúng tuyển mà còn được nhiều phiếu bầu nhất, Quý Minh Thư vui vẻ đến mức có thể cất cánh bay tại chỗ luôn, chẳng thèm để ý đây là trung tâm thương mại người qua kẻ lại, cũng chẳng quan tâm bên cạnh có đồ hai lúa lâu lâu lại đòi nắm tóc battle với mình, cô liên tục nói lời đường mật với Sầm Sâm.
Hành lý lớn của cô như mọi lần đã được vận chuyển đường hàng không về, giờ cô cứ ung dung một tay xỏ túi áo lụa, đeo kính râm đen, một tay kéo vali nhỏ nhẹ nhàng, trông rất có phong thái ngôi sao màn bạc.
Cô chỉ thích xem chứ không thích đăng bài lên Weibo, bài đăng trên cùng vẫn là bài battle trực tiếp với Lý Văn Âm kia.
Tưởng Thuần ăn nửa miếng bánh ruốc, ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ cạn lời.
Hình tượng quý cô nay còn đâu, giữa chốn đông người mà hôn chồng chụt chụt ra tiếng như thế, còn không thấy ngượng?
Hình tượng quý cô nay còn đâu, giữa chốn đông người mà hôn chồng chụt chụt ra tiếng như thế, còn không thấy ngượng?
Khoảng cách hai người bỗng chốc được kéo gần.
Nhưng Sầm Sâm lại thích thế, vừa đọc hai câu Quý Minh Thư thêm vào trong sổ, vừa nghe lời đường mật ở đầu bên kia, khóe môi hơi cong lên, cũng không ngắt lời cô.
Theo bản năng cô viết ra một loạt lí do từ chối uyển chuyển, nhưng tầm mắt dừng ở hai vế “Tu bổ giữ gìn nhà ở cũ ” và “phim tài liệu công ích”, không hiểu sao lại hơi do dự.
Ôm suy nghĩ này, Quý Minh Thư kết bạn với nhà sản xuấ, tranh thủ lúc chờ máy bay nói chuyện vài câu.
Chờ cho Quý Minh Thư nói xong, anh mới nói: “Em ở trung tâm thương mại nào? Anh đi đón em.”
Vừa ra đến cửa, anh đóng sổ lại, tiện tay ném vào ngăn tủ đầu giường.
Thật ra lúc viết xong kế hoạch hẹn hò, anh cũng cảm thấy mình ấu trĩ không tưởng, chỉ dăm ba câu như vậy, có gì đáng mà trân trọng.
Quý Minh Thư báo địa chỉ, anh đáp “ừ”, bảo cô uống ly cà phê chờ một lát.
Nội bộ Bác Thụy nhiều mẫu thuẫn, hồi vốn thất bại, kết cục không mấy lạc quan, khả năng cao sẽ bị thâu tóm.
Cô không biết nhiều về Bác Thụy và cũng không quan tâm, chú ý đến tin này chỉ đơn giản là vì nó nhắc đến “Hải Xuyên Capital”.
Nhưng không ngờ cô không khống chế được lực, cứ thế đụng vào môi anh.
Vừa ra đến cửa, anh đóng sổ lại, tiện tay ném vào ngăn tủ đầu giường.
Nói xong, anh còn biến ra một bó hoa hồng như làm ảo thuật.
Sầm Sâm một tay giữ tay lái, một tay nắm cổ tay nhỏ trắng nõn của cô, trầm ngâm giây lát rồi nghiêm túc nói: “Nghe nói cái này gọi là bất ngờ.”
Thật ra lúc viết xong kế hoạch hẹn hò, anh cũng cảm thấy mình ấu trĩ không tưởng, chỉ dăm ba câu như vậy, có gì đáng mà trân trọng.
Không hiểu sao cô lại có linh cảm chuyện này có liên quan đến việc Sầm Dương nẫng tay trên mối đầu tư của Sầm Sâm trước đó, thế là kiễn nhẫn đọc kĩ lại tin này một lần nữa.
Nhưng anh cũng không phủ nhận, thật ra anh cũng tốn rất nhiều thời gian để cân nhắc nghiền ngẫm dăm ba câu đó.
Thiết kể decor có lẽ không hợp với sinh hoạt hàng ngày? Không lo, mục tiêu cuối cùng của việc cải tạo của chúng tôi là kết hợp phong cách Thượng Hải của thế kỷ trước với thiết kế hiện đại, để giữ gìn lối kiến trúc, trưng bày chứ không cho người ở.
Lúc này nghe nói thiết kế của mình không chỉ trúng tuyển mà còn được nhiều phiếu bầu nhất, Quý Minh Thư vui vẻ đến mức có thể cất cánh bay tại chỗ luôn, chẳng thèm để ý đây là trung tâm thương mại người qua kẻ lại, cũng chẳng quan tâm bên cạnh có đồ hai lúa lâu lâu lại đòi nắm tóc battle với mình, cô liên tục nói lời đường mật với Sầm Sâm.
Ví dụ, anh đã suy nghĩ rất lâu, tại sao có đôi khi hai người nói chuyện phiếm, nói được mấy câu là Quý Minh Thư lại không muốn tiếp nữa; tại sao khi ăn cơm Pháp với mình Quý Minh Thư lại có vẻ miễn cưỡng, còn ăn cùng Sầm Dương thoải mái như thế.
Quý Minh Thư ngoái nhìn ra sau, đúng là cửa số 2 của sân khởi hành quốc tế: “À, cứ đỗ ở đó đi ạ, tôi ra ngay đây.”
–
Có vài chuyện cứ tưởng chỉ là chuyện cỏn con không cần nghĩ, nhưng anh lại để ý hơn anh tưởng nhiều.
Chờ cho Quý Minh Thư nói xong, anh mới nói: “Em ở trung tâm thương mại nào? Anh đi đón em.”
Sầm Sâm:【Thích.】
–
Lúc này cô mở Weibo lên cũng là xem tin tức, trả lời tin nhắn như thường lệ, nhưng lúc nhấn vào xem tin nhắn chờ của người chưa theo dõi, chợt cô thấy trong đó có một tin đến từ một tài khoản V official*, thu hút sự chú ý của cô.
Tìm mãi mà không thấy, cô đang chuẩn bị từ bỏ thì lúc lật trang lại thấy tin đầu tiên là “Bác Thụy thất bại trong việc hồi lại cổ phiếu loại A, và việc kinh doanh phát triển năng lượng mới gặp nhiều trở ngại”, cô dừng lại.
Giây phút mừng vui ngăn ngủi trôi qua, Quý Minh Thư lại bắt đầu lo lắng không đâu, nhìn thấy Sầm Sâm là liên tục hỏi về chi tiết tác phẩm được nhiều phiếu bầu nhất, để tránh việc mình lại tưởng bở nhầm sang thiết kế của người khác, mãi cho đến khi người phụ trách dự án Quân Dật Nhã Tập liên lạc với mình, cô mới tin thật.
Lên máy bay, cô chỉnh ghế dựa, đắp chăn lên rồi nhàn nhã cầm báo lên đọc ra vẻ người làm ăn.
Lúc về quá cảnh ở sân bay Narita, cô còn vào cửa hàng miễn thuế chọn cho Sầm Sâm một chiếc kẹp cà vạt.
Cài dây an toàn xong, anh không ngồi thẳng lại ngay, một tay chống bên ghế cô, tầm mắt dừng lại trên cánh môi tô son của cô, hầu kết khẽ động, bất giác lại gần hơn.
Mặc dù tác phẩm đã trúng tuyển, nhưng không có nghĩa là Quý Minh Thư được thảnh thơi.
Báo cô xem hầu như đều là báo kinh tế tài chính, đọc lướt tìm những tin tức liên quan đến Kinh Kiến và Hoa Điện.
“Là của em, cái đó là của em đấy!” Ngay sau đó cô cũng phản ứng lại, giọng nói hân hoan: “Có phải anh nhận ra rồi không? Chắc chắn là anh nhận ra rồi!”
Quý Minh Thư ngây ra mất hai giây, hỏi lại: “Chủ đề tinh cầu B612?”
Sau khi ký hợp đồng xong, cô phải chỉnh sửa lại bản vẽ thiết kế theo tình hình thực tế của khách sạn, luôn phải theo dõi tiến độ hoàn thiện nội thất theo yêu cầu, thế mà cũng bận tối mắt tối mũi.
(*) Tài khoản chính thức đã được chứng thực thân phận.
Ví dụ, anh đã suy nghĩ rất lâu, tại sao có đôi khi hai người nói chuyện phiếm, nói được mấy câu là Quý Minh Thư lại không muốn tiếp nữa; tại sao khi ăn cơm Pháp với mình Quý Minh Thư lại có vẻ miễn cưỡng, còn ăn cùng Sầm Dương thoải mái như thế.
Đặc biệt là liên quan đến đồ làm thủ công và chất liệu đặc biệt, nếu thật sự muốn đưa bản thiết kế vào thực tế thì còn phải bay khắp thế giới.
Tóm lại đây là một dự án thiết kế công ích, không phải băn khoăn gì cả.
Nhìn thấy biển số xe quen thuộc bật đèn dừng khẩn cấp đỗ bên đường, đáy lòng Quý Minh Thư hiện lên một cảm giác kì lạ, nhưng chưa kịp nghĩ thì tay cô đã nhanh hơn não, kéo cửa xe ra ngồi vào ghế sau.
Mỗi ngày lặng lẽ trôi qua trong yên ả và bận bịu, vậy mà Đế Đô đã qua xuân vào hạ.
Nhưng anh cũng không phủ nhận, thật ra anh cũng tốn rất nhiều thời gian để cân nhắc nghiền ngẫm dăm ba câu đó.
Tháng sáu, Quý Minh Thư đi Osaka thăm hỏi một bậc thầy khắc gỗ thủ công, tiện đường bay đến Tokyo ủng hộ cho triển lãm tranh của một cô bạn “hơi thân” trong vòng xã giao.
Xuống máy bay, Quý Minh Thư tắt chế độ máy bay, nhận được ngay tin nhắn Sầm Sâm cho ý kiến về chương trình phim tài liệu kia.
Hỏi trước đã vậy.
Lúc về quá cảnh ở sân bay Narita, cô còn vào cửa hàng miễn thuế chọn cho Sầm Sâm một chiếc kẹp cà vạt.
Gần nửa phút sau anh ta mới nói tiếp: “Phu nhân, xe đỗ ngoài cửa số 2 của sân khởi hành quốc tế, xin hỏi cô ra từ cửa nào ạ?”
Trùng hợp thế nào, chiếc kẹp cà vạt này đúng là chiếc cô định mua cho anh năm ngoái khi đi xem trình diễn thời trang ở Paris, sau đó vì giận lời Sầm Sâm nói nên thôi không mua nữa.
Cô chụp ảnh gửi cho Sầm Sâm, hỏi:【Thích không?】
Mỗi ngày lặng lẽ trôi qua trong yên ả và bận bịu, vậy mà Đế Đô đã qua xuân vào hạ.
Sầm Sâm:【Thích.】
Ngoài ra trong bài báo có đề cập, công ty đầu tư Tinh Thành Capital có ý muốn thu mua Bác Thụy với giá thấp.
Quý Minh Thư quẹt thẻ cười tủm tỉm, dù sao phụ kiện người ta cũng không để ý lỗi thời hay không, mà cái người cổ lỗ sĩ toàn thân tràn ngập cảm giác retro kia cũng chẳng biết cái gì là lỗi thời cái gì không đâu.
Lại là chương trình cải tạo?
Quả thật anh rất quen với phong cách của Quý Minh Thư, cho dù chù đề thay đổi thế nào thì thiết kế của cô anh chỉ cần liếc một cái là đều nhận ra.
Tiêu tiền xong vẫn chưa đến giờ bay, Quý Minh Thư ngồi trong phòng nghỉ tao nhã vắt chân, lướt Weibo một lúc.
Cô chỉ thích xem chứ không thích đăng bài lên Weibo, bài đăng trên cùng vẫn là bài battle trực tiếp với Lý Văn Âm kia.
Cô chụp ảnh gửi cho Sầm Sâm, hỏi:【Thích không?】
Các bình luận lên top bên dưới đã thay đổi, bây giờ hầu như đều là: “Ngồi chờ phu nhân chủ tịch hành nghề”, “Cho tôi một tấm chụp chính diện chủ tịch tôi có thể photoshop ra 1g đường”, “Chị ngầu lòi hoàn hảo quá vậy”.
【Xin chào cô Quý, tôi là tổng sản xuất của chuyên mục《Cảnh xưa》, năm nay chuyên mục của chúng tôi có kế hoạch quay một bộ phim tài liệu công ích về việc tu bổ giữ gìn một căn nhà ở cũ thuộc sở hữu nhà nước, bản thân tôi rất thích phương án cải tạo của cô trong chương trình《Nhà thiết kế》, cho nên hy vọng có thể mời cô tham gia thiết kế, mong sớm có được câu trả lời.】
Quý Minh Thư bất ngờ chạm phải cặp mắt quen thuộc kia qua gương chiếu hậu, tim đập lỡ một nhịp.
Thật ra độ nóng của chuyện này đã giảm, tốc độ lượt theo dõi tăng của cô cũng giảm nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người xem《Nhà thiết kế》bản đăng lại mà tìm đến theo dõi cô, gửi tin nhắn thể hiện sự yêu quý và cổ vũ cô.
Cô rảnh rỗi ngồi lướt xem, cũng có lúc chân thành đáp lại.
Các bình luận lên top bên dưới đã thay đổi, bây giờ hầu như đều là: “Ngồi chờ phu nhân chủ tịch hành nghề”, “Cho tôi một tấm chụp chính diện chủ tịch tôi có thể photoshop ra 1g đường”, “Chị ngầu lòi hoàn hảo quá vậy”.
Lúc này cô mở Weibo lên cũng là xem tin tức, trả lời tin nhắn như thường lệ, nhưng lúc nhấn vào xem tin nhắn chờ của người chưa theo dõi, chợt cô thấy trong đó có một tin đến từ một tài khoản V official*, thu hút sự chú ý của cô.
Cô gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện cho Sầm Sâm, muốn cho ít ý kiến Sầm Sâm tham khảo. Chỉ là chưa đợi Sầm Sâm trả lời thì đã đến giờ làm thủ tục lên máy bay.
(*) Tài khoản chính thức đã được chứng thực thân phận.
Sau khi ký hợp đồng xong, cô phải chỉnh sửa lại bản vẽ thiết kế theo tình hình thực tế của khách sạn, luôn phải theo dõi tiến độ hoàn thiện nội thất theo yêu cầu, thế mà cũng bận tối mắt tối mũi.
Lúc chưa nhấn vào, Quý Minh Thư vô thức cho rằng có người tìm cô để làm quảng cáo. Nhưng mở xem cô mới phát hiện đây là một lời mời ghi hình chương trình phim phóng sự tiết.
【Xin chào cô Quý, tôi là tổng sản xuất của chuyên mục《Cảnh xưa》, năm nay chuyên mục của chúng tôi có kế hoạch quay một bộ phim tài liệu công ích về việc tu bổ giữ gìn một căn nhà ở cũ thuộc sở hữu nhà nước, bản thân tôi rất thích phương án cải tạo của cô trong chương trình《Nhà thiết kế》, cho nên hy vọng có thể mời cô tham gia thiết kế, mong sớm có được câu trả lời.】
Quý Minh Thư giật mình.
Lại là chương trình cải tạo?
Tháng sáu, Quý Minh Thư đi Osaka thăm hỏi một bậc thầy khắc gỗ thủ công, tiện đường bay đến Tokyo ủng hộ cho triển lãm tranh của một cô bạn “hơi thân” trong vòng xã giao.
Thật sự là cô hơi sợ.
Theo bản năng cô viết ra một loạt lí do từ chối uyển chuyển, nhưng tầm mắt dừng ở hai vế “Tu bổ giữ gìn nhà ở cũ ” và “phim tài liệu công ích”, không hiểu sao lại hơi do dự.
Mặc dù tác phẩm đã trúng tuyển, nhưng không có nghĩa là Quý Minh Thư được thảnh thơi.
Hỏi trước đã vậy.
Quý Minh Thư ngẩn người, chợt như hiểu ra điều gì.
Hỏi một chút cũng không hại gì.
Ôm suy nghĩ này, Quý Minh Thư kết bạn với nhà sản xuấ, tranh thủ lúc chờ máy bay nói chuyện vài câu.
Nhà sản xuất cũng rất thành thật, một giây đã hiểu được những nỗi băn khoăn của Quý Minh Thư.
Lên hot search? Không có chuyện đó, chủ đề phim tài liệu của chúng tôi không gây chú ý, sẽ không mời minh tinh, có lẽ cũng không có mấy người xem.
–
Thiết kể decor có lẽ không hợp với sinh hoạt hàng ngày? Không lo, mục tiêu cuối cùng của việc cải tạo của chúng tôi là kết hợp phong cách Thượng Hải của thế kỷ trước với thiết kế hiện đại, để giữ gìn lối kiến trúc, trưng bày chứ không cho người ở.
Lên hot search? Không có chuyện đó, chủ đề phim tài liệu của chúng tôi không gây chú ý, sẽ không mời minh tinh, có lẽ cũng không có mấy người xem.
Tóm lại đây là một dự án thiết kế công ích, không phải băn khoăn gì cả.
Quý Minh Thư cũng là người tai mềm, vừa nghe vậy lại cảm thấy có thể thử xem sao?
Thật sự là cô hơi sợ.
Cô gửi ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện cho Sầm Sâm, muốn cho ít ý kiến Sầm Sâm tham khảo. Chỉ là chưa đợi Sầm Sâm trả lời thì đã đến giờ làm thủ tục lên máy bay.
Nhưng bên ngoài có nhiều người thế kia.
Những từ thuật ngữ tài chính thì Quý Minh Thư cái hiểu cái không, sau khi xem xong cô tự tổng kết lại, đại loại là:
–
Đặc biệt là liên quan đến đồ làm thủ công và chất liệu đặc biệt, nếu thật sự muốn đưa bản thiết kế vào thực tế thì còn phải bay khắp thế giới.
Bay từ Tokyo về Đế Đô cùng lắm chỉ mất 2-3 tiếng, Quý Minh Thư rất là cần cù tiết kiệm, chọn khoang thương gia.
Sầm Sâm vẫn giữ khoảng cách ngắn mấy centimet, chẳng mảy may động đậy, chợt cười khẽ: “Không ngờ em lại nhớ anh đến vậy.”
Lên máy bay, cô chỉnh ghế dựa, đắp chăn lên rồi nhàn nhã cầm báo lên đọc ra vẻ người làm ăn.
Báo cô xem hầu như đều là báo kinh tế tài chính, đọc lướt tìm những tin tức liên quan đến Kinh Kiến và Hoa Điện.
Tìm mãi mà không thấy, cô đang chuẩn bị từ bỏ thì lúc lật trang lại thấy tin đầu tiên là “Bác Thụy thất bại trong việc hồi lại cổ phiếu loại A, và việc kinh doanh phát triển năng lượng mới gặp nhiều trở ngại”, cô dừng lại.
Giây phút mừng vui ngăn ngủi trôi qua, Quý Minh Thư lại bắt đầu lo lắng không đâu, nhìn thấy Sầm Sâm là liên tục hỏi về chi tiết tác phẩm được nhiều phiếu bầu nhất, để tránh việc mình lại tưởng bở nhầm sang thiết kế của người khác, mãi cho đến khi người phụ trách dự án Quân Dật Nhã Tập liên lạc với mình, cô mới tin thật.
Cô không biết nhiều về Bác Thụy và cũng không quan tâm, chú ý đến tin này chỉ đơn giản là vì nó nhắc đến “Hải Xuyên Capital”.
Nếu cô nhớ không nhầm thì Sầm Dương chính người phụ trách khu vực Đại Trung Hoa của Hải Xuyên Capital.
Không hiểu sao cô lại có linh cảm chuyện này có liên quan đến việc Sầm Dương nẫng tay trên mối đầu tư của Sầm Sâm trước đó, thế là kiễn nhẫn đọc kĩ lại tin này một lần nữa.
Bay từ Tokyo về Đế Đô cùng lắm chỉ mất 2-3 tiếng, Quý Minh Thư rất là cần cù tiết kiệm, chọn khoang thương gia.
Những từ thuật ngữ tài chính thì Quý Minh Thư cái hiểu cái không, sau khi xem xong cô tự tổng kết lại, đại loại là:
Nội bộ Bác Thụy nhiều mẫu thuẫn, hồi vốn thất bại, kết cục không mấy lạc quan, khả năng cao sẽ bị thâu tóm.
Là chủ sở hữu của Bác Thụy, Hải Xuyên Capital Với đã mắc nhiều sai lầm trong việc ra quyết định dẫn đến thua lỗ nặng nề, người phụ trách khu vực Đại Trung Hoa mới đây đã nhận lỗi từ chức.
Ngồi xuống rồi cuối cùng cô mới nghĩ ra lạ chỗ nào.
Ngoài ra trong bài báo có đề cập, công ty đầu tư Tinh Thành Capital có ý muốn thu mua Bác Thụy với giá thấp.
Nhà sản xuất cũng rất thành thật, một giây đã hiểu được những nỗi băn khoăn của Quý Minh Thư.
Quý Minh Thư quẹt thẻ cười tủm tỉm, dù sao phụ kiện người ta cũng không để ý lỗi thời hay không, mà cái người cổ lỗ sĩ toàn thân tràn ngập cảm giác retro kia cũng chẳng biết cái gì là lỗi thời cái gì không đâu.
Chỉ là trong lòng nhớ đến bài báo đọc được trên máy bay, có hơi thất thần, bước chân cũng nhanh hơn.
—— Tinh Thành Capital, không hề liên quan gì đến Kinh Kiến, nhưng hình như dây là công ty do Sầm Sâm và Giang Triệt hùn vốn mở ra.
Một giây, hai giây, ba giây, cuối cùng cô cũng cảm nhận được hơi thở ấm áp của Sầm Sâm, không nhịn được hơi nghiêng về phía trước, muốn kéo gần khoảng cách hơn một chút.
Quý Minh Thư ngẩn người, chợt như hiểu ra điều gì.
–
Xuống máy bay, Quý Minh Thư tắt chế độ máy bay, nhận được ngay tin nhắn Sầm Sâm cho ý kiến về chương trình phim tài liệu kia.
Y như viết văn nghị luận, đầu tiên anh đưa ra luận điểm: Có thể tham gia. Sau đó đưa ra nhiều luận cứ từ các khía cạnh khác nhau của ưu và nhược điểm để trình bày và chứng minh.
Quý Minh Thư chỉ liếc mắt một rồi gọi ngay cho tài xế lái xe: “Xin chào, xin hỏi anh đến sân bay chưa ạ?”
Nếu cô nhớ không nhầm thì Sầm Dương chính người phụ trách khu vực Đại Trung Hoa của Hải Xuyên Capital.
Không hiểu sao giọng tài xế trả lời hơi ậm ờ: “À! Đến… Đến rồi! Xin phu nhân chờ một lát.”
Gần nửa phút sau anh ta mới nói tiếp: “Phu nhân, xe đỗ ngoài cửa số 2 của sân khởi hành quốc tế, xin hỏi cô ra từ cửa nào ạ?”
Tưởng Thuần ăn nửa miếng bánh ruốc, ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ cạn lời.
Quý Minh Thư ngoái nhìn ra sau, đúng là cửa số 2 của sân khởi hành quốc tế: “À, cứ đỗ ở đó đi ạ, tôi ra ngay đây.”
Là chủ sở hữu của Bác Thụy, Hải Xuyên Capital Với đã mắc nhiều sai lầm trong việc ra quyết định dẫn đến thua lỗ nặng nề, người phụ trách khu vực Đại Trung Hoa mới đây đã nhận lỗi từ chức.
Cô rảnh rỗi ngồi lướt xem, cũng có lúc chân thành đáp lại.
Hành lý lớn của cô như mọi lần đã được vận chuyển đường hàng không về, giờ cô cứ ung dung một tay xỏ túi áo lụa, đeo kính râm đen, một tay kéo vali nhỏ nhẹ nhàng, trông rất có phong thái ngôi sao màn bạc.
Chỉ là trong lòng nhớ đến bài báo đọc được trên máy bay, có hơi thất thần, bước chân cũng nhanh hơn.
Nhìn thấy biển số xe quen thuộc bật đèn dừng khẩn cấp đỗ bên đường, đáy lòng Quý Minh Thư hiện lên một cảm giác kì lạ, nhưng chưa kịp nghĩ thì tay cô đã nhanh hơn não, kéo cửa xe ra ngồi vào ghế sau.
Ngồi xuống rồi cuối cùng cô mới nghĩ ra lạ chỗ nào.
Lúc chưa nhấn vào, Quý Minh Thư vô thức cho rằng có người tìm cô để làm quảng cáo. Nhưng mở xem cô mới phát hiện đây là một lời mời ghi hình chương trình phim phóng sự tiết.
Sầm Sâm vẫn tỏ ra bình tĩnh, dường như không có phản ứng đặc biệt gì với nụ hôn của cô, chỉ nói không thể đỗ lâu bên đường, sau đó lại cúi người cài dây an toàn cho cô.
Sao tài xế này lại không xách hành lí cho cô? Sao tài xế này không mở cửa xe cho cô? Anh ta có muốn làm việc nữa không đây? Anh ta ——
Quý Minh Thư bất ngờ chạm phải cặp mắt quen thuộc kia qua gương chiếu hậu, tim đập lỡ một nhịp.
Tiêu tiền xong vẫn chưa đến giờ bay, Quý Minh Thư ngồi trong phòng nghỉ tao nhã vắt chân, lướt Weibo một lúc.
Sau đó cô ló đầu lên, làm nũng đánh hai cái lên tay “tài xế”, rồi bóp hờ cổ anh: “Sao anh lại tới đây, không phải anh bảo hôm nay đi công tác à?”
Quý Minh Thư vốn đang cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng nhìn thấy hoa, dù gồng thế nào thì cũng không kìm được nữa, vội vàng mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái, sau đó ôm bó hoa hồng hít hà, rồi cô xáp lại hôn lên má Sầm Sâm một cái: “Biểu hiện không tồi!”
Sầm Sâm một tay giữ tay lái, một tay nắm cổ tay nhỏ trắng nõn của cô, trầm ngâm giây lát rồi nghiêm túc nói: “Nghe nói cái này gọi là bất ngờ.”
Nói xong, anh còn biến ra một bó hoa hồng như làm ảo thuật.
Quý Minh Thư vốn đang cố tỏ ra lạnh lùng, nhưng nhìn thấy hoa, dù gồng thế nào thì cũng không kìm được nữa, vội vàng mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái, sau đó ôm bó hoa hồng hít hà, rồi cô xáp lại hôn lên má Sầm Sâm một cái: “Biểu hiện không tồi!”
Sầm Sâm vẫn tỏ ra bình tĩnh, dường như không có phản ứng đặc biệt gì với nụ hôn của cô, chỉ nói không thể đỗ lâu bên đường, sau đó lại cúi người cài dây an toàn cho cô.
Khoảng cách hai người bỗng chốc được kéo gần.
Trên người Quý Minh Thư có mùi nước hoa rất nhạt, chắc vì cô dùng trước khi đi nên lúc này chỉ còn hương cuối mùi cam quýt.
Chỉ một tuần ngắn ngủi không gặp mà Sầm Sâm chợt phát hiện, anh nhớ chim hoàng yến nhỏ mới ra khỏi lồng một tuần này nhiều hơn mình tưởng tượng. Dù ngày nào cũng gọi video trò chuyện, nhưng cảm giác khác hoàn toàn với khi có người thật nằm kề bên.
Cài dây an toàn xong, anh không ngồi thẳng lại ngay, một tay chống bên ghế cô, tầm mắt dừng lại trên cánh môi tô son của cô, hầu kết khẽ động, bất giác lại gần hơn.
Muốn, muốn hôn môi hả?
Nhưng bên ngoài có nhiều người thế kia.
Mấy ngày không gặp, Quý Minh Thư có hơi ngượng ngùng, vành tai ửng hồng, hàng mi run run, sau đó chậm rãi khép lại.
Bầu không khí nháy mắt trở nên tĩnh lặng.
Một giây, hai giây, ba giây, cuối cùng cô cũng cảm nhận được hơi thở ấm áp của Sầm Sâm, không nhịn được hơi nghiêng về phía trước, muốn kéo gần khoảng cách hơn một chút.
Nhưng không ngờ cô không khống chế được lực, cứ thế đụng vào môi anh.
Quý Minh Thư giật mình.
Bầu không khí nháy mắt trở nên tĩnh lặng.
Sầm Sâm vẫn giữ khoảng cách ngắn mấy centimet, chẳng mảy may động đậy, chợt cười khẽ: “Không ngờ em lại nhớ anh đến vậy.”