Tóm lại chính là như vậy.
Hai tai Thịnh Li nóng lên, nhịp tim đập hối hả, cô thừ người mất hai giây, đến khi hoàn hồn trở lại cậu đã bỏ đi mất.
Thịnh Li: “…?”
Cô giương mắt dõi theo bóng lưng cậu, chìm vào mê mang và rối rắm. Cho nên, tóm lại là cô nên cố gắng để không NG, hay chơi lớn NG hẳn bốn lần, vừa hay cho cậu một bậc thang bước xuống, để tối nay cậu đến tìm cô trao đổi ám hiệu?
Đề bài này khó ghê, còn hóc búa hơn cả toán cao cấp!
Lúc này, Trần Uyên xướng to: “Từ Viện, Chu Lạc qua đây diễn thử nào.”
Thịnh Li hít sâu một hơi ổn định lại nhịp tim, đi qua nghe giảng giải. Cô đã từng hợp tác với Cảnh Di Minh, cộng thêm mối quan hệ với Dung Hoa, hai người trước nay luôn thân thuộc, nhưng chưa bao giờ đóng vai người yêu, cũng chưa từng quay cảnh hôn. Mặc dù đã theo nghiệp diễn nhiều năm, song mỗi lần diễn cảnh hôn Thịnh Li luôn rất căng thẳng, đương nhiên hy vọng càng ít NG càng tốt, dù sao NG cũng khó coi, cũng là biểu hiện của sự thiếu chuyên nghiệp. Cảnh hôn lần trước cùng Dư Trì NG hơn mười lần đã là thất bại lớn nhất trong sự nghiệp diễn xuất của cô rồi.
Nội dung của phân đoạn này xoay quanh việc Từ Viện quyết định trả thù Chu Lạc, sau đó để mặc Chu Lạc tiếp cận cô, thậm chí cố tình quyến rũ anh ta.
Trên hành lang ánh sáng nhập nhoạng, Chu Lạc đứng bên ngoài liên tục gõ cửa, chẳng bao lâu sau, người bên trong ra mở cửa. Từ Viện đứng sau cánh cửa lạnh lùng nhìn anh, khi Chu Lạc cho rằng Từ Viện vẫn muốn đuổi anh đi, cô lại quay người đi vào, “Vào đi.”
Căn phòng rất nhỏ, ánh đèn lờ mờ, Từ Viện nhàn nhã vắt chéo chân ngồi ở đầu giường hút thuốc. Cô vẫn luôn trang điểm tỉ mỉ, cơ thể luôn thoảng hương nước hoa, trông đậm vẻ khêu gợi. Chu Lạc đứng trước cửa nhìn cô, nghĩ đến những lời dị nghị gièm pha mà người đời bàn tán sau lưng Từ Viện, bỗng chốc cảm thấy khó thở.
Từ Viện rít một hơi thuốc rồi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Lần trước anh nói muốn bù đắp cho tôi. Được, tôi cho anh cơ hội, anh định bù đắp thế nào?”
Chu Lạc nhìn cô: “Em bảo tôi làm gì cũng được.”
Từ Viện cười khẩy: “Được, vậy anh đi tù đi.”
Chu Lạc cứng họng.
“Không muốn đi?” Từ Viện đứng dậy đi về phía anh, “Cũng phải thôi, thật ra anh chỉ lừa tôi ra ngoại ô chứ chẳng làm gì hơn, chỉ bàng quan giương mắt nhìn tôi bị bọn buôn người kéo đi, anh thì có tội tình gì chứ?”
Chu Lạc siết bờ vai cô, giọng run rẩy khản đặc: “Từ Viện em đừng nói nữa, anh biết mình tội đáng muôn chết, suốt mấy năm qua anh vẫn luôn tìm em, tìm em khắp nơi chưa từng từ bỏ.” Anh ta kích động nhìn cô, “Chúng ta kết hôn đi, quãng đời còn lại anh sẽ đối xử tốt với em.”
Từ Viện liếc nhìn anh ta, bỗng dưng cô bật cười, gật đầu đáp ứng: “Được thôi.”
Chu Lạc sửng sốt, không dám tin vậy mà cô lại đồng ý.
Từ Viện nhìn anh: “Năm ấy tôi thích anh lắm, anh biết không?”
“Anh biết.” Giọng Chu Lạc khàn đi, cúi đầu siết lấy cô.
Hai người yên lặng ôm nhau một lúc, Từ Viện ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt cô diễm lệ, Chu Lạc nhìn cô không rời, chầm chậm cúi đầu xuống. Khi đôi môi hai người chỉ còn cách nhau vài cm, Từ Viện bỗng giáng một câu: “Chu Lạc, tôi bị bệnh AIDS.”
Sắc mặt Chu Lạc tái mét.
“Lừa anh thôi, dọa anh đấy.” Từ Viện cười phá lên nhả khói vào mặt anh, cô dí điếu thuốc lên tấm cửa để lại một vệt đen, hai tay choàng qua cần cổ cứng ngắc của Chu Lạc, ngẩng mặt nhìn anh ta, “Chu Lạc, có nhiều chuyện làm cũng đã làm, sai rồi chính là sai, không thể thay đổi.”
“Anh xem, anh nói muốn kết hôn với tôi, chỉ một câu của tôi đã có thể dọa anh sợ mất mật.”
“Thật ra…”
Từ Viện còn chưa nói hết câu, Chu Lạc tựa như phát điên hôn cô ngấu nghiến.
Mãi đến khi cảnh quay kết thúc, Trần Uyên vẫn không hô cắt, nhưng vài người đã ở đoàn phim hơn hai mươi ngày đều hiểu rất rõ phương thức quay phim của Trần Uyên, ông không hô ngừng, không có nghĩa đoạn này đã đạt yêu cầu, nhất là khi gặp phải cảnh quay tình cảm tế nhị như vậy, Trần Uyên không muốn làm gián đoạn cảm xúc của diễn viên.
Trần Uyên gọi Thịnh Li và Cảnh Di Minh tới, xem cảnh phát lại.
Dư Trì lẳng lặng đứng sau Trần Uyên, Thịnh Li liếc cậu một cái, hiên ngang đi tới. Cô đứng trước mặt Dư Trì, xem cảnh phát lại mà xốn xang trong lòng. Trần Uyên vừa phát lại vừa giải thích, chỉ ra mấy vấn đề rồi nói: “Quay lại một lần nữa.”
Thịnh Li: “…Được ạ.”
Vừa xoay đi đã nghe trợ lý đạo diễn nói: “Cậu Dư, vẻ mặt cậu sao vậy… cứ như muốn giết người tới nơi…”
Thịnh Li xoay đầu một cách cứng ngắc, quả thật nhìn thấy vẻ mặt như muốn giết người của Dư Trì.
Cô: “…”
Dư Trì thản nhiên lướt nhìn cô, giễu cợt đáp lời: “Không có gì, nhập vai quá sâu thôi.”
Thịnh Li: “…”
Cô húng hắng, mỉm cười ra sức giải thích: “Cũng đúng, Từ Viện vừa trêu chọc cảnh sát Trình xong lại quay sang nói muốn kết hôn với Chu Lạc, nếu như cảnh sát Trình biết được…muốn giết người là phải.”
Ai nấy đều bật cười.
Dư Trì nhếch nhẹ khóe môi đầy mỉa mai: “Đúng vậy.”
Trần Uyên cũng bật cười rồi khoát tay: “Được rồi, tiếp tục đi.”
Cảnh quay này NG tổng cộng bốn lần, đợi đến khi Trần Uyên cuối cùng cũng hô “qua”, cơ thể căng cứng của Thịnh Li lúc này mới buông lơi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Trần Uyên nhưng không còn thấy Dư Trì nữa.
Dư Trì tựa ngoài cửa hút thuốc, ngón tay thanh mảnh trắng ngần kẹp điếu thuốc buông thõng bên hông.
Thịnh Li ra ngoài, khi bước qua cửa chính, ánh mắt nhìn thoáng qua cánh tay ấy, bước chân thoắt ngừng lại.
Dư Trì nghe thấy tiếng hô “qua” kia thì rít nốt hơi cuối, cúi đầu dụi tắt điếu thuốc sau đó xoay người trở vào, khi bước đến ngưỡng cửa cậu bắt gặp Thịnh Li. Bốn mắt nhìn nhau, cậu đi về phía cô, nhịp tim Thịnh Li đập hối hả nhìn cậu đi đến trước mặt mình, nuốt nước bọt.
“Chị.” Dư Trì đứng vững trước mặt cô.
Thịnh Li vờ tỏ ra bình tĩnh: “Ừm?”
Dư Trì cúi xuống nhìn cô, nhẹ giọng thốt ra hai từ.
“Đợi tôi.”
Mười giờ tối, Thịnh Li xong việc trèo lên xe bảo mẫu của mình, xe chạy ra ngoài được hai phút thì Chu Tư Noãn gửi tin nhắn đến.
Chu Hoàng hậu: [Cậu và em trai Dư Trì thế nào rồi? Làm lành chưa?]
Thịnh Li ngẫm nghĩ, nhắn lại một câu: [Có lẽ vẫn chưa.]
Chu Hoàng hậu: [Gì mà có lẽ? Hai cậu đều là người trưởng thành cả rồi mà? Vào đoàn gần một tháng rồi vẫn chưa đến được với nhau? Cậu ấy đã ra sức dốc lòng đến thế? Còn không nắm bắt thời gian chẳng phải sẽ thiệt mất sao?]
Thịnh Li vuốt tóc, vừa định bụng trả lời bỗng nhớ đến một chuyện quan trọng, vội vàng chụp lấy lưng ghế đằng trước, hô lớn: “Đợi đã! Chú Lưu, quay xe quay xe!”
Viên Viên và chú Lưu giật thon thót, chú Lưu suýt chút nữa đã đánh lạc tay lái, vẫn còn khiếp vía, hỏi: “Cô nương à, cô dọa chết người ta rồi đấy! Quay về đoàn phim sao? Đánh rơi thứ gì rồi?”
“Đúng ạ, khuyên tai của cháu để trong túi áo khoác, quên lấy ra mất rồi.”
Nét mặt Thịnh Li âu lo, đều tại Dư Trì cả, nếu không phải do cậu làm ảnh hưởng đến tâm trí của cô, cô cũng sẽ không quên khuấy mất.
Viên Viên vội hỏi: “Là cái anh rể tặng sao?”
Thịnh Li đáp ừ, lại thúc giục: “Chú Lưu, nhanh lên một chút ạ!”
“Khuyên tai bé tẹo vậy sao chị lại nhét vào túi áo khoác, phải đưa em giữ chứ.” Viên Viên cũng rối không kém, cô ấy lẩm bẩm, “Đây là quà anh rể tặng chị, cũng là thứ duy nhất…”
Hai người còn chưa quay lại, lỡ như mất thật thì đúng là điềm gở!
Trong nhà kho có rất nhiều máy móc, còn có một vài nhân viên ngủ lại trực đêm, Thịnh Li và Viên Viên vừa đến thì đi thẳng tới phòng để quần áo lục tìm chiếc áo khoác cô mặc lúc chiều, cô moi túi áo khoác nhưng chẳng tìm thấy gì.
Thịnh Li hụt hẫng, cuống quýt nói: “Sao không thấy nữa rồi?”, khi cô cởi bộ đồ này ra nhân viên công tác bộ phận trang phục đã treo nó lên, đáng lý ra sẽ chẳng ai đụng tới, nhưng cả hai túi áo đều đã moi ra hết, chỉ tìm được một chiếc chốt khuyên tai trong suốt.
Viên Viên bật đèn flash điện thoại, rọi xuống đất cẩn thận quan sát: “Hay là rơi xuống đất rồi, để em tìm thử…. Một vài nhân viên công tác biết họ đang tìm đồ cũng phụ giúp một tay, kết quả, từ trong ra ngoài kho đều tìm qua một lượt nhưng vẫn không tìm thấy, trên xe cũng không có.
Nếu như rơi trên đường, vậy chỉ có thể rơi ở địa điểm quay phim lúc chiều.
Món đồ bé xíu như vậy, rơi rồi thì khó bề tìm lại được, lòng Thịnh Li trống rỗng, cảm thấy khó mà chấp nhận.
Mười một giờ rưỡi, Thịnh Li buồn bã lê tấm thân mệt nhoài trở về khách sạn, sau khi cởi giày và áo lông ra thì nằm vật xuống giường.
Viên Viên treo áo lông và xếp giày, hỏi nhỏ: “Hay là nói thẳng với anh rể? Đợi hai người quay lại, bảo anh ấy tặng lại một cái…”
“Tặng lại cũng không phải cái kia.”
Thịnh Li ỉu xìu chạm vào điện thoại, cảm thấy tối hôm nay xui xẻo không để đâu cho hết, NG bốn lần thì thôi đi, còn làm mất tín vật đính ước Dư Trì tặng. Cô mở điện thoại, nhận được một đoạn tin nhắn dự báo thời tiết, nhắc nhở người dân thành phố rạng sáng có thể sẽ có tuyết rơi.
“Chị đi tắm trước.” Thịnh Li thất thểu bò dậy, ngồi cạnh giường cau có vò đầu bứt tai, “Đợi lát nữa cậu ấy đến tìm thì nói cho cậu ấy biết vậy.”
Viên Viên ré lên vì không tài nào tin nổi, kích động đến nói năng lộn xộn: “Anh rể đến tìm chị? Hai hai hai, hai người quay lại hồi nào? Có cần trao đổi ám hiệu không?”
Thịnh Li đứng dậy, nhìn cô ấy như thế cuối cùng cô cũng phì cười: “Anh rể của em là thánh ghen, cậu ấy cảnh cáo chị, NG quá bốn lần sẽ tìm chị tính sổ.” Giá như không đánh mất khuyên tai thì lúc này đây, tâm trạng cô sẽ vừa chờ mong vừa hồi hộp, nhưng khuyên tai mất rồi, cảm xúc mong chờ hồi hộp kia đều đã tắt ngúm.
Viên Viên sướng rơn: “Vậy em đi về, không làm kỳ đà cản mũi nữa.”
Viên Viên vừa định đi thì điện thoại đổ chuông, một phút sau, cô nhận được một đoạn video của một anh quay phim gửi đến, là một phân đoạn hậu trường trong quá trình quay phim buổi chiều. Trong video, Thịnh Li tháo khuyên tai cho vào túi áo khoác, đúng lúc một cơn gió thổi tung áo khoác lên, khuyên tai không rơi vào túi áo mà sượt qua mép túi rồi rơi xuống đất.
Sau khi xem xong video, tinh thần Thịnh Li phấn chấn trở lại.
Viên Viên kích động nói: “Biết rơi ở đâu là tốt rồi, ngày mai rồi đi tìm.”
“Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có tuyết rơi, chờ ngày mai đi tìm sợ sẽ tìm không được mất.” Thịnh Li nhíu mày.
Viên Viên rụt cổ, e dè nói: “Vậy… bây giờ cũng đâu thể đi tìm được? Nửa đêm đi đến nghĩa trang? Rùng rợn quá đi…”
Ngay lúc ấy, điện thoại Thịnh Li vứt trên giường đổ chuông, cô lại nhìn thử, màn hình điện thoại hiện lên ba chữ “Dư Tiểu Trì”. Thịnh Li ngây ngẩn trong chốc lát, phải biết rằng sau khi họ chia tay, Dư Trì đã cho số cô vào danh sách đen, đã hơn ba năm hai người chưa từng liên lạc với nhau.
Dư Trì không đổi số, cô cũng chưa hề xóa số cậu, biệt danh trong danh bạ vẫn chưa từng thay đổi, chữ Y (1) xếp ở vị trí thứ hai từ dưới lên, bình thường cô lướt danh bạ cũng ít khi lướt đến cuối cùng.
(1)Phiên âm tiếng Trung trong tên Dư Trì là Yu Chi.
Cô nín thở nhận điện thoại.
Cạch~
Tiếng động truyền thẳng vào tai.
Là tiếng mở cửa.
Sau đó, là thanh âm trầm ấm của Dư Trì: “Chị, chị chưa ngủ à? Mở cửa cho tôi.”
Trong màn đêm tĩnh lặng, Thịnh Li nghe thấy tiếng cậu đóng cửa, và tiếng bước chân khe khẽ, từng bước từng bước tựa như đang giẫm lên trái tim cô. Cô đi đến sau cửa, nhẹ nhàng nói: “Được thôi, đợi cậu trao đổi ám hiệu, chị sẽ mở cửa.”
Từ phòng 1036 đến 1027, Dư Trì đi mười tám bước.
Cách âm của khách sạn không tốt, thi thoảng còn có thể nghe thấy vài âm thanh xao động phát ra của tiếng chốt cửa.
Hơn ba năm nay, vô số lần nằm mơ cậu đều mơ thấy những giấc mơ như vậy, mơ thấy cô đứng bên ngoài phòng trọ dậm chân đuổi muỗi, mơ thấy vẻ mặt hờ hững của mình đứng trước cửa khách sạn.
Ám hiệu cậu đã từng cho là khùng điên ngốc xít ấy, nhưng vẫn nhớ mãi không quên.
Cậu đứng trước cửa phòng 1027, khẽ giọng lên tiếng: “Chít.”
- -----oOo------