Dư Tiểu Trì: 【 Chị cho rằng cái gì tôi cũng bán? 】
Là ai đêm khuya khiến người ta muốn nói chuyện?
Là ai đêm khuya thích đào bới bí mật của người ta?
Hồng bao tiếp chuyện của Thịnh Ly bị đem trả lại, Dư Trì không muốn nói chuyện, tâm sự đêm khuya thất bại.
Sáng hôm sau, Dư Trì mang theo máy tính tới. Vừa đến cửa liền bị Viên Viên trừng mắt, anh có chút không hiểu. Viên Viên nghĩ tới tối qua phải chạy năm cây số để giảm cân, tim liền đau thắt, tất cả là do tên tiểu vương khốn khiếp Dư Trì này nói lung tung!
Cô ngày thường tươi cười, hôm nay hiếm khi lạnh lùng nhét cho anh một chiếc thẻ công tác: "Cậu qua bên kia đi, Ly Ly nói cậu tự tìm một chỗ mà ngồi làm việc. Có việc sẽ gọi cậu, không cần chờ ở đây."
Dư Trì gật đầu, nhận thẻ công tác.
Không hỏi gì, quay người đi.
Cả ngày hôm nay Thịnh Ly quay phim, ăn cơm trưa cũng là cùng đạo diễn Lưu và các diễn viên chính, vừa ăn vừa nói về kịch bản. Mãi đến chạng vạng tối, cô mới có chút thời gian để thở.
Viên Viên đi lên, đưa nước và khăn lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Ly Ly, mẹ kế và dượng của Dư Trì tới rồi, nói là muốn giải thích với chị."
Thịnh Ly cầm cốc nước, khẽ cười: "Chị còn tưởng rằng bọn họ không dám tới."
Bình thường đều là nhân viên nhà hàng đưa bữa ăn tới đoàn phim, hôm nay đích thân ông chủ và bà chủ cùng nhau đưa cơm, giao xong cũng không đi, nán lại chờ đã gần một tiếng đồng hồ.
Viên Viên còn nói: "Dư Trì có đi qua nói chuyện với bọn họ một lúc, mặt lạnh trở về. Xem ra quan hệ đặc biệt kém."
"Bọn họ ở đâu, đi xem một lát." Thịnh Ly cầm cốc đi qua.
"Sợ mọi người bát quái nên em mời đến phòng nghỉ của chị."
"Dư Trì thì sao?"
"Ở phòng nghỉ bên ngoài."
Thịnh Ly đi tới phòng nghỉ bên cạnh, đã nhìn thấy Dư Trì.
Lúc này đã qua bảy giờ, trời nhá nhem tối, mọi người quây quần bên nhau dùng bữa, chỉ có mình anh đứng bên cạnh gập chiếc ô lại, tay trái cầm máy tính cắm tai nghe. Có thể nghe thấy thanh âm trầm thấp của anh, dường như đang gọi điện thoại.
Bước chân Thịnh Ly hơi dừng lại, vẫn là đi tới bên đó.
Đến gần, nghe anh lạnh lùng nói: "Tôi không quay, có ký cũng vô dụng, dù có đánh gãy tay gãy chân đập vỡ đầu cũng đều bị trả về thôi!"
Thịnh Ly sững sờ, cô chỉ nghe được vế sau của câu nói, cái gì mà gãy tay gãy chân? Cái gì mà đập vỡ đầu?
Cô quay đầu nhìn Viên Viên.
Viên Viên so với cô càng mơ hồ.
Nghe thấy tiếng động, Dư Trì nghiêng đầu nhìn qua, ám khí trên mặt không kịp thu hồi.
Anh không nói gì, tắt điện thoại.
Có lẽ đối phương bị anh làm cho quá tức giận nên không có gọi lại nữa.
Đây là lần đầu tiên Thịnh Ly trông thấy vẻ mặt này của Dư Trì, cô còn chưa kịp quan sát kĩ hơn, Dư Trì đã khôi phục bộ dạng lãnh đạm. Cô cân nhắc một chút, nhíu mày hỏi: "Cậu vừa nói cái gì mà gãy tay gãy chân vỡ đầu? Mẹ kế và dượng... ngược đãi cậu sao?"
"Ai nói kia là mẹ kế của tôi?" Dư Trì tự giễu cười, "Là mẹ ruột. Không đến mức ngược đãi, nhưng chẳng khá là bao."
Liên quan đến chuyện gia đình của Dư Trì, đoán là ngay cả nhóm diễn viên quần chúng cũng không rõ ràng hoàn toàn, bát quái không hoàn chỉnh. Cụ thể là thế nào, Thịnh Ly càng mờ mịt, cái người Dư Trì này đại khái không có khả năng tự nói ra.
Thịnh Ly dứt khoát hỏi tiếp: "Vậy ban nãy cậu nói như thế là có ý gì?"
Dư Trì hờ hững liếc cô: "Không có gì, tuỳ tiện doạ người mà thôi. Chị cũng tin?"
"Tin chứ."
Thịnh Ly tiến lên hai bước, cô cao 1m66, chiều cao của Dư Trì và Nguỵ Thành không mấy khác biệt. Nguỵ Thành cao 1m85, Dư Trì đại khái cũng tầm 1m85, 1m86. Cô không thể không ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đối diện trực tiếp: "Bộ dạng của cậu chính là tiểu vương khốn khiếp phản nghịch, rất giống chuyện gì cũng có thể làm ra."
Trong nháy mắt, Dư Trì cảm thấy nội tâm như bị người khác nhìn thấu phân nửa.
Anh rời ánh mắt, ung dung đáp: "Vậy thì làm sao?"
"Vậy thì làm sao?" Thịnh Ly nhíu mày không vui, "Cậu nói đem chính mình bán cho tôi rồi, thiếu một cánh tay thiếu một cái chân, hay là rơi một giọt máu thôi cũng là tổn thất của tôi. Tôi đương nhiên không thể để chuyện như thế xảy ra."
Dư Trì: "......"
Cô thật sự coi anh là vật sở hữu rồi?
Dư Trì một lời không nói hết, quay đầu lại nhìn cô. Vẫn là tạo hình trong phim, thân mặc đồ nam giới, thợ trang điểm đem mặt cô làm cho đen đi một chút, vẽ thêm một vài vết bẩn, lông mày cũng được sửa sang mang khí thế hào hùng.
Nhưng Dư Trì cảm thấy ngoại trừ phần ngực phẳng ra, cô không nơi nào giống nam nhân. Ngược lại, khí chất hiện tại rất giống ác bá.
Thịnh Ly nheo mắt: "Lời đó là chính cậu nói, đổi ý sao?"
Dư Trì sớm đã từ bỏ ý niệm tranh luận cùng cô, nhàn nhạt trả lời: "Chị nói sao thì là vậy."
"Vậy mới đúng chứ, cậu đi theo chị chắc chắn sẽ không chịu khổ đâu." Thịnh Ly đưa mắt sang cười một tiếng, cũng mặc kệ lời anh nói có mấy phần là thật.
Cô từ trước đến nay luôn tự mình bênh vực mình, càng nhìn Dư Trì thuận mặt, càng cảm thấy đôi vợ chồng đang ở trong phòng nghỉ kia không phải thứ gì tốt đẹp.
Quan hệ mẫu tử kém như vậy, mẹ ruột hay mẹ kế đâu khác gì nhau.
Đem cốc nước đưa cho Viên Viên, cô lạnh nhạt nói: "Tôi đi nói chuyện với dượng và mẹ kế của cậu."
Dư Trì cảm thấy ngữ khí của cô chính là "tôi đi đàm phán một giao dịch với dượng và mẹ kế của cậu".
Anh thầm nghĩ, tuỳ thôi.
Dù sao không ai biết, cũng không ai để ý, cho đến tận cùng điều anh muốn là gì.
_____
Thịnh Ly vừa bước vào phòng nghỉ, đôi vợ chồng đang câu nệ ngồi trên ghế liền đứng lên. Người đàn ông tướng mạo bình thường, còn người phụ nữ dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, không quá già. Ở tuổi này có được khí chất phong vận, nhìn rất xinh đẹp.
Ngũ quan Dư Trì giống bà vài phần, xác thật là mẹ ruột.
Người phụ nữ tên Dư Mạn Kỳ, ngữ khí mang phần nịnh bợ nói: "Thịnh tiểu thư, chuyện lúc trước thành thật xin lỗi cô. Tôi rất muốn tự mình đến giải thích với cô, nhưng Tiểu Trì nói để nó giải quyết, không cho chúng tôi tới. Tối hôm qua nghe nói nó ở đoàn phim làm trợ lý cho cô, liền muốn đích thân tới xin lỗi cô một tiếng, Tiểu Trí nó..."
Bà dừng đôi chút, khó xử nói: "Tính tình không tốt, sợ nó làm trợ lý không nổi, sẽ mạo phạm cô."
Đâu có người mẹ ruột nào nói về con trai mình như thế.
Thịnh Ly cau mày: "Vậy sao? Tôi ngược lại cảm thấy tính tình cậu ấy rất tốt, nghe lời lại biết cách làm việc. Thân làm mẹ sao có thể hạ thấp con trai mình?"
Có đứa trẻ nào mới 11, 12 tuổi đã phải ra ngoài kiếm tiền?
Có đứa trẻ nào mười mấy tuổi đã phải tự lập đứng ra gánh vác, chịu trách nhiệm mọi vấn đề?
Dư Mạn Kỳ cùng Giang Đông Mẫn sửng sốt, ngoài ý muốn lúng túng nhìn nhau.
"Thật, thật sao? Vậy tôi yên tâm rồi." Dư Mạn Kỳ ngại ngùng nói, lập tức ý cười nở rộ trên mặt, "Nghe nói cô nhận nó làm trợ lý rồi thì chuyện lúc trước, coi như xí xoá, phải không?"
Thịnh Ly ngồi xuống ghế trang điểm, ánh mắt lạnh nhạt liếc về phía bọn họ.
"Hai người quả là nghe nói không ít."
"Chúng tôi ở đây mở nhà hàng đã vài năm, quen biết khá nhiều người bản địa. Tối qua có vài người quen nhóm quần chúng đến ăn cơm, đều là nghe bọn họ nói." Giang Đông Mẫn xoa tay cười cười, cẩn trọng giải thích: "Thật ra, Dư Trì hồi nhỏ thường trà trộn vào đoàn phim. Khi đó, vận khí thằng bé là tốt nhất, nhưng tính cách ngang bướng, cũng không nghe lời chúng tôi. Nếu không thì..."
Thịnh Ly cảm thấy trong nụ cười của người dượng này có vài phần khổ sở, theo bản năng không kìm được mà nảy sinh chán ghét, cô lạnh lùng ngắt lời: "Đấy là việc nhà anh, tôi không có thời gian ở đây nghe anh dạy dỗ con trai thế nào. Còn nữa, nghe nói Dư Trì không phải con ruột của anh. Anh đối xử với cậu ấy hẳn là không tốt đi? Một đứa trẻ từ nhỏ đến lớn không ai yêu thương, không phản nghịch mới lạ."
Cô đứng dậy nhìn Viên Viên.
"Tiễn bọn họ ra ngoài. Chị đói rồi, muốn ăn cơm."
Đôi phu thê xấu hổ ra mặt, vốn còn rất nhiều điều chưa nói ra, lại nhìn Thịnh Ly sắc mặt lạnh như băng, đành thôi.
Ngoài cửa, Dư Trì cúi đầu, hút thuốc.
Nghe đến đây, đầu ngón tay hơi nhúc nhích, tàn thuốc hơn nửa rời xuống mặt đất, đứng dậy nhanh chân đi đến hẻm bên cạnh.
_____
Trong con hẻm mờ mịt, Dư Trì thản nhiên đứng dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, bóng dáng của Dư Mạn Kỳ và Giang Đông Mẫn vụt qua lối vào.
Anh thu hồi cái nhìn, rủ mắt đeo một bên tai nghe, đi về phía bên kia của con hẻm, không có ý định trở về.
Di động vang lên một tiếng.
Bước chân không ngưng, chỉ lấy điện thoại ra xem.
Thịnh Ly: 【 Dư Tiểu Trì, đám người đáng ghét rời đi rồi, về ăn cơm thôi. 】
Dư Trì dừng lại, bóng lưng cao ráo thẳng thắp đứng trong con hẻm không ánh sáng chiếu vào. Màn hình mờ nhạt phản chiếu lên gương mặt, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại, mặt mày lộ ra vài phần thuận theo. Sau đó, anh nhét điện thoại vào túi quần.
Thịnh Ly không đợi Dư Trì trả lời, nghĩ rằng anh sẽ không về.
Vài phút sau, thiếu niên mang theo máy tính xuất hiện ở cửa, trên mặt không chút cảm xúc, bước vào. Dư Trì đặt máy tính lên tủ, kéo ghế ngồi xuống, cầm cơm hộp lên ăn.
Thịnh Ly đang uống canh, thi thoảng lại liếc nhìn anh.
Trán Dư Trì nổi chút gân xanh mờ mờ. Anh biết bản thân ưa nhìn, ở trường cũng không ít cô gái theo đuổi anh, nhưng chưa từng có người nào có ánh mắt suồng sã và làm càn như Thịnh Ly. Ban đầu anh làm bộ không nhìn thấy, nhưng dẫu sao tuổi tác còn trẻ, chịu không được bộ dạng ngay thẳng của cô.
Anh ngẩng đầu, nheo mắt lại.
"Tôi biết chị thèm muốn tôi, nhưng chị có thể đừng biểu hiện như..."
"Như thế nào?"
Thịnh Ly hơi nhíu mi tâm, cô kéo ghế lại gần, vừa đến cạnh đã ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt trên người anh. Trước khi cô tìm dượng và mẹ kế anh nói chuyện, người anh không có mùi khói.
Tuy nhiên, Thịnh Ly cảm giác được sự nham hiểm và tức giận trên người anh vơi đi rất nhiều, ngoài ý muốn có phần thuận theo.
Dư Trì lạnh giọng: "Chị hiểu."
"Tôi không hiểu." Ánh mắt Thịnh Ly vô tội lại ngay thẳng, "Ngược lại cậu đối với tôi giống như không phải là không kiên nhẫn."
Dư Trì nhìn thẳng mắt cô, chế nhạo một tiếng, lạnh lùng quay đi. Biểu hiện ngay lúc này trên mặt: Tôi tất nhiên rất không kiên nhẫn.
Sợ bọn họ lại nói đến giao dịch không đứng đắn, Viên Viên mệt mỏi dứng dậy, cầm hộp cơm ra ngoài cửa hóng gió.
"Đừng giả bộ, tôi cảm nhận được rồi." Thịnh Ly tươi cười nhìn anh, "Có một chuyện quên hỏi cậu, ngày 6 tháng 6 cậu không phải đang chuẩn bị cho kỳ thi Đại học sao? Thế nào lại đi mua xoài cho cửa hàng?"
"Làm rơi thẻ căn cước, trở về làm lại."
Dư Trì từ hồi cấp hai đã sống trong trường. Cấp ba thi đỗ vào trường đứng đầu thành phố, cách nơi này hơn ba tiếng đi xe. Năm cấp ba, một năm anh trở về hai lần, một lần là nghỉ đông năm mới, một lần là về làm lại thẻ căn cước.
"Đồn cảnh sát biết tôi tham gia thi Đại học, khẩn cấp làm lại giúp tôi, sáng sớm hôm đó vốn dĩ đã định lấy căn cước và rời đi. Giang Đông Mẫn, là cha dượng của tôi, từ nhỏ đã gửi tôi đi làm lụng, nhìn thấy tôi rảnh rỗi liền cảm thấy tôi vô dụng, nuôi tôi không công. Ông ta nói với tôi nhà bếp muốn làm thịt heo xào dứa, nguyên liệu hoa quả không đủ. Mẹ tôi lúc đó không ngăn cản, tôi nghĩ cũng là lần cuối cùng rồi."
Ngữ khí Dư Trì nhàn nhạt, anh quay đầu nhìn Thịnh Ly, biểu tình có phần khinh thường.
"Coi như tôi xui xẻo, đi ra ngoài thấy cách đó không xa có bán xoài."
Buổi trưa ngày 8 tháng 6, Giang Đông Mẫn và Dư Mạn Kỳ thay phiên gọi điện thoại cho anh.
Đại khái là trách nhiệm đều là tại anh, nói anh lấy thân phận học sinh cấp ba đi bán thảm, hoặc là đi quay phim kiếm tiền.
Hai cái này, Dư Trì đều không làm, cũng không thể để bọn họ toại nguyện.
Thịnh Ly vẫn là lần đầu tiên nghe Dư Trì thành thật nói một tràng như thế, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, đột nhiên đưa tay lên xoa đầu anh. Động tác của cô rất nhẹ, Dư Trì sững người một lúc, đưa tay chặn cô lại.
Cô không để ý cười cười, chống cằm nhìn anh: "Chúng ta cùng xui xẻo, điều này cho thấy chúng ta có duyên phận."
Dư Trì: "..."
Có duyên phận cái rắm.
"Thật sự không muốn diễn xuất sao? Cậu rõ ràng diễn rất tốt." Ánh mắt Thịnh Ly trở nên nghiêm túc.
Dư Trì lãnh đạm nói: "Không muốn. Hồi bé muốn kiếm miếng cơm mà thôi, hiện tại không cần."
Thịnh Ly nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, nhất thời thu tay lại, bình tĩnh nói: "Cũng phải, dù sao đều do tôi bao nuôi rồi."
Nói xong, không cho Dư Trì cơ hội phản kích, nhảy dựng lên đi về phía cửa.
"Tôi ra trường quay đây, Viên Viên nửa tiếng sau khi ăn nhớ chạy bộ."
Viên Viên khóc than: "Có thể không chạy không?"
Thịnh Ly: "Không thể."
Tối hôm đó, trước khi đi chạy bộ, Viên Viên không nhịn được trừng mắt nhìn Dư Trì.
Dư Trì không hiểu, ngẫm nghĩ, nói: "Trừng tôi cũng vô dụng, có bản lĩnh chị nói Thịnh Ly kiềm chế một chút, hoặc không trực tiếp để tôi đi."
Được rồi, hai người không cùng tần sóng.
Viên Viên khổ sở nói: "Nếu Ly Ly nghe lời tôi, tôi có thể khó khăn thế này sao?"
Cô nghĩ đến thái độ của Thịnh Ly với Dư Trì gần đây, cảm thấy cô mới là người xui xẻo nhất. Kể từ khi Dư Trì xuất hiện, công việc của cô ngày càng khó làm hơn.
Có rất nhiều người trong đoàn phim, ngay cả khi Viên Viên đã đem thân phận của Dư Trì giải thích ổn thoả rồi, nhưng vẫn không ngừng bàn tán phía sau. Đặc biệt là Dư Trì ngày nào cũng mang bộ dạng như một thiếu gia, đối diện máy tính chỉnh sửa video, chưa từng thấy anh làm qua công việc của trợ lý.
Một lời nói dối phải được làm tròn bằng một lời nói dối khác.
Viên Viên chỉ có thể giải thích: "Phần chiếu cố chăm sóc người thì có tôi rồi, cậu ta dùng máy tính làm việc đều là do Ly Ly phân phó."
Như thế mới miễn cưỡng bỏ đi suy nghĩ của người khác.
Muốn trách thì phải trách Dư Trì quá đẹp trai.
Đây mới chỉ là bắt đầu, còn hơn hai tháng dài đằng đẵng! Có dự cảm sẽ xảy ra chuyện.
Một ngày nọ, Thịnh Ly tình cờ nhìn thấy máy tính của Dư Trì xảy ra vấn đề, lại liếc nhìn qua cấu hình máy tính, là mẫu máy của hai năm trước, kết cấu bình thường.
Thịnh Ly quay đầu kêu Viên Viên thăm dò xem hiện giờ có mẫu mã nào thích hợp để biên tập sử dụng.
Đêm hôm đó trong phòng khách sạn, Viên Viên đem tư liệu đã tra cứu trong iPad đọc cho Thịnh Ly đang dưỡng da nghe. Có tổng cộng bảy thương hiệu, bảy mô hình, ưu điểm nhược điểm đều được liệt kê rõ ràng.
Đến khi Viên Viên đọc tới: "Khuyết điểm----quá đắt."
Thịnh Ly kêu dừng: "Chờ chút? Cái này sao lại là khuyết điểm?"
Viên Viên không phục, nói: "Đối với người thường mà nói, là quá đắt đỏ! Macbook Pro cấu hình tối đa hơn hai vạn. Dư Trì thế nào cũng không có khả năng mua máy tính hai vạn tệ!"
"Chị xem một chút."
Thịnh Ly lấy iPad qua, ngắm nhìn chiếc máy tính được cho là quá đắt tiền, cảm thấy rất đẹp, cũng rất phù hợp với Dư Trì.
"Cái này đi, vài hôm nữa rồi đặt."
Cô nhìn lịch, còn hơn một tuần nữa là đến sinh nhật 18 tuổi của Dư Trì rồi.
"Ly Ly." Viên Viên nghiêm túc nói: "Em cảm thấy Dư Trì sẽ không nhận đâu."
Thịnh Ly nhíu mày: "Chị đã muốn tặng, khẳng định sẽ có cách khiến cậu ấy không thể từ chối."
"Cách gì vậy?" Viên Viên tò mò.
"Không thể nói cho em, đây là bí mật." Thịnh Ly đưa tay ấn vào gương mặt tròn của cô.
Viên Viên: "... Ừm ừm."
Đây là tín hiệu thần bí nguy hiểm gì vậy?
Viên Viên ôm iPad than thở: "Ly Ly, chị thật sự muốn... bao nuôi Dư Trì sao? Cậu ta dáng dấp tuy rất đẹp mắt, nhưng cậu ta không có tiền, cũng không có tên tuổi, còn nhỏ như vậy. Chị Dung mà biết, sẽ mắng đó."
Điện thoại Thịnh Ly rung lên vài lần, là tin tức giải trí mới đẩy lên của Sina.
Cô nhìn thoáng qua, nhịn không được cau mày.
"Chị ấy không rảnh quản chị đâu, Lộ Tinh Vũ lại lên hot search rồi. Tên nhóc này sao cố chấp không đổi thế nhỉ?"
Số lần năm nay Lộ Tinh Vũ lên hot search rất nhiều, không biết còn tưởng hắn bao cả năm.
Mà loại người này, còn từng theo đuổi cô.
Cô buông điện thoại, nhìn Viên Viên đang thất thần, hỏi: "Nghĩ gì thế?"
"Em cảm thấy, chị và anh Nguỵ Thành rất xứng đôi. Lúc trước em từng nghĩ, chị tìm cho em một người anh rể, cũng phải là người như Thành ca, ảnh đế nha, thành thục lại đáng tin."
Viên Viên thành thật mà nói, Dư Trì không phải là không tốt. Nhưng nữ minh tinh trong giới như Ly Ly, nói đến bạn trai cũng phải nhìn đến điều kiện đối phương, có tiền tài có quyền lực có danh tiếng, ít nhất phải có một cái.
"Thành ca có bạn gái rồi, đừng nói linh tinh." Thịnh Ly cầm kịch bản, hờ hững nói, "Chị chính là thích người như Dư Trì. Dáng dấp đẹp mắt, vừa nham hiểm vừa đơn thuần. Hồi cấp ba không được yêu đương sớm, hiện tại xem như bù đắp tiếc nuối thanh xuân."
_____
Chạng vạng tối hôm sau, Dư Trì đem cơm hộp đoàn phim đặt mang về phòng nghỉ, điện thoại rung lên vài tiếng.
Từ Dạng:【 Qua mấy hôm có thể tra thành tích thi rồi, cậu muốn lên nội thành không? Chúng ta ra ngoài chơi một chuyến. 】
Từ Dạng: 【 Triệu Thù Đồng nói cô ấy nhắn tin cho cậu nhưng cậu không trả lời. 】
Từ Dạng: 【 Cậu hồi người ta một chút, tốt xấu cũng theo đuổi cậu hai năm, đừng lạnh lùng như vậy. 】
Dư Trì nhíu mày, vừa muốn nhắn lại thì bên ngoài có người sợ hãi kêu lớn: "Viên Viên, em làm sao vậy!"
Anh bước nhanh ra ngoài, Viên Viên đang chạy bộ ở gần đó đã ngã xuống đất, che bụng đau đớn, khuôn mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi lạnh.
Thịnh Ly ngồi xổm bên cạnh, lo lắng đỡ lấy cô, giọng nói trở nên sợ hãi: "Viên Viên, em đau ở đâu? Đừng doạ chị!"
Cô là sợ Viên Viên không kiểm soát được cân nặng, để cô bé giảm cân, giảm thiểu bệnh tật.
Dư Trì khẩn trương nói: "Tôi kêu người lái xe qua."
"Đã có người lái tới rồi."
Bên cạnh Tùng Sơn Ảnh Thị thành có một bệnh viện nhỏ, cách Ảnh Thị thành không xa lắm, giờ gọi xe cứu thương không bằng tự lái qua.
Dư Trì ngồi xuống bên cạnh Thịnh Ly, liếc nhìn chỗ bụng Viên Viên ấn, thấp giọng nói: "Có thể là viêm ruột thừa cấp tính."
Lúc cấp 2, Từ Dạng cũng từng mắc qua bệnh này, chính anh là người cứu giúp.
Xe rất nhanh liền tới.
Có một người cố gắng bế Viên Viên lên nhưng không thể động đậy được.
Cân nặng của Viên Viên khá vượt trội, không phải ai cũng có thể bế kiểu công chúa.
Viên Viên khóc thút thít kéo tay Thịnh Ly, Thịnh Ly nhất thời không biết nên làm gì.
Có người tiến lên, nói muốn giúp đỡ--
Dư Trì: "Để tôi."
Anh cúi người, cánh tay bắt chéo ra sau đầu gối và lưng Viên Viên, một tay bế cả người cô lên. Thịnh Ly sửng sốt quay đầu nhìn anh, cánh tay cơ bắp của người thiếu niên vì dùng sức mà căng cứng, đường cong cơ bắp linh hoạt.
Xe đỗ bên cạnh, Dư Trì đi mấy bước đem Viên Viên nằm trên xe, đi theo ngồi lên xe, quay lại nhìn Thịnh Ly.
Trán anh toát mồ hôi, thanh âm hơi khàn: "Chị đi quay đi, tôi qua bên đó."
Thịnh Ly vốn dĩ muốn đi theo, nhưng cả người thân trang chưa thay, buổi tối vẫn còn một cảnh quay nữa, đạo diễn Lưu cũng không có thông báo gì.
Cuối cùng, cô để một cô gái có quan hệ tốt với Viên Viên đi theo, Dư Trì ngồi ghế phụ lái, cùng tới bệnh viện.
Mười giờ tối.
Viên Viên cắt xong ruột thừa được đẩy vào phòng bệnh.
Dư Trì gửi tin nhắn cho Thịnh Ly: 【 Phẫu thuật xong rồi, không có việc gì. 】
Thịnh Ly phát ghi âm: 【 Tôi đang ở dưới lầu rồi. 】
Dư Trì đưa di động đến bên tai, nghe xong, đem dòng "Tôi đi trước" xoá bỏ, đáp: 【 Ừm. 】
Mấy phút sau, Thịnh Ly đeo kính đội mũ mang khẩu trang xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Dư Trì đứng bên ngoài, quay đầu nhìn cô. Thịnh Ly gỡ mắt kính xuống, để lộ đôi mắt xinh đẹp. Cô cong mắt nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Dư Trì quay đi, đáp: "Chưa."
Thịnh Ly ngẫm nghĩ, nói: "Tôi vào trong trước xem sao."
Viêm ruột thừa cấp tính cần làm tiểu phẫu, Viên Viên xem ra phải ở lại bệnh viện nghỉ ngơi hai tuần lễ.
Thịnh Ly trước đó nhờ Dư Trì tìm một hộ công trong bệnh viện, bà khoảng bốn mươi tuổi, đang trò chuyện với cô gái cùng đến tên Tiểu Đàm, bà thấy Thịnh Ly đi tới, kinh ngạc lúc lâu.
"Tiểu Đàm, không còn sớm nữa, em về trước đi." Thịnh Ly nói với cô gái.
Tiểu Đàm chớp mắt: "Vậy còn chị và Dư Trì?"
Thịnh Ly đem khẩu trang tháo xuống, nói: "Tài xế đưa chị tới, tối nay trở về sau."
Sau khi Tiểu Đàm đi rồi, dì hộ công mơ hồ hỏi: "Cô, cô, cô có phải là nữ minh tinh kia không? Thịnh Ly!"
"Nhìn rất giống phải không?"
Thịnh Ly chớp mắt, không trực tiếp thừa nhận.
"Không chỉ giống đâu, là y như đúc đó."
"Ừm, người khác cũng nói như thế, bảo chúng tôi giống chị em song sinh."
"... Cô chính là Thịnh Ly sao?"
Dư Trì hơi nghiêng đầu, nghe mấy lời nhảm nhí này của cô, khoé miệng nhếch lên.
Viên Viên yếu ớt mở mắt: "Ly Ly, chị đến rồi..."
Thịnh Ly nhìn cô, có chút đau lòng: "Sao rồi? Lần sau chị không để em giảm cân nữa."
"Đau chết mất." Viên Viên uỷ khuất nói, "Nguyên nhân không phải do chị để em giảm cân, khả năng là do em ăn nhiều quá."
Thịnh Ly sờ mặt cô, thở dài: "Vậy sau này ăn ít một chút, em xem thể trọng của em, đoàn phim không có người đem em bồng dậy được. Ngộ nhỡ phải khiêng lên xe, không phải rất xấu hổ sao. May thay lần này có Dư Trì, sau này đối xử tốt hơn với cậu ấy, biết không?"
Viên Viên: "......"
Cô ngại ngùng nhỏ giọng nói: "Vậy những ngày này ai sẽ chăm sóc cho chị đây, em gọi điện cho chị Dung, kêu chị ấy tìm phụ tá tới."
"Không cần." Thịnh Ly cười, "Không phải vẫn còn một người sao?"
Viên Viên: "......"
Cô khóc thầm, chính là vì người kia, nên mới không thể yên lòng đó!!!
Thịnh Ly ở phòng bệnh hơn nửa giờ, cùng dì hộ công chụp một tấm hình rồi mời rời đi.
Lúc ra ngoài, cô không thấy Dư Trì đâu, lại nhận được một tin nhắn.
Dư Tiểu Trì: 【 Tôi xuống lầu trước. 】
Cô gì cũng không sợ, ngược lại anh luôn chạy rất nhanh!
Thịnh Ly:【 Chờ tôi trên xe. 】
Xe bảo mẫu dừng bên đường, Thịnh Ly đến gần, cửa xe liền bị người bên trong mở ra.
Trong xe mờ mịt ánh sáng, Dư Trì lười biếng ngồi dựa vào ghế, cặp chân dài hơi mở, làn da trắng lạnh, khuôn mặt tuấn tú đẹp mắt, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Thịnh Ly.
Một giây đó, Thịnh Ly có cảm giác tim mình giống như bị ai đó bắt được, đáy lòng da diết khó chịu. Cô giữ cửa xe nhìn anh vài giây, sau đó nhàn nhã ngồi xuống bên cạnh, ghé sát vào tai anh nói nhỏ.
"Dư Trì, chị thật sự rất thích cậu."
Danh Sách Chương: