_ tôi đã giải quyết con bé đó cho cô rồi, tiền của chúng tôi đâu.
_ tiền ư, tôi không có.
_ cô.... Cô không có tiền mà giám thuê chúng tôi ư, nghèo mà ra vẻ ta đây, đưa tiền nhanh lên.
_ tôi đã nói là tôi không có, hahaha không có thì tôi trả ông làm sao được.
_ mẹ kiếp, con ranh con, nhốt con nhãi này vào hầm cho tao.
Tên đó rứt câu thì hai tên phía sau khênh ả vào, con ả thì chửi bới la hét nhưng họ mặc kệ, đã không có tiền mà đòi thuê sao, không dễ vậy đâu. Xong! Tên đó châm điếu thuốc đứng trên boong tàu hút phì phèo thì tên đàn em chạy ra.
_ đại ka, giờ chúng ta sẽ làm gì, còn thằng nhóc này nữa - thằng đàn em hỏi, tên đại ka vứt ngay điếu thuốc xuống biển và nhìn chằm chằm vào hắn:
_ cho tàu về bờ, còn thằng nhóc này... Trả về Triệu gia.
♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥♥
Nhà hắn:
* king kooonnnngggggg *
Chuông cổng nhà hắn reo lên inh ỏi, người làm nhà hắn nhạn chân chạy ra nhưng... Chẳng thấy ai cả, cái mà họ nhìn thấy chỉ là cậu chủ nhà mìn nằm bất động một chỗ. Lo lắng, cuống cuồng rồi hét:
_ thiếu gia, thiếu gia sao thế, cậu tỉnh lại đi. Mọi người ra đây nhanh lên thiếu gia bị sao đây này, nhanh lên.
Rứt câu mọi người từ nhiều chỗ đổ xô ra cổng rồi cuống quít đưa hắn vào nhà, thấy hắn bất tỉnh mẹ hắn lo lắng hỏi:
_ con tôi sao vậy, sao thàn ra thế này.
_ dạ... Chúng tôi cũng không biết nữa, lúc tôi ra mở cổng thì thấy thiếu gia đã như thế này rồi.
_ được rồi, đưa nó lên phòng còn những người khác đi làm việc đi.
_ dạ phu nhân.
Tối....
- ---- phòng hắn -------
Lờ mờ mở mắt hắn thấy mình đang ở trong căn phòng quen thuộc, đây chẳng phải là phòng của hắn sao, ai đã đưa hắn về đây. Hàng loạt các câu hỏi xuất hiện trong đầu của hắn nhưng.... Hắn liền bật dậy chạy bay ra ngoài cửa, miệng lẩm nhẩm gọi tên nó, thấy hắn chạy xuống mẹ hắn hỏi:
__ Hải Minh vào ăn cơm đi con.
_ mẹ... Mẹ ơi, đưa Bảo Như đến đây cho con, mẹ.. Mẹ Bảo Như vẫn chưa chết đúng không mẹ.
Hắn níu lấy tay bà vừa nói vừa khóc, mẹ hắn thì thộn cái mặt ra chẳng hiểu gì hết,, không biết con trai bà đang nói cái gì đây.
_ Hải Minh, con nói gì vậy, cái gì mà chết hả.
_ mẹ.... Bảo Như bỏ con di rồi... Bỏ con thật rồi, con không muốn.
_ Hải Minh, con nói gì vậy hả. Con nói rõ đi xem nào.
_ mẹ... Bảo... Như...
_ con bé nó làm sao.
_ có chuyện gì vậy - ba hắn từ ngoài cửa đi vào thì thấy hắn đang xà vào lòng mẹ hắn mà khóc như một đứa trẻ, hắn nhớ rất lõ cảnh tượng lúc đấy ra sao, nó đã bất lực vùng vẫy muốn thoát khỏi con quái vật đó thế nào... Và... Chỉ có thể nhìn thấy toàn thân nó nhuốm đầy máu rồi cùng con quái vật ấy chìm sâu xuống biển. Hắn đau lắm, tim hắn như bị một lưỡi dao sắc nhọn rạch lên, rồi dày xéo, vết thương như bị sát muối cái nhận được chỉ là một vết thương không bao giờ lành.
_ em cũng không biết, chẳng biết hôm nay Hải Minh nó đi đâu về bất tỉnh ngoài cổng, khi tỉnh dậy thì thành như này.
_ Hải Minh! Con sao thế, đàn ông con trai ai lại khóc như vậy.
_ ba... Ba... Bảo... Như...b...bỏ con đi rồi, là cô ta, chính là cô ta đã cướp Bảo Như của cpn đi mất, con phải giết chết cô ta.
Hắn lẩm nhẩm như người thần kinh rồi chạy ra cửa nhưng may ba hắn giữ lại, họ không hiểu thằng con trai của họ đang nói cái gì nữa.
_ Minh. Con nói rõ ra đi, chuyện là sao, tại sao Bảo Như lại bỏ con, nói xem nào.
_ con....#$%
Hắn đem tất cả mọi chuyện kể lại nhưng vẫn không khỏi nấc lên, bờ vai hắn cũn vậy mà run lên từng hồi, mất người con gái mình yêu cảm giác đau lắm. Còn ba mẹ hắn nghe xong thì ba hắn không đứng vững được nữa, ông xem nó như con gái ruột của mình vậy tại sao bao nhiêu đau thương cứ đổ ập lên người nó hết.
_ Minh...c...co...con... Nói thật... Chứ - mẹ hắn như không tin được sự việc vừa nghe, đôi mắt bà cũng đỏ lên như sắp khóc, định lấy điện thoại gọi ẹ nó thì tiếng cô phát thanh viên trog tivi lại cất lên:
_ vào hồi 6h.30 phút chúng tôi đã phát hiện ra được xác của một cô gái chết trôi trên biển XX, theo điều tra nguyên nhân cô gái tử vong do bị cá mập tấn công dẫn đến mất máu mà chế[email protected]$###
_ là Bảo Như, con phải đến đấy.
Rứt câu hắn chạy bay ra cửa, ba mẹ hắn cũng luống cuống đi theo nhưng không ai giám thông báo cho nhà nó biết vì hai người sợ mẹ nó sẽ không chịu nổi cú sốc này mất.
- -----------
Đến nơi hắn dạt đám đông ra một bên và chạy vào giữa, nơi mà có người con gái được đắp vải trắng toát.
_ Bảo Như.
Hắn bật khóc ôm lấy thân thể ấy, bàn tay từ từ mở tấm vải đấy ra thì hắn sốc.. Khi mà gương mặt ấy không còn nguyên vẹn, bị dập nát không nhận ra hình thù, cái mà hắn nhận ra chỉ là bộ quần áo mặc trên người, tuy không còn nguyên vẹn và bị dính máu nhưng cũng không khó để nhận ra. Mẹ hắn thì ôm lấy ba hắn mà khóc giường như bà không thể tin được sự việc trước mắt bà. Bỗng một người phụ nữ quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rượi, chân giày chân không chạy vào.
_ Bảo Như, con gái tôi đâu - người phụ nữ đấy không ai khác mà chính là mẹ nó, tại sao bà lại biết vụ việc đó trong khi ba mẹ hắn chưa có nói. Người nói cho bà biết chính là bác quản gia nhà hắn, khi ông từ phòng bếp đi ra thì nghe thấy mẩu truyện của hắn và vội vàng báo ẹ nó biết.
_ bác... Bác...
Hắn lắp bắp hỏi mẹ nó nhưng mẹ nó vội bay đến ôm cơ thể lạnh ngắt của nó mà khóc.
_ tại sao mọi truyện lại thành ra như này chứ, con tôi đâu có làm gì sai mà ông trời nỡ đối sử với nó như vậy??? Trời ơi ( Ông trơi: * khóc ròng * ta có làm gì đâu mà cái gì cũng chút hết lên đầu ta như thế chứ, lỗi là do con Heo Lười chết tiệt kia kìa. / Heo: * hóng * * chạy mất dép *)