Trong quán net Tần Minh ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ đã 7 giờ tối, cậu để nhân vật trên game treo rồi cầm điện thoại lên nhắn tin: [ Đã xong chưa? ]
Nhắn xong thì cậu để điện thoại xuống nghe thấy Bách Khanh ở bên cạnh nói: "Lập Thành, Tần Minh hai cậu mau tới cứu tôi."
Lập Thành điều khiển bàn phím và con chuột linh hoạt, nói: "Máu mình không còn nhiều, Tần Minh tới giúp một tay."
Tần Minh nhàn nhạt nhìn qua định cầm con chuột lên thì nhận được tin nhắn: [ Xong rồi.]
Cậu tháo tai nghe ra, gửi voice chat sang: "Ở đó đợi tôi, tôi tới đón cậu."
Bách Khanh ngơ ngác nhìn nhân vật mình bị chết trong game: "Tần Minh cậu, cậu sao cậu không cứu mình lại nỡ để mình chết."
Cậu để điện thoại vào túi mang cặp lên vai, nhìn cậu ta nói: "Đi rước Hi Hi quan trọng hơn còn cậu không định đi rước Mộng Phạn?"
Nói xong không đợi cậu ta phản ứng mang cặp đi ra ngoài, hai người còn lại ở trong net đưa mắt nhìn nhau sau đó vội vàng đứng dậy mang cặp lên đuổi theo Tần Minh.
Trong nhà Hiểu Khê, bọn họ đang vui vẻ nói chuyện với mẹ của Hiểu Khê. Bà mỉm cười nói: "Hiểu Khê từ nhỏ đã thích làm bánh rồi, mỗi một chiếc bánh con bé đều cố gắng hết sức làm ra nếu có thất bại thì sẽ làm lại tuyệt không bỏ cuộc."
Cố Thường Hi cầm ly trà lên uống đưa mắt nhìn sang Hiểu Khê nghe thấy được mẹ khen thì hai gò má ửng đỏ, cô nhìn bà cười nói: "Hiểu Khê làm bánh rất giỏi và ngon luôn đó dì, bọn con đều rất thích ăn bánh của cậu ấy làm."
Hiểu Khê ngượng ngùng nói: "Mình cảm thấy làm chưa được tốt lắm các cậu đừng có nói vậy."
Mộng Phạn vỗ vai cô ấy: "Cậu đừng có khiêm tốn."
Tiếng chuông tin nhắn điện thoại reo lên, Cố Thường Hi mở ra đọc là tin nhắn của Tần Minh gửi tới: [ Tôi tới rồi, cậu ra đi.]
Cô tắt máy để điện thoại vào cặp đứng dậy nói: "Hôm nay tụi con đã làm phiền đến dì rồi, bạn con đang đứng ở ngoài đợi con. Con xin phép về trước."
Mộng Phạn và Thục Tâm cũng đứng dậy lần lượt chào bà rồi rời khỏi, Hiểu Khê đi theo phía sau tiễn họ. Cố Thường Hi bước ra đã thấy Tần Minh đậu xe trước cổng nhà, cô đi tới vỗ vai cậu, cậu quay sang hỏi: "Làm bánh xong rồi?"
Cô nói dối cậu là hôm nay muốn đến nhà Hiểu Khê học làm bánh chứ không hề nói tới đây làm sô cô la. Cô gật đầu: "Xong rồi."
Cậu nhận lấy cặp từ tay cô: "Lên xe đi, tôi chở cậu về cũng trễ rồi."
"Được." Hai người bọn họ rời đi, Bách Khanh và Mộng Phạn cũng đạp theo sau, Lập Thành thì được Hiểu Khê nhờ chở Thục Tâm về.
Ngày hôm sau là lễ tình nhân, hôm nay buổi tối không có tiết tự học nên cô có hẹn xem phim với Tần Minh vào tối nay. Lúc hai người tới lớp vừa về chỗ ngồi thì Cố Thường Hi thấy trong ngăn bàn của Tần Minh đầy hộp sô cô la do nhét vào không hết nên còn để lên cả trên bàn. Gương mặt cô tức khắc xụ xuống kéo mạnh ghế ra ngồi, tiếng động mạnh tới mức Tần Minh ở phía sau cũng giật mình theo.
Bách Khanh quay sang nhìn ngăn bàn mình, sô cô la thì cũng có nhưng ít hơn Tần Minh nên không bị Mộng Phạn giận. Nhưng mà cậu cảm thấy không biết nên vui hay buồn đây.
Tần Minh nhìn thấy sô cô la đầy trên bàn rồi nhìn sang bàn Lập Thành cũng không khác gì mấy. Cậu đẩy số sô cô la này sang cho Bách Khanh: "Cho cậu hết, cứ từ từ mà dùng."
Bách Khanh nhìn đống sô cô la này không biết nên nói gì, cậu nói: "Sô cô la này là nữ sinh người ta tặng cho cậu. Cậu sao lại đẩy sang cho mình?"
"Tôi có bạn gái rồi nên chỉ nhận của bạn gái."
Bách Khanh nghe vậy kêu gào: "Nhưng tôi cũng có bạn gái rồi."
Tần Minh vờ như không nghe thấy mở tập ra làm bài tập, Cố Thường Hi ngồi phía trước gương mặt đang xụ xuống lập tức vui vẻ lên Mộng Phạn ở bên cạnh trêu chọc: "Vui lại rồi?"
Cô quay sang hỏi: "Lúc nãy mình có không vui sao?"
Mộng Phạn nhịn cười gật đầu: "Có. Quả là một bình giấm chua."
"..." Cô từ khi nào biến thành bình giấm chua rồi?
Giờ nghỉ trưa bọn họ định xuống căn tin ăn cơm, giữa đường bị một nữ sinh chặn lại. Nữ sinh đó đỏ mặt nhìn Tần Minh đưa ra trước mặt cậu hộp sô cô la được gói cẩn thận, ấp úng nói: "Mình, mình tặng cậu."
Cậu đút tay vào túi, nói: "Tôi không thích ăn đồ ngọt và sô cô la, cậu đem về đi."
Nữ sinh đó nghe xong thì đỏ mắt vội vàng chạy đi, Cố Thường Hi trong lòng cảm thán có một người bạn trai quá đẹp trai cũng là một cái không tốt.
Lập Thành và Hiểu Khê chạy tới thấy bọn họ đang đứng ở cầu thang, cậu nghi hoặc hỏi: "Sao lại còn đứng đây không xuống nhà ăn xếp hàng sao?"
Mộng Phạn la lên: "Mình xém quên luôn món tủ của mình, Hi Hi, Thục Tâm mau đi thôi kệ bọn họ đi."
Lúc tới nhà ăn thì cũng đã muộn, bọn họ chọn cái bàn ở ngoài cùng ngồi xuống. Mộng Phạn than thở: "Món sườn xào chua ngọt của mình chỉ còn có chút ít. Chuyện này phải bắt đền Tần Minh."
Tần Minh nhún vai: "Tôi không biết gì cả nếu muốn bắt đền thì tìm nữ sinh đó đi."
Cố Thường Hi cầm miếng dưa hấu lên ăn thấy Thục Tâm sáng giờ cứ ủ rũ, không vui. Cô đảo mắt ngẫm nghĩ cũng biết được nguyên nhân, cô nhẹ giọng hỏi: "Thục Tâm, cậu không vui sao?"
Thục Tâm lắc đầu ăn cơm, hàm hồ nói: "Không có."
Cô gắp sườn xào chua ngọt của mình sang khay cơm cô ấy: "Mình biết cậu đang buồn chuyện gì nhưng có thể hôm nay anh mình về nước được thì sao?"
Thục Tâm nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn cô: "Cậu nói có thật không?"
Cô cười trừ: "Mình chỉ nói vậy thôi chứ thật sự không rõ."
Thục Tâm nghe xong mím môi sau đó tiếp tục ăn cơm, cô thở dài hối hận khi nói câu đó muốn chết. Hiểu Khê ngồi bên cạnh đưa hộp sô cô la sang cho Lập Thành, ngượng ngùng nói: "Cái này cho cậu."
Lập Thành kinh ngạc vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn cậu. Là cậu tự tay làm sao?"
"Đúng vậy."
Bách Khanh quay sang nhìn Mộng Phạn đối diện với ý tứ hỏi vậy còn sô cô la mình đâu. Mộng Phạn nhìn ánh mắt trông mong của cậu lần đầu đỏ mặt thẹn thùng đưa hộp sô cô la sang: "Đây, của cậu."
Bách Khanh vui vẻ nhận lấy, ngắm nhìn: "Cảm ơn cậu nhưng mà cái nơ chỗ này nó bị xéo rồi không được đẹp lắm."
Mộng Phạn giây trước đỏ mặt vì thẹn thùng, giây sau thì đỏ mặt tức giận, nhấc chân đạp chân cậu một cái: "Không đẹp thì trả đây."
Bách Khanh vội cất hộp sô cô la đi: "Cậu tặng cho mình rồi thì tất nhiên là của mình. Không trả."
Tần Minh nhìn Cố Thường Hi đang cúi đầu tập trung ăn cơm ở phía trước, cũng không có ý định đưa sô cô la cho cậu. Cậu nhíu mày cầm đũa gắp hết sườn xào chua ngọt từ khay của cô sang khay cậu. Cô nhìn sườn xào chua ngọt của mình bay sang khay cơm của cậu thì to mắt không thể tin nỗi nhìn cậu.
Cô chỉ sườn xào chua ngọt trong khay cơm cậu: "Cậu, cậu từ khi nào lại có sở thích gắp đồ ăn người khác sang bên mình vậy?"
Tần Minh nhìn cô trả lời: "Lúc này."
Cô nghẹn họng nhìn cậu, cô sao lại không biết cậu nghĩ gì cho được. Hai bên đều đưa sô cô la sang hết rồi chỉ còn mình cô chưa đưa cho cậu thôi nhưng không ngờ cách cậu đòi sô cô la lại như này.
Thục Tâm ở bên cười nói: "Hi Hi cậu còn chưa tặng sô cô la cho người ta đó."
Cố Thường Hi bĩu môi: "Không phải sáng nay người nào đó được rất nhiều nữ sinh tặng quà sao nên mình nghĩ hay là thôi đi."
Tần Minh ngay tức khắc nhíu mày: "Nhưng tôi đều đưa sang cho Bách Khanh rồi, không có nhận."
Bách Khanh đang ở bên uống nước canh nghe vậy ho sặc sụa, Mộng Phạn ngẩng đầu nhìn cậu ta "hừ" một cái rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Cố Thường Hi lấy từ trong túi áo khoác ra một hộp sô cô la được đóng gói cẩn thận, đưa sang cho cậu: "Sô cô la của cậu."
Tần Minh cong khóe môi nhận lấy nhìn chăm chú hộp sô cô la trên tay khiến mặt cô nóng ran, phải cúi xuống ăn cơm để che đi. Hiểu Khê thấy họ như vậy thì cười nói: "Tần Minh cậu biết không, hộp sô cô la này chính là tự tay Cố Thường Hi làm đó."
Cậu nghe vậy thì tâm trạng vui vẻ, đáy mắt tràn ra ý cười nhìn người nào đó càng ngày càng đỏ mặt cúi đầu thấp xuống. Cậu đưa tay xoa đầu cô: "Cảm ơn. Cậu tự làm sô cô la như vậy có bị thương ở đâu không?"
Cố Thường Hi lắc đầu: "Không có."
Nữ sinh lúc nãy đưa hộp sô cô la cho Tần Minh vừa đứng dậy định rời khỏi nhà ăn thì nhìn thấy hết cảnh này, kinh ngạc không thôi. Người lúc nãy mới nói không thích đồ ngọt, không thích sô cô la và người đang vui vẻ nhận lấy sô cô la từ cô gái đối diện là cùng một người sao?
Tan học trở về nhà, Cố Thường Hi chạy lên phòng vội vàng thay quần áo vì cô và cậu hôm nay là lần đâu đi hẹn hò nên cô phải đứng ở trước tủ một lúc lâu mới lựa được một bộ đồ như ý mặc vào. Thay đồ xong bước ra đứng trước gương ngắm nhìn, đưa tay sờ bụng mình dạo này cô ăn hơi nhiều không biết có bị tăng cân lên không.
Cô thở dài cố gắng hóp bụng vào nhưng hình như không khả quan lắm, cô thấy cũng đã tới giờ hẹn nên đeo túi xách mang giày rồi mở cửa bước ra ngoài. Ở ngoài cửa đã thất Tần Minh đang đứng dựa vào tường tay cầm điện thoại một tay đút vào túi, thấy cô bước ra thì cậu cất điện thoại vào túi hỏi: "Xong rồi?"
Cố Thường Hi gật đầu: "Xong rồi, cậu đứng đây nãy giờ sao?"
"Không có, mới đứng. Mau đi thôi."
Hai người đang ở nhà nên không tiện nắm tay đi xuống chỉ có thể người trước người sau đi xuống nhà. Bước xuống đã thất Từ Dĩnh và Tần Dương hai người đang ngồi ở sofa xem TV nghe thấy tiếng động quay sang nhìn hai người họ.
Từ Dĩnh nở nụ cười hỏi: "Hai đứa tính đi đâu vậy? Không định ở nhà dùng bữa tối sao?"
Tần Minh lắc đầu: "Không cần đâu mẹ, hôm nay bọn con có hẹn với bạn đi chơi nên sẽ dùng bữa tối ở ngoài ba mẹ cứ dùng trước đi."
Tần Dương nhìn cậu gật đầu: "Vậy được đi đường cẩn thận."
"Vậy thưa ba con đi." Tần Minh xoay người đi ra khỏi cửa, Cố Thường Hi thấy vậy cũng vội chào họ một tiếng rồi đuổi theo.
Từ Dĩnh thấy hai người họ đi rồi thì quay sang nhìn Tần Dương đang ngồi bên cạnh: "Tôi cứ cảm thấy giữa hai đứa nó có cái gì đó không đúng lắm."
Tần Dương tiếp tục xem TV, nói: "Chắc bà nghĩ nhiều rồi, tôi thấy hai đứa nó bình thường."
Từ Dĩnh nhíu mày là do bà nghĩ nhiều thật sao?
Danh Sách Chương: