• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Yomost

Beta: Cyane


Có Như Mộng và Đường Lập ở đây, Văn Trạch Tân ít nhất còn có thể biết chút tình hình của cô. Nếu bọn họ không ở đây, hai nơi cách nhau xa như vậy, nếu như anh về thủ đô, cho dù thường xuyên chú ý tin tức của cô thì cũng khó tránh khỏi sẽ lọt mất một số tin tức.

Mở cửa xe.

Văn Trạch Tân ấn Trần Y vào trong xe, tiếp theo cúi người thắt dây an toàn lên cho cô, đôi mắt nhìn cô: “Người không thu lại, để bọn họ làm bạn với em.”

Trần Y thả lỏng cơ thể, dựa về phía sau: “Em tăng ca muộn như thế, Như Mộng với Đường Lập còn phải luôn luôn đi theo, như vậy vất vả quá.”

Văn Trạch Tân dừng lại.

Đột nhiên đôi mắt anh trầm xuống: “Bây giờ em đối xử với bọn họ còn tốt hơn đối với anh.”

Anh còn tường cô bực mình hai người kia cứ theo trước theo sau, kết quả lại là bởi vì thương bọn họ. Tuy cô thương bọn họ, nhưng ngay cả một yêu cầu nho nhỏ cũng không chịu đồng ý với anh.

Hàm dưới Văn Trạch Tân căng chặt.

Trần Y không hé răng.

Mấy ngày hôm trước ở Hội Thành không bận rộn như thế, nhưng đêm nay lúc tăng ca. Nhìn thấy Như Mộng nhiều lần tựa vào mặt bàn ngủ gà ngủ gật, Trần Y đi ra bảo bọn họ quay về. Như Mộng và Đường Lập dĩ nhiên là không chịu về, bọn họ chủ yếu vẫn nghe lệnh của Văn Trạch Tân, cô nói đương nhiên bọn họ sẽ không nghe.

“Văn Trạch Tân…” Trần Y vừa mở miệng.

Văn Trạch Tân đã bịt miệng của cô lại: “Nghe em.”

Thu lại thì thu lại.

Thu lại thì thu lại.

“Nhưng tự bản thân em phải chú ý an toàn, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh đầu tiên.” Cuối năm bên thủ đô nhiều việc, Văn Trạch Tân không thể nán lại Hội Thành thường xuyên được.

Cô mím môi, nói: “Anh yên tâm.”

Văn Trạch Tân bây giờ có chút thay đổi. Anh buông Trần Y ra, đôi mắt đảo qua bờ môi đỏ thắm của cô sau đó đứng dậy, đóng cửa xe, đi vòng về phía vị trí lái.

Xe khởi động, lái về phía đường lớn.

Trần Y bấm di động, hỏi: “Anh đặt khách sạn chưa?”

Giờ này cũng không thể nào quay về Hội Thành được.

Văn Trạch Tân: “Chưa.”

Trần Y: “Vậy thì đặt một phòng đi.”

Văn Trạch Tân: “Đến rồi nói sau.”

Ở bên này Trần Y gọi thư ký giúp xem khách sạn này còn thừa gian phòng nào hay không, thư ký trả lời nói có. Trần Y bảo thư ký bây giờ đặt một phòng cho Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân liếc cô một cái.

Lúc đèn xanh đèn đỏ, anh lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Như Mộng.

“Bây giờ hai người đặt trước tất cả phòng ở khách sạn đi.”

Như Mộng ở đầu bên kia lập tức trả lời: “Vâng.”

*

Khách sạn này cách hạng mục công ty cũng không xa, vượt qua ba cột đèn giao thông đã đến, không coi là đặc biệt tốt nhưng cũng không kém, tuy nhiên vẫn không bằng đi công tác ở bên thủ đô. Ở thủ đô đi công tác, điều kiện mỗi lần ra ngoài ở đều là tốt nhất, ở bên này ngay cả đặt trước khách sạn cũng phải cân nhắc một chút.

Khách sạn này là thư ký chọn dựa vào kinh phí dự trù. Đặt trước toàn bộ phòng, hai người một phòng, bởi vì Trần Y có thêm Như Mộng và Đường Lập cho nên Trần Y tự trả tiền căn phòng này.

Logo in chữ vàng treo trên khách sạn.

Vừa xuống xe, Trần Y đã nhận được điện thoại của thư ký: “Trần Y, không còn phòng rồi.”

Trần Y sửng sốt: “Vừa rồi không phải nói vẫn còn hay sao?”

Thư ký: “Đột nhiên nói không còn nữa, giống như bị một nhóm người đặt trước rồi.”

Trần Y: “…”

Đúng lúc này Văn Trạch Tân đóng cửa xe, đi vòng qua cửa xe sang đây, dắt tay của cô đi lên bậc tam cấp, rủ mắt liếc cô: “Sao vậy?”

Trần Y cúp điện thoại của thư ký, nói: “Đi tìm khách sạn khác đặt phòng đi, ở đây hết phòng rồi.”

Văn Trạch Tân dừng bước chân, nhìn cô.

Một giây sau, anh dùng sức cổ tay, kéo cô về bên mình, thấp giọng nói: “Vợ à, anh ở cùng một phòng với em, anh sẽ không chạm vào em.”

Trần Y đang muốn nói chuyện.

Văn Trạch Tân híp mắt: “Nếu không thì anh ngủ trong xe.”

Trần Y vô thức nhìn chiếc xe ngoài cửa, lại nhìn thấy gió thổi cong cành cây ở cửa khách sạn, trời nổi gió rồi. Trần Y thu hồi ánh mắt nhìn về phía Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân đứng thẳng người, tay vuốt tóc cô: “Ngủ ngon.”

Nói xong, anh đút tay vào túi quần, quay người xuống bậc tam cấp. Trần Y đứng tại chỗ nhìn bóng lưng anh, mấy giây sau xoay người đi về phía thang máy, ngay lúc này thang máy từ tầng B1 đi lên tầng 1.

Như Mộng từ bên trong đi ra, cô ấy vừa thấy Trần Y thì nắm chặt tay Trần Y, nói: “Phu nhân, đêm nay tôi ngủ với cô, để sếp ngủ chung với chồng tôi nhé?”

Trần Y dừng lại, sự căng thẳng trong lòng được thả lỏng, cô nói: “Được, cô vất vả rồi.”

Như Mộng cười lắc đầu: “Không vất vả, không vất vả.”

“Lần sau cô lại nấu đồ ăn ngon cho chúng tôi là được.” Mấy ngày nay không đi công tác như trước đó, buổi tối phu nhân đúng giờ tan sở đều nấu đồ ăn ngon cho cô ấy cùng với Đường Lập.

Trần Y cười nói: “Được.”

Sau này có cơ hội thì cô sẽ nấu.

Như Mộng chạy đi gọi Văn Trạch Tân. Trần Y đi về phía thang máy, ấn thang máy, đi vào nhưng không đóng lại ngay lập tức. Chỉ chốc lát sau, Như Mộng vô cùng vui vẻ đi vào thang máy. Cánh tay của Văn Trạch Tân vắt áo vest, anh đi đến, đôi mắt liếc nhìn cô, tiếp tục đi vào rồi đứng ở bên cạnh cô.

Trong thang máy nhất thời yên tĩnh.

Rất nhanh đã đến tầng mười.

Như Mộng đi ra ngoài trước tiên.

Văn Trạch Tân đi ra ngoài trước, thuận tiện dắt tay Trần Y. Trần Y dừng lại, giãy giụa một chút nhưng không giãy ra được. Trần Y chờ anh nói gì đó, tiếc là người đàn ông này không nói gì, cứ như vậy nắm tay cô đi vào cửa.

Phòng có phòng khách rất lớn, căn phòng này của Trần Y bởi vì Đường Lập và Như Mộng cũng ở cùng nên nâng cấp tương đối tốt, coi như không tệ.

Thời gian cũng hơi muộn rồi, Như Mộng cũng dọn vào trong phòng Trần Y. Đích thân Đường Lập chuẩn bị đồ rửa mặt cho Văn Trạch Tân, Văn Trạch Tân rủ mắt nhìn Trần Y.

Trần Y: “Ngủ Ngon.”

Văn Trạch Tân cúi đầu, hôn đỉnh đầu cô: “Ngủ ngon.”

Trần Y xoay người đi vào phòng, sau đó đóng cửa lại. Như Mộng ngồi ở mép giường, thấy Trần Y đi vào thì nhanh chóng để điện thoại xuống, nói: “Phu nhân, muộn quá rồi, tắm rửa rồi đi ngủ thôi.”

Trần Y nói: “Được.”

Cô kéo vali ra, lấy áo ngủ từ trong vali ra. Buổi sáng đến thành phố Hội Diên họp, cô đẩy vali tới thẳng khách sạn rồi đến công ty ngay. Trần Y đi về phía toilet, lại thò đầu nhìn Như Mộng nói: “Cô với Đường Lập xa nhau một buổi tối sẽ không sao chứ?”

Như Mộng cười lắc đầu: “Không sao, không sao, có thể có chuyện gì được chứ.”

Trần Y gật đầu, đi thẳng vào toilet. Nước nóng trong toilet có hơi nóng, Trần Y điều chỉnh mấy lần cũng vẫn còn nóng, cuối cùng chỉ có thể vội vàng tắm. Tóc còn rất ướt, Trần Y dùng khăn lông vắt khô, sau đó lại dùng máy sấy sấy khô. Trần Y đứng bên cạnh bồn rửa tay nhớ tới bóng lưng Văn Trạch Tân quay trở về xe vừa rồi, ngay lập tức cô lắc đầu, quay người đi ra ngoài.

Như Mộng còn chưa ngủ, hỏi Trần Y: “Phu nhân quen ngủ chung với người khác không?”

Trần Y vén chăn lên, ngồi xuống: “Trước đây lúc học đại học thường xuyên chén chúc ngủ cùng bạn cùng phòng.”

“Vậy thì tốt rồi.” Như Mộng cũng lo lắng Trần Y không quen ngủ cùng cô cô ấy.

Trần Y liếc nhìn cô ấy, cười cười, sau đó vén chăn lên nằm xuống: “Ngủ đi.”

“Được, ngủ ngon.” Như Mộng tắt đèn.

Sau khi Trần Y nằm xuống, lại không buồn ngủ gì cả, cô lấy di động ra lật xem tin tức. Lâm Tiếu Nhi gửi cho cô một tin nhắn Wechat.

Lâm Tiếu Nhi: [Y Y, đặc sản con gửi đến ăn cực kỳ ngon.]

Trần Y: [Mẹ thích thì tốt rồi ạ.]

Nửa đêm hơn ba giờ sáng.

Trần Y có chút khát nước, cô đi rót nước uống. Kéo cửa ra, bước chân cô lại dừng lại. Trên ghế sa lon ở phòng khách, Văn Trạch Tân đầu ngón tay cầm điếu thuốc, đang nhìn notebook.

Anh ngước đôi mắt lên nhìn sang.

Nhìn thấy cô mặc váy ngủ mềm mại đứng ở cửa, ánh mắt anh càng sâu: “Uống nước à?”

Trần Y tỉnh táo lại, vòng qua bàn trà đi tới rót nước.

Đôi mắt Văn Trạch Tân dõi theo cô.

Bỗng nhiên Trần Y hỏi: “Sao anh không ngủ?”

Văn Trạch Tân: “Không có em, anh ngủ thế nào được?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK