• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Yomost

Beta: Cyane


Khi Trần Y tỉnh lại, hoàng hôn đã buông xuống, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu xuống bệ cửa sổ. Cô mơ màng nhìn Văn Trạch Tân đang xem tài liệu.

“Anh…”

Giọng nói vừa phát ra, Văn Trạch Tân lập tức để tài liệu xuống, nâng cằm cô lên: “Tỉnh rồi à?”

Tiếp đó, tay của anh đỡ cánh tay của cô, Trần Y nhìn tài liệu rồi nói: “Ừm, lén lút xem.”

Văn Trạch Tân: “…”

Anh cười nhẹ một tiếng: “Mới xem vài dòng thôi, vẫn chưa xem bao nhiêu đâu.”

Trần Y lườm anh một cái.

Bàn tay to của anh dùng sức ôm eo của cô kéo đến bên cạnh. Trần Y xoay người lấy điện thoại, nhìn xem, hơn 5 giờ: “Trợ lý Giang và bác sĩ Lương đều đi rồi à?”

“Ừ.”

Trần Y: “Anh hạ sốt rồi hả?”

“Hạ rồi.”

Trần Y gật đầu, vẫn có chút mơ hồ mà xuống giường. Văn Trạch Tân cũng xuống giường theo, lập tức đi qua ôm cô rồi nói: “Chợp mắt thêm một lát nhé?”

Trần Y ngáp một cái, lắc đầu: “Thôi.”

Văn Trạch Tân gật đầu, cúi người lấy điện thoại ở tủ đầu giường, gọi điện thoại cho chị Lệ: “Đi lên dọn phòng một chút.”

Vừa rồi Trần Y đang ngủ, Văn Trạch Tân dặn dò chị Lệ quét dọn nhưng cũng không bảo chị làm ngay lập tức, sợ quấy rầy đến giấc ngủ của Trần Y. Trần Y nhìn Văn Trạch Tân: “Làm gì mà quét dọn vậy?”

Văn Trạch Tân để ống nghe điện thoại xuống, tiến lên ôm eo của cô: “Hôm nay trong phòng nhiều người.”

Trần Y: “À.”

Văn Trạch Tân cười một tiếng, ôm cô đi ra ngoài. Chị Lệ xách theo công cụ quét dọn đi lên, trên người còn mặc một bộ quần áo chống bụi, kiên quyết diệt sạch hết kể cả là một sợi tóc rơi trong phòng ngủ chính.

Trần Y sững sờ: “Chị Lệ, chị đây là?”

Chị Lệ nhìn Văn Trạch Tân, sau đó nhìn Trần Y, cười nói: “Phu nhân, dưới tầng có nấu nước đường, xuống dưới uống đi.”

Trần Y: “À, vất vả cho chị rồi.”

“Không vất vả, nên làm thôi.” Chị Lệ nói xong đi ngay vào phòng ngủ chính. Trần Y nhìn một chút, lại nhìn Văn Trạch Tân: “Bọn họ đều nuông chiều tật xấu của anh.”

Văn Trạch Tân không lên tiếng, ôm cô xuống tầng.

Xuống đến tầng một, ánh nắng bên ngoài chiếu vào phòng khách nhỏ và phòng khách lớn. Văn Trạch Tân đưa Trần Y đến ghế sô pha, Trần Y ngồi xuống, có chút thoải mái mà dựa vào phía sau.

Cổ hơi đau nhức.

Cô cầm lấy tài liệu ôn thi ở trên ghế sô pha lật xem.

Đầu ngón tay Văn Trạch Tân xoa bóp cổ của cô mấy lần, hỏi: “Em ăn chút trái cây không?”

Trần Y lắc đầu: “Không ăn.”

Văn Trạch Tân lại ấn xuống cổ cô một cái, lập tức cúi người, thấp giọng nói: “Tối nay anh nấu cơm cho em ăn.”

Trần Y sững sờ, quay đầu nhìn anh. Văn Trạch Tân đưa tay xoa tóc cô, đứng dậy đi về phía phòng bếp. Buổi trưa anh rửa mặt, thay áo sơ mi trắng và quần dài, đứng ở cửa phòng bếp xắn tay áo lên, cầm túi đồ ăn bảo chị Lệ mua từ trên bàn ăn lên chuyển vào phòng bếp. Trần Y nhìn ra đồ ăn trong cái túi kia, không phải là bò bít tết.

Chẳng lẽ anh học được món Trung rồi à?

Trần Y thu hồi tầm mắt, tiếp tục xem tài liệu ôn thi. Thỉnh thoảng cô quay lại nghe ngóng tiếng động của phòng bếp, chỉ nghe tiếng dao rơi xuống thớt.

Lại một lát sau, Trần Y khép sách vở lại, đứng dậy đi về phía phòng bếp. Đồng hồ của anh và nhẫn cưới để ở trong ngăn tủ, Trần Y nhìn một chút sau đó tiến vào phòng bếp.

Văn Trạch Tân đang chế biến thịt bò, muốn xào món thịt bò xào ớt xanh mà Trần Y thường ăn. Khớp xương anh rõ ràng, tư thế cầm dao còn rất đẹp trai, Trần Y lặng lẽ đứng bên cạnh anh, nghiêng đầu xem.

Văn Trạch Tân thái xong thịt bò, nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Đừng vào, khói dầu nặng mùi.”

Trần Y: “Bình thường em tự mình làm cũng có mùi khói dầu.”

Văn Trạch Tân khẽ cười một tiếng, cầm ớt xanh qua bắt đầu cắt.

Anh nói: “Thích cái này không?”

Trần Y: “Ừm.”

Từ lúc đi học đã thích, lúc cấp ba đến nhà ăn nhất định sẽ gọi, còn có một món rau xào thịt cũng rất thích.

Ánh mắt của cô quét qua, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh có thịt ba chỉ.

Trần Y: “…”

Chuẩn bị xong thức ăn, Văn Trạch Tân bắt đầu xào. Anh điều chỉnh máy hút gió xuống, nhưng ấn sai rồi, Trần Y duỗi tay giúp anh ấn lại. Văn Trạch Tân cười một cái, liếc nhìn cô.

Trần Y nói: “Em rất nghi ngờ rằng anh làm được hay không.”

Văn Trạch Tân nhướng mày, lấy cái nồi xuống: “Anh được hay không, không phải em rõ ràng nhất sao?”

Trần Y phản ứng lại, dường như có ý gì khác, mặt lập tức đỏ lên, cô nói: “Em không phải có ý đó, nguyên liệu nấu ăn ngon như vậy nếu bị anh lãng phí thì làm sao bây giờ?”

Văn Trạch Tân: “Anh lấy bản thân ra bồi thường cho em.”

Trần Y: “…”

Không thể nói gì nữa.

Mà ở đầu cầu thang, chị Lệ cầm công cụ quét dọn đứng ở chỗ đó kinh ngạc trợn mắt lên nhìn, tiên sinh lại có thể vào bếp à? Còn muốn nấu cơm nữa, khó trách giữa trưa bảo chị đi siêu thị mua nhiều đồ ăn một chút, còn tự mình chỉ đích danh món ăn, mới vừa rồi lại bảo chị nấu cơm trước. Lát nữa có thể đốt cháy phòng bếp hay không vậy? Có phải báo cảnh sát trước không?

Phu nhân cứ cho phép như vậy à?

Tiên sinh thật sự đã thay đổi rất nhiều.

Thay đổi quá nhiều luôn.

*

Tài nấu nướng của Trần Y rất tốt, đối với kỹ năng xào rau này nhiều ít có phần tâm đắc. Cô đứng bên cạnh Văn Trạch Tân nhìn anh bận rộn, chính là muốn nhìn xem anh có muốn giúp đỡ hay không.

Nhưng mà nhìn mãi thì thấy không thích hợp.

Anh thật sự biết nấu cơm, mùi thơm bay ra ngay lập tức, hơn nữa món vừa chín tới. Người đàn ông này rất chuyên chú xào, ngón tay thon dài ấn nồi xào.

Giữa lúc đó còn gắp một miếng thịt để bên môi Trần Y.

Trần Y há mồm ăn.

“Thế nào?”

Trần Y: “Mềm.”

“Ừ.”

Anh tiếp tục xào.

“So với hương vị ở trường cấp ba hồi đó thì?”

Trần Y: “Dĩ nhiên là món của anh mềm một chút, thức ăn của cơm ở căn tin có thể mềm như thế à? Thịt không cần cứng là được rồi.”

Văn Trạch Tân nhíu mày: “Đúng, anh vẫn nhớ rõ em cắn được một miếng xương sườn lại có thể khiến em phấn khích muốn chết, nói ăn được xương sườn trong thịt bò, kiểm tra tuần này muốn tiến lên khoảng năm hạng. Sau đó em thụt lùi hẳn mười lăm hạng.”

Trần Y không dám tin mở to hai mắt: “Này.”

Văn Trạch Tân cúi đầu, hôn môi của cô: “Rất đáng yêu.”

Trần Y: “…”

Văn Trạch Tân cầm lấy cái đĩa, múc đồ ăn ra.

Tiếp đó anh xoay người gõ vào tủ lạnh, để chị Lệ đang đứng ngẩn người ở bên ngoài tới bưng ra. Chị Lệ nhanh chóng tiến lên nhận lấy, nhìn màu sắc hương vị… Vị vẫn chưa nếm được, nhưng mà hương thơm và màu sắc thấy cũng rất ổn rồi, tiên sinh đây thật sự che giấu tài nghệ. Lúc này nếu như trợ lý Giang ở đây, nhất định sẽ run chân nói: “Đúng, một tiết học giá một vạn*, học xong còn làm không tốt thì sếp thật sự là không được rồi.”

(*1000 tệ ~ 38 triệu VND)

Món ăn thứ hai cũng là ớt xanh xào thịt, thịt ba chỉ thái cực nhỏ. Trần Y nhìn thấy thì nói: “Có chút mùi vị lúc trước của căn tin, chẳng qua mùi vị hồi đó thường xuyên rất mặn.”

Nhưng mà mặn thì mới ăn nhiều cơm được, cho nên khi đó trong nhà ăn, món ăn này được coi như là món ăn nổi tiếng.

Văn Trạch Tân xào xong món này, sau đó đưa cho chị Lệ, tiếp đó đi đến bên cạnh bồn rửa tay, cúi đầu rửa tay, nói: “Chị Lệ, chị mang thêm một món canh và rau xanh ra đây.”

Chị Lệ: “Vâng.”

Văn Trạch Tân cầm khăn lông lau tay, sau đó nắm tay Trần Y đi ra ngoài.

Động tác của chị Lệ rất nhanh, bởi vì canh đã nấu xong, bưng ra là được. Rau xanh cũng đã có sẵn, chị Lệ đang làm thì phát hiện một vấn đề.

Hai món ăn kia mà tiên sinh làm đều là món ăn phu nhân đặc biệt thích, cậu ấy cơ bản có lẽ không học món ăn nào khác.

Thế là, cho đến khi Trần Y gọi chị Lệ cùng ăn, chị Lệ cầm đũa, ngay đến chạm cũng không dám chạm vào hai món ăn mà phu nhân thích kia.

Trần Y trực tiếp gắp cho chị Lệ một đũa.

Chị Lệ vô thức nhìn tiên sinh.

Văn Trạch Tân đang nhai cơm trong miệng, đôi mắt lạnh nhạt quét đến.

Chị Lệ: “…”

Thật sự kinh hồn bạt vía, may mắn phu nhân đang ở đây.

Nhưng mà không thể không nói, tiên sinh làm hai món ăn này thật sự không tệ, có trình độ. Trần Y cũng ăn thêm một bát cơm, Văn Trạch Tân cầm khăn tay lau lau khóe môi cho cô: “Thích thì lần sau làm thêm cho em.”

Trần Y: “Ừm, anh thì sao? Anh thích ăn gì? Sườn ram hay món gì?”

Văn Trạch Tân dừng lại: “Món ăn em làm anh đều thích.”

Trần Y chống cằm, suy nghĩ rồi nói: “Em nhớ khi học cấp ba anh rất thích ăn chả chìa*.”

(*Chả chìa là một món ăn làm bằng sườn heo chặt khúc ngắn, tuốt thịt về một đầu, chiên vàng và rang ngọt. Chả chìa thực ra là phần thịt ba chỉ của heo rang cháy cạnh kết hợp nêm gia vị, bỏ đường và hành lá.)

Văn Trạch Tân cầm khăn tay lau khóe môi, hỏi lại: “Có à?”

Đã rất lâu anh không có thứ đặc biệt thích, bao gồm món ăn, thứ yêu thích hồi cấp ba cũng gần như quên mất rồi. Trần Y liếc anh, nhớ tới trợ lý Giang, cô cười nói: “Lần sau làm cho anh ăn thử.”

“Đừng vất vả quá.”

Văn Trạch Tân đứng dậy, kéo tay của cô.

Mặc dù anh không thể phủ nhận quả thật thích đồ ăn cô nấu, không phải là cố chấp đối với đồ ăn mà là món do cô nấu, cho nên anh mới nhớ đến.

*

Buổi tối, Trần Y không đọc sách nữa, cô cùng chị Lệ ở dưới tầng vừa nói chuyện phiếm vừa xem tivi. Văn Trạch Tân lại đi đến phòng sách, nhìn dáng vẻ là biết hoàn toàn không bỏ công việc xuống được.

9 giờ rưỡi.

Trần Y bảo chị Lệ lên gọi Văn Trạch Tân ra.

Trần Y định tắm rửa, hơn nữa cô phát hiện trên cánh tay chỗ bó thạch cao đỏ lên. Văn Trạch Tân vội vàng để điện thoại di động xuống, anh đi ra, rẽ về phía phòng ngủ chính thì thấy Trần Y kéo tay áo nhìn chỗ đó, còn có chút không kiềm chế được dùng ngón tay gãi. Cô nhìn về phía Văn Trạch Tân: “Ngứa.”

Văn Trạch Tân kéo ngón tay của cô ra, rù mắt nhìn thoáng qua, nói: “Tắm rửa xong đến bệnh viện một chuyến.”

Trần Y: “Là dị ứng ạ?”

“Không phải, chắc là phải đổi thạch cao rồi, tiện thể xem vết thương luôn.”

Anh kéo cổ tay của cô đi vào phòng tắm.

Thời gian Trần Y quay lại bệnh viện kiểm tra là ngày kia, xem ra phải đi trước rồi. Bởi vì lo lắng vết thương, đêm nay Văn Trạch Tân giúp Trần Y cởi quần áo, một chút ý nghĩ không đứng đắn cũng không có.

Sau khi Trần Y tắm xong anh cũng không tắm, cầm chìa khóa xe, sau đó ôm lấy cô đi ra ngoài, đi thẳng đến bệnh viện chỗ bố của bác sĩ Lương. Đêm nay ông Lương đúng lúc trực ban, trực tiếp sắp xếp y tá cởi thạch cao ra cho Trần Y, lộ ra vết thương bên trong. Ông Lương nhìn một chút nói: “Miệng vết thương vẫn còn ổn, tôi bóp như vậy đau không?”

Trần Y lắc đầu.

“Vậy thế này thì sao?” Ông Lương lại chọc mấy lần, Trần Y vẫn luôn lắc đầu. Ông Lương gật đầu, sau đó nhìn Văn Trạch Tân: “Không cần lo lắng như vậy, hồi phục rất tốt. Tôi vừa mới chọc cô ấy có mấy lần, sao cậu cũng đổ mồ hôi theo thế?”

Văn Trạch Tân tay đút trong túi quần, đứng thẳng người, không trả lời.

Trần Y liếc anh một cái.

Văn Trạch Tân tiến lên trước, dắt tay của cô, hỏi: “Phải chụp phim X-quang không?”

“Tốt nhất chụp thử xem, xác nhận thử xem đã ổn chưa, đi đóng tiền đi.” Ông Lương lấy đơn cho anh, Văn Trạch Tân nói với Trần Y: “Em ở chỗ này chờ anh.”

“Được.”

Chỉ chốc lát sau, sau khi có kết quả phim chụp X-quang, ông Lương nhìn xong thì rất hài lòng, cũng không bảo tiếp tục bó thạch cao nữa, chỉ bảo cô qua mấy ngày lại đến kiểm tra lại, còn dặn dò trong khoảng thời gian này tốt nhất đừng nâng vật nặng.

*

Trở lại căn hộ Duplex, chị Lệ thấy bọn họ trở về thì thở phào một cái. Lại hỏi thăm một hồi, biết được cánh tay Trần Y đã tốt hơn rất nhiều, trong lòng chị tất nhiên là vui vẻ.

Văn Trạch Tân kéo cổ áo sơ mi xuống, đi lên tầng tắm rửa.

Trần Y cũng lên tầng, cầm sách ngồi dựa vào đầu giường xem.

Cửa phòng tắm mở, mang hơi nước bên trong ra. Trần Y ngẩng đầu, trông thấy người đàn ông mặc áo choàng tắm đang lau tóc đi ra, anh ngẩng đầu từ trong khăn lông liếc nhìn cô.

Trần Y nói: “Anh làm sao vậy?”

Văn Trạch Tân đặt khăn lông ở trên kệ rồi đi tới, lên giường từ một bên khác, sau đó lập tức ôm cô vào trong ngực. Chân dài anh giang rộng ra, ôm cô, nói: “Thương lượng một chút, em chuyển về công ty ở thủ đô làm được không?”

Yêu cầu này ban đầu dự định nói với cô vào lúc ký thỏa thuận ly hôn. Kết quả sau này lại ký thỏa thuận sau khi kết hôn, anh cũng không dám nhắc lại nữa.

Trần Y ngừng một lát.

Có thể là vết thương khơi dậy ý nghĩ của anh.

Trần Y: “Em muốn chuyển về thì cũng phải làm xong hết công việc đã, cuối năm nhận rất nhiều hạng mục, em phải chịu trách nhiệm.”

Văn Trạch Tân nắm chặt cánh tay, hồi lâu mới nói: “Ừ.”

Trần Y thả lỏng cơ thể, lùi ra sau dựa vào anh: “Anh cũng đừng giở thủ đoạn, nếu như giở thủ đoạn thì trong vòng hai tháng không cho phép ngủ chung.”

Văn Trạch Tân: “…”

À.

Anh cầm tài liệu lên lật xem, Trần Y cũng xem sách của mình. Nhưng mà đêm nay cô mặc chiếc váy ngủ này là mới mua không bao lâu, cổ áo hơi rộng, cô lật sách, một bên rớt xuống, lộ ra bả vai trắng nõn. Lúc Văn Trạch Tân xem tài liệu tiện tay khoác lên bờ vai của cô, chạm phải da thịt.

Bàn tay anh nóng bỏng.

Trần Y sững sờ.

Văn Trạch Tân dời tài liệu đi, hướng mắt xuống nhìn bả vai cô. Vài giây sau, anh cúi đầu hôn xuống, tay Trần Y run lên, sách vở đều cầm không nổi nữa.

Về sau tại sao lại biến thành hôn môi, Trần Y cũng không nhớ nổi nữa. Anh kiềm chế muốn rời khỏi, Trần Y lại choáng váng kéo bờ vai của anh lại. Văn Trạch Tân kề trán cô, nhìn cô, bên trong đôi mắt chứa tơ máu. Anh nói: “Em kéo anh lại thì chạy không thoát rồi.”

“Anh sẽ nhẹ nhàng, chúng ta làm tư thế này, anh cho em mượn sức.” Nói xong anh chặn môi của cô lại, tay đè lấy eo của cô, đầu tiên là chậm rãi phục vụ cô, tiếp đó chầm chậm đè xuống.

Trần Y suýt chút nữa tắt thở, cô dựa vào bả vai anh, từ từ cắn bờ vai của anh, mơ hồ có nước mắt chảy ra.

Văn Trạch Tân rất kiềm chế, càng kiềm chế thì càng mệt nhọc.

Cuối cùng, Trần Y ngã trong lồng ngực anh.

Anh ôm cô, vuốt ve mái tóc dài của cô.

Rất dịu dàng.

Giọng nói của Trần Y rất khàn: “Em phải tắm thêm lần nữa.”

“Anh giúp em.” Anh nói.

*

Sáng sớm hôm sau, Trần Y tỉnh lại đã là 10 giờ rồi, cô kéo cánh tay của Văn Trạch Tân. Văn Trạch Tân giơ đồng hồ lên xem, hơi trễ, anh che trán, lười biếng.

Trần Y xoay người ngồi dậy, tóm cổ áo anh: “Thức dậy đi.”

Văn Trạch Tân dời cánh tay đi, liếc nhìn cô.

Tóc tai cô bù xù, Văn Trạch Tân nhìn mà cười ra tiếng: “Được, thức dậy.”

Hai người xuống giường, anh kéo dây lưng áo choàng tắm lên, ôm lấy cô đi rửa mặt. Đúng là rất hiếm khi thức dậy muộn như vậy, chuyện này với Văn Trạch Tân mà nói rất hiếm thấy.

Ngủ ngon, cho nên vùng trán của người đàn ông cũng nhìn đẹp trai hơn một chút.

Trần Y từ trong gương liếc anh, cúi đầu đánh răng.

Hai người đi từ trên tầng xuống, chị Lệ đứng bên cạnh bàn ăn nhìn thấy bọn họ xuống tới, nhanh chóng tiến vào phòng bếp bưng bữa sáng cho bọn họ. Hai vợ chồng song song ngồi xuống.

Mắt chị Lệ nhìn ánh nắng bên ngoài, đã chiếu vào trong phòng rồi, hai người này mới thức dậy.

Nhưng tình huống như vậy trước đây chưa từng xảy ra, rất tốt, rất tốt.

Ăn sáng xong.

Văn Trạch Tân mặc áo khoác vào cho Trần Y, lại đội mũ cho cô, nắm tay của cô ra ngoài. Có lẽ là trời cao chiếu cố, thạch cao bó cánh tay của Trần Y cũng tháo bỏ, như vậy không cần giải thích chuyện cánh tay này với người trong nhà. Xe khởi động, Văn Trạch Tân ngồi vào ghế lái, Trần Y ngồi ở ghế lái phụ.

Hai người lái thẳng đến tiểu khu của nhà Trần Y.

Trần Y nhìn hoàn cảnh quen thuộc này, sinh ra cảm giác thân thiết. Từ nhỏ cô lớn lên ở nơi này, ở xa đến mấy thì nơi này cũng là nhà.

Trần Khánh và Liêu Tịch đi từ trong nhà ra, hăng hái nhìn ra phía ngoài thì nhìn thấy xe Bentley màu đen dừng lại. Trần Y từ trong xe bước xuống, Văn Trạch Tân xách hộp quà từ trong cốp xe ra, đưa tay dắt tay cô, mười ngón đan xen. Bảo mẫu mở cửa chính ra, vui vẻ nói: “Tiểu thư trở về rồi.”

Trần Y mỉm cười: “Ừm, chúc mừng năm mới, má Lưu.”

“Chúc mừng năm mới.”

Hai người đi đến bậc thang, Liêu Tịch muốn tiến lên dắt tay của con gái thì chần chừ một lúc. Bà nhìn bàn tay nắm lấy nhau của Văn Trạch Tân và Trần Y, lại nhớ tới quãng thời gian trước lúc đang quét dọn vệ sinh căn phòng của Trần Y thì nhìn thấy một trang giấy, bên trên viết đầy ba chữ Văn Trạch Tân, hốc mắt Liêu Tịch bỗng nhiên hơi đỏ.

Trần Khánh nhìn Liêu Tịch: “Đang yên đang lành tại sao lại khóc rồi?”

Liêu Tịch nhìn Văn Trạch Tân.

Văn Trạch Tân gọi: “Bố, mẹ, chúc mừng năm mới.”

Trần Khánh: “Chúc mừng năm mới.”

Ông cũng nhìn bàn tay đan xen của bọn họ.

Liêu Tịch mấp máy môi: “Khoảng thời gian này nhị thiếu vất vả rồi.”

Bà biết một ít, biết Văn Trạch Tân đến Hội Thành tìm con gái mình.

Văn Trạch Tân: “… Kêu con là Trạch Tân là được rồi.”

Liêu Tịch kéo tay của con gái nhà mình qua: “Để từ từ đi, trong chốc lát không sửa được.”

Văn Trạch Tân: “…”

Trần Khánh cười, tiến lên vỗ bả vai Văn Trạch Tân: “Lái xe rồi hả? Buổi trưa này có thể uống hai chén không?”

Khóe môi Văn Trạch Tân mỉm cười, gật đầu: “Có thể.”

Bởi vì Trần Khánh đi làm ở công ty, thời gian tiếp xúc với Văn Trạch Tân tương đối dài, lại biết được Văn Trạch Tân đến Hội Thành tìm con gái, hơn nữa may mắn xem được video anh quỳ xuống.

Trần Khánh muốn thân thiết với Văn Trạch Tân hơn.

Má Lưu ở bên cạnh thấy cảnh hòa thuận vui vẻ này, trong lòng cũng thở phào một hơi. Bốn người ngồi xuống ghế sô pha, mặc dù ngoài miệng Liêu Tịch có hơi cứng rắn, thế nhưng loại cảm giác giờ đây nhìn thấy Trần Y và Văn Trạch Tân ở chung một chỗ này đều đã hiểu rõ, con gái khổ tận cam lai, tròng lòng rất vui vẻ.

Bà kéo cánh tay của Trần Y: “Mặc dù mẹ vô dụng nhưng mà ủng hộ con.”

Trần Y khẽ cười, vâng một tiếng.

Cô nhìn hai người đàn ông đối diện, hình như Trần Khánh có rất nhiều lời để nói. Không biết ông nói gì với Văn Trạch Tân, Văn Trạch Tân nghiêng đầu nghe, tay để trên đùi, gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

Nhận được sự tán thành của Văn Trạch Tân, trong mắt Trần Khánh cũng có ánh sáng. Có lúc ông thực sự cần người cổ vũ cho ông một chút, có lẽ trước đây nếu có người cổ vũ thì hiện tại ông sẽ tốt hơn một chút.

Khóe môi Trần Y cong lên.

Chốc lát sau, bốn người ăn cơm trưa. Lúc Trần Khánh muốn rót rượu cho Văn Trạch Tân, Trần Y nói: “Không uống nữa. Bố, lát nữa chúng con phải đến nhà họ Văn.”

Trần Khánh dừng lại, lập tức để chai rượu xuống.

Văn Trạch Tân nhìn Trần Y, Trần Y nhìn anh.

Vài giây sau, Văn Trạch Tân nói với Trần Khánh: “Bố, thật xin lỗi, lần sau con uống với bố.”

Trần Khánh: “… Haiz.”

Rõ ràng đứa con rể này nghe lời của con gái mà.

Liêu Tịch ở bên cạnh cũng nhìn thấy, bà từ dưới đáy bàn đá Trần Khánh một cái. Trần Khánh thu chân về, ngoan ngoãn đưa bình rượu cho bảo mẫu: “Ăn cơm, ăn cơm.”

Trần Khánh cầm đũa lên gắp thức ăn cho Văn Trạch Tân.

Liêu Tịch cầm đũa gắp thức ăn cho Trần Y: “Con rất là thích ăn món này.”

Trần Y cười cười: “Vâng.”

Mấy năm này rất thích ăn món gà hầm hạt dẻ. Hạt dẻ hầm đến chín nhừ, thịt gà kèm theo hương thơm hạt dẻ, mùi vị đó khỏi phải nói ngon cỡ nào. Văn Trạch Tân bưng ly nước lên uống một ngụm, tròng mắt rơi trên món gà hầm hạt dẻ, nói: “Vợ à, món gà hầm hạt dẻ à?”

Trần Y liếc anh: “Ừm.”

Văn Trạch Tân để ly xuống, gật đầu.

Trần Khánh và Liêu Tịch nhìn nhau, đây là cách nói chuyện khó hiểu gì vậy?

Đoán chừng họ nằm mơ cũng không ngờ người con rể mạnh mẽ bá đạo này ở nhà cũng xuống bếp!

*

Ăn cơm trưa xong.

Văn Trạch Tân và Trần Y lập tức chuẩn bị đến nhà họ Văn. Lúc này Lâm Tiếu Nhi gọi điện thoại đến cho Liêu Tịch, bảo Trần Khánh và Liêu Tịch cùng đi đến nhà họ Văn. Lâm Tiếu Nhi ở đầu dây bên kia mặt mang ý cười nói: “Ngày đẹp như vậy, ông bà thông gia cùng đi đi, tôi mở đại hội nướng BBQ, thiếu một người cũng không được.”

Lâm Tiếu Nhi biết Văn Trạch Tân và Trần Y muốn đến nhà họ Văn, cộng thêm nghe được tin đồn chẳng hạn như chuyện thỏa thuận sau cưới, bà liền đoán được hai người này làm lành với nhau rồi.

Thật là chuyện vui to lớn, nhanh chóng chuẩn bị nướng BBQ, gia đình tụ họp nhanh chóng chuẩn bị thôi.

Nhiều người mới náo nhiệt.

Quan trọng nhất là người một nhà tụ họp đầy đủ.

Liêu Tịch nghe xong thì dừng lại, nhìn Trần Y với Văn Trạch Tân rồi nói: “Vậy… vậy được thôi!”

Lâm Tiếu Nhi ở đầu bên kia che miệng cười: “Vậy… Vậy tôi chờ mọi người nhé, gọi thằng con trai chó má kia của tôi… Chó… Không đúng, con trai ngoan đưa mọi người đến đây đi!”

Liêu Tịch: “… Được.”

Chó? Con trai? Nhất định nghe lầm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK