Nguyệt Nguyệt, ngươi thế nào rồi?"
Kiến Nguyệt đang nằm trên giường, đã nghe thấy bên ngoài vọng vào giọng nói nhí nhảnh, hoạt bát đầy sức sống của Tú Nghệ Anh, quả thực có mình nàng ấy là có thể vui vẻ mọi lúc mọi nơi.
"Vào đi." Nàng lười biếng nói.
Tú Nghệ Anh kéo cửa bước vào, trên tay còn cầm thứ gì đó.
"Ngươi thế nào?" Nàng tuỳ tiện hỏi một câu.
"Hì hì, rất tốt." Tú Nghệ Anh híp mắt cười nói, đôi mắt cong lại thành hình trăng khuyết, "Phải rồi, đây là thuốc bổ cho ngươi đấy."
"Thật sao, đa tạ rồi." Kiến Nguyệt ngồi dậy, xốc chăn định xuống giường.
"Ấy, bình tĩnh.
Nằm đó, ngươi muốn làm gì, ta hộ ngươi." Tú Nghệ Anh vội chạy ra ngăn nàng lại.
"Ta không sao, chỉ là lười biếng nằm trên giường thôi." Kiến Nguyệt lắc đầu, đi giày vào, đến pha trà cho nàng.
"Ta nghe đêm hôm trước vụ nổ đó là do ngươi phá vỡ trấn hồn quỷ, sau đó chiều hôm sau được tam trưởng lão và các quan thiên đình đến thăm.
Ngươi lợi hại thật đó, nếu là ta, ta nhất định sẽ đòi một núi vàng." Tú Nghệ Anh chống tay nhìn nàng bận rộn, bắt đầu lan man nói, trong đầu tưởng tượng cảnh mình đang tung tăng trên cánh đồng xanh, có đàn bướm bay lượn xung quanh.
"Có gì lợi hại đâu, ta cũng không ngờ mọi chuyện lại như thế." Kiến Nguyệt cười nhạt, lấy chén rót trà cho nàng.
"Cẩn thận nóng."
"Í, Nguyệt Nguyệt, A Bạch cô nương đâu? Từ lần trước đã không thấy nàng." Tú Nghệ Anh đánh giá gian phòng một phen, sạch sẽ tinh tươm, giống với chủ nhân của nó.
Kiến Nguyệt cười khổ, trong lòng có chút nhói, "Nàng bận chút việc, tạm thời phải trở về."
"Đúng rồi, ta đến đây để chủ yếu muốn nói cho ngươi biết, nếu ngày mai ngươi khoẻ lại, chúng ta sẽ đến Trường An phái tạm thời ở suốt hai tuần đó."
"Vì sao a?" Kiến Nguyệt đang định uống trà, dừng động tác lại, ngơ ngác nhìn nàng.
"Ngươi không biết sao? Trong thời gian đó sẽ được tập luyện, ngoài ra còn có thể kết bạn với đồng môn khác, để lập nhóm cho ải ba, nghe nói phải đến một nơi nào đó ngẫu nhiên do chưởng môn lựa chọn."
"À." Kiến Nguyệt vỗ trán, đúng là Tam trưởng lão đã nói với nàng, nhưng mình gần đây đầu óc quay mòng mòng nên quên mất.
"Hí, có thể gặp thêm nhiều bạn mới, nghe đã thấy vui vẻ."
"Đúng rồi, ải hai ngươi đã làm thế nào để qua ải? Hơn nữa, bây giờ hiện tại còn bao nhiêu người a."
"Hì hì." Tú Nghệ Anh đứng dậy, đi một vòng quanh nàng, vừa đi vừa nói, "Ta biểu diễn tài cầm nghệ."
"Mà không phải chỉ là đàn không đâu." Nghệ Anh ra vẻ bí ẩn nói.
"Gì thế?" Kiến Nguyệt cười nhạt, cũng thuận theo nàng mà ra vẻ hiếu kỳ.
"Tiếng đàn của ta có thể sai khiển được động vật.
Các vị trưởng lão đã khen ngợi ta đấy, không phải ai cũng có tài năng này đâu.
Hư hừ." Tú Nghệ Anh ra vẻ tự hào, hất cằm lên, hai tay chống eo nói.
"Lợi hại vậy sao." Kiến Nguyệt kinh ngạc nói, liên tưởng đến những đạo sĩ thổi kèn dụ rắn.
"Ừm hứm, hay là ta đàn cho ngươi xem thử?"
Kiến Nguyệt lắc đầu, mỉm cười nói, "Để lần sau đi, hiện tại đầu ta có chút đau, sợ không thể tận tâm thưởng thức tiếng đàn như tiếng sơn ca ca hát, tiếng suối nước chảy của ngươi được."
"Hí hí, vậy ngươi mau sắc những thảo dược này, đây là nhân sâm, đây là cỏ thanh nhàn,..."
Hai người hàn huyên một hồi, Kiến Nguyệt muốn mời nàng ở lại ăn trưa, kết quả lại bị từ chối, nói là phải về chuẩn bị cho ngày mai.
"Bánh Bao, mai ta phải rời đi, hay là ngươi đi cùng ta đi." Kiến Nguyệt buồn bã nhìn ra cửa, ủ rũ nói.
"Ngươi hoàn thành khảo hạch, hơn nữa còn đứng đầu bảng, lại được đến Trường An phái trải nghiệm, vì sao lại trông như người mất sổ gạo thế?" Bánh Bao khó hiểu, từ hôm qua đã thấy tâm trạng của nàng luôn ở mức trầm, còn nghĩ do mỏi mệt, nhưng hôm nay người đã khoẻ rồi, mà vẫn mang gương mặt đưa đám kia.
"Ta nhớ người yêu." Kiến Nguyệt ăn ngay nói thẳng.
"Í, ngươi có ý trung nhân rồi? Ai thế? Hắn trông thế nào?" Bánh Bao nghe thế, hóng hớt vẫy đuôi.
Kiến Nguyệt lắc đầu, cười khổ, "Là nữ tử, nếu nàng trở về ngươi sẽ biết."
"Hả?" Bánh Bao mở to mắt, ngơ ngác nhìn nàng, mình không nghe lầm chứ.
"Quên đi, nhắc đến chỉ khiến ta thêm nhớ.
Còn ngươi dự định thế nào?" Kiến Nguyệt đã dự đoán đến phản ứng này, nhưng nàng không bận tâm, yêu nhau là hai người các nàng, đâu phải người khác.
"Ta bây giờ đã có thể xác, chứng tỏ mệnh vẫn chưa đoạt.
Nhưng ở trong thân xác động vật, còn có thể thế nào nữa? Chi bằng chấp nhận đi theo ngươi, làm linh vật của ngươi." Bánh Bao tự nhìn mình trong gương, cười khổ, nàng rõ ràng từng là một mỹ nhân.
"Linh vật? Nhưng ngươi tổng thể vẫn là con người mà." Kiến Nguyệt thấy nó soi gương, có chút đồng cảm, nghĩ mình đang sống sờ sờ tự dưng biến thành hồ ly chín đuôi đã khổ sở, nói gì biến thành chó.
"Nhưng bây giờ có mỗi ngươi biết ta từng là người." Bánh Bao buồn chán nằm xuống, nàng vẫn là chưa quen với cơ thể này, đã thế từng là của ma thú.
Hai người đồng thời thở dài, rõ ràng đã làm một đại sự, nhưng vẫn thấy khó chịu.
...
"Thủ lĩnh, bọn hồ ly đã tháo chạy."
"Thủ lĩnh, bọn hồ ly đã kéo chạy vào trong Xích Quỷ sơn mạch."
Dung Tất Liệt nghe thấy thế, liền tức giận đạp bộ giáp bên cạnh.
Hắn đi đi lại lại suy nghĩ, khiến hai tên tiểu tướng kia chóng mặt theo, hắn đã hứa với Đường Hoàng đế sẽ chém đầu từng Cửu Vĩ, mà giờ đây đã rút quân trở về, chẳng khác nào thất hứa, để cả triều đình chê cười.
Nếu không phải hắn cố tình gửi một tốp quân đến giám sát mình, Dung Tất Liệt sớm đã phi ngựa về nhà.
"Đốt, đốt sạch cả cái Xích Quỷ." Hắn tức giận nói.
Hai tên tiểu tướng nghe hắn nói thế, hoang mang nhìn nhau, "Thủ lĩnh, nơi đó không quá tốt đi, đó là nơi không thể xâm phạm."
"Vớ vẩn, chuyện đồn thổi từ mấy trăm năm trước mà các ngươi vẫn tin?" Dung Tất Liệt thấy bọn hắn nhu nhược, ngứa mắt vô cùng.
Hai tướng lĩnh mím môi không nói gì, bọn hắn cũng xuất phát từ bộ tộc thổ dân, từ nhỏ đã sống dựa vào thiên nhiên, đương nhiên đối với mấy chuyện này càng thêm tin tưởng, càng thêm kính nể.
Dung Tất Liệt thấy chúng muốn kháng lệnh mình, tức giận rút thanh đao ra, "Còn muốn sống tiếp hay không?"
"Thủ lĩnh, thuộc hạ sẽ làm ngay."
Nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài, để Dung Tất Liệt ở lại thở phì phò tức giận.
"Dung tướng quân hà cớ phải tức giận.
Chỉ một xe phun lửa của chúng ta, thần rừng cũng phải chết cháy mà cầu xin." Lúc này một người vén màn lên, ung dung tiến đến.
Dung Tất Liệt thấy một tên lính tiểu tốt lại cư nhiên xông thẳng vào doanh trại mình, thầm nghĩ đây nhất định là đám người do Đường Hoàng đế phái đến giám sát mình, vì thế mới không để mình vào mắt.
Bất quá nghe thấy hắn nói thế, cũng có chút hứng thú, tạm thời bỏ qua sự vô lễ kia, hỏi, "Xe phun lửa là thứ gì? Công dụng thế nào?"
"Là một cỗ xe do triều đình mới chế tạo ra, dựa theo nguyên lý đòn bẩy và tính đàn hồi.
Để những viên bi lửa vào giỏ đựng, sau đó dùng dây kéo cần, những viên bi đó sẽ như cơn mưa lửa mà đốt rụi cả thành trì kiên cố nhất, đừng nói chỉ một khu rừng." Tên lính kia mỉm cười tự tin nói.
"Có thứ công phá lớn thế này sao?" Dung Tất Liệt tự động bỏ qua mấy thứ khó hiểu, nhưng có thể mường tượng ra một cơn mưa đá lửa thì sẽ khủng khiếp thế nào, hưng phấn nói.
"Đúng thế, nếu Dung tướng quân muốn trăm trận trăm thắng, chi bằng hãy kiên nhẫn đợi ngày mai cỗ máy sẽ được mang đến."
"Được, nhưng nếu như không như những gì ngươi miêu tả, ta sẽ chặt đầu ngươi đều treo lên, cho những kẻ khác lấy mà học tập." Dung Tất Liệt đưa tay lên cổ, lướt ngang qua, giả bộ đó là con dao.
"Tướng quân yên tâm."
Sáng hôm sau, hắn khí thế phừng phừng đi ra bên ngoài, tay chuẩn bị sẵn thanh đao đã được mài sắc, nếu không nhìn thấy con quái vật như đã nói đâu, chắc chắn đừng oán trách hắn vô tình.
Dung Tất Liệt vừa mới ra khỏi doanh trại, đã nhìn thấy hai cần cẩu bằng gỗ to lớn, oai vệ vênh mặt lên trời.
Hắn vừa thấy đã thích thú không thôi, như đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mới, bật cười ha hả.
Tên lính quèn hôm qua chạy đến bên hắn, hạ mình thấp giọng nói, "Tướng quân, con quái vật phun lửa ấy đây."
"Tốt, tốt lắm.
Nhưng ngươi phải cho chúng ta thấy rõ công dụng của nó." Dung Tất Liệt vỗ lên cỗ máy, gỗ đã được bọc lấy sắt, kiên cố vô cùng.
"Tướng quân, tầm xa của cỗ máy này có thể từ đây đến tận hồ nước tít xa kia." Tên lính kia cũng không nhiều lời nữa, gọi người đến làm mẫu, hắn cùng Tất Liệt lên tháp canh để xem.
Vì chỉ là thử nghiệm, nên đạn bắn chỉ là đá cuội.
Dung Tất Liệt nhìn đám lính chuẩn bị xong xuôi, liền ra lệnh bắn, cần cẩu vì bị nặng mà nghiêng về một bên, một bên nâng lên cao.
Cỗ máy có một cái trục xoay, một tên lính ở dưới quay mạnh, đá từ trong giỏ đựng liền văng ra xa, đến tận cuối hồ xa tít kia, nước bắn lên tung toé.
"Được, được lắm." Dung Tất Liệt nhìn mặt hồ đang dập dềnh sóng, hài lòng mà cười lớn, thứ này nếu như đem tấn công thành luỹ kiên cố thì có bao nhiêu lợi hại, nói gì một khu rừng.
"Tướng quân, nếu chúng ta tấn công từ xa, thần rừng Xích Quỷ lâu nay chỉ trốn lủi ở trong rừng, làm sao dám chạy ra." Tên lính ở một bên khích tướng nói.
"Ngày mai chúng ta sẽ thiêu rụi cả cái sơn mạch ấy, để cho chúng thấy sức mạnh của Dung Tất Liệt ta, người đầu tiên dám đả kích cái chốn quỷ này."
"Vâng."
Ngày hôm đó cả đoàn người kéo hai cỗ máy này đến gần Xích Quỷ sơn mạch, chuẩn bị đạn pháo cho ngày mai.
"Tướng quân, vẫn là nên suy nghĩ kĩ, đừng đi vào vết xe đổ của Tiên Hoàng." Một tên phó tướng chạy đến, ra sức khuyên giải.
Hắn vốn đã cảm thấy truy sát Cửu Vĩ tộc là không nên rồi, Hoàng thượng đã ra lệnh thì thôi, đến tên tướng quân này cũng ngông cuồng không kém.
"Vớ vẩn, ngươi còn là tướng lĩnh không? Đừng như bọn quan văn chỉ biết làm nhụt chí khí." Dung Tất Liệt hoàn toàn không để lời khuyên can vào đầu, vì tâm tình của hắn đang rất tốt, nên hiếm khi độ lượng không truy xét.
Phó tướng kia thấy khuyên bảo bất thành, đành nín nhịn lui ra, trong lòng thầm cầu nguyện, hắn vẫn được trở về bên thê tử và nữ nhi.
Dung Tất Liệt đứng ở trên tháp canh nhìn khu rừng vĩ đại ở trước mắt kia.
Bầu trời xám xịt đầy mây phủ lên hàng đại thụ đang chồng chất lên nhau, thỉnh thoảng có một vài đàn chim bay ngang qua, đằng tít xa là những dãy núi uy nghiêm đã tồn tại hàng ngàn thế kỷ, sừng sững và im lặng chìm trong mây mờ, khiến mọi thứ xung quanh đều trở nên thấp bé.
Gió bắc thổi nhẹ qua gương mặt thô ráp được bôi mực của hắn, khí lạnh tràn đến.
Dung Tất Liệt huýt sáo gọi con chim ưng của mình về, nhưng nó chỉ bay trên đầu hắn hai vòng, sau đó bay về hướng Xích Quỷ, hoàn toàn không do dự quay đầu lại.
Hắn có chút khó hiểu, hắn đã nuôi nó từ khi còn ở trong trứng, không ngờ cũng có ngày bỏ mình mà đi.
Tối đó, tên phó tướng đang say ngủ, nhưng không ngừng nói mớ, mồ hôi còn toát ra.
Hắn thấy mình đang lạc vào một nơi nào đó, bốn phía đều là sương mù, còn đang hoang mang tìm đường ra thì phát hiện có thứ gì ở đằng trước, là một con hươu.
Không đúng.
Là một thứ dị dạng gì đó, mặt của con cú nhưng lại có bờm sư tử, trên đầu là sừng hươu.
Đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm hắn.
"Nếu còn muốn sống, tốt hơn là ngay đêm nay chạy đi.
Đừng chọc giận các vị đại nhân, các ngươi đang không biết bản thân đang xâm phạm đến đâu đâu."
Hắn bừng tỉnh ngồi dậy, thấy người mình từ khi nào đã đẫm mồ hôi, vội lau đi, lại nhìn đèn đuốc chiếu xuyên qua cả lều.
Sau đó đứng dậy, thu dọn đồ đạc, lén lút cởi nút thắt cho ngựa, ngay trong đêm cao chạy xa bay.
"Thủ lĩnh, có kẻ đã đào tẩu rồi."
Sáng hôm sau, mọi người mới phát hiện ra một lều trại trống vắng, đồ bên trong đã không còn, chỉ còn lại mấy thứ vớ vẩn không đáng kể.
"Đồ nhát chết." Dung Tất Liệt nhớ đến hôm qua hắn ra vẻ nhu nhược, quả nhiên là đã chạy trốn, người như này, hắn không cần đến.
"Tướng quân, pháo và đá lửa đã chuẩn bị xong." Một tên lính chạy đến báo cáo.
Dung Tất Liệt nhìn về phía khu rừng, thấy vẫn như thường ngày mà im ắng, liền bật cười, chỉ thẳng về phía trước, "Ngươi xem, từ hôm qua đến nay ta chẳng hề hất gì, thần rừng đang làm gì mà vẫn chưa ra mặt?"
Đám lính xung quanh thấy hắn giễu cợt sơn mạch nổi tiếng kia, có người cười theo, nhưng có người chỉ mím môi không lên tiếng.
"Bắn, đem từng con hồ ly phải chạy ra đây, chặt đứt chín cái đuôi của chúng nó mà làm khăn quàng cho mùa đông." Dung Tất Liệt nhìn thời gian không sớm nữa, kết thúc trận này, hắn còn có việc phải làm.
"Nghe lệnh, chuẩn bị." Một người lính hô to.
"Ngươi là ai? Ta vì sao chưa gặp ngươi?" Đúng lúc mọi người đang tụ tập lại, một tên tiểu tướng thấy có một vài tên lính đang đứng lẻ loi một góc, trong đó có người đã mang máy bắn đá đến đây.
"Hự."
Tên tướng quân còn chưa kịp hỏi tiếp, đã bị đánh trúng huyệt bất tỉnh, tên lính để hắn ngoan ngoãn nằm một bên, sau đó chui vào trong rừng, trong một chốc đã biến mất.
Lưu Hiên cùng một số người khác cởi giáp xuống, chôn xuống đất, hoá thành Cửu Vĩ mà chạy vào trong rừng.
Đến một hang động nào đó, khẽ niệm chú, cửa động liền mở, hắn cũng nhanh lẹ chạy vào, cửa động cũng đóng lại.
"Bẩm tướng quân, kế đã thành."
"Thực không việc gì chứ?" Dương Quyền thấy hắn đã nói thế, biết đối phương nhất định sẽ chủ quan mà dính bẫy.
"Tướng quân yên tâm, hắn đã quá đắc ý đến hồ đồ rồi." Lưu Hiên mỉm cười nói.
"Ý ta là sơn mạch sẽ không việc gì chứ? Cô nương, chỉ một hòn lửa cũng đủ thiêu rụi cả khu rừng đấy." Dương Quyền quay nhìn về bạch phát nữ tử đang thư thái thưởng trà.
"Ngươi sợ bị thần rừng tính sổ sao?" Nàng ngẩng đầu, con ngươi xám đầy ý cười nhìn hắn.
"Ta chỉ là rất coi trọng khu rừng này." Dương Quyền bị nàng hỏi ngược lại, có chút bối rối.
Hắn ngẩng đầu nhìn Cửu Vĩ mẹ đang liếm lông cho con, cũng an tâm.
Nơi đây chính là nơi ẩn trú mới của Cửu Vĩ tộc phía nam, ngược lại so với nơi trước đây an toàn hơn rất nhiều.
Trước đây hắn cùng đoàn quân Đông Hải đánh đấu, đột nhiên thấy trời nổi dông sét, dự cảm chẳng lành, liền ra lệnh rút lui.
Quyết định này chẳng hề sai lầm, khi hắn trở lại, thấy đối phương đã tan tác, thậm chí còn hoảng loạn đến mất trí.
"Ngươi đã nói, sẽ không tổn hại đến khu rừng."
Dương Quyền giật mình quay đầu lại, nhìn thấy một người kì dị đang đen mắt nhìn hắn.
Lưu Hiên vội rút kiếm ra, lại bị ngăn lại, Dương tướng quân dự cảm mách bảo, không nên động thủ.
"Tiểu sinh xin kính thần rừng một lạy." Trên đời hắn chỉ quỳ lạy trước ba người, Hồ Vương, mẫu thân và dưỡng phụ, đây là người thứ tư.
Thần rừng chỉ im lặng nhìn hắn, không lên tiếng.
Dương Quyền nhưng lại biết người đang tức giận, có lẽ chỉ lát nữa sẽ lao đến tấn công bọn hắn, vội vàng giải thích, "Tiểu sinh cũng chỉ muốn bình an mà đi qua, nhưng không ngờ lại bị địch nhân đột kích, mong thần rừng lượng thứ, tiểu sinh chưa từng dám bất kính với Xích Quỷ."
Thần rừng vẫn không nói gì, một lúc sau mới chậm rãi nói, "Ta không bận tâm, nếu đã khiến khu rừng tổn hại, ai cũng không thoát được tội."
Lưu Hiên nghe thấy thế, vội chạy lên trước bảo hộ Dương Quyền, nắm chặt thanh kiếm nói, "Chúng ta cũng không cố tình, người có thể nói đạo lý hợp tình hợp lí được không?"
Thần rừng không bị thái độ của hắn làm cho bực mình, nhưng đột nhiên giật mình một cái, quay người đi mất.
"Tướng quân, chuyện gì thế?" Lưu Hiên khó hiểu, mấy giây trước còn muốn tuyên chiến, mấy giây sau lại vội vàng bỏ đi.
"Chúng ta trước đi tìm công chúa." Dương Quyền cũng không hiểu, nhưng bấy lâu nay cũng hiểu qua vị thần rừng này tính khí thất thường.
Nào ngờ lúc bọn hắn lần theo dấu vết để tìm các nàng, vừa đi chưa được bao lâu, mưa bão liền kéo đến như thác nước đổ ào xuống, che khuất cả tầm nhìn.
Dương Quyền vô cùng sốt ruột, nhưng lang thang ở đây rất nguy hiểm, đành phải ra lệnh cho quân vào hang tạm trú, đợi ngớt mưa rồi tính tiếp.
Nào ngờ mưa ngày càng lớn, đến nỗi đất cũng bắt đầu ngập, Dương Quyền lòng sôi như lửa bỏng, bất an nhìn ra ngoài, "Lúc nãy chỉ có bốn người hộ tống công chúa? Là những ai?"
"Hạ quan có cho A Thuý và A Cẩm đi theo, ngoài ra hai tên lính ở gần đó, lúc ấy gấp gáp, không để ý là những ai." Lưu Hiên nói.
Dương Quyền gãi đầu, nhìn ra bên ngoài.
"Hình như có tiếng gào." Dương Quyền còn định chợp mắt, chợp phất phảng nghe thấy tiếng động, nhưng tiếng mưa quá lớn, hắn không xác định là tiếng gì.
Lưu Hiên cũng lặng tai lắng nghe, "Đúng là hình như có tiếng của một con thú rất đau đớn."
"Chúng ta mau đi xem." Dương Quyền trong lòng bất an, quyết định mặc kệ mưa lớn, xông thẳng ra bên ngoài.
Thế là hai người bọn hắn cùng mấy người nữa lại dầm mưa đi ra bên ngoài, đi được một lúc thấy Lưu Hiên gọi lại.
"Tướng quân, A Thuý cô nương bất tỉnh ở đây."
"Cái gì?" Dương Quyền cả kinh, vội chạy đến, thấy nàng mũi chảy đầy máu, may mà vẫn còn sống.
Nhưng hắn lại càng bất an, nàng ấy vì sao lại bị thương, quan trọng hơn là không thấy công chúa ở gần đây, là bị ma thú tấn công hay là gì.
"Lập tức chia nhau đi tìm công chúa." Dương Quyền để một tên lính đưa nàng trở về, còn mình và những người còn lại chia nhau ra tìm, mưa quá lớn, bọn hắn chẳng hề thấy gì.
"Tướng quân, ở đây có hai tên lính." Có một người cố gắng gào to lên, để những người xung quanh nghe thấy.
Dương Quyền chạy đến, thấy hai tên lính kia mắt chỉ còn tròng trắng, trông như bị thứ gì đó làm kinh động, những vẫn còn sống, xung quanh có rất nhiều vết máu chưa được rửa trôi, cả trên thanh đao cũng có, mà trên người bọn hắn lại chẳng có bất cứ vết thương nào.
"Lập tức đưa về tra hỏi." Dương Quyền thấy một túm lông trắng mắc trên cây, chính là lông cáo, mà Cửu công của chính là bạch hồ ly, trong lòng mơ hồ hiểu ra chuyện gì đó, căm phẫn nói.
"Vâng."
"Tướng quân, vậy công chúa..." Lưu Hiên ở một bên lo lắng nói, hắn đã lục soát một vòng, nhưng chẳng thấy ai, mưa quá lớn, dấu chân hay mùi hương cũng bị đã bị tẩy sạch.
Cả hai người đi tìm suốt một đêm, cuối cùng kiệt sức trở về, vì bị ngấm nước mưa lạnh, còn quay ra trở bệnh nặng, hôn mê xuống một tháng.
May thay những người còn lại đều là trung thành đi theo hắn lâu năm, lúc này cũng lập quân doanh mà chăm sóc cả ba người, đồng thời cố gắng tra hỏi hai tên lính kia.
Nào ngờ ma thú ở đây hung tợn vô cùng, thấy lãnh thổ bị xâm phạm, lũ lượt từng bầy kéo đến tấn công quân doanh.
Đến khi Dương Quyền tỉnh lại, đã thấy mình ở đây, còn có một cô nương có mái tóc trắng như mây đang thư thái pha trà đọc sách.
Hắn mới đầu còn cảnh giác, nhưng thấy không ai hề hất gì, lại muốn cảm tạ nàng đã giúp đỡ, kết quả nhận một câu khiến hắn cứng họng.
"Người cứu các ngươi không phải ta, ta không rảnh rỗi đến thế."
Khi nghĩ đến hành tung của mình bị bại lộ, Dương Quyền đứng ngồi không yên, hắn muốn rời ở đây, nhưng nàng lại không đồng ý, chẳng khác nào bị giam lỏng.
Ai dè bỗng một ngày thần rừng xuất hiện, tìm đến hắn báo tin.
"Cửu công chúa đã đến thành Trường An?" Dương Quyền kinh hỉ nói, tảng đá trong lòng liền hạ xuống.
"Ta đến để truyền tin tức, Nam Đường đã có động thái, muốn tấn công Cửu Vĩ tộc các ngươi ở phía nam." Thần rừng nhàn nhạt nói.
Dương Quyền nghe thấy thế, muốn xuất binh trợ viện, lại bị ngăn cản lại, "Đại nhân không cho phép, ta không thể thả người."
"Xin hỏi đại nhân của thần rừng là ai? Nếu người đồng ý cho chúng ta đi, sẽ có ngày Dương Quyền trở lại báo ơn."
"Ngươi trước đợi vài ngày, sẽ tự có việc cho cách ngươi làm."
Và hắn chỉ thể cắn răng đợi, kết quả cô nương lần trước đã trở lại tìm hắn, thậm chí còn bày kế lừa gạt chúng rằng Cửu Vĩ tộc thua trận, phải chạy vào trong rừng để nương tựa.
"Nhưng tại sao phải mượn kế này?" Dương Quyền khó hiểu.
"Để làm mới chuyện, chuyện Tiên Hoàng Nam Đường đã quá cũ rồi, chỉ để doạ mấy kẻ nhát gan.
Phải tìm thứ mới hơn, rung cây doạ khỉ, để không ai dám bén mảng đến đây." Bạch Tinh đang tưởng tượng ra kịch hay nói.
Dương Quyền cạn lời, không thể nắm bắt được người ở trước mặt đang nghĩ gì.
Kết quả là như hiện tại, Cửu Vĩ tộc tìm được chỗ trú mới, còn kẻ địch thì mù quáng dính bẫy, chỉ trách Đường Vĩnh Long quá vội vàng, không suy tính kĩ mà đưa một tên tướng ít kinh nghiệm, chỉ ham lập công ra.
"Tên lính kia đâu rồi?" Dung Tất Liệt thấy tất cả đã sẵn sàng, hắn còn muốn trọng thưởng cho kẻ bày kế, kết quả lại không thấy người đâu, hắn lại quên không hỏi danh tính.
"Thủ lĩnh, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi lệnh." Một tên phó tướng thấy hắn như đang tìm kiếm gì đó, khó hiểu nói.
Dung Tất Liệt cho rằng hắn đang chạy vặt ở đâu đó, tiếp tục chuyện chính, liền hạ lệnh, "Tấn công."
Hắn nhìn những pháo đạn và đá lửa đang bay lên trời kia, hả hê không thôi, bật cười lớn.
Từ nay lịch sử phải khắc tên hắn, Dung Tất Liệt, đã dũng cảm tiên phong xông vào Xích Quỷ sơn mạch, diệt sạch Cửu Vĩ tộc.
Ơ.
Kết quả rừng cháy chẳng thấy đâu, hàng cây vẫn xanh mơn mởn, gió thoảng thổi qua, mọi thứ vẫn yên lặng như ban đầu.
Chẳng lẽ bắn trượt, Tất Liệt cau mày, lại ra lệnh chuẩn bị đợt tiếp theo.
Nhưng lần này cũng không thấy động tĩnh gì, hắn có chút bực mình, trèo lên tháp canh, tiếp tục hạ lệnh bắn.
Lần này mắt dính chặt vào quả pháo, liền nhận ra sự bất thường.
Những viên pháo bay nửa chừng liền biến mất ở không trung, như thể bị không khí nuốt lấy.
Dung Tất Liệt hoang mang một, đám lính ở dưới hoảng loạn mười, bọn hắn từ nhỏ đã nghe những chuyện kì lạ ở Xích Quỷ sơn mạch, nay thấy đạn vô cớ biến mất, quân liền tan tác ở bên dưới, có người bắt đầu quỳ lạy, khóc lóc cầu nguyện.
"Viên đạn đột nhiên biến mất, thì nó sẽ đi đâu?" Lúc này bỗng nhiên có một người nói lớn lên, đặt câu hỏi cho tất cả những người ở đây.
Nhỡ như nó quay trở lại đây thì sao?
Đám quân lính lúc này sáng tỏ, vội vàng tan tác mà chạy đi, trận chiến thậm chí còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
"Tướng quân, mau chạy đi, thần rừng sắp trả thù rồi." Một tên lính tốt bụng nhắc nhở, nhưng cũng vội vàng chạy đi.
Khi nào một người lính trở nên dũng cảm, anh hùng nhất? Khi trong lòng người ấy phải có mục đích chính nghĩa để tham gia cuộc chiến và niềm tin, hy vọng chiến thắng.
Vì thế những lúc đất nước gặp nạn, mỗi người đều biến thành những chiến sĩ chân đạp đất đầu đội trời, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ đất mẹ, bảo vệ người thân.
Còn những lúc như này, đại đa số đều chỉ nghĩ đến bảo toàn cái mạng trước.
Chỉ một khoảng khắc, xung quanh chỉ lác đác vài tên lính trung thành với tù trưởng mà ở lại với Dung Tất Liệt, còn lại đều đã không cánh mà bay.
"Thủ lĩnh, chúng ta cũng mau rút thôi." Một tên vội kéo hắn lên ngựa, sau đó vội vàng rời khỏi quân doanh, nếu như lúc này Cửu Vĩ tộc phản công, chắc chắn sẽ bỏ mạng nơi này.
Dung Tất Liệt lòng vẫn chưa phục, mặt đầy căm phẫn, ai dè hắn vừa mới rời khỏi doanh trại chưa bao lâu, tiếng nổ lớn ầm ầm kéo đến, rung chuyển cả đất trời.
Ngựa nghe thấy tiếng động này, quân lính càng sợ hãi, thúc ngựa chạy nhanh hơn.
Hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện doanh trại đang chìm vào biển lửa, khói đen đều che cả bầu trời, mùi khét bốc lên, từ trên trời đột nhiên xuất hiện cơn mưa lửa, không đúng, là những đá lửa và đạn pháo mà bọn hắn vừa bắn ra nay bay ngược lại.
Sống lưng của Dung Tất Liệt lạnh lên, nếu như chỉ vài phút trước hắn còn ở đây, nhất định sẽ bị nhấn chìm.
Chợp nhớ đến tên quân lính kì lạ kia, hắn chẳng lẽ bị dính bẫy rồi.
Đám lính nghe thấy tiếng nổ, lại thấy đám khói đen kéo đến, cũng hiểu ra chuyện gì, giống hệt chuyện sét đánh đến lều trại bốc cháy mà bọn hắn thường nghe hồi nhỏ.
"Thần rừng cảnh cáo chúng ta đấy."
Bạch Tinh ở trên đỉnh núi nhìn đám khói kia, mắt khẽ chuyển động, hướng theo đàn người nhỏ như kiến dang lũ lượt bỏ chạy kia, như người đang xem kịch, từ đầu đến cuối đều là bật cười, ai da, quá nhân từ rồi, làm sao mà bọn hắn hiểu được tội lỗi vừa gây ra, lẽ ra phải thử cảm giác chết cháy mới đúng.
Bất quá vẫn làm phép, để mưa kéo đến, nếu không trong chốc lát nữa cả khu rừng đối diện sẽ bén lửa, khác nào tự rước hoạ vào thân.
"Thế nào, trở về rồi thì có muốn thử lá trà ta mới thu hoạch không?" Nàng nâng chèn trà lên, cười nhạt nói, không để tâm đến người đang đứng đằng sau.
"Không tệ."
"Ân?"
"Ta nói, là nàng ấy không tệ."
Bạch Tinh cười nhẹ, đặt chén trà xuống, chống cằm nhìn đối phương, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết.
"Đương nhiên rồi.".
Danh Sách Chương: