• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các bạn đang đọc truyện Gả Tam Thúc – Chương 55-57 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 55


Bỏ trốn.


Nếu là trước kia, nếu hắn nói dẫn nàng đi, nàng sẽ đồng ý ngay.


Trước kia nàng vẫn luôn là người rất nghe lời, chuyện gì cũng nghe theo hắn, để hắn vui lòng.


Nàng không sợ không có danh phận, không sợ làm chuyện không nên, cũng không sợ thiên hạ phỉ nhổ, nếu hắn thật sự muốn nàng, nàng cũng sẽ cho hắn hết sao?


Để có thể có một gia đình, cái gì nàng cũng có thể làm. Bao nhiêu ủy khuất cũng có thể nhẫn nhịn.


Nàng biết, mình không phải là không có chút tình cảm nào với hắn.


Vì phần nhân tình này, cả thanh danh tôn nghiêm của một nữ hài tử nàng cũng có thể bỏ đi.


“Đi đâu?” Chu Oanh giương mắt nhìn hắn, giơ tay lên khẽ vuốt lông mày sâu thẳm của hắn: “Không đi được, bọn họ sẽ không đồng ý.”


Cố Trường Quân cúi đầu nở nụ cười: “Nếu ta từ bỏ quyền thế, cùng nàng quy ẩn, nàng nguyện ý chứ?”


Chu Oanh bỗng nhiên ngừng lại rồi lại lắc đầu: “Sao có thể bỏ được, phía sau người còn có cả Cố gia. Nếu người không tiến vào triều đình, bọn họ sẽ không còn hy vọng gì.”


Nàng lại nói tiếp: “Hơn nữa ta khó khăn lắm với tìm về với người nhà của mình, ta không muốn phải tiếp tục sống dè dặt nữa.”


Trước kia nàng cẩn thận lo trước lo sau đủ rồi, nàng còn muốn vì bản thân sống một cuộc đời mới. Không cần báo đáp ân tình của ai, không phải cố gắng để người khác yêu thương.


Cố Trường Quân thở dài, buông nàng ra rồi cùng nàng tựa vào vách xe.


“Chu Oanh, ta đã đắc tội với không ít người, bây giờ đã bị cách chức đày đi phía Nam, tất nhiên sẽ có rất nhiều người muốn ngáng chân ta.”


Bàn tay Chu Oanh nắm chặt trong ống tay áo, hắn quay đầu lại, đôi mắt tối đen mơ hồ, liếc mắt một cái đã nhìn thấu nàng: “Lo cho ta?”


Chu Oanh quay đầu không nói, phía trước là đại viện của Chu gia, xe đã đứng ở đầu hẻm, Chu Oanh bước ra ngoài, Cố Trường Quân chặn ở cửa: “Chu Oanh.”


Ánh mắt của hắn như đang nói “Đừng đi”.


Chu Oanh lặng yên trong phút chốc, ngồi lại một lần nữa: “Đi đâu?”


Cố Trường Quân nở nụ cười: “Ta có một xưởng in ở thành Nam.”


Chu Oanh phảng phất từng nghe nói qua, hắn có vài cứ điểm thu nhập tình báo, người bên ngoài không biết đó là sản nghiệp của hắn, người ra mặt buôn bán là thuộc hạ dưới quyền hắn.


Hai người không ai nói gì nữa, xe ngựa đi tới thành Nam, một đường đều nghe được tiếng người ồn ào bên ngoài, Chu Oanh nhìn sang Cố Trường Quân, hắn dựa vào cửa sổ xe ngựa, lông mi cụp xuống, không biết đang nghĩ cái gì.


Như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn quay sang, đưa tay nắm chặt tay nàng, hắn nắm rất chặt cả một đường đi đều không buông ra.


Xưởng in Thừa Nho là một tòa lầu nhỏ, ở trên mời các tiên sinh chuyên viết thoại bản đang lưu hành hiện giờ, sau đó gửi cho các nho sinh văn sĩ trong xưởng in dùng tay sao chép lại bản thảo, xưởng này còn phụ trách in ấn cả kinh, sử, tử, tập* cho quan phủ.


*Kinh, sử, tử, tập: Cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập.


Hôm nay không biết là ngày gì, trà lâu đối diện mời gánh hát tới diễn hí khúc, có một sương phòng trên lầu xưởng in, đẩy cửa sổ ra là có thể thưởng thức vở diễn ở đối diện.


Tay Cố Trường Quân để trên bệ cửa, đầu ngón tay khẽ gõ theo nhịp trống của nhạc hí kịch.


Vị tướng quân trong vở kịch cưỡi ngựa xông vào doanh trại địch, các tướng sĩ bên địch đều đánh không lại, đợi một lúc lâu phía sau xuất hiện một vai đào võ*, đánh lui tướng quân kia. Vai đào võ ấy thừa thắng xông lên truy kích, một bên đuổi một bên chặn, nháy mắt đã chạy tới rừng cây không có một bóng người, tướng quân phi thân bổ nhào về phía đào võ đã rớt xuống ngựa, hai người ôm nhau lăn vài vòng, tướng quân í í a a hát vài câu, khiến cho già trẻ lớn bé đang coi diễn bên ngoài đều cười rộ lên.


*Vai đào võ: Phần lớn là sắm vai nữ nhân có tính cách dũng cảm giỏi võ, chuyên biểu diễn các động tác võ tuyệt kỹ.


Màn lớn buông xuống, vở kịch dừng ngay hình ảnh bầu không khí mờ ám giữa hai nam nữ chính đang đối địch nhau.


Loại kịch dung tục như này rất khó xuất hiện ở các hậu viện nhà cao cửa rộng, tiểu thư khuê các càng khó coi được vở diễn này. Chu Oanh có chút không được tự nhiên thu lại tầm mắt, vừa bình tĩnh lại đã nhìn thấy Cố Trường Quân cúi đầu nhìn nàng, không biết đã nhìn nàng bao lâu.


Cố Trường chặn nàng trên bệ cửa sổ, cười như không cười hỏi: “Xem hay không?”


Chu Oanh nhìn sang chỗ khác, không cho hắn nhìn nữa, thấp giọng nói: “Thật không đứng đắn…”


Tay Cố Trường Quân từng chút từng chút bóp chặt eo nàng: “Sao lại không đứng đắn? Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu là chuyện thường tình của con người.”


Chu Oanh giương mắt: “Vậy người… Tam thúc sao lại cùng ta đi đến bước đường này?”


Nàng thuận miệng hỏi, cũng chính là hoang mang dưới đáy lòng mà nàng đã rối rắm hồi lâu. Cố Trường Quân thuận theo cười: “Thật muốn biết?”


Chu Oanh nhìn bộ dáng của hắn, khóe miệng chứa ý cười, vẻ mặt mập mờ. Nàng đỏ mặt, xoay người muốn chạy: “Người đừng có nói ra, coi như ta chưa hỏi đi.”


Giọng nói mềm mại đáng yêu, nghe vào trong tai, khiến cho lòng người trở nên yếu mềm.


Cố Trường Quân không cản nàng lại, đợi nàng đi được hai bước, hắn lại từ phía sau quấn lên: “Nàng tới chỗ này với ta, ở dưới đều là người của ta, không có người Chu gia với người trong cung che chở, nàng không sợ sao?”


Chu Oanh kéo lấy cái tay đang nắm chặt tay mình, ngập ngừng nói: “Dù sao tam thúc cũng sẽ không hại ta… ta sợ cái gì…”


“Sao lại gọi tam thúc rồi? Không phải là Cố hầu sao? Còn nói không sợ?”


“Ta…Thật ra…”


“Nhưng ta vẫn là nam nhân, hơn nữa ta còn đang có ý với nàng.” Cố Trường Quân đưa tay đặt nàng lên ghế dài cạnh giá sách: “Chu Oanh, vậy nên ta rất lo, kinh nghiệm sống của nàng chưa nhiều, ta sợ mấy nam nhân khác đối với nàng…”


Chu Oanh cắn môi, im lặng trong chốc lát sau đó ngửa đầu nhìn hắn, mềm giọng nói: “Nhưng bọn bọ không phải là người.”


Chính vì là hắn, nàng mới đi theo.


Trong lòng Cố Trường Quân đầy nặng nề sau đó nắm lấy cằm nàng, nhìn thật kỹ gương mặt nàng: “Nếu không có những chuyện này…”


“Nếu như không có những chuyện này, ta nhất định sẽ đi theo người, ai khuyên cũng không nghe.” Đây là đáp án thực sự trong lòng nàng, nàng đã cố nén sự ngại ngùng nói ra những lời tận đáy lòng.


“Bây giờ ta muốn đi Lưỡng Giang làm một vị quan an nhàn, đời này cứ sống lặng lẽ vô danh như vậy, nàng vẫn nguyện ý theo ta sao? Không sợ người đời phỉ nhổ, bị nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo sao?”


Chu Oanh nhắm mắt lại: “Nhưng bọn họ sẽ không đồng ý.”


Cố Trường Quân chậm rãi đứng dậy, ngồi qua một bên: “Ta sẽ tìm cách.”


Chu Oanh lắc đầu: “Người tìm cách nào đây, người cũng sắp rời đi rồi.”


Cố Trường Quân nở nụ cười: “Ta đi, là vì có thể rời đi cùng nàng.”


Chu Oanh không hiểu nhìn hắn, đến lúc này mà hắn vẫn nói ra câu vô dụng như vậy.


Cố Trường Quân nhìn ra nghi ngờ của nàng, cười nói: “Nàng và ta đã sớm bị phơi bày hết rồi, người trong thiên hạ cũng biết ta và nàng là quan hệ gì. Hắn viện cớ nói đức hạnh của ta kém cỏi nên không được tham dự triều chính nữa, đày ta ra bên ngoài, nếu đã bị phạt, ta tất nhiên muốn biến hư danh này thành sự thật, có vậy thì hình phạt này nhận cũng không bị lỗ. Nàng cứ an tâm chờ đợi là được.”


Tay Chu Oanh nắm thật chặt trong ống tay áo: “Nhưng mà…”


Cố Trường Quân nói: “Ta đưa nàng về.”


Chu Oanh rũ mắt xuống, không nói nữa.


Rất nhanh sau Chu Oanh đã hiểu tính toán của hắn là gì.


Vừa qua Tết, trên đường phố treo đủ sắc màu xanh đỏ, vẫn còn không khí vui vẻ.


Vốn định là sau ngày mười lăm khi đã giải quyết xong mọi chuyện lớn nhỏ trong cung thì thái hậu sẽ truyền Chu gia lão thái quân và Chu Oanh vào cung bàn bạc kỹ lưỡng việc đón Chu Oanh tiến cung, ý chỉ còn chưa truyền xuống đã nghe được tin Chu Chấn mang gia quyến về Tô Châu trước.


Bên này thái hậu còn đang liên tục kêu người đuổi theo Chu Oanh đưa nàng trở về, bên kia Chu Chấn đang giậm chân, mắng phu xa đánh xe quá chậm.


Lúc Tấn Đế nhận được tin tức, trước đó đang cùng mấy đại thần bàn chuyện lập tự*.Tâm trạng hắn vốn đã không được tốt, vừa nghe nói Chu Oanh không chào hỏi hắn đã theo Chu Chấn rời đi, tức giận ném đi một chén trà bằng sứ thanh hoa.


*Lập tự: lập người thừa kế, ở đây là lập Thái tử.


Thái giám đứng bên dè dặt khuyên nhủ: “Hoàng thượng, nghe nói là bên Tô Châu có việc gấp, Chu đại gia vội về xử lý, sợ để lại lão mẫu và cô nương không an toàn nên dứt khoát cùng nhau lên đường. Không phải đã công bố cô nương xuất thân từ nhà hắn rồi sao? Hắn mang cô nương hồi hương, cũng không đáng trách. Xin người bớt giận, chờ mấy ngày nữa hạ chỉ đón cô nương trở về, hắn còn dám kháng chỉ sao?”


Tấn Đế hừ lạnh: “Ngươi không nhìn ra? Đây là cái bẫy của Cố Trường Quân.”


Lúc bọn họ còn đang nói chuyện ở trong cung thì Cố Trường Quân đã đến trạm dịch huyện Mật Hà ở phía đông kinh thành. Xa xa thấy một hàng xe ngựa đang đi vào tầm mắt, Cố Trường Quân mấp máy môi.


Chu Oanh cùng tổ mẫu ngồi trong xe, nghĩ thế nào cũng cảm thấy sợ hãi. Lỡ như Hoàng thượng cảm thấy nàng đã phụ lòng tốt của hắn, sau này làm khó dễ Chu gia thì phải làm sao?


Nhưng có thể ra khỏi kinh thành ngắm nhìn thế giới bên ngoài, nàng có chút vui mừng nhảy nhót.


Cuộc sống mới, thế giới mới, còn có cả… người kia, đang chờ nàng ở phía trước.


Chương 56


Xe ngựa dừng lại ở một dịch quán trên sông Mật, trước đó đã có người chuẩn bị sẵn, đám nữ quyến nhà Chu Oanh lập tức tiến vào khách phòng lầu hai ở hậu viện.


Còn chưa tới mười lăm, người đi đường khá ít ỏi, cả dịch quán đều rất vắng vẻ, tiểu lâu này chỉ có cả nhà bọn họ vào ở.


Bọn họ đi đường vòng đến sông Mật, quẹo mấy vòng về phía tây rồi mới xuôi Nam, người Thái hậu kêu đi theo cùng bọn chúng cũng đi theo lối này.


Chu Chấn ủ rũ cúi đầu gõ cửa một gian khách phòng trước viện dịch quán. Đợi đến khi được cho phép, ông ta đẩy cửa đi vào.


Cố Trường Quân mặc một bộ y phục tầm thường, cầm quyển sách ngồi nghiêng bên cạnh chiếc bàn.


Chu Chấn quỳ rạp người xuống: “Hầu gia, đã sắp xếp người xong. Ngày mai đi dạo bên sông Mật hay là trực tiếp đi về hướng Nam?”


Cố Trường Quân nói: “Sông Mật nghèo khó, không có cảnh sắc gì để thăm thú cả.”


Hắn dừng một chút rồi lại nói: “Lát nữa cho đại phu đi theo đến xem Chu thái quân một chút.”


Nếu làm ngoại tổ mẫu của Chu Oanh bị bệnh, chỉ sợ cô nàng kia sẽ sốt ruột áy náy.


Chu Chấn gật đầu: “Vâng, tạ ơn Hầu gia.”


Cố Trường Quân khoát tay, Chu Chấn hành lễ lui xuống.


Cố Trường Quân đặt quyển sách xuống, lững thững đi tới trước cửa sổ, hậu viện của tiểu lâu lọt vào trong tầm mắt, cách hàng cột mái cong, bất chợt có thể nhìn thấy bóng dáng một nữ tử ngồi trước bàn trang điểm đang tháo trâm cài tóc.


Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, Cố Trường Quân không quay đầu lại, Uông tiên sinh đi tới thi lễ một cái: “Hầu gia.”


Cố Trường Quân chậm rãi thu tầm mắt, chỉ chỉ vào ghế dựa, Uông tiên sinh ngồi xuống, nói: “Có thích khách theo đuôi ven đường, Ngụy Trùng dẫn người đi xử lý, đang thẩm vấn những kẻ còn sống.”


Cố Trường Quân khẽ gật đầu: “Ta dự đoán được, biết bao nhiêu người muốn lấy mạng của ta, cho dù không làm bị thương được ta, thăm dò một chút thật hư cũng được. Bảo vệ cho tốt Chu gia, đừng làm những nữ quyến đó sợ hãi.”


Uông tiên sinh muốn nói lại thôi, Cố Trường Quân liếc nhìn hắn ta một cái: “Ta biết, ngươi không tán thành.”


Uông tiên sinh nói: “Chuyến xuôi nam này, có thể trở về kinh khi nào còn chưa biết. Hầu gia tránh né một thời gian là được rồi, những năm qua Hoàng thượng cũng không ít lần nghi kỵ, để ngài ấy xử lý sẽ khiến những kẻ nhìn chằm chằm Hầu gia thở phào nhẹ nhõm, đây không phải chuyện xấu. Hoàng thượng tức giận như vậy mà cũng chưa tước đoạt tước vị của Hầu gia, chứng minh vẫn còn kiêng kị, cũng có e dè. Nhưng dù sao Giang Nam cũng là địa giới của người khác, ta sợ Hầu gia nhất thời chưa tìm được cách đối phó, lại có nhược điểm lớn như vậy đặt lộ liễu ở đó… Đến lúc đó nhất định có bất trắc…”


Cố Trường Quân cười cười: “Ý ngươi là Chu Oanh?”


Uông tiên sinh nói: “Không chỉ là cô nương đó, toàn bộ Chu gia… Hầu gia có thể không quan tâm hay sao? Chu Chấn rõ ràng không phải một chiến hữu đủ tư cách, chỉ có thể là Hầu gia hạ thấp thân phận chủ động tiếp cận. Hắn gây ra họa lớn, còn phải nhờ Hầu gia giúp đỡ. Thật không dám giấu diếm, thuộc hạ cũng không xem trọng tương lai của Hầu gia và Oanh cô nương.”


Cố Trường Quân cau mày lại: “Ngươi thật trực tiếp.”


Uông tiên sinh nói: “Lời nói xuất phát từ tận đáy lòng, người phía dưới tận tâm phụ tá đi theo Hầu gia, một là vì cảm động và nhớ ơn tri ngộ của Hầu gia, hai là muốn tìm cho mình một xuất thân có tiền đồ, Hầu gia đã đánh mất chức quan vì Oanh cô nương, phía dưới không phải không tiếng gièm pha.”


Cố Trường Quân cầm chén trà lên, dùng cái nắp gạt gạt vụn trà, hắn trầm mặc, đầu ngón tay xẹt qua hoa văn mạ vàng trên chén.


Uông tiên sinh lại nói: “Ta biết Hầu gia có quyết định của mình, cũng biết bản lĩnh của Hầu gia, nhưng mà đến cuối cùng, rèn luyện vài năm còn có thể hồi kinh. Nhưng nếu chọn con đường này, danh tiếng cũng sẽ có vết bẩn, trên sử sách tương lai sẽ ghi lại chuyện này, Hầu gia sẽ không còn là một người không có khuyết điểm.”


Sinh ra làm người, ai có thể hoàn mỹ mọi bề kia chứ? Chỉ là thanh danh thôi, Cố Trường Quân đã từng cân nhắc, hắn chấp nhận được.


Chu Oanh đổi xiêm y, đi tới trước cửa sổ rồi mở ra, trong viện dưới lầu có mấy người ăn mặc bình thường đi vào lầu các đối diện. Nàng ở Hầu phủ đã mấy năm rồi, mặc dù không bước ra cửa bao lần, nhưng nàng vẫn hiểu một số việc.


Lầu đối diện rõ ràng có nhân vật lớn đang ở, bốn bề dịch quán đều có người theo dõi, những người ăn mặc không thu hút đều đứng ở vị trí bí mật không dễ bị phát hiện.


Đa số những người vừa rồi lên lầu đều có dáng người tráng kiện, rõ ràng là được huấn luyện nghiêm chỉnh.


Người nào đang ở đối diện? Chờ Chu Chấn rụt đầu rụt cổ đi ra từ trong đó, Chu Oanh đã hiểu.


Cố Trường Quân.


Gia nghiệp Chu gia suy tàn, người đi theo cũng ít. Hắn phải đi theo bên cạnh bảo vệ nàng thì mới an tâm được.


Chu Oanh thu tầm mắt, đóng cánh cửa lại.


Nghỉ ngơi một đêm ở sông Mật, có lang trung lại đây chẩn mạch cho nữ quyến Chu gia, xác định tình trạng thân thể họ có thể lên đường. Sáng sớm hôm sau, họ lại tiếp tục khởi hành.


Bởi vì có lão nhân đi theo nên xe chạy cũng không nhanh, Chu Chấn đã cho người chuẩn bị trà lâu tửu quán dọc đường, chuyến này không giống gấp rút lên đường, mà như người một nhà đi ra ngoài du ngoạn.


Hai ngày trôi qua, đêm nay họ nghỉ lại ở Dương Thành, Chu Oanh đi nghỉ ngơi, Chu lão phu nhân cơ hội đó gọi Chu Chấn qua.


Tựa vào trên bàn, thị tỳ hầu hạ tháo trang sức, lão phu nhân giương mắt mà nhìn Chu Chấn: “Nói đi, Cố hầu gia là có ý gì.”


Chu Chấn cợt nhả mà nói: “Cái gì Cố hầu gia? Sao nương đột nhiên hỏi chuyện này?”


Chu lão phu nhân trừng ông ta một cái: “Con nghĩ giấu được ta hay sao? Dọc đường đi luôn có quan binh kiểm soát quan đạo, nhưng lúc vào thành ngay cả công văn của chúng ta mà lính canh còn không xem kỹ thì đã cho đi, Dịch thừa càng khách khí. Con đột nhiên thay đổi quyết định muốn quay về Tô Châu ngay, trên đường lại đi không nhanh không chậm, trừ Cố hầu gia ra, còn con thì thất thường như thế, ta không nghĩ ra được nguyên nhân khác.”


Chu Chấn nhướng mày: “Nương khôn khéo như vậy mà, sao con lại giấu được kia chứ! Đúng rồi, là Cố hầu gia sai bảo, còn không phải trong cung muốn cướp nha đầu của chúng ta vào đó, nương cũng không muốn đúng không? Cha, đệ đệ muội muội và đám cháu trong nhà còn chưa được gặp nữa, dù sao cũng phải cho nhà chúng ta chấp nhận đúng không?”


Chu lão phu nhân nắm lấy chén trà, giảm thấp giọng xuống, nói: “Còn chuyện của Cố hầu gia và nha đầu thì sao? Kinh thành đã truyền khắp rồi, ngài ấy hủy thanh danh của nha đầu, nếu không chịu phụ trách thì nha đầu chúng ta thành thân thế nào? Ngài ấy bảo chúng ta quay về Giang Nam, là muốn đi theo hay là có tính toán gì khác?”


Chu Chấn biết suy nghĩ của mình không theo kịp lão nương, muốn giấu cũng không giấu được, chỉ có thể cười khổ khai báo: “Nương, nương nghĩ Cố hầu gia sẽ nói với con chuyện riêng tư như vậy sao? Ngài ấy chỉ bảo mau về nhà, công văn cũng là ngài đưa cho, những chuẩn bị dọc đường đi đều là do người của ngài ấy sắp xếp, Vũ bị địa phương đều nể mặt của ngài ấy. Con chỉ biết có vậy, lẽ ra lúc này ngài bị cách chức phải đến Giang Ninh làm Án sát, Tô Châu chúng ta không nằm trong phạm vi cai quản của ngài, ngài ấy vừa nhậm chức, tuy là bị cách chức, nhưng cũng phải làm quen sự vụ đúng không? Trong thời gian ngắn, ngài ấy sẽ không đến được Tô Châu. Nương chỉ cần dàn xếp Oanh nương ở nhà trước, gấp như vậy nó đi ra ngoài làm gì, nương nỡ lòng hay sao?”


Chu lão phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu có lựa chọn, ta tình nguyện nha đầu gả cho một quan lại bình thường ở Tô Châu chúng ta, kinh thành quá phức tạp, mâu thuẫn quá nhiều, nhiều năm qua chúng ta cũng sống như vậy, có chuyện gì xảy ra thì sao với tay tới được? Mà ta nghe nói lão thái thái của Cố gia không quá tán thành… Ta cũng khó tránh lo lắng.”


Chu Chấn cũng thở dài theo: “Con cháu đều có phúc của con cháu, nương đừng suy nghĩ nhiều, con thấy Oanh nương cũng có chủ ý của mình, nha đầu chưa chắc đã thích con đường chúng ta sắp đặt sẵn đâu.”


“Con nói cũng đúng.”


Tết nguyên tiêu đã đến, phố xá rất náo nhiệt, đi dọc theo mấy con đường, đa phần chỉ thấy cây cối và núi non. Buổi tối hôm đó, Nghiêm thị đến mời Chu Oanh cùng đi dạo phố, Chu Oanh đồng ý.


Đi dọc theo đường chính hướng về phía trước, Nghiêm thị mua một vài món đồ nhỏ bên đường, kêu hạ nhân mang đến trước một trà lâu, sau đó dừng bước trước một cánh cửa sáng như ban ngày, Nghiêm thị cười nói: “Ôi, cữu phụ của con bảo ta mua chút lương khô mang theo, xem trí nhớ của ta này, hài tử, con lên nhã gian này mà chờ, ta đi một lát rồi sẽ trở về.”


Chu Oanh mím môi, sau khi biết hẳn là người nọ đang ở trên lầu, mấy ngày nay hắn vẫn luôn đi theo, nhưng chưa từng lộ diện. Hiện giờ có lẽ đã an toàn, bỏ lại những bóng dáng đuổi theo dọc đường, cho nên hắn mới yên tâm đến đây gặp mặt.


Chu Oanh đi vào từ sau lầu, chậm rãi lên lầu, phố xá náo nhiệt đến thế, trà lâu rộng lớn như vậy mà dưới lầu không có lấy một bóng người, chắc hẳn đã sớm được bao trọn rồi.


Đẩy cửa ra, chỉ thấy bên cửa sổ là một nam nhân mặc cẩm bào màu xanh nhạt đang quay mặt lại.


Bỏ đi xiêm y màu xanh đen tối tăm ngày xưa, hắn mặc màu nhạt trông ôn hòa đi rất nhiều.


Hắn đi về phía nàng, cánh cửa phía sau khép lại từ bên ngoài, đồng thời, nàng cũng rơi vào vòng tay vững chãi của hắn.


Hắn hít sâu mùi hương trên mái tóc nàng, dịu dàng mà nói: “Giờ nàng mới tới!”


Chương 57


Mười lăm đi lại trên đường, phố Dương Thành phồn hoa thịnh vượng. Trời mới sẩm tối, chợ đèn hoa đã được mở ra, Cố Trường Quân và Chu Oanh nhanh chóng thay đổi y phục, đi dạo dọc theo con phố dài dưới sự bảo vệ của vệ binh hai bên.


Tự do dạo phố như thế này quả là một thú vui có một không hai của Chu Oanh. Nhân phẩm mà nữ nhân Hầu Nam ban cho nàng chính là không chịu được những thứ sắp đặt sẵn nặng nề như gông cùm. Nàng đi trên con phố rực rỡ ánh đèn vào ban đêm, xung quanh vô số những nam nhân nữ nhân kề vai nhau, nhiều quầy hàng trên phố bắt đầu được mở bán, hơi nóng bốc lên như những ngọn pháo hoa. Trên đường xuất hiện một chiếc xe ngựa, nhìn qua hình thức và độ khang trang của nó, chắc hẳn chủ nhân cũng phải là kẻ giàu có. Người đánh xe ngựa hét lớn yêu cầu người đi bộ nhường đường.


Chu Oanh bị kéo sang vài bước, cánh tay của Cố Trường Quân chắn ngang trước mặt nàng mang theo đầy vẻ đề phòng.


Nàng từ từ ngước mắt lên, đôi lông mày rậm của nam nhân sáng ngời như phản chiếu cả những ánh đèn. Chiếc mũi cao của hắn được ánh sáng phản chiếu hắt sang một bên mặt sắc bén. Đôi môi mỏng lạnh lùng đóng mở khiến Chu Oanh như đắm chìm trong đó, một áp lực vô hình như ép lấy nàng.


Xe ngựa đi qua, lòng phố ồn ào phồn hoa lại trở lại, cánh tay hắn từ từ buông lỏng khiến hơi ấm dần tản đi, chỉ còn những cơn gió thổi qua khiến cả người nàng lạnh buốt. Nàng xiết chặt y phục, bước đi sau lưng hắn trong im lặng. Ánh đèn trước mặt khiến thân ảnh của hắn càng trải dài trên mặt đất, để cho nàng một bóng lưng lạnh lùng và ảm đạm.


Hắn bỗng duỗi tay qua và xiết lấy từng đầu ngón tay của nàng ở phía dưới ống tay áo. Những ngón tay lạnh lẽo lần lượt quấn vào lòng bàn tay rộng lớn. Chu Oanh không biết loại cảm giác dịu êm này có thể gọi là gì, chỉ cảm thấy lúc này tâm trạng nàng vô cùng thoải mái.


Hai người cứ nắm chặt tay nhau bước qua con phố dài nhưng tuyệt nhiên không nói thêm một lời nào nữa. Hắn chưa bao giờ là một người dễ xúc động và lần đầu tiên hắn biết cảm giác ở bên một người là như thế nào.


Quả thực là chịu không nổi, thậm chí còn không thể đợi thêm một giây. Hắn muốn có nàng, và hắn luôn muốn thấy nàng xuất hiện trước mặt hắn. Cố Trường Quân muốn mỗi khi mình nhìn lại đều có thể thấy được bóng dáng của Chu Oanh. Hắn muốn có nàng trong tất cả những đêm yên bình hay mưa gió bão bùng ấy.


Hắn muốn Chu Oanh được sống một cuộc sống bình phàm nhất và mong rằng cuộc sống của nàng sẽ mãi mãi yên bình, êm đềm.


Thì ra ngoài việc muốn có địa vị quyền lực, muốn đặt thiên hạ dưới chân, muốn đạt được những thành tựu to lớn, phi thường, người ta còn khao khát loại ấm áp này.


Thì ra đây là thứ tạo nên một con người, là lý do tại sao con người ta luôn phải nỗ lực vì một mục đích.


Thời gian lặng lẽ trôi.


Hắn dừng chân mua cho nàng hai món đồ ăn vặt trên phố rồi lại tới trước quầy hàng hoa, hắn tự tay ghim một cây thu hải đường bằng lụa thô làm bằng tay lên mái tóc của nàng. Quả thực như những gì hắn mong chờ, trong lòng Cố Trường Quân lúc này tràn đầy niềm vui.


Sau đó họ bắt đầu mua càng nhiều thứ hơn, chẳng hạn như đèn lồng, lụa, gói, bột, đồ ăn nhẹ và những thứ nhỏ nhặt khác. Cố Trường Quân đối xử với nàng như trẻ con, mấy đứa trẻ bên cạnh cũng muốn xin nàng một ít đồ nhưng dần dần cũng không xin được nữa, bởi lính canh đi cùng cầm lấy đồ của họ rồi biến mất trong đám đông.


Đi ngang qua một quầy bói toán, có người gọi Chu Oanh lại.


“Cô nương này, cô nương muốn tính tới chuyện kết hôn không? Cứ đặt vài lượng bạc xuống đây rồi chúng ta nói cụ thể hơn.”


Chu Oanh quay đầu lại và nhìn thấy Cố Trường Quân nắm chặt lấy một bàn tay muốn hướng về phía nàng. Hắn lật bàn tay của mình lại, kẹp chặt cổ tay của tên thầy bói rồi dùng sức “tạch” một tiếng.


Nam nhân đó không phải là người bình thường, cổ tay bị gãy nhưng tuyệt nhiên không kêu than lời nào, hắn ta nghiến răng tỏ vẻ đau đớn, nhanh chóng ôm lấy cổ tay lùi ra xa, hung ác nói: “Cô nương mà ngài để tâm tới sao? Có đúng không hả vị quan gia này?”


Hôm nay, Cố Trường Quân không mặc quan phục mà ăn mặc như một học giả Nho giáo bình thường, trong lòng Chu Oanh bắt đầu có chút tin tưởng, ánh mắt nhìn Cố Trường Quân lộ ra vẻ nghi hoặc.


Nam nhân đó tiếp tục cười nói: “Cô nương này rõ ràng là trời sinh oan trái, nhân duyên với người thân thì nông, nửa đời đầu bị người thân gài bẫy, nửa đời sau thì rối ren hôn nhân. Duyên phận cũng mỏng như tớ, kiếp này định sẵn không có con …”


Còn chưa kịp nói hết lời Cố Trường Quân đã trừng mắt đi chỗ khác, Chu Oanh vội vàng nắm lấy thắt lưng ngọc bích của Cố Trường Quân: “Tam thúc, đừng mà.”


Cố Trường Quân quay lại và nhìn nàng, nước da xinh đẹp của Chu Oanh ẩn nửa trong ánh sáng và bóng tối, lông mày hắn khẽ cau lại, hắn cũng lựa chọn tin tưởng nàng.


Cố Trường Quân nghiến răng, nói: “Chu Oanh, nàng đừng nghĩ ngợi nhiều!”


Nam nhân nép vào phía sau lớn tiếng nói: “Nếu ngươi lấy người khác thì hoạn nạn còn có cách giải, nếu lấy cô nương này thì mệnh ngọc hao tổn, tuổi thọ không được bao lâu! Còn tướng hình tương khác, vị gia gia này. Tương lai phía trước sẽ không tươi sáng đâu, có thể nói cả đời gian khổ.”


Cố Trường Quân quay lại và siết cổ nam nhân đó.


Đường phố bỗng trở nên hỗn loạn, một người phụ nữ la hét ầm ĩ, điều này nhanh chóng thu hút sự chú ý của các binh lính tuần tra.


Chu Oanh nắm lấy tay Cố Trường Quân: “Trường Quân, đi thôi. Người đừng so đo với kẻ đó. Người thả hắn ra đi, chúng ta đi thôi!”


Có người dẫn theo sĩ quan và binh lính tới đây, Cố Trường Quân nhìn Chu Oanh sau đó nhìn về phía xa, hành động của hắn đã thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người, mặt mũi của hắn thì không quan trọng nhưng Chu Oanh nhất định sẽ lo lắng.


Cố Trường Quân thả tay, nam nhân che cổ im lặng lùi lại thậm chí còn không muốn thu dọn quầy hàng của mình, vừa đi được vài bước đã bỏ chạy.


Cố Trường Quân đưa Chu Oanh vào trong ngõ, đi một đoạn rồi đến một nơi vắng vẻ.


Hắn dựa lưng vào bức tường gạch xanh, Cố Trường Quân ôm vai nàng rồi hỏi: “Nàng có tin lời nói bậy bạ của con quỷ đó không? Chu Oanh, đừng ngốc nhé. Nàng không được phép tin vào bất cứ ai, ngoại trừ ta.”


Chu Oanh khẽ ngẩng đầu, lưng hướng về phía mặt trăng bên ngoài kia.


Khuôn mặt hắn mờ ảo đến mức không nhìn rõ, chỉ ngửi thấy một chút hơi thở của hắn đã khiến trong lòng nàng cảm thấy rất lo lắng.


Chu Oanh kiễng chân, hai tay áp vào má hắn.


“Tam thúc, nếu những gì hắn nói được ứng nghiệm thì sao? Người sẽ tự giải quyết như thế nào?”


Cố Trường Quân không trả lời, hắn tiến lại gần thổi hơi ấm vào tai nàng: “Nàng có tin lời ta không?”


Chu Oanh không mở miệng đáp lại. Một lúc lâu sau nàng mới nhắm mắt nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Có.”


Cố Trường Quân câu lên khóe môi thì thào: “Vậy thì nàng có muốn gả cho ta không?”


Chu Oanh dừng lại, hai tay buông thõng xuống. Cố Trường Quân siết chặt eo nàng: “Chu Oanh, nàng gả cho ta nhé?”


Hắn đã vất vả đến mức khiến nàng cảm thấy đau lòng.


Đôi môi Chu Oanh run run, khẽ khàng gọi hai tiếng: “Tam thúc.”


Cố Trường Quân mơ hồ nghe thấy tiếng thổn thức của nàng.


Hắn ôm lấy Chu Oanh, gục đầu xuống che mắt nàng: “Này, đừng sợ, ta ở đây mà.”


Đôi hàng mi Chu Oanh run rẩy, nước mắt chậm rãi rơi xuống.


Nàng nhỏ giọng đáp lại: “… Gả cho chàng.”


Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.


Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Ngôn Tình Hay tại đây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK