****************************
Chương 73
“Sao rồi?”
Một lúc lâu sau Trương đại phu vẫn không nói gì, càng khiến Doãn ma ma thêm sốt ruột: “Đại phu, cuối cùng phu nhân có tin vui hay không?”
Thu Hà khuyên nhủ: “Ma ma ngài đừng nóng vội, chờ thử xem đại phu nói gì.”
Trương đại phu thu tay lại, lão có chút không dám nhìn thẳng vào Chu Oanh, vẻ mặt lúng túng nói: “Gần đây phu nhân bận rộn nhiều thứ, không chú ý tới chuyện nghỉ ngơi, ta thêm một chút thuốc an giấc giúp phu nhân ngủ ngon, mấy ngày nay đừng làm việc quá sức. Đợi một khoảng thời gian nữa thì sẽ hết bệnh thôi.”
Chu Oanh ngồi trong màn trướng dùng giọng nói vừa trầm thấp vừa mềm mại trả lời: “Được, ta biết rồi. Tiễn đại phu về.”
Có thể nghe ra được mấy phần mất mát.
Cố Trường Quân đứng trước cửa nên đã nghe thấy đoạn hội thoại này. Vẻ mặt của Doãn ma ma đầy thất vọng, còn muốn xin Trương đại phu khám cẩn thận lại một lần nữa, phu nhân đã gả tới đây được một năm, một chút động tĩnh cũng không thấy, thái thái bên thông gia đã gấp thành cái dạng gì rồi, người xinh đẹp như vậy, còn trẻ như vậy, sao lại không có phúc khí chứ?
Bỗng nhiên bà nhìn thấy Cố Trường Quân đứng trước phòng, Doãn ma ma hô một tiếng, sau đó vội đến hành lễ: “Sao Hầu gia lại trở về sớm như vậy?” Không phải là biết đại phu đến nên mới…
Cố Trường Quân gật đầu, mọi người tiến đến hành lễ, còn hắn cất bước đi vào trong phòng.
Chu Oanh ngồi dậy, mặc bối tử* vạt áo màu trắng nhạt mới vào, sau đó mặc thêm quần dài thêu hình hoa nhài rồi mới đứng dậy, Cố Trường Quân từ xa bước tới, đè nàng ngồi lại sau đó nắm lấy tay nàng hỏi: “Còn chỗ nào thấy không thoải mái không?”
*Bối tử: là một loại lớp áo mặc ngoài cùng.
Chu Oanh lắc đầu, có chút thẹn thùng. Vừa rồi Doãn ma ma quá kích động, nên lúc xin đại phu bà nói rất lớn, hắn đã nghe thấy hết rồi sao?
Hắn giơ tay vuốt ve tóc mai nàng: “Nàng không sao là tốt rồi, trùng hợp ta ở bên ngoài viện, nghe nói Trương đại phu tới, nên cũng đến xem.”
Chu Oanh yên lặng một lát lâu, sau đó mới ngẩng đầu: “Thật xin lỗi chàng, mấy ngày nay ta đều rất khỏe, tạm thời… đừng kêu Trương đại phu tới đây nữa, được không? Ta cứ uống tiếp thuốc của Lâm thái y là được rồi.”
Nàng lắc lắc ống tay áo hắn: “Được chứ?”
Cố Trường Quân thở dài, hắn duỗi tay tới, cởi từng khóa như ý trên bối tử nàng đang mặc: “Tối hôm qua nàng ngủ không ngon, cứ ngủ thêm một lát nữa, để ta giúp nàng.”
Chu Oanh gật đầu, thuận theo hắn cởi bối tử ra, sau đó vén góc chăn lên rồi chui vào, Cố Trường Quân ngồi bên mép giường, quay lưng lại nhìn nàng.
Lòng bàn tay hơi thô ráp nắm chặt lấy đầu ngón tay nàng. Thật dịu dàng và ấm áp.
Đối với nàng, hắn vẫn luôn hòa khí như vậy.
Nàng nhắm mắt lại, thầm nghĩ mình tự nên thấy đủ. Có thể ở bên nhau như vậy cũng đã không dễ dàng gì, còn những yêu cầu xa vời này đã không thể nào có được, hà tất phải mong chờ?
Nhưng mũi nàng vẫn chua xót, không nhịn được nữa, nàng quay mặt đi vì sợ hắn nhìn thấy nàng khóc.
Cố Trường Quân cúi người xuống hôn sau tai nàng: “Đợi chút nữa ta gọi người mang thuốc lên, nàng ngủ đi.”
Những bà tử đi qua đi lại bên ngoài đều bị Doãn ma ma sai đi làm việc, cửa phòng đã được đóng kín, Doãn ma ma quay lại nhìn rồi thở dài. Còn tưởng rằng rốt cuộc đã có tin vui, nhưng lại thất vọng lần nữa. Bà nhìn dáng vẻ của phu nhân, cũng không phải là không để ý. Đáng tiếc, không có phúc khí…
Sang tháng ba, thời tiết ấm dần lên, Lạc Vân sắp rời khỏi đây, Chu Oanh và Cố Trường Quân thương lượng, mang theo mọi người và Cố lão phu nhân đi du lịch. Trong đường rừng khiêng một dãy cỗ kiệu, họ đang đi tới điền trang ở đỉnh núi để ăn đồ chay do nơi đó làm. Trần thị cũng ngồi trong kiệu, nhô đầu ra nháy mắt ra hiệu với Cố Trường Quân, ý bảo đôi phu phụ trẻ họ cứ đi trước đi. Tội gì phải đi chậm rì rì với lão nhân gia, khó khăn lắm mới được ra ngoài giải sầu mà.
Trên mặt Cố Trường Quân không lộ vẻ gì, giống như không hiểu ý Trần thị. Đợi khi dãy kiệu tới khúc quẹo, Trần thị vừa quay đầu đã không thấy Cố Trường Quân đang cưỡi ngựa và cả cỗ kiệu phía sau của Chu Oanh đâu nữa.
Trần thị cười rộ lên, ánh mắt lướt qua rừng cây sau lưng. Nàng ta có chút hâm mộ. Hai vợ chồng nàng hằng năm đều không được gặp nhau, bên người còn dẫn theo đứa nhỏ, đã bao nhiêu năm rồi hai người chưa nắm tay đi ra ngoài dạo chơi rồi.
Chu Oanh ngồi trước người Cố Trường Quân, vó ngựa chạy như bay, rất nhanh đã băng qua một con đường rừng.
Gió lớn thổi bên tai, cùng với tiếng côn trùng kêu vang giữa núi rừng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở của cây cỏ, chiếu vào người thật ấm áp. Cố Trường Quân ôm lấy Chu Oanh, phi ngựa đi về phía trước.
Họ không nói gì, cứ lẳng lặng ôm nhau thôi, cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Ngửi được mùi hương của cỏ tươi, trời cao đất rộng. Bóng râm của các cành lá cây bao phủ trên mặt họ, Cố Trường Quân rũ mắt chăm chú nhìn vào đôi môi đang tỏa sáng của nàng.
Sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, hôn nàng.
Chu Oanh giơ tay đẩy đỉnh đầu vướng đầy lá của hắn, họ nhìn nhau rồi cười rộ lên.
Hắn nắm tay nàng, thật chặt.
Dịu dàng cùng lắm cũng chỉ trong chớp mắt, sâu trong rừng có một tiếng xé gió đánh tới.
Chu Oanh còn chưa nhận thấy được nguy hiểm, đã thấy Cố Trường Quân đột nhiên biến sắc, đẩy nàng ra.
Cố Trường Quân xoay người nhảy lên, rút ra chủy thủ bên trong giày rồi chặn lại những mũi tên lông vũ đang mạnh mẽ bắn tới.
Keng một tiếng, mũi tên bị gãy bắn xuyên qua phía sau hắn, tất cả mũi tên đều phóng tới một loạt.
Chu Oanh theo bản năng gọi hắn: “Tam thúc…”
Cố Trường Quân tung người xuống ngựa, ghìm chặt dây cương hét lớn: “Đi!”
Con ngựa kia giống như nghe hiểu hắn, mang theo Chu Oanh chạy thật nhanh.
Chu Oanh quay đầu nhìn lại, thấy vài bóng người lướt qua trong rừng cây, sau đó vây quanh Cố Trường Quân.
Nàng nắm thật chặt bờm ngựa, mấy lần suýt bị con ngựa hất văng xuống.
Phía sau nàng, Cố Trường Quân càng ngày càng xa. Nàng sống trong khuê phòng, làm sao biết cưỡi ngựa.
Cố Trường Quân phải làm sao bây giờ, hắn có thể bị nguy hiểm hay không? Vẫn có người kiêng kỵ hắn, muốn hại hắn, không thấy hắn chết thì không dừng lại. Hắn đã tránh tới Giang Nam rồi, nhưng vẫn không tránh khỏi.
Gió thổi vù vù trên mặt, nước mắt chưa kịp rơi xuống đã bị thổi đi.
Bên kia Cố Trường Quân vừa mới giải quyết xong hai người, thì đã có thêm bốn người tới gần hắn. Phía sau có kẻ đánh lén, Cố Trường Quân nghiêng người, bắt lấy cánh tay tên kia rồi gập lại, nghe được cả tiếng xương cốt gãy, hắn lại giải quyết thêm được một tên.
Ba người kia trở nên gấp gáp, cầm kiếm vây quanh hắn. Cố Trường Quân hạ thấp người xuống, phi thân nhảy lên, một cước đá vào ngực, tiếp theo tung ra một nắm đấm, đánh vào phần gáy, tên kia kêu lên đau đớn té trên mặt đất. Chưa kịp quay đầu, mũi kiếm ở phía sau đã đến gần, Cố Trường Quân cầm lấy tay tên đó, tung ra vài quyền, nhưng mũi kiếm từ hướng khác lại tránh không kịp nên phải nhận lấy nhát kiếm này.
Ngay lúc đó, phía sau có một con ngựa chạy như bay tới, nó giơ hai chân trước lên, gần như phát điên. Động tác cầm kiếm của người kia ngừng lại một chút, bị Cố Trường Quân nắm lấy sơ hở bắt lại.
Ngựa phi tới, Cố Trường Quân lắc mình né qua, thuận thế bắt lấy cổ tay Chu Oanh.
Thân thể nàng nhẹ bẫng, sau đó bổ nhào về phía hắn.
Cố Trường Quân giơ tay đón lấy nàng, hai người cùng lăn lộn trong bụi cỏ.
Hắn nằm trên nàng cúi đầu nhìn xuống, che khuất ánh mặt trời, trên hai má có vết thương do bị mũi kiếm quẹt qua tạo thành, chảy ra từng giọt máu tươi.
Chu Oanh duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau đi, ánh mắt khẽ xao động, nhẹ giọng hỏi: “Đau không?”
Ám vệ đã đi theo Cố lão phu nhân, vì họ chỉ ở đây một lát nên không gọi người đi theo, không ngờ lại gặp tình huống nguy hiểm như này.
Cố Trường Quân lắc đầu: “Không có cảm giác gì. Nàng vẫn ổn chứ?”
Môi Chu Oanh run rẩy: “Không sao.”
Cố Trường Quân đánh giá trên dưới nàng, thấy nàng không có vết thương nào, rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Tự ta có thể xử lý được chuyện này, sao nàng lại quay lại?”
Giọng nói Chu Oanh khàn khàn mang theo nức nở: “Ta sợ chàng xảy ra chuyện, bọn họ nhiều người như vậy, ta sợ, ta…” Giọng nói run rẩy mang theo tiếng khóc. Tim Cố Trường Quân mềm xuống, hắn ôm lấy lưng nàng vỗ nhẹ: “Được rồi, không sao rồi, đừng sợ. Lần tới nếu xảy ra chuyện như này, nàng muốn chạy thì phải chạy cho thật xa, có biết không?”
Chu Oanh liều mạng lắc đầu, lúc này nàng nghĩ lại mà thấy sợ, môi không còn chút máu, nàng ôm thật chặt Cố Trường Quân.
Con ngựa kia đã chạy đi không thấy tăm hơi, Cố Trường Quân đỡ Chu Oanh đứng dậy, sau đó họ chậm rãi trở về.
Lúc đầu nàng còn cảm thấy không sao, nhưng mới đi được hai bước, bỗng nhiên thấy đau bụng, Chu Oanh nhíu mày, cố nén lại, trên trán nàng chảy một tầng mồ hôi.
Cố Trường Quân cầm tay nàng, cảm thấy đầu ngón tay tinh tế hắn cầm trong lòng bàn tay lạnh như băng, hắn vừa quay đầu, đã nhìn thấy mặt Chu Oanh chảy đầy mồ hôi.
Cố Trường Quân vội ôm nàng lên, nhanh chóng quay về.
Trong trang đã dọn dẹp chỉnh tề, cũng đã dọn cơm xong, lão phu nhân và Trần thị đi dạo một vòng trong vườn, nhưng vẫn chưa thấy vợ chồng Cố Trường Quân trở về, đang muốn phái người đi nghênh đón, Cố Trường Quân đã về tới. Vừa thấy bộ dạng của Chu Oanh, họ giật nảy mình. Cố Trường Quân trầm mặt: “Mau mời đại phu!”
Trong phòng loạn thành một đoàn, lão phu nhân thoáng nhìn qua vết thương trên mặt Cố Trường Quân: “Đây là sao? Các con đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Trường Quân không trả lời, chỉ quay đầu lại cao giọng: “Đã mời người tới chưa?”
Trần thị liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Đi, Doãn ma ma đã đi gọi rồi! Hầu gia, ngài không sao chứ?”
Cố Trường Quân cúi thấp đầu, đặt Chu Oanh lên giường, Trần thị đỡ Cố lão phu nhân tiến vào, nhìn thấy Cố Trường Quân nắm tay Chu Oanh thật chặt.
Trong phòng yên lặng, không ai nói chuyện.
Cố lão phu nhân nhìn sườn mặt nghiêng của con trai mình, thấy ánh mắt hắn vẫn đọng lại trên người Chu Oanh, còn nhìn rất chăm chú, thì ra tình đã sâu như vậy.
Trước đây bà chưa từng thấy con mình để ý tới nữ nhân nào nhiều như vậy. Nói đúng hơn là cho tới bây giờ bà chưa từng thấy Cố Trường Quân thân thiết với ai như vậy cả.
Tính tình của hắn rất khó thân cận, ở trong nhà luôn có cảm giác xa cách, sau khi vào quân đội thì rất ít khi trở về, dù cho có đứng trước mặt cũng rất ít nói chuyện. Tựa như cả hơi thở của hắn cũng đầy sự lạnh lẽo, khiến người khác không có cách nào lại gần.
Hiện tại hắn đã có nữ nhân hắn yêu, có ngôi nhà của riêng hắn, hắn không còn lạnh lùng như băng nữa rồi, trong ánh mắt hắn ngoại trừ nữ nhân kia, cái gì cũng không chứa nổi.
Trong giây phút đó Cố lão phu nhân cảm thấy thật đau lòng, nhưng đồng thời lại thở phào một cách kì lạ.
Bà cũng sắp phải đi rồi, kinh thành mới là nhà của bà, Giang Ninh thuộc về Chu Oanh chứ không thuộc về bà.
Chu Oanh nhìn thấy Cố lão phu nhân theo vào, có chút thẹn thùng đẩy Cố Trường Quân một cái: “Ta không sao rồi, vừa rồi đột nhiên có chút đau, giờ hết rồi, có thể là do nhất thời sốt ruột nên đau sốc hông thôi?”
Cố Trường Quân mím môi không nói lời nào, Trần thị vội tới khuyên nhủ: “Nhìn sắc mặt của em dâu vẫn khỏe, chắc là do trên đường mệt nhọc, trên mặt Hầu gia còn có vết thương vẫn nên nhanh chóng đắp chút thuốc đi, vết thương còn đang chảy máu này.”
Trước mặt mẫu thân và tẩu tử, Cố Trường Quân cũng không phải không biết xấu hổ mà mặt nặng mặt nhẹ, hắn lo lắng nhìn Chu Oanh một cái, rồi mới chậm rãi đứng lên.
Chu Oanh dùng sức chống thân nằm dậy, nhưng đã bị Trần thị đè lại: “Muội không cần làm vậy, nương sẽ không trách muội.”
Cố lão phu nhân thở dài, bà thu tầm mắt lại rồi ngồi qua một bên, trong phòng yên tĩnh nên có chút xấu hổ, Trần thị cười nói: “Lúc đi chơi thì khỏe mạnh, sao hai người lại bị thương? Không phải ngã ngựa nên bị thương đó chứ? Vết thương của muội sao rồi?”
Chu Oanh lắc đầu: “Muội không cẩn thận bị trượt chân, đừng lo, muội thật sự không sao.”
Vừa dứt lời, đại phu đã đến, Lạc Vân mồ hôi nhễ nhại, mời đại phu tiến vào: “Phu nhân, nếu trở về thành thì không kịp, nên đã mời lang trung ở gần đây.”
Chu Oanh cảm thấy mình đã khỏe, nhưng sợ mọi người lo lắng nên đành để cho lang trung chẩn mạch. Nàng lo sợ, sợ lang trung này cũng nhìn ra bệnh cũ của nàng, rồi nói ra trước mặt Cố lão phu nhân, chuyện này dù có chọc thủng trời cũng sẽ không được yên ổn một thời gian.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người lang trung và Chu Oanh, người nọ tùy ý chẩn mạch, sau đó thu tay: “Phu nhân là bị tổn thương đến thai khí, thời gian mang thai còn chưa lâu nên vẫn phải cẩn thận.”
Trong phòng lặng ngắt như tờ, mọi người đều hai mặt nhìn nhau.
Chu Oanh nghẹn lời: “Đại phu ngài nói là…”
Lang trung kia thu hòm thuốc lại, trầm ngâm nói: “Ta sắc cho người một liều thuốc an thần, trước tiên cứ nghỉ ngơi hai ngày, nếu vẫn thấy không ổn thì lại gọi ta đến xem.”
Cố lão phu nhân bình tĩnh chống bàn ngồi dậy: “Đại phu ngài vừa mới nói, con dâu ta nàng ấy làm sao?”
Lang trung quay lại liếc nhìn gương mặt kinh ngạc của những người trong phòng, sau đó nhíu mày: “Đừng nói là, trong nhà vẫn chưa biết, chuyện phu nhân có tin vui?”
Cố Trường Quân vừa mới trở lại phòng đã nghe thấy những lời này.
Bước chân hắn ngừng lại, sau đó bước tiếp.
Mắt Chu Oanh rưng rưng, kinh ngạc nhìn hắn.
Cố lão phu nhân hô lên “Bồ Tát phù hộ”, không ngừng chỉ huy người hầu: “Nhanh, đi theo đại phu bốc thuốc. Nhanh lên một chút! Ôi, đây là chuyện tốt, sao lại không khéo như vậy chứ, lại còn bị động thai khí, sớm biết thế thì đã không ra ngoài. Các người còn thất thần làm gì, sao còn chưa đi?”
Lạc Vân Như Yên và Doãn ma ma đều vây quanh Cố lão phu nhân đang chỉ huy, Trần thị cười nói chúc mừng, vẫy tay ra hiệu người trong phòng lui ra, nàng ta cũng dìu lão phu nhân ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Cố Trường Quân bước tới trước giường rồi ôm chặt lấy Chu Oanh.
Chu Oanh vẫn cảm thấy đây không phải là sự thật, tháng trước nàng vừa mới tìm Trương đại phu coi qua, nói là do mệt nhọc quá độ nên mới ảnh hưởng đến chuyện “đến tháng”, sao hôm nay lại nói có?
“Hay tính sai rồi, ta… đừng nói cho mọi người họ sẽ không vui, ta quen rồi, nhưng mẫu thân bọn họ… không chấp nhận nổi.”
Cố Trường Quân ôm lấy eo nàng, sau đó mạnh mẽ bế nàng lên, hắn quăng nàng lên rồi lại tiếp được: “Oanh Oanh!”
Trong mắt hắn có ánh sáng lấp lánh, phản chiếu cả bóng dáng nàng.
Lúc đầu hắn còn nói không quan tâm tới, hiện tại lại vui vẻ quên mất cả hình tượng.
Chu Oanh mím môi, lắc đầu: “Lỡ đâu, lại chẩn đoán sai…”
Cố Trường Quân không đợi nàng nói xong đã ngăn môi nàng lại.
Có quá nhiều thứ để nói, nhưng hắn không nói nên lời, trong lòng có cái gì đó kích động, hắn sợ mở miệng ra sẽ làm bại lộ hết tất cả, nên hắn quyết định không nói gì hết. Chỉ ôm nàng thật chặt.
Hắn lại nghĩ tới, hôm nay gặp nhiều chuyện nguy hiểm như vậy sẽ liên lụy tới nàng. Nếu sớm đã biết nàng có thai, hắn sẽ chuẩn bị thật kĩ chứ không tùy tiện dẫn nàng đi mạo hiểm như vậy.
Đồ ăn bày đầy một bàn, hôm nay toàn những món để cho lão phu nhân ăn chay, nên đều là đồ chay, Cố lão phu nhân sai người đi làm lại, bảo cái gì tốt cho thai nhi thì cứ làm cái đó. Một lúc lâu sau chỉ có mình Cố Trường Quân đi ra, hắn nói Chu Oanh mệt quá rồi, đang ngủ. Cố lão phu nhân có chút mất mát: “Thôi, sáng mai hồi phủ đi, làm cho nàng một bàn thức ăn thật ngon.”
Lúc hoàng hôn buông xuống Lạc Vân mới rảnh rỗi lại nhìn Chu Oanh, nàng ta ngồi bên mép giường, Lạc Vân cầm lược trong tay, gỡ búi tóc cho Chu Oanh, nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc đen.
“Sắp tới ngày rồi, ngươi khẩn trương sao?” Chu Oanh nhẹ giọng hỏi.
Lạc Vân ngừng lại, lắc đầu, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười: “Có một chút.”
Chu Oanh quay người lại rồi cầm lấy tay nàng ta: “Lạc Vân, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa? Nếu ngươi gả đi, thì sẽ phải sống hết đời với hắn, ngươi không tình nguyện thì cuộc sống trôi qua sẽ rất khó khăn.”
Lạc Vân mím môi rũ mắt xuống, đáy mắt nàng ta có chút nước: “Ta nghĩ kĩ rồi, người đó, tuy có chút kiêu căng, nói chuyện không dễ nghe, tính tình cũng không tốt. Nhưng hắn vẫn… đau lòng cho ta, cũng không chê xuất thân của ta.”
Chu Oanh cắn răng nói: “Hắn dựa vào gì mà ghét bỏ ngươi? Chính hắn cũng là tội thần, được Hầu gia cứu giúp. Nếu không có Hầu gia, lúc này hắn còn đang ngồi trong tù, hoặc là đã chết rồi. Hắn không được ghét bỏ ngươi, ai cũng không được. Vì ta biết người này, từ trước đến nay đều xem thường nữ nhân nên ta lo cho ngươi.”
“Rồi cũng sẽ ổn thôi.” Lạc Vân ngẩng đầu mỉm cười: “Không phải ta còn có phu nhân làm chỗ dựa sao? Hắn dám đối xử không tốt với ta, ta sẽ chạy về, tìm người để nương tựa.”
Chu Oanh thở dài, không nỡ để Lạc Vân đi, nhưng nàng cũng biết rõ, không thể giam cầm Lạc Vân ở bên mình cả đời.
“Phu nhân, ngài có thai rồi, vất vả lắm mới có được. Ta không ở bên cạnh người, người nhất định phải bảo trọng bản thân mình.” Lạc Vân nói xong, chậm rãi đứng dậy sau đó quỳ xuống: “Trước kia có những chuyện nô tỳ có lỗi với người, mong người đừng nhớ kỹ, hãy chỉ nhớ những chuyện tốt, chuyện hạnh phúc, rồi sống khỏe mạnh cùng Hầu gia. Nô tỳ sẽ cầu nguyện Bồ Tát mỗi ngày, cầu nguyện người được trường thọ bình an.”
“Đứng lên đi” Chu oanh mím môi: “Ngươi không có lỗi gì với ta hết, chỉ cần nhớ rõ, sau này có chuyện gì khó xử, nhất định phải nói với ta.”
“…Vâng.” Lạc Vân dập đầu thật mạnh, sau đó mới bò dậy.
Chu Oanh khoát tay với nàng ta: “Hầu gia sắp trở lại rồi, ngươi đi trước đi.”
Lạc Vân gật đầu, hành lễ lui ra ngoài.
Chu Oanh vén mái tóc dài lỏng lẻo lên, đôi mắt nhìn xuyên qua ánh nến, dường như đang trở lại quá khứ ngày trước.
Đó là khi nàng còn ở trong viện của Trần gia, nàng mê man, bên người chỉ có một mình Lạc Vân.
“Vân cô nương, nhị phu nhân gọi người qua, muốn hỏi chút chuyện của Oanh cô nương.” Bên ngoài có một tiểu tỳ, đến xin Lạc Vân rời đi.
Chu Oanh đau đầu, cũng không mở mắt nổi, nhưng cảm nhận được người bên cạnh đang muốn đứng lên để đi ra ngoài, nàng bèn gấp gáp nói: “Lạc Vân, ngươi ở cùng với ta… Đừng để ta một mình…”
Lạc Vân giống như không nghe thấy, nàng bước nhanh chân theo tiểu tỳ kia.
Trong phòng yên tĩnh, trừ nàng ra không còn bất cứ ai.
Lúc đó nàng cảm thấy dường như cả bầu trời đều sập xuống. Trên đời này, rốt cuộc vẫn không có người hướng về trái tim nàng.
Người nàng tín nhiệm nhất đã bỏ rơi nàng.
Nỗi tuyệt vọng khi đó không khác gì việc bị mẫu thân tự tay đẩy khỏi nơi ở.
Thời khắc này, nàng đột nhiên nghĩ thông suốt. Ngày đó tại sao Tam thúc lại đến, tại sao lại gặp được người dây dưa với Lạc Vân.
Bởi vì Lạc Vân hối hận, lúc ấy nàng ấy đã hối hận, muốn cứu nàng trở về.
Nên nàng ấy mới tranh chấp với người khác, nhờ vậy mới có người phát hiện ra, mới cho nàng có cơ hội được Tam thúc cứu ra, mới khiến nàng không mất đi danh tiết.
Chuyện này còn uẩn khúc rất nhiều điều, nàng vẫn rất để ý, vẫn khó vượt qua được.
Cửa bị người đẩy ra, là Cố Trường Quân đã quay trở lại. Hắn nhẹ nhàng mặc áo vào, sau đó bước vào một cách chậm rãi và nhẹ nhàng.
Ánh sáng bị hắn che khuất trong chốc lát, tiếp theo đã bị hắn ôm lấy nằm bên trong màn trướng.
Tay áo rộng thùng thình khẽ vuốt qua lại trên bụng nàng: “Cảm thấy sao rồi, ta nghe nói, sau khi có thai, sẽ rất vất vả.”
Đối với hắn, tim nàng không trở nên sắt đá được.
“Không có cảm giác gì, chàng làm vậy… nhột lắm.”
Cố Trường Quân ngẩng đầu cười nhìn nàng: “Sinh con trai đi, thế nào.”
Chu oanh cắn môi, nói không nên lời. Nàng nằm trên gối, nhắm mắt lại.
Bên cạnh nàng là nam nhân nàng yêu nhất, người đã cho nàng một ngôi nhà, một bến tàu để nàng dựa vào.
Trong bụng nàng đã có cốt nhục của hắn rồi, nàng chỉ muốn trải qua những ngày yên bình vui vẻ như này, thôi, nàng không muốn rối rắm những chuyện trong quá khứ nữa.
“Ta vẫn không yên lòng, sợ có chuyện không vui. Chàng có cảm thấy…”
“Ta cảm thấy, từ lúc thành thân tới giờ, nàng chưa từng nghiêm túc gọi tên ta.” Cố Trường Quân dùng một tay chống cằm, sau đó mỉm cười nhìn nàng: “Ta không có tên à?”
Chu Oanh sợ run người, bị hắn nhìn nên có chút chột dạ: “Ta…”
Cố Trường Quân đưa tay nắm lấy cằm nàng, nhẹ giọng nói: “Gọi một tiếng cho ta nghe đi.”
“Ta…”
Cố Trường Quân cười khẽ, không nói lời nào.
Mặt Chu Oanh đỏ lên, thử hô tên hắn: “Ta, Trường…” Ngại quá đi.
Hắn híp mắt, chân thành nhìn về phía nàng.
“Trường Quân…” Chu Oanh khó khăn lắm mới đọc rõ được từng chữ một, nói xong, bản thân lại có chút không được tự nhiên.
“Ngoan, gọi thêm lần nữa nghe nào.”
“Trường… Trường Quân, Trường Quân.”
“Ồ, gọi cũng không tệ lắm, tiếp tục.”
Chương 74
Đêm khuya, trong rừng bất chợt vang lên tiếng côn trùng. Những người sống trên núi đều đã đi ngủ sớm, dưới chân núi tối đen, chỉ có lồng đèn treo trước cửa biệt trang Cố gia ở trên núi là còn sáng, những ngọn đèn chập chờn trong gió đêm.
Ban đêm gió mát, trên người Lạc Vân mặc một chiếc áo choàng mỏng bằng bông vải, tay nàng cầm lồng đèn, bước lớn bước nhỏ đi về phía trước.
Hoa lê nở trắng cả một đêm, trong đêm tối lạnh lẽo xen lẫn chút ấm áp, có vài cánh hoa rơi rụng, đáp xuống trên vai một nam tử đang mặc nho bào*.
Làn da của hắn rất trắng, giản dị mộc mạc, trên người không có mùi rượu thịt giống như những người cùng tuổi bình thường khác.
Hắn giống như một cây tre, cao lớn thon gầy. Lạc Vân còn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp hắn, đó là ngày tiệc của Cố gia đại phu nhân, cô nương bị gọi lên đằng trước chào hỏi, vì chưa tặng quà cho các cô nương bằng tuổi, nên đã lặng lẽ phái nàng quay về viện để lấy. Nàng chạy quá nhanh nên ngã xấp trên hành lang dài, đầu gối bị rách da, khi đó tuổi nàng còn quá nhỏ, chỉ mới mười mấy tuổi nên đau đến rơi cả nước mắt, bỗng dưng nghe người ta răn dạy bên tai: “Phế vật, làm chậm trễ chính sự của chủ tử, ngươi gánh được trách nhiệm không?”
Nàng nghĩ là mình đã bị quản sự nào đó nhìn thấy, vội nén nước mắt, nàng quay sang thì nhìn thấy một nam tử ăn mặc như nho sĩ đứng bên cạnh bụi cây đang dạy dỗ người khác.
Hai người thị vệ cao lớn bị hắn mắng đến đỏ cả tai. Nàng nhận ra một người trong đó, là thủ lĩnh thị vệ ở trong vườn. Lạc Vân chợt nảy sinh tò mò với người này, nàng tránh sau một cây trụ lén nhìn bộ dạng của hắn.
Như cảm nhận được ánh mắt của nàng, Uông Hạc Linh quay đầu lại, khiến Lạc Vân kinh ngạc đến trợn trừng mắt.
Mặt như quan ngọc*, tuấn tú lịch sự.
Đây là hai từ Lạc Vân có thể nghĩ ra được khi còn nhỏ tuổi.
Phong thái của hắn như thế, cũng không phải là chủ tử trong phủ, vậy hắn ta là ai đây?
Ánh mắt Uông Hạc Linh sắc bén liếc tới đây, Lạc Vân giật mình lập tức phản ứng lại, vội vàng xoay người từ từ chạy đi. Khi đó nàng còn chưa biết hắn, không ngờ trôi qua bốn năm, chính hắn lại tìm đến nàng.
Lúc đó đang là mùa đông, vào một đêm tuyết rơi, băng kết thật dày trên mặt đất. Chu Oanh bị bệnh nhẹ, không thể đi hầu hạ lão phu nhân, gọi nàng đi thông báo một tiếng, nàng bước đi từng bước nhỏ trên mặt băng, vì mang một đôi guốc gỗ không vừa chân nên khi vừa nhấc chân lên guốc gỗ đã bay ra ngoài, sau đó nàng ngã mạnh xuống mặt đất, còn chưa kịp đứng lên, đã có một bàn tay đưa ra trước mặt, nàng nghe thấy giọng nói xa lạ đầy dịu dàng của một nam tử.
“Sao ngươi lại vụng về như vậy?”
Nàng theo bản năng vươn tay lên, đến khi tỉnh táo lại thì đã muộn, đầu ngón tay nàng đặt trong lòng bàn tay hắn, tay hắn thật lạnh, lạnh đến nỗi khiến nàng lập tức muốn rút tay về.
Nhưng nàng lại không rút về.
Hắn nắm tay nàng, sau đó kéo nàng từ dưới mặt đất lên.
Đầu óc Lạc Vân chậm đi một nhịp, nàng quay đầu lại thì thấy cách nam nhân đó quá gần, hai người còn đang nắm tay nhau, trong lòng nàng có chút không được tự nhiên.
“Ngài, ngài vừa mới nói cái gì?”
Uông Hạc Linh ngừng lại một chút, đợi nàng đứng vững mới thu tay về, hắn khoanh tay đứng thẳng người: “Ta nói, sao ngươi vụng về như vậy. Nếu nhớ không lầm, ta thấy ngươi té, đã là lần thứ ba rồi.”
Lạc Vân kinh ngạc nhìn hắn: “Ngài từng gặp qua ta rồi sao?”
Uông Hạc Linh cười như không cười: “Năm ấy đến nhà Đại phu nhân làm khách, trên hành lang gấp khúc ấy, ngươi ngã một lần, bị thương ở đầu gối, phải đi khập khiễng ba bốn ngày. Năm ngoái Hầu gia chuyển về sống ở đây, mọi người đều dập đầu với Hầu gia, ngươi đi theo sau cô nương của các ngươi, ánh mắt nhìn thẳng tắp vào Hầu gia, vì không chú ý dưới chân, nên suýt chút nữa đã bổ nhào vào Chu cô nương ở đằng trước. Hôm nay đã là lần thứ ba, ta nói có sai không?”
Lạc Vân không biết nói gì cho phải, nàng không ngờ sẽ có người chú ý tới một tiểu nha đầu như nàng.
“Ngài…” Vì sao ngài lại chú ý đến ta? Nàng mấp máy miệng, vẫn có cảm giác không thể tin được, hiện giờ đã biết thân phận của hắn, là trợ tá đắc lực nhất bên cạnh Hầu gia, đôi khi Hầu gia làm việc cũng phải hỏi ý kiến hắn, người như vậy sao có thể sẽ chú ý đến mình.
Chuyện này quá hoang đường, nàng không dám hỏi tới. Hay do những người thông minh, trí nhớ đều rất tốt, cái gì vô tình thấy qua đều nhớ hết.
“Ngươi ra đây có việc? Vậy đi đi.”
Uông Hạc Linh không muốn nhiều lời, khoanh tay chậm rãi rời đi.
Để lại Lạc Vân đang ôm mặt đỏ bừng vì ngạc nhiên lại một mình.
Lần sau gặp lại, đã là ngày mồng tám tết tháng chạp. Bên ngoài thư phòng trong viện Hầu gia, hắn vẫy tay với nàng, tựa như hai người đã quen biết nhau từ lâu. Người như nàng, từ nhỏ đã là hạ nhân, dù cô nương đối xử rất tốt với nàng, nhưng tận sâu trong đáy lòng nàng vẫn rất tự ti, khi nàng nhìn tới, hắn đã là ngọn núi cao sừng sững cỡ nào.
Không trèo được, cũng không dám trèo.
Hắn tùy ý vẫy tay, nhìn nàng do dự chậm chạp bước tới, Uông Hạc Linh cũng không nhìn nàng, tựa như tình cờ nói: “Hôm nay ông lão Quách gia ở cách vách tặng cháo nhân ngày tám tháng chạp, ta không thích ăn ngọt, ngươi tới đây, ta cho ngươi ăn.”
Lạc Vân líu lưỡi, liên tục xua tay: “Ta… không được…”
Uông Hạc Linh khoanh tay đi về phía trước, đi được ba năm bước, hắn xoay đầu lại, trên mặt tươi cười hiếm thấy, hắn không còn cứ giữ mãi một vẻ mặt nữa: “Không phải sợ, ngươi tới đây.”
Lạc Vân giật mình, đang suy nghĩ nên lựa từ gì để nói, UÔng Hạc Linh không để ý tới nàng, tự hắn đi về viện của mình.
Lạc Vân quay đầu nhìn thư phòng, rồi lại nhìn con đường hắn đang đi, không biết tại sao nhưng nàng lại nảy sinh tò mò, muốn đi tới bên hắn nhìn thử, muốn hiểu rõ người này hơn.
Trái tim nàng đập loạn, chưa từng có cảm giác khẩn trương như vậy, cho dù có trước mặt Hầu gia, tim nàng cũng chưa từng đập kịch liệt như vậy.
Viện của hắn rất nhỏ, gần thư phòng của Cố Trường Quân, gồm hai gian phòng, thư phòng và phòng ngủ gộp chung làm một, đối diện là chỗ chơi cờ uống trà đãi khách.
Lạc Vân đi qua đi lại ở chỗ cửa, Uông Hạc Linh ôm cái bình, dùng thìa múc thêm một chén cháo đặt trên bàn, lạnh nhạt nói: “Nhân lúc chưa lạnh, ăn đi.”
Trong phòng hắn ngay cả chậu than cũng không đốt, chỉ có một cái bếp lò nhỏ, ở trên đang đun nước sôi.
Uông Hạc Linh lấy ra một thủ lô* rơi đầy bụi từ trong góc phòng ra, lau khô sạch sẽ, thêm một cục than vào, sau đó xoay người lại, thấy Lạc Vân còn đang ngơ ngác, hắn theo bản năng nhíu mày: “Thất thất ở đó làm gì?”
Giọng nói có vài phần không kiên nhẫn, trong lòng Lạc Vân ngừng một chút, vội thuận theo hắn bước vào, nàng đứng trước giường lò*, tay chân luống cuống.
Uông Hạc Linh bọc thủ lô bằng một tấm chăn bông, sau đó đưa cho nàng: “Ta không thích dùng than, nếu ngươi sợ lạnh, thì ôm lấy cái này.”
Lạc Vân quỳ gối nói lời cảm tạ, sau đó nhận lấy, đầu ngón tay hai người chạm nhau, nàng cảm nhận được thủ lô ấm áp và ngón tay lạnh lẽo của hắn, Lạc Vân vội lui về sau hai bước.
Uông Hạc Linh nở nụ cười ấm áp: “Ăn đi, sắp lạnh rồi.”
Lạc Vân kiên trì ngồi xuống, múc một thìa nhỏ ăn vào.
Uông Hạc Linh ngồi đối diện nàng, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay trắng noãn, hắn dùng nó lau trên môi nàng.
Lạc Vân muốn tránh, nhưng không tránh được. Nàng mở to mắt như mất hồn ngơ ngác nhìn hắn.
Uông Hạc Linh cười như không cười nói: “Gần đây ngươi thường quan sát ta?”
Lạc Vân bị sặc.
“Lần trước ở chỗ lão phu nhân, ánh mắt ngươi cứ đặt trên người ta, chưa từng rời đi.”
Hắn nói một câu khẳng định, khiến nàng lúng túng đến nỗi hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
“Ta… Ta không có…”
Nàng không có sức tranh cãi, hắn tất nhiên không tin. Hắn khẽ cười giễu: “Cần gì phải lén la lén lút? Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, đã hiểu chuyện nam nữ rồi đi.”
“Ta không có!” Lạc Vân vô cùng luống cuống, nàng đứng dậy, tay chân đều đang run rẩy, trên mặt giăng đầy mây đỏ, cất giọng nói: “Ngài sao lại…”
Uông Hạc Linh nhìn chằm chằm chiếc khăn kia, mảnh lụa màu trắng, mặt trên không có hoa văn gì, giống như hắn, lạnh lùng, cao ngạo. Ở giữa có chút vệt nước, cùng nửa vết son…
“Lần tới, đổi màu khác. Màu sắc diễm lệ, quá dung tục.”
Nói xong câu này, hắn siết chặt khăn tay thành một nhúm, sau đó nhẹ nhàng ném xuống mặt đất, rồi dùng giày giẫm qua cái khăn đã nhàu nhĩ kia, hắn đi ngang qua nàng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho nàng.
Giờ phút này Lạc Vân không biết cảm giác trong lòng mình như nào.
Khẩn trương, thẹn thùng, tức giận, nhục nhã? Hay đều có hết?
Uông Hạc Linh đã đi vào giường ngủ, từ trên giá sách lấy ra một quyển sách rồi cầm đọc trong tay, tựa như không để ý tới nàng nữa.
Lạc Vân cắn răng cúi người xuống hành lễ, rồi yên lặng lui ra ngoài.
Ra tới cửa, nàng cất bước chạy như điên, nước mắt không khống chế được mà tuôn trào.
Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà nói ra câu kia?
Dựa vào cái gì hắn dám tùy tiện gọi nàng rồi trêu chọc chế giễu nàng như vậy?
Nàng nên tức giận, căm thù chứ? Nhưng vì sao, nàng lại lấy hộp son màu hồng nhạt tươi tắn kia quăng ra ngoài, sau đó không dùng tới nữa.
**
Hiện tại, Lạc Vân nhìn người trước mặt.
Đó là một nam nhân không bao giờ làm chuyện gì mà không có mục đích.
Hắn làm bất cứ chuyện gì, đều phải có mục đích.
Chẳng hạn như việc bỗng nhiên hắn nói chuyện với tỳ nữ mà hắn chưa từng để mắt tới, lấy lòng, thậm chí còn ngủ chung với nhau…
Lạc Vân mấp máy môi, ngay cả nghi thức xã giao cũng không làm: “Ngươi tìm ta, có chuyện gì?”
Uông tiên sinh ngắm nhìn nàng, trầm mặc.
Sắp kết thành phu thê, hôn sự đã ở trước mắt.
Nàng lạnh lùng như vậy, giống như không muốn gặp hắn, giọng điệu nàng ẩn chứa sự không kiên nhẫn, có vẻ như không muốn nhìn thấy hắn.
Uông tiên sinh cảm thấy kì quái trong lòng, nếu hắn không đạt được mục đích gì, thì đáng lẽ hắn không nên để ý tới nữ nhân này nữa chứ.
Cố Trường Quân đã lập gia đình với Chu Oanh, hắn ở trong bóng tối làm những chuyện kia, cũng không thể tổ chức để hai người ở bên nhau.
Tại sao hắn lại tìm đến nàng? Nàng còn có lợi ích gì đâu?
Chỉ sợ là cá nước thân mật, đã hợp ý nhau rồi, tham lam thân thiết da thịt của nhau, không muốn chặt đứt?
Hắn cười giễu: “Không có chuyện gì đặc biệt, chỉ chào hỏi ngươi, ngươi không cần sợ chuyện sau này cả đời phải ở chung với ta, chờ tới khi ngươi gả tới, ta sẽ viết thư bỏ vợ, cho ngươi một khoản tiền, tương lai ngươi sẽ được tự do, muốn làm cái gì thì làm cái đó, mở cửa hàng thêu cũng được, bán điểm tâm cũng được, tùy ngươi.”
Lông mi Lạc Vân khẽ rung lên, đáy mắt có chút nước.
Trước kia không lâu, nàng đã từng ngây thơ nói, nếu không làm tỳ nữ, thì nàng muốn mở một khách trọ nhỏ, hoặc là làm thêu thuê cho mọi người, hoặc bán đồ ăn nhẹ, có thể tự nuôi sống mình, rồi kiếm một lang quân như ý.
Vì sao hắn, ngay cả một câu nàng tùy tiện nói cũng cố tình nhớ rõ.
Uông tiên sinh mở miệng, nhưng không còn gì để nói, hắn gật đầu: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa.”
Lạc Vân cười cứng ngắc: “Được, cám ơn.”
Nàng từng bước một chậm rãi trở về. Đèn lồng trong tay nàng, lắc qua lắc lại, ánh sáng trong đèn yếu ớt, dần dần không còn nhìn thấy nữa.
Uông tiên sinh khoanh tay đứng đó, lưỡi hắn chua xót, một nỗi sầu muộn kỳ lạ nào đó ập đến trong lòng, nhưng không có câu thơ nào khái quát được.
**
Sáng sớm Chu Oanh đã tỉnh, trong bụng có vật nhỏ, nàng vẫn không cảm nhận được. Thân thể từ trước đến nay đều không tốt nên nàng không ôm hy vọng gì.
Bây giờ có được, đã xem như là may mắn.
Nàng nhìn ra được, Cố Trường Quân cũng rất vui vẻ.
Bên ngoài yên tĩnh, một chút âm thanh cũng không nghe thấy.
Chu Oanh xuống giường, tự mình đổi xiêm y, nàng muốn uống nước nên đến trước bàn trà rồi cầm lấy ấm trà, trong đó cũng trống không.
Đang muốn gọi người tới, cửa bị đẩy ra từ phía ngoài, Cố Trường Quân bưng khay vào: “Tỉnh rồi?”
Chu Oanh nhìn hắn lấy từng món trên khay bày biện lên bàn, có sáu đĩa thức ăn, không biết dưa chuột kia là loại gì, được cắt thành từng miếng nhỏ xếp thành hình đóa hoa, lại có thêm một chén cháo, hai bát điểm tâm.
“Đồ ăn mới hái ở sau vườn, nàng nếm thử chút?” Hắn nói: “Đầu bếp ở đây làm đồ ăn không ngon lắm, nàng nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta về nhà, rồi để họ chuẩn bị món nàng thích ăn.”
Chương 75
Chu Oanh cắn môi: “Mẫu thân bọn họ, không phải đang ở bên ngoài sao? Ta có nên đi vấn an trước không?”
Cố Trường Quân cười nói: “Đây là do mẫu thân kêu người mang tới, mới sáng sớm đã bảo hạ nhân đừng làm ồn, bà nói sợ ầm ĩ tới nàng.”
Chu Oanh xấu hổ cười: “Vậy sao.” Tay vỗ trên bụng, nàng nghĩ nếu như không có tin vui, thì sợ đã không có được đãi ngộ như này.
Cố Trường Quân giống như nhìn thấu tâm sự nàng, hắn đi tới cầm lấy tay nàng, cụp mắt nói: “Nàng yên tâm, lúc nào ta cũng chăm sóc tốt cho nàng.”
Chu Oanh rụt cổ, sau đó nhỏ giọng nói: “Ta còn chưa chải đầu nữa.”
Cố Trường Quân ôm lấy nàng, sau đó đặt nàng trên bàn trang điểm: “Ta chải tóc cho nàng.”
Hắn đặt Chu Oanh trước gương, ngón tay thon dài nhặt lược lên, xoay tay lại nhẹ nhàng đặt lên tóc.
“Người ăn chưa? Nếu không thì kêu Lạc Vân, hay Thu Hà đến?”
Cố Trường Quân nở nụ cười: “Hôm nay không ai tới cả, khó lắm mới được rảnh rỗi, hai chúng ta cứ ở bên nhau, không tốt sao?”
“Tốt thì tốt, nhưng mà…” Cố lão phu nhân và Trần thị đều ở đây, chẳng lẽ không quan tâm gì tới họ?
Cố Trường Quân không cho nàng nghĩ tới chuyện đó nữa, hắn nói tới phong cảnh dưới chân núi, ngày đó định nhân tiện đến ngắm qua nhưng đột nhiên lại gặp chuyện. Hắn cùng Chu Oanh sửa soạn xong, cũng không mang theo người, hai người cứ nắm tay nhau chậm rãi đi dạo xuống núi.
Trong lòng Chu Oanh vẫn còn sợ hãi chuyện ngày đó, tuy cảnh xuân gió thổi ấm áp nhưng nhìn tới con đường rừng bốn bề yên tĩnh thì không yên tâm được.
Cố Trường Quân nghiêng mặt qua, đã phát hiện Chu Oanh đang cảnh giác nhìn đông nhìn tây, hắn suy nghĩ một hồi, đã hiểu được nàng đang sợ cái gì.
Hắn cười mang theo vẻ buồn bực, xoay người nắm tay Chu Oanh, thấp giọng nói: “Đừng lên tiếng!”
Cả người Chu Oanh cứng đờ, đừng nói là…?
Cố Trường Quân ôm Chu Oanh đi sâu vào rừng, Chu Oanh ngừng thở, không dám phát ra âm thanh, mặc cho hắn gắt gao ôm mình chen chúc sau cây nhãn.
Hai người ôm chặt lấy nhau, không dám động đậy, cũng không dám lên tiếng. Bên tai có tiếng chim hót gió thổi gì đó nàng cũng không nghe nổi nữa, chỉ nghe thấy tiếng thở mỏng manh của hắn. Chu Oanh gian nan nín thở, sợ phát ra tiếng động khiến thích khách ở bên ngoài phát hiện.
Cố Trường Quân gục đầu xuống, môi như có như không cọ xát thái dương nàng, mũi thản nhiên ngửi lấy mùi hương trên đầu nàng, trong lòng hắn đột nhiên rung động. Từ lúc tiểu cô nương của hắn lập gia đình đến giờ, nàng ngày càng nảy nở, từ mầm nhỏ đã lớn thành cây liễu rồi, biến thành bông hoa nở rộ dưới sự sủng ái của hắn.
Gương mặt vẫn vậy, nhưng đuôi lông mày ở khóe mắt thêm vài phần quyến rũ, càng khiến người ta không thể buông tay.
Trên giường tre, hắn thường bị đôi mắt nai sợ hãi này nhìn đến không nhịn được nữa, rõ ràng là sợ nhất chuyện nàng rơi lệ, nhưng kì lạ là hắn muốn chơi đùa nàng tới khóc.
Khi nghe nàng bất đắc dĩ nhỏ giọng hô tên hắn, hắn luôn không thể kiềm chế nổi, vậy mới nói việc không mất khống chế khó đến cỡ nào.
Hai người càng dính chặt vào nhau hơn, Chu Oanh cắn môi che bụng, nàng theo bản năng bảo vệ thai nhi trong bụng. Cố Trường Quân nhìn thấy động tác của nàng, lửa cháy được dập tắt trong thoáng chốc, hắn chậm rãi buông nàng ra, kéo dài khoảng cách với nàng.
Chu Oanh thở phào nhẹ nhõm, trên đầu toàn là mồ hôi, có thể thấy được nàng đã khẩn trương đến cỡ nào, cái cây đằng sau gai góc cứng ngắt, người trước mặt ôm nàng quá chặt, rốt cuộc cũng hô hấp lại bình thường, nàng dựa trên thân cây rồi dần tuột xuống, ngồi trên mặt đất thở gấp từng ngụm.
Thấy Cố Trường Quân xoay người bước ra, nàng ngẩng mặt hỏi: “Thích khách đã đi chưa? Hiện tại ra ngoài có nguy hiểm quá không?”
Cố Trường Quân quay đầu lại, thấy nàng ngồi dưới bóng cây, ánh mặt trời rời rạc xuyên qua những kẽ cây chiếu xuống mặt và người nàng, như những chấm vàng vỡ vụn rơi ra xung quanh. Hôm nay nàng mặc áo đối khâm* không cổ có hoa văn hoa lài xanh, ở dưới mặc quần dài đỏ thẫm với hoa văn vàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại xinh đẹp kiều diễm lạ thường, bởi vì đang căng thẳng nên hai má đỏ rực, đôi mi thanh tú nhíu chặt, tất nhiên vẫn còn chút sợ hãi.
Cố Trường Quân có chút hổ thẹn với ác ý nhất thời nổi lên của mình.
Hắn đi về phía nàng, mở lòng bàn tay ra để nàng cầm lấy tay mình.
Đầu ngón tay lành lạnh đặt lên lòng bàn tay, Cố Trường Quân nắm lấy, sau đó dùng lực kéo nàng lên rồi ôm lấy nàng, đưa mắt xem xét nàng sau đó hỏi: “Nàng không sao chứ? Có đau bụng không?”
Chu Oanh lắc đầu: “Ta không sao, chỉ là ra ngoài lúc này được sao?”
Cố Trường Quân mím môi im lặng một hồi, trong phút chốc đã nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa được, hay chúng ta ngồi dưới tán cây trò chuyện một lát nhé?”
Chu Oanh xua tay: “Nói chuyện sao? Lỡ đâu để cho người khác phát hiện ra…”
“Không đâu, chúng ta đang ở sâu trong rừng, không ai nghe thấy được.” Hắn không dám thừa nhận hồi nãy là đùa giỡn nàng, thật ra không có thích khách nào ở đây cả. Hắn chỉ muốn đùa nàng thôi, muốn ngắm nhìn bộ dạng nhỏ nhắn của nàng khi tức giận.
Hắn chưa từng là người thích đùa giỡn, nhưng mỗi khi chọc nàng, hắn đều cảm thấy thú vị biết bao.
Cố Trường Quân thừa nhận mình có chút tẻ nhạt, nhưng hắn vẫn thấy mình nghĩ ra được rất nhiều cách hay.
Bình thường ở nhà cũng có thể ở cạnh nhau nhưng ở hành lang hay ngoài cửa đều có hạ nhân trông coi, dù sao cũng không được tự nhiên.
Hiện tại trong khu rừng rộng lớn này chỉ có hai người bọn họ, ám vệ vừa rồi đã bị hắn ra hiệu rời đi, đây mới gọi là ở riêng đúng nghĩa.
Cố Trường Quân quỳ gối ngồi dưới tàng cây, hắn cởi áo khoác gấp thành hình vuông đặt trên cỏ rồi bảo nàng ngồi xuống.
Hôm nay hắn mặc áo khoác thêu hoa văn như ý màu xanh nhạt, Chu Oanh ngồi lên cũng có chút không đành lòng.
Nhưng lo cho cái bụng này, nàng kiên trì ngồi xuống, Cố Trường Quân nắm tay nàng, kể cho nàng những chuyện trước đây của bản thân, cũng hỏi nàng mấy năm trước sống như thế nào.
Tuy nàng ở Cố gia mười năm, nhưng khoảng thời gian hai người sống chung với nhau, có thể đếm được trên năm đầu ngón tay.
Hắn không ở nhà nhiều, dù có ở nhà cũng không xuất hiện cùng nàng.
Hai người tựa như những kẻ xa lạ.
Trước kia Chu Oanh không dám tới gần hắn, Cố Trường Quân cũng không có ý định đến gần hay quan tâm đến một bé gái mồ côi không có quan hệ gì với hắn.
Cứ không mặn không nhạt ở với nhau như vậy, tuy đôi bên đều biết đến nhau nhưng thực sự rất ít ở chung với nhau.
Sau khi dưỡng phụ qua đời, thân thể lão phu nhân từ từ kém đi, lão phu nhân sợ nàng tương lai không có chỗ dựa, khuyên nàng làm cho Cố Trường Quân yêu thích mình, lỡ khi bà nhắm tay xuôi tay, nàng vẫn có nơi để nương tựa.
Lúc này nàng mới nhớ ra, không tính tới chuyện tiền căn hậu quả của việc Cố gia thu nuôi nàng, lão phu nhân quả thật vẫn thương nàng.
Sau khi biết nàng và Cố Trường Quân ở bên nhau, lão phu nhân tức giận, giữa con ruột và cháu gái nuôi, quả nhiên cốt nhục của mình vẫn quan trọng hơn. Cố Trường Quân vì nàng mà bị hủy hoại cả thanh danh tiền đồ, lão phu nhân sao có thể không hận nàng đây.
Hiện tại nàng nhìn lại chuyện quá khứ, cũng thấy được sự phức tạp trong đó.
Trong chuyện tình cảm có yêu có hận, có thật có giả. Nàng không phân rõ nổi, cũng không hiểu được. Cứ dứt khoát trốn tránh không nhắc đến, coi như trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nàng gối lên đùi Cố Trường Quân, rõ ràng là đang trốn khỏi việc bị đuổi giết, nhưng tim Chu Oanh bỗng nhiên thả lỏng, vài ánh mắt trời chiếu vào ngọn cỏ trước mắt nàng, chiếu vào những giọt sương sớm óng ánh đọng trên lá. Mỗi ngày trôi qua đều tốt như vậy, quả thật phiền não cũng rất ít.
Cũng cảm kích định mệnh, đã cho nàng gặp được một nam nhân để ý tới mình nhiều như vậy.
Nếu năm đó phụ thân không làm phản, mẫu thân cũng không chết, kết cục của nàng có tốt hơn không?
Nếu bọn họ đều còn sống, những sỉ nhục và kiêng kị mà nàng mang đến cho Tấn Đế, hắn ta sẽ không để ý tới chứ?
Gả cho người khác, liệu nàng có hạnh phúc hơn bây giờ không?
Bị bao quanh bởi những suy nghĩ, Chu Oanh cứ nghĩ ngợi miên man rồi từ từ nhắm mắt lại.
Nàng mơ một giấc mộng, giấc mộng rất dài rất dài.
Trong mơ nàng chơi trốn tìm với ai đó.
Địa điểm là tiểu viện trước đây nàng và mẫu thân ở. Hoa viên, trước sân, ngoài phòng, hành lang, đều không tìm được người.
Bước chân nàng vội vàng, đi vào hậu viện rồi đẩy cửa phòng của Cố Trường Quân ra, nàng phát hiện ra một cái tủ chạm khắc hoa văn bị một cái khóa bằng đồng khóa lại.
Nàng gấp đến không chịu được, đi khắp nơi muốn tìm chìa khóa để mở tủ.
Bỗng nhiên có một bàn tay to lớn đưa tới, vặn một cái đã bẻ được khóa.
Nàng giương mắt lên nhìn, đã thấy đáy mắt Cố Trường Quân đang phản chiếu bóng dáng nàng, hắn đang cười ấm áp đứng trước mặt nàng.
Chiếc tủ mở ra, một đứa bé đeo khóa vàng đang mở to mắt tò mò nhìn nàng.
“Oanh Oanh, sao nàng không ôm thử một cái?” Giọng nói của Cố Trường Quân chợt xa chợt gần.
“Ta…” Chu Oanh nhìn tay mình, tinh tế, lạnh như băng lại yếu ớt như tay trẻ con.
Cố Trường Quân ôm lấy bé con từ trong tủ ra, rồi đưa cho nàng: “Ôm thử một chút? Là con của chúng ta.”
Đầu ngón tay Chu Oanh phát run, thử ôm lấy thân thể của đứa bé.
Bàn tay nho nhỏ, bắt lấy tay áo nàng. Nàng cúi đầu nhìn, ánh mắt của trẻ con trong veo như nước, da dẻ trắng như men sứ.
Ngay lập tức dưới đáy mắt nàng chứa đầy nước mắt.
Nàng vẫn luôn cô đơn, không cha không mẹ sống trên đời này.
Bây giờ nàng đã có nhà, có con của mình.
Nàng không bao giờ cô độc nữa.
Nàng quay người, một lần nữa đánh giá căn phòng, nơi này là mỗi khi nàng chịu đựng quá nhiều thất vọng và sợ hãi khi còn bé, mỗi lần bị đánh hay bị mẫu thân la mắng, nàng sẽ tới nơi này, giấu bản thân đi.
Nàng núp bên trong, run lẩy bẩy, sợ mẫu thân đang phát điên tìm được nàng.
Cây mây quất trên người nàng rất đau. Có khi không chỉ là một cây mây, mà là ấm trà tiện tay quơ lấy, hoặc là bát đũa trên bàn cơm bất ngờ bị lật.
Mẫu thân hận nàng, mắng nàng là nghiệt chủng, nàng chưa bao giờ dám hỏi phụ thân mình là ai.
Có một lần nàng trộm đi chơi, bị mẫu thân sai người bắt được, lần đó nàng bị đánh vô cùng tàn nhẫn, bị chửi rất thậm tệ. May mắn thay dưỡng phụ mang nàng về đây, nàng mới nhặt được một cái mạng về.
Nàng khó khăn bò vào tủ, tự thu mình lại, xa xa nghe thấy tiếng thì thầm của dưỡng phụ và tiếng khóc rống của mẫu thân.
Nỗi đau tê tâm liệt phế này, nỗi đau thống khổ này, nàng giống như cũng cảm nhận được nó.
Sau đó, có lẽ là do gió lớn, đèn lồng treo trên hành lang phụt tắt, trước mắt một mảnh tối đen.
Nàng thử thăm dò muốn leo ra khỏi tủ.
Nhưng bên ngoài vừa tối vừa đáng sợ.
Nàng chỉ là một hài đồng nho nhỏ, trời sinh vẫn sợ hãi với bóng tối và những điều không biết có tồn tại trên đời hay không.
Nàng không dám ra.
Không ai biết, nàng đã vượt qua đêm đó như thế nào.
Từ đó, nàng rất sợ tối, sợ ở một mình. Bên người phải luôn có người làm bạn, mới có thể ngủ được.
Lúc Lạc Vân được mua về, còn nhỏ hơn nàng một tuổi, tóc để chỏm. Lúc Lạc Vân nói chuyện có chút lắp bắp, sợ người khác chê cười, nên không dám mở miệng.
Nàng rất im lặng, Chu Oanh cũng rất im lặng, tính tình hai người hợp nhau, nên sau này trở thành bạn. Từng có một khoảng thời gian ngắn Chu Oanh cả đêm không ngủ được, sau này ở với Lạc Vân mới dần khá hơn.
Năm mùa hè vừa tới Cố gia, Chu Oanh đang ở trong phòng, không biết từ đâu chui ra một con rắn nhỏ, nữ hài tử ngay cả côn trùng hay chuột cũng sợ, sao lại không sợ rắn cho được? Chu Oanh nhỏ bé sợ hãi chạy ra ngoài. Khi đó Lạc Vân vẫn có chút mập mạp, di chuyển đôi chân ngắn ngủn nhanh chóng ôm lấy chậu rồi giam con rắn vào bên trong, sau đó tìm quản sự bà bà ở sau hoa viên để xử lý con rắn đang bị giam lại, tối hôm sau Lạc Vân xử lý xong chuyện này, gương mặt nhỏ nhắn đang kéo căng mới dần xụ xuống, òa khóc một tiếng, nhưng vẫn không quên an ủi nàng: “Cô nương đừng sợ, không còn rắn nữa, ta đã kiểm tra qua rồi, nó chui từ bụi cỏ ở cửa sau, hay chút nữa bẩm với Đại phu nhân, cắt đi thảm cỏ ở sau viện? Người đừng sợ, không có việc gì.”
Tới bây giờ, Chu Oanh vẫn còn nhớ bộ dáng Lạc Vân vừa khóc vừa an ủi nàng.
Tình cảm đã trải qua nhiều sóng gió trong những năm tháng tràn ngập chua xót ấy, đối với nàng là điều quý giá nhất.
Buổi chiều sửa soạn xong đồ đạc, họ chuẩn bị xe xong liền trở về thành.
Đi một chuyến ra khỏi thành, Cố lão phu nhân đã đau gân nhức xương, nhưng vì trong bụng Chu Oanh có tin tốt, bà không thấy mệt mỏi, vẫn rất hưng phấn, sau khi về liên tục gọi người chuẩn bị những vật mà trong tương lai đứa nhỏ có thể cần đến, còn đặc biệt sai người mời Cố Trường Quân qua đây, bà kêu hắn chừa ra một phòng để làm phòng sinh.
Cố lão phu nhân nhất thời cao hứng nên không kiêng dè gì: “…Nàng vốn dĩ là không được, thai này khó khăn biết bao mới có được, hôm nay ngươi dọn thư phòng đi, không thể gộp vào phòng ngủ nữa. Đàn ông các ngươi trẻ tuổi, ta biết, thường xuyên không nhịn được…”
Trong phòng cũng không thiếu hạ nhân đang hầu hạ, nghe vậy đều vội vàng cúi đầu như thể không nghe thấy, sợ Cố Trường Quân để ý.
Mặt Cố Trường Quân đen lại, hắn đứng dậy: “Mẫu thân đã đi đường cả một chiều rồi, người nghỉ sớm đi.”
Hắn không đồng ý, cũng không phản bác, nhưng thái độ rất cương quyết, căn bản là không chịu nghe theo. Cố lão phu nhân biết tính tình của con mình, trong lòng có chút giận dỗi,nhưng lại không thể nói với hạ nhân là con mình không tốt được.
Trần thị mỉm cười tới giải vây: “Xem ra Tống Tử Quan Âm trong phòng em dâu rất linh nghiệm, hôm nào con cũng đến lạy nhờ, Lân ca cũng muốn có bạn, vài lần cầu xin con, nương có chịu không?”
Lúc đi không mang theo Cố Lân, thằng bé được một thẩm nương trong Cố gia ở lại An Bình hầu phủ chăm sóc, trong lòng Trần thị đã sớm nhớ thương đứa con mình quá nhiều, lần trước không biết nguyên nhân gì, Cố Trường Quân giữ lão phu nhân lại, lúc này Chu Oanh lại có thai, lão phu nhân để ý cháu ruột mình như thế, nhất thời sẽ không chịu rời đi.
Lời này nói thật hay nói giả thì cũng đang nhắc nhở lão phu nhân nhớ kỹ trong nhà còn có một đứa cháu trai đang ở một mình.
Quả thật Cố lão phu nhân vẫn không nhớ tới, bà đột nhiên nghĩ về bụng của Chu Oanh: “Gọi người nhắc nhở tới hậu viện, ba bốn tháng nữa sẽ lộ rõ bụng mang thai, hiện tại phải bắt đầu mặc xiêm y rộng thùng thình, cũng không được mặc xiêm y có đai lưng. Hai ngươi đều là con dâu, ngươi biết khẩu vị của Oanh nương, bản thân ngươi cũng từng nuôi con, cũng biết nên kiêng kị những thứ gì, ngươi nhớ tới dặn Oanh nương, không nên ăn bậy những món gì.”
Trần thị dạ một tiếng, lĩnh mệnh ra ngoài, sắc mặt không dễ nhìn lắm.
Nàng ta muốn vào trong phòng Chu Oanh ngồi một chút, thuận tiện kể về chuyện mình nhớ mong đứa nhỏ thế nào.
Chu Oanh đang ở trong phòng xem thị tỳ sửa sang lại tủ đồ.
Mùa xuân tới rồi, chăn giường xiêm y đều đổi theo quý, đồ đạc trong phòng cũng thay đổi theo màu rèm cửa, vài cụm hoa cẩm tú cầu trang trí tùy ý trên cửa sổ, Chu Oanh quay mặt lại, Trần thị thấy vẻ mặt hồn nhiên bình an mà chính nàng chưa từng có.
Bản thân nàng ta hồi bé cũng không có mẫu thân, toàn phải sống dưới trướng của kế mẫu, trong lòng bao nhiêu chua xót, kể với người ngoài bao nhiêu cũng không đủ.
Chu Oanh hô lên: “Nhị tẩu.”
Nàng ta đi vào trong phòng nói chuyện, cách cửa sổ, Cố Trường Quân nghe thấy giọng nói mềm mại trầm thấp của thê tử, hắn muốn đi chậm lại, để không quấy rầy tới cuộc nói chuyện, nhưng chân lại không nghe theo sai khiến, thị tỳ đứng trước cửa xốc màn lên, hắn đã đi vào trong.
Trước cửa sổ một mảng sáng ngời, bóng của cửa sổ phản chiếu xuống mặt đất, Trần thị nghe tiếng thỉnh an ở bên ngoài nên ngượng ngùng vội vàng đứng lên.
Nàng ta không biết, tại sao một nam nhân ở vị trí cao như vậy rời khỏi nha môn sớm lại không ở bên ngoài mà đã nhanh chóng trở về phòng thê tử rồi.
Nàng ta đưa mắt nhìn nụ cười nhẹ trên mặt Chu Oanh thì đột nhiên hiểu ra.
Họ thích ở bên cạnh nhau, từ lúc Cố Trường Quân bước vào phòng, ánh mắt không hề rời khỏi Chu Oanh.
Trần thị cười ngượng nói: “Ta không quấy rầy nữa, còn phải đi thăm nương ở bên kia.”
Cố Trường Quân nghĩ đến những gì mình nghe được ở ngoài cửa sổ, hắn im lặng một lát, rồi chậm rãi nói: “Hai ngày nữa gọi người chuẩn bị xe, đưa Nhị tẩu hồi kinh trước.”
Trần thị ngạc nhiên: “Nương đang ở đây? Còn ta thì trở về?”
Cố Trường Quân nói: “Hai tháng nay nhị ca cũng sắp trở về kinh nhậm chức rồi. Mấy tháng gần đây Nhị tẩu ở Giang Ninh, nên không biết chuyện ở kinh thành, đã chọn được người mới nhậm chức viên ngoại hộ bộ rồi. Là Cố Trường Lâm.”
Trần thị trợn mắt há miệng, sau một lúc lâu mới bật cười: “Người nói thật chứ? Hầu gia? Trường Lâm của chúng ta có thể trở về kinh rồi? Ôi thật tốt quá, Hầu gia đã vội vàng đi hòa giải sao? Ôi, ta không biết nói như nào mới tốt đây, cảm ơn, cảm ơn người.”
Vợ chồng mỗi người một nơi đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đã được đoàn tụ.
Một nhà ba người cuối cùng cũng được sống bên nhau rồi.
Trần thị liên tục tạ ơn, sau đó mới cáo từ lui ra ngoài.
Chu Oanh ngửa mặt thấy Cố Trường Quân đứng trong ánh mặt trời, chiếu một vùng vàng sáng ở góc mặt nghiêng của hắn, đường nét trở nên nhu hòa.
Trước kia người này không coi trọng tình thân, bây giờ đã ngày càng trở nên ấm áp rồi.
Mười sáu tháng ba, đại hôn Lạc Vân, Chu Oanh tặng nàng ta đồ cưới cũng không ít. Hai tháng sau, Uông Hạc Linh được phong thưởng làm quan tri huyện, mang theo Lạc Vân đến nhậm chức, trước khi đi đã gặp Chu Oanh, lần từ biệt này nhiều năm sau mới có cơ hội gặp lại.
Ngày cứ yên lặng trôi qua, Cố Trường Quân tra ra được người giật dây vu oan và ám sát hắn lần trước, sau đó hắn sai người tiêu diệt hết cứ điểm có người mai phục ở gần Giang Ninh.
Đảo mắt cái đã tới tháng chín, bụng của Chu Oanh đã rất lớn, đi lại cũng không tiện.
Mấy ngày nay Cố Trường Quân bận rộn chuyện nha môn, về nhà ngày càng muộn, nên có người nảy ra chút tâm tư, đầu tiên là làm quen với lão phu nhân, sau đó dẫn theo người nói đó là chất nữ bên nhà mẹ vội vàng tới gặp mặt lão phu nhân.
Bên này nói chuyện đến nhiệt tình, bên Chu Oanh trong chốc lát đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Sắc mặt của Thu Hà và Như Yên không tốt lắm, nghe thấy Doãn ma ma ngồi trên giường sưởi ấm khuyên nhủ Chu Oanh: “Mấy tháng tới Hầu gia sẽ không có ai hầu hạ, lão phu nhân không thể nào không nghĩ ngợi gì, Hầu gia sợ phu nhân người không vui, bản thân tất nhiên sẽ không mở miệng, nhưng người là con dâu, người phải nghĩ thông suốt chuyện này. Cùng lắm thì lấy ai đó kín miệng, thay người giữ lại trái tim của Hầu gia, đợi qua ba tháng, tiểu công tử được sinh ra, phái người đó đi thôn trang cũng tốt, đưa tới từ đường cũng tốt, không để trước mắt là được. Thay vì đợi lão phu nhân dẫn theo tiểu thư nhà quan lại nào đó vào cửa, không bằng người tự an bài người của mình, một khi lão phu nhân và Hầu gia thấy người hiểu chuyện, không phải cũng dễ nắm giữ người đó trong tay sao?”
Thu Hà nghe có chút không vừa ý: “Ý của ma ma là, muốn xếp người ngay trước mặt Hầu gia và phu nhân? Hai người họ ân ân ái ái, Hầu gia còn chưa nói gì, sao các người đã vội vàng nhét người cho Hầu gia rồi?”
Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.
Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Ngôn Tình Hay tại đây