• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Vu Thanh không biết hôn và cắn có gì khác nhau, hôn là môi chạm môi, cắn cũng vậy, nhưng y biết giờ không phải lúc thắc mắc. Lục Vân Đình xấu hổ nên càng hôn mạnh bạo hơn, mới đầu là cắn môi y cọ xát, hồi lâu sau động tác mới dần nhẹ hơn.

Bốn mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Giang Vu Thanh chợt thấy thẹn thùng, y muốn né tránh nhưng vừa quay đi đã bị Lục Vân Đình bóp mặt.

Lục Vân Đình thì thầm gọi y, "Giang Vu Thanh."

Giang Vu Thanh ấp úng vâng dạ, âm cuối vừa dứt thì Lục Vân Đình lại hôn lên chóp mũi y một cái, Giang Vu Thanh khẽ giật mình, gò má bỗng nóng ran. Lục Vân Đình thấy vẻ ngây ngô luống cuống của thiếu niên thì trong lòng rung động, rũ mắt hôn lên môi y.

Nụ hôn này như giọt nước sôi rơi vào đống lửa, tai Giang Vu Thanh nhất thời đỏ bừng, lòng bàn tay rịn mồ hôi, ngập ngừng nói: "Thiếu gia...... sao ngươi lại hôn ta."

Lục Vân Đình bị câu hỏi của y làm xấu hổ, cũng chẳng biết nên nói y không hiểu phong tình hay không biết ngượng, hắn còn có thể hôn y vì lý do gì nữa chứ? Nhưng Lục Vân Đình vốn cao ngạo nên đâu thể nói mình vừa mắt y, thích y, chỉ có thể nói: "Ngươi là vợ nuôi từ bé mẹ ta mua về cho ta, ta muốn hôn thì hôn, dù ta có muốn làm chuyện khác ngươi cũng phải chịu."

Giang Vu Thanh giật mình chớp mắt, y vốn có hôn thư với Lục Vân Đình, tất nhiên Lục Vân Đình muốn hôn thì cứ hôn thôi, giây lát sau y lại hỏi: "Thiếu gia, ngươi muốn làm gì nữa ạ?"

Lục Vân Đình khựng lại, đối diện với đôi mắt đen láy của Giang Vu Thanh, mọi ý nghĩ táo bạo sục sôi trong đầu cũng không nói nên lời, hắn buột miệng hỏi: "Sao cơ?"

Giang Vu Thanh nói: "Thiếu gia muốn làm gì cũng được hết."

Lục Vân Đình trố mắt, nếu không phải ánh mắt Giang Vu Thanh trong veo thì hắn đã tưởng tiểu tử này cố ý trêu mình, nhưng nghĩ lại bản thân Giang Vu Thanh cũng không hiểu mình nói lời này với một nam nhân trên giường tượng trưng cho điều gì. Lục Vân Đình nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Giang Vu Thanh, giờ y chiều lòng hắn như thế chỉ đơn giản là vì y được nhà họ mua về, nếu người khác mua y về làm vợ nuôi từ bé, có phải Giang Vu Thanh cũng sẽ ngoan ngoãn nói với người khác "làm gì cũng được" không, vừa nghĩ đến đây Lục Vân Đình tức suýt ói máu.

Lục Vân Đình sầm mặt, hậm hực bóp hàm Giang Vu Thanh nói: "Không được nói câu này với người khác nghe chưa!"

Giang Vu Thanh ngơ ngác, "Dạ?"

"...... Thiếu gia, đau," mặt y bị bóp nhăn nhúm, "Không được nói gì ạ?"

Lục Vân Đình nói: "Không được bảo người khác làm gì ngươi cũng được!"



Giang Vu Thanh nghĩ thầm sao mình lại để người khác làm gì mình được chứ, chợt nghe Lục Vân Đình nói: "Nếu người khác mua ngươi về, ngươi cũng không được nói vậy!"

Giang Vu Thanh mở to mắt: "...... Thiếu gia, ngươi......" Y kinh ngạc nhìn Lục Vân Đình: "Ngươi muốn bán ta sao?"

Lục Vân Đình: "......?"

Giang Vu Thanh thấy hắn không nói lời nào thì hoảng lên, nhà giàu mua bán người hầu là chuyện bình thường, y sốt ruột lí nhí: "Thiếu gia, ta có thể xung hỉ cho thiếu gia, ngươi đừng bán ta mà, sau này ta sẽ ăn ít lại, không ăn thịt, cũng không mặc đồ mới nữa......"

"Sách," y cắn răng, "Ta không đọc cũng được."

Giang Vu Thanh nghĩ mình đã biết rất nhiều chữ nên có thể tự học, không cần đến thư viện nộp tiền sách vở bút mực đắt đỏ nữa, y chịu khó để dành tiền từ từ cũng mua được sách.

Giang Vu Thanh biết mình bị mua về xung hỉ cho Lục Vân Đình, Lục phu nhân từng nói y có thể cứu Lục Vân Đình nên Giang Vu Thanh chưa bao giờ nghĩ Lục gia sẽ bán mình đi. Nghe Lục Vân Đình nói vậy, Giang Vu Thanh nhất thời lo lắng đủ thứ, càng nghĩ càng sợ.

Lúc này Lục Vân Đình mới kịp phản ứng, thấy mặt Giang Vu Thanh trắng bệch, ánh mắt khiếp đảm, ngay cả không đọc sách cũng nói ra, hắn vừa bực bội vừa hối hận: "Ta bán ngươi làm gì...... Sao ta lại bán ngươi được!"

Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình, Lục Vân Đình sắp bị y chọc cho tức quá hóa cười, hai tay xoa mạnh mặt y: "Giang Vu Thanh, đầu óc ngươi ném hết vào sách rồi hả? Sao ta lại bán ngươi chứ? Ta có bán Tiểu Lục cũng không bán ngươi đâu."

Giang Vu Thanh: "Thật không ạ?"

Lục Vân Đình: "Thật, vả lại dù ta có bán ngươi thì cha mẹ ta cũng sẽ lật tung Giang Châu để tìm ngươi về thôi."

Hắn liếc nhìn Giang Vu Thanh, hàm hồ nói: "Ngươi là thuốc hay cứu mạng ta, mạng ta do ngươi giữ mà."

Câu này quá thẳng thắn khiến Lục Vân Đình hơi xấu hổ, Giang Vu Thanh bình tĩnh lại, vốn dĩ y vào Lục gia chính là vì chuyện này, đây là lý do thực tế nhất.

Giang Vu Thanh hơi yên tâm lại: "Tiểu Lục ca chăm sóc thiếu gia tận tâm lắm, thiếu gia đừng bán hắn mà."

Lục Vân Đình tức quá hóa cười: "Lục gia của ta chưa nghèo đến mức đó đâu!"



Giang Vu Thanh nghĩ ngợi, đúng là chưa từng thấy Lục gia bán người hầu, y nói: "Lục gia không bao giờ nghèo hết!"

Lục Vân Đình cười lạnh: "Ngươi chọc tức ta thêm mấy lần nữa thì Lục gia sẽ không ai thừa kế gia nghiệp, còn không nghèo hay sao?" Hắn hung dữ nói, "Đến lúc đó ngươi còn phải thủ tiết nữa đấy!"

Giang Vu Thanh nói: "Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ! Thiếu gia, đang yên đang lành đừng tự trù ẻo mình!"

Lục Vân Đình nghĩ thầm đồng ngôn gì chứ? Trong mắt hắn lộ ra ý cười nhưng miệng lại hừ một tiếng, đè đầu Giang Vu Thanh nói: "Thôi, đang vui mà bị ngươi làm mất hết cả hứng, tối nay không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ngủ đi."

Đầu tóc mềm mượt của Giang Vu Thanh nằm dưới lòng bàn tay hắn, y ngẩng mặt nhìn Lục Vân Đình: "Thiếu gia không giận sao ạ?"

Khóe miệng Lục Vân Đình giật giật: "Ai thèm giận đồ ngốc chứ?"

Giang Vu Thanh lí nhí: "Ta đâu có ngốc."

"Ừ, ngươi không ngốc, ngươi khờ thôi, ——" Lục Vân Đình đưa tay bịt mắt y lại rồi nói, "Ngủ đi, nhóc khờ."

Giang Vu Thanh cũng không giận mà vâng dạ nhắm mắt lại, một lát sau lại mở mắt ra, nhích tới gần Lục Vân Đình nói: "Thiếu gia, dù sau này ngươi không cần ta xung hỉ nữa thì cũng đừng bán ta được không."

"Ta lớn rồi, có thể làm rất nhiều việc, ta học toán giỏi lắm, dù không thi khoa cử vẫn có thể tính sổ sách cho Lục gia, làm tiên sinh kế toán."

"Ta còn khỏe mạnh nữa," Giang Vu Thanh nói, "Việc ở điền trang ta cũng làm được......"

Người nói vô tâm nhưng Lục Vân Đình lại bị những lời này của y làm trong lòng chua xót khó tả, hắn ôm chặt Giang Vu Thanh thì thầm: "Nói ngốc gì thế."

"Giang Vu Thanh, ngươi quá xem thường mình, xem thường ta —— Lục gia của ta rồi đấy," Lục Vân Đình nói, "Ngươi là Văn Khúc Tinh của Lục gia, ai lại để vuột mất Văn Khúc Tinh chứ? Không muốn sống nữa sao?"

"Lục gia của ta không làm chuyện thiệt thòi vậy đâu," Lục Vân Đình nói, "Ngươi cứ yên tâm, Lục gia còn tồn tại ngày nào thì sẽ che chở ngươi ngày ấy, không ai bán ngươi được đâu. Có Lục gia, có ta ở đây, ngươi sẽ vĩnh viễn tiến lên phía trước."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK