Câu nói của Lục Vân Đình khiến Giang Vu Thanh sững sờ, đúng như Lục Vân Đình nói, nhìn như y đang nghĩ cho hắn nhưng lại chưa bao giờ hỏi ý hắn, y có chắc điều này sẽ tốt cho Lục Vân Đình không?
Nghĩ vậy y lập tức cảm thấy tình cảm của mình chẳng kiên định chút nào.
Nhưng y dựa vào cái gì để kiên định chứ?
Giang Vu Thanh nghĩ mọi thứ mình có hôm nay đều là Lục gia cho, không có Lục gia thì Giang Vu Thanh chẳng là gì cả, chỉ sợ phải sống trong cảnh chân lấm tay bùn cả đời.
Trong lòng y dao động, cảm xúc trên mặt cũng không thể che giấu, có ảo não, có hổ thẹn, còn hơi hoang mang. Đã lâu lắm rồi Lục Vân Đình không thấy vẻ hoang mang này trên mặt Giang Vu Thanh, hắn chợt nhớ lại Giang Vu Thanh mấy năm trước.
Lúc đó y mới tới Lục phủ, gầy gò ốm yếu, ngoại hình xấu xí, hắn vừa gặp đã không thích, khi biết mẫu thân tìm y về để xung hỉ thì trong đầu chỉ có hai chữ nhảm nhí —— Nhìn lại người trước mặt, cảm thấy mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, chỗ nào cũng khó coi.
Hắn càng chướng mắt Giang Vu Thanh thì y càng dè dặt thận trọng.
Cẩn thận chăm sóc hắn từng li từng tí, nói cười rụt rè, cha mẹ hắn vừa tốt với y một chút thì y lập tức kinh sợ, chỉ hận không thể moi tim ra báo đáp hắn.
Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh, cuối cùng thở dài hỏi: "Giang Vu Thanh, mạng ta có đáng tiền không?"
Giang Vu Thanh không hề nghĩ ngợi mà nói ngay: "Tất nhiên rồi ạ, mạng thiếu gia sao có thể nói bằng hai chữ đáng tiền được——" Ngay cả ngàn vàng cũng kém xa.
Lục Vân Đình cười nói: "Nhưng nếu không có ngươi thì chưa biết chừng ta đã gặp Diêm Vương từ lâu rồi."
Giang Vu Thanh giật mình, luống cuống nói: "Chuyện này đâu liên quan gì tới ta......"
"Có chứ sao không," Lục Vân Đình quả quyết, "Năm đó ngã xuống nước ta chỉ còn chút hơi tàn, thật ra trong nhà đã chuẩn bị sẵn quan tài, sau đó cha mẹ đưa ngươi về xung hỉ cho ta, ngươi vừa vào phủ thì đêm đó ta tỉnh lại ngay. Hồi bé có thuật sĩ khẳng định ta không thể sống qua nhược quán, nhưng hôm nay ta bình an khoẻ mạnh, nếu không gặp chuyện gì bất trắc thì dư sức sống thêm mấy chục năm nữa."
"Ngươi cứu ta chính là cứu cả Lục gia," Lục Vân Đình nhìn Giang Vu Thanh thật sâu rồi nói, "Giang Vu Thanh, không phải Lục gia có ơn lớn với ngươi mà là ngươi có ơn lớn với ta và Lục gia."
Hắn nói vô cùng nghiêm túc, Giang Vu Thanh lắc đầu nói: "Ta có làm gì đâu, tại thiếu gia được trời phù hộ mà......"
Lục Vân Đình nói: "Nếu trời phù hộ ta thì mười sáu năm trước làm cái quái gì?"
Giang Vu Thanh hít sâu một hơi, đưa tay bịt miệng Lục Vân Đình: "Thiếu gia đừng nói vậy, chớ trách thần Phật, chớ trách thần Phật."
Lục Vân Đình thấy y hoảng hốt thì bật cười, đôi mắt cong cong, hôn chụt vào lòng bàn tay y. Giang Vu Thanh bị hắn trêu chọc đỏ mặt, vùng cổ trắng nõn cũng đỏ lên một mảng, thẹn thùng thu tay lại, nhưng chưa kịp rút về thì bị Lục Vân Đình nắm lấy, hắn nói: "Bảo vệ ta vẫn luôn là Văn Khúc Tinh bé nhỏ của ta."
"Cho nên," Lục Vân Đình nói, "Ngươi có thể ích kỷ một chút, đừng phức tạp hóa vấn đề như vậy, ngươi thích ta, muốn ở bên ta vĩnh viễn thì có thể ở bên ta vĩnh viễn. Người nhà họ Lục chưa bao giờ sống vì miệng lưỡi kẻ khác cả."
Lục Vân Đình gãi cằm y, vẻ mặt vừa chân thành lại vừa kiêu hãnh: "Ta cũng vậy, ngươi cũng vậy."
Giang Vu Thanh thấy đuôi mày khóe mắt Lục Vân Đình lộ ra vẻ cao ngạo thì tim như bị bóp mạnh, Lục Vân Đình nói y có thể ích kỷ một chút, có thật vậy không?
Trong đầu Giang Vu Thanh hiện ra gương mặt Lục lão gia và Lục phu nhân, ánh mắt hai người như dán vào y làm y giật thót, vô thức nắm chặt tay Lục Vân Đình. Lục Vân Đình bị đau nhưng không lên tiếng mà chỉ nhìn Giang Vu Thanh, đột nhiên y quỳ thẳng lên, nhìn chằm chằm Lục Vân Đình rồi nói không đầu không đuôi: "Thiếu gia, ta sẽ tốt với ngươi."
Lục Vân Đình: "Hả?"
Đôi mắt Giang Vu Thanh sáng ngời, nhìn Lục Vân Đình rồi trịnh trọng nói: "Sang năm thi khoa khảo ta sẽ cố gắng đậu tiến sĩ để có tên trên bảng vàng."
Y nói: "Đến lúc đó ta nhất định sẽ được lão gia và phu nhân cho phép, xin họ tác hợp cho ta và thiếu gia. Mặc dù ta không thể sinh con nối dõi cho Lục gia nhưng cả đời này ta quyết không để thiếu gia chịu thiệt thòi, ta sẽ cố gắng hết sức mình, yêu thiếu gia, kính thiếu gia."
Lục Vân Đình: "...... Hả?"
Lục Vân Đình vừa thấy vui lại vừa thấy không vui.
Bộ dạng này của Giang Vu Thanh giống hệt tiểu tử nhà nghèo cầu hôn tiểu thư nhà giàu trong thoại bản, sao hắn...... lại trở thành bên được cầu hôn chứ?
Ánh mắt Lục Vân Đình phức tạp.
Thấy ý chí chiến đấu sục sôi của Giang Vu Thanh, hắn tự hỏi có phải chiêu này của mình hơi mạnh rồi không?
Khoan đã —— Sang năm thi khoa khảo xong mới thưa chuyện với cha mẹ sao? Không được, chẳng lẽ còn phải đợi thêm một năm nữa à? À không, giờ vẫn chưa hết năm, là hai năm mới đúng!
Hai năm trời!
Lục Vân Đình ho khan một tiếng rồi nói: "...... Cũng không cần đợi đến lúc ngươi có tên trên bảng vàng đâu......"
"Như vậy sao được," vẻ mặt Giang Vu Thanh kiên định, "Sao có thể để thiếu gia thiệt thòi chứ?"
Lục Vân Đình: "......"
Hắn chẳng thiệt thòi chút nào hết, thật đó, yêu đương vụng trộm với Giang Vu Thanh như bây giờ mới thật sự là thiệt thòi.
Lục Vân Đình lanh trí ngã vào lòng Giang Vu Thanh, y lập tức hoảng hồn, "Thiếu gia!"
Lục Vân Đình nói: "Đầu ta đau quá, đau vô cùng......"
Giang Vu Thanh: "Để ta đi gọi đại phu."
Lục Vân Đình nắm tay y nói: "Đại phu có tới cũng vô ích thôi, ta cảm thấy ——"
"Vẫn phải xung hỉ mới được."