• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rửa tay xong, Tạ Dịch Thần tiếp tục phát huy “tính cách dính người”, từ nhà vệ sinh ra ngoài vẫn không buông Mộ Sương ra.

Cô khó khăn lắm mới kéo được anh đến sofa, nhìn thấy cơm đã nguội đi, liền hạ giọng nũng nịu: “Em đói rồi, mình ăn trước được không?”

Nghe thấy Mộ Sương nũng nịu, Tạ Dịch Thần mới chịu mềm lòng, không trêu cô nữa.

Bữa trưa của studio được đặt từ một nhà hàng tư nhân nổi tiếng ở Nam Thành. Nhà hàng này thường rất đông khách, xếp hàng dài mới có thể ăn.

Nhưng do chủ quán là người quen của ông nội Mộ Sương, nên cô thường ghé ăn từ hồi đi học. Thấy đồ ăn ngon, Mộ Sương đã nhờ chủ quán đặt cơm giao đến studio.

Chủ quán biết Mộ Sương thích đồ ăn ở đây và thấy số lượng nhân viên của studio cũng không nhiều nên đồng ý.

Nhân viên studio thường không về nhà vào giờ nghỉ trưa, ban đầu họ định tự đặt đồ ăn riêng, nhưng khi nghe đề nghị của Mộ Sương, ai cũng vui vẻ đồng ý ăn chung, dù giá có cao một chút cũng không sao.

Mộ Sương nói: “Bao ăn, mọi người không cần trả tiền.”

Nghe vậy, nhân viên ai cũng mừng rỡ, liên tục nói mình thật may mắn khi được làm việc cho Mộ Sương, thậm chí còn sẵn sàng “làm trâu làm ngựa” cho cô.

Nhà hàng tư nhân này mỗi tuần thay đổi thực đơn, hôm nay gồm có súp gà ác hầm hoa đông trùng, thịt xá xíu mật ong và rau xào thập cẩm, đủ cả thịt và rau.

Phần ăn của Tạ Dịch Thần cũng giống phần của Mộ Sương.

Hai người im lặng ngồi ăn. Tạ Dịch Thần ăn nhanh hơn Mộ Sương, khi anh ăn xong thì Mộ Sương vẫn còn ba phần tư đĩa, nhưng cô đã no rồi.

Thấy cô xoa bụng, Tạ Dịch Thần hỏi: “Em ăn không hết à?”

Mộ Sương gật đầu, cảm thấy đã no rồi. Hôm nay cô ăn sáng khá muộn, lại ngồi trong văn phòng không vận động nhiều nên cũng không quá đói.

Tạ Dịch Thần nhấc đũa lên lại: “Không nên lãng phí thức ăn, để anh ăn giúp em.”

Anh nhớ hồi đi học, thầy giáo từng nói về cuộc sống khó khăn của thế hệ trước. Khi đó nhiều người thậm chí không có đủ ăn, có người còn bị chết đói.

Thời đại này họ may mắn hơn, sống không lo ăn lo mặc, nhưng vẫn cần phải biết quý trọng từng hạt gạo.

Mộ Sương: “Nhưng đây là phần em ăn thừa mà.”

Tạ Dịch Thần: “Cũng đâu phải anh chưa ăn bao giờ.”

Mộ Sương không nhớ rõ: “Anh ăn lúc nào rồi?”

Tạ Dịch Thần nhắc cô: “Khoai nướng.”

Đêm giao thừa, khi anh đến nhà họ Tạ đón cô, anh đã mua khoai nướng và ăn một miếng.

Mộ Sương: “Nhưng đó là do anh muốn ăn.”

Tạ Dịch Thần thản nhiên thừa nhận: “Lần này cũng là anh muốn ăn.”

Anh nhớ lại điều gì đó, mỉm cười tinh nghịch: “À, không chỉ lần đó, còn hôn nhau cũng xem như đã thử rồi…”

Mặt Mộ Sương đỏ bừng, cô nhanh chóng gắp một miếng thịt nhét vào miệng anh, ngăn anh tiếp tục nói.

Tạ Dịch Thần nhìn thấy ý đồ của cô, anh cười khẽ, nhai miếng thịt với vẻ bất lực nhưng không nói thêm gì nữa.

Cuối cùng, Tạ Dịch Thần ăn hết sạch phần cơm và thức ăn Mộ Sương chưa kịp ăn.

Dù anh ăn khá nhanh, nhưng động tác vẫn rất lịch sự, chỉ vài phút là xong.

Sau đó, anh thu dọn bàn ăn và xử lý hết rác thải.

Trong văn phòng có máy lọc nước, sau khi ăn no, Mộ Sương đi đến lấy một ít nước uống. Khi cô uống được nửa cốc thì nghe điện thoại reo. Định đặt cốc xuống, nhưng bàn tay mạnh mẽ của Tạ Dịch Thần đã nhanh chóng lấy cốc từ tay cô.

Anh uống ngay vào chỗ cô vừa uống, yết hầu anh đẹp, di chuyển theo nhịp nuốt nước.

Khi thấy Mộ Sương đang nói chuyện điện thoại, Tạ Dịch Thần tranh thủ đi quanh xem xét văn phòng của cô, dừng lại trước bàn làm việc bằng gỗ trầm.

Bàn của cô hơi lộn xộn, một chiếc máy tính để ở giữa, xung quanh là các tài liệu, thước dây, vải vóc, phấn kẻ và một hộp kim chỉ… tất cả đều là những dụng cụ cần thiết để cắt may.

Tạ Dịch Thần thấy có một cây kim để ngoài, sợ rằng Mộ Sương vô tình sẽ bị thương, anh nhanh chóng cầm lên và đặt lại vào hộp kim chỉ.

“Chờ ở đó, tôi sẽ đến ngay.”

Sau khi nghe xong cuộc gọi, Mộ Sương tỏ ra nghiêm túc hơn, vẻ mặt lạnh lùng.

Tạ Dịch Thần nhận ra sắc mặt không tốt của cô, thấy cô vội vã bước ra ngoài, anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Mộ Sương trả lời: “Nhân viên của em gặp chút chuyện, em phải đến đồn cảnh sát ngay bây giờ.”

Tạ Dịch Thần đặt cốc nước xuống, giọng anh cũng trở nên nghiêm túc: “Anh sẽ lái xe đưa em đi.”

“Được.”



Khi Mộ Sương đến đồn cảnh sát Nam Thành, thứ cô nghe thấy đầu tiên là giọng nói the thé của một người phụ nữ: “Chắc chắn là con hồ ly tinh này đã quyến rũ con trai tôi trước!”

Giọng một cô gái nhỏ nhẹ đáp lại: “Cháu không có…”

“Sếp đến rồi!” Chị Lam đang an ủi cô gái đang khóc, thấy Mộ Sương liền chạy đến đón.

Mộ Sương nhìn chị ấy một cái, rồi quay sang nhìn cô gái ngồi trên ghế. Cô gái khoác một chiếc áo khoác len nữ, bọc lấy thân hình gầy gò của mình. Đôi chân cô mặc tất nhưng đã bị rách nhiều chỗ, da thịt lộ ra và run rẩy.

Cảm nhận được tiếng bước chân đến gần, cô gái ngước lên, đôi mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ, rõ ràng là vừa khóc rất nhiều.

“Sếp…”

Mộ Sương cúi xuống xoa đầu cô gái, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng như đang an ủi: “Không sao đâu, tôi ở đây rồi.”

Cô gái tên là Tiểu Nhã gật đầu, nắm chặt chiếc áo khoác trên người, cắn môi ngăn không để bản thân khóc thành tiếng.

Mộ Sương xoay người lại, sắc mặt thay đổi, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang tranh cãi với chị Lam. Người phụ nữ mặc đồ xa hoa, trang sức lấp lánh, tay chân liên tục vung vẩy khi nói chuyện, thái độ rất hung hăng.

Mộ Sương bước đến, kéo chị Lam ra sau lưng mình, kịp thời giơ tay chặn cú tát của người phụ nữ.

“Tôi là sếp của họ, có gì thì nói với tôi.”

Người phụ nữ vừa định mở miệng, Mộ Sương đã cắt ngang: “Thực ra cũng không có gì để nói cả, tôi không đồng ý giải quyết riêng, mọi chuyện hãy để cảnh sát giải quyết.”

Trước khi đến đây, Mộ Sương đã nghe chị Lam kể toàn bộ sự việc.

Studio của cô chuyên nhận đặt hàng may đo riêng, khách hàng thường là tiểu thư và phu nhân của các gia đình giàu có.

Thỉnh thoảng khi khách hàng bận không đến được, họ sẽ cử nhân viên của studio đến tận nhà.

Vài ngày trước, họ nhận được một đơn đặt hàng từ một khách quen. Trước đó, họ đã giao hàng tận nhà nhiều lần.

Hôm nay người vợ đã đi công tác, bảo rằng chỉ cần để đồ trong nhà là được, có người chồng ở nhà.

Tiểu Nhã là sinh viên mới vừa tốt nghiệp, chị Lam là người hướng dẫn của cô ấy trong studio nên cô ấy cũng đã tới nhà này giao đồ nhiều lần.

Người chồng thấy Tiểu Nhã xinh đẹp, nảy sinh ý đồ xấu. Lợi dụng lúc vợ vắng nhà, hắn ta bắt đầu giở trò đồi bại với cô.

Thực ra, đây không phải lần đầu tiên hắn giở trò. Trước đó, hắn ta đã nhiều lần lợi dụng lúc vợ vắng nhà để sàm sỡ Tiểu Nhã, chỉ là những hành động nhỏ như nắm tay.

Tiểu Nhã lúc đó cảm thấy không thoải mái, nhưng vì nghĩ đây là khách hàng lớn của studio, cô không muốn gây phiền phức, nên nhẫn nhịn và không kể lại chuyện này với ai.

Chị Lam biết người vợ không có ở nhà, nghĩ rằng có thể nhanh chóng đi giao đơn hàng tiếp theo nên chị ở ngoài gọi điện liên hệ với khách khác, để Tiểu Nhã vào nhà giao đồ một mình.

Đúng lúc hôm nay người chồng uống rượu, thấy Tiểu Nhã mặc váy, hắn ta càng thêm táo tợn. Hắn ta kéo cô ngồi lên đùi mình, cố gắng hôn cô.

Tiểu Nhã hoảng sợ hét lên, đẩy hắn ta ra, nhưng sức cô gái không thể thắng nổi hắn ta. Hắn ta đè cô xuống ghế sofa.

Cô cố nghiêng đầu tránh nụ hôn của hắn, cảm thấy bàn tay hắn ta đang lần mò xuống đùi mình, rồi “roẹt” một tiếng, chiếc quần tất của cô bị hắn ta xé rách.

Tiểu Nhã cuối cùng cũng không kìm được nước mắt, lớn tiếng hét lên “Cứu với”, trong lúc vùng vẫy, cô nhìn thấy một chiếc bình hoa trên tủ bên cạnh, không chút do dự lấy nó đập vào đầu người đàn ông.

Chị Lam đang đứng ở cửa gọi điện, cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh bên trong, vội lao vào thì nhìn thấy cảnh tượng trên ghế sofa vô cùng tức giận.

Hai người phụ nữ cùng hợp sức đẩy người đàn ông đã bị đập ngất xuống đất.

Chị Lam cởi áo khoác của mình đắp lên người Tiểu Nhã, liên tục nói lời xin lỗi vì không nên để cô vào đó một mình.

Sau đó chị Lam báo cảnh sát và gọi cho Mộ Sương để thông báo về vụ việc.

Khi đến đồn cảnh sát, mẹ của người đàn ông kia xuất hiện, thấy con mình bị đánh vào đầu liền đòi lại công bằng.

Bà ta không tin lời của chị Lam, nói con trai mình vốn hiền lành, chắc chắn không thể làm chuyện như vậy, còn cho rằng Tiểu Nhã là người quyến rũ hắn ta trước.

Bà ta  còn nói con trai mình bị thương, còn đề nghị nếu chuyện này có thể giải quyết riêng tư thì không cần bồi thường chi phí y tế.

Mộ Sương đoán bà không muốn để phu nhân Lý đang đi công tác biết chuyện này.

Mộ Sương hiểu rõ gia đình này, người đàn ông là kẻ bám váy vợ, dựa vào phu nhân Lý để có địa vị, nếu phu nhân Lý biết chuyện này thì hậu quả khó lường, nên họ muốn giải quyết trong im lặng.

Mộ Sương buông tay bà ta, lạnh lùng nói: “Có lẽ bà nên nghĩ đến việc giải thích với con dâu của mình trước.”

Sắc mặt bà ta thay đổi, nhận ra người phụ nữ này không dễ đối phó.

Mộ Sương quay lại, kéo chị Lam tới chỗ Tiểu Nhã, thấy cô vẫn còn sợ hãi, cảm thấy không nên ở lại lâu.

Cô hỏi nữ cảnh sát bên cạnh: “Xin hỏi, chúng tôi có thể đưa cô ấy về chưa?”

Nữ cảnh sát đáp: “Được rồi, chúng tôi đã ghi nhận xong lời khai. Nếu có tiến triển gì chúng tôi sẽ báo lại, có thể cô ấy sẽ phải quay lại hỗ trợ điều tra.”

Mộ Sương ngồi xuống, nắm tay Tiểu Nhã, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về nhé?”

Tiểu Nhã gật đầu, để Mộ Sương ôm lấy vai và dắt ra ngoài.

Khi họ vừa bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, bất ngờ có một nhóm cảnh sát đang đuổi theo một người đàn ông.

Người đàn ông đã tháo được một bên còng tay và tiếp tục chống cự khi bị bắt lại, khiến nhiều cảnh sát bị thương.

Lúc này, một luồng gió thổi qua, Tạ Dịch Thần nhanh chóng cởi áo vest đen ném xuống đất, kéo lỏng cà vạt lao tới.

Tạ Dịch Thần dùng chân dài đá vào đầu gối của người đàn ông, nắm chặt tay hắn và bẻ mạnh sang bên, khóa cánh tay hắn ra sau lưng và đẩy đầu hắn xuống đất, dễ dàng khống chế.

Mọi người đều sững sờ nhìn Tạ Dịch Thần với động tác nhanh, gọn, chuẩn xác như đã luyện tập nhiều lần.

“Anh Thần!”

Triển Hạo Nhiên mất vài giây để nhận ra người đàn ông tóc xám bạc này, vẫn còn ngỡ ngàng nhưng không quên cảm ơn: “May mà có anh ở đây.”

Tạ Dịch Thần nhìn vết thương trên tay Triển Hạo Nhiên và những cảnh sát khác rồi kéo tên tội phạm đứng dậy, dẫn hắn vào bên trong: “Để tôi giúp các cậu đưa hắn vào.”

Tên tội phạm còn cố gắng chống cự nhưng bị Tạ Dịch Thần túm chặt cổ, quát lên: “Không được động đậy.”

“Tổng giám đốc Tiểu Tạ không hổ danh từng là cảnh sát.” Chị Lam bên cạnh Mộ Sương không nhịn được khen ngợi.

Mộ Sương nhìn Tạ Dịch Thần áp giải tên tội phạm vào bên trong đồn công an. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sau những động tác mạnh mẽ vừa rồi, áo đã hơi nhăn nhúm, vạt áo lỏng lẻo thả ra khỏi thắt lưng. Tuy trông có phần thiếu nghiêm túc, nhưng lại toát lên vẻ phong trần, bất cần mà vẫn đầy quyến rũ.

Đôi lông mày sắc nét, cằm căng thẳng, thân hình cao lớn tỏa ra sự áp lực, khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng, không gần gũi nhưng lại hòa hợp hoàn hảo với không khí trang nghiêm của đồn công an.

Mộ Sương để chị Lam và Tiểu Nhã đứng yên tại chỗ, rồi tự mình bước tới nhặt chiếc áo vest và cà vạt mà Tạ Dịch Thần vừa ném xuống đất, phủi bụi trên đó.

Không lâu sau, Tạ Dịch Thần bước ra, đưa tay nhận lại áo khoác từ Mộ Sương, cất cà vạt vào túi, không ngại bụi bẩn, mặc lại như thể không có gì bất thường.

Trước đây khi còn trong đội cảnh sát, trang phục của họ thường dính đầy bùn đất, bụi bẩn, và điều đó cũng chẳng phải chuyện lạ.

Anh cúi người, chăm chú nhìn vào biểu cảm trên mặt cô, hỏi nhẹ nhàng: “Vừa rồi em có sợ không?”

Mộ Sương chớp chớp mắt, lắc đầu: “Không.”

“Vậy thì tốt, chúng ta về thôi.”

“Ừm.”

Tạ Dịch Thần bước đi cùng cô.

Trước khi rời đi, Mộ Sương quay đầu lại nhìn cánh cửa lớn của đồn công an, trong lòng có chút suy tư.

Trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh vừa rồi.

Nếu anh mặc bộ đồng phục cảnh sát chính thức, chắc chắn sẽ rất đẹp trai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK