Thấy cô tỉnh, anh cúi xuống hôn lên trán cô, đồng thời vẫn tiếp tục xoa bụng cho cô, giờ anh đã biết dùng lực vừa phải.
“Tỉnh rồi à? Em thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Mộ Sương hỏi lại, “Sao anh không ngủ?”
Tạ Dịch Thần: “Anh không buồn ngủ.”
Hơn nữa, với cô thế này, sao anh có thể ngủ được.
Mộ Sương: “Tay anh có mỏi không, nghỉ một chút đi.”
Tạ Dịch Thần: “Không mỏi, anh khỏe mà.”
Mộ Sương cảm thấy giọng anh khi nói “khỏe” có chút khác thường.
Cô tranh thủ lúc mình vẫn còn tỉnh táo, nghịch ngợm ngẩng lên hôn lên yết hầu của anh, nơi vừa chuyển động khi anh nói.
“Thật à, vậy lần sau để em thử xem.”
Giọng cô ngọt ngào, mê hoặc.
Tạ Dịch Thần hiểu ngay ý của cô, bàn tay vốn đặt trên bụng cô đã bắt đầu di chuyển lên trên, chạm vào nơi mềm mại mượt mà.
“Nói phải giữ lời.” Giọng anh khàn khàn, hơi thở phả lên mặt cô, rồi anh hôn lên môi cô.
Mộ Sương né tránh, “Đừng, em bị cảm, lây cho anh mất.”
“Vậy càng tốt.” Tạ Dịch Thần chẳng nghe lời cô, “Em lây cho anh rồi em sẽ khỏi.”
Mộ Sương: “…”
Lý lẽ gì kỳ cục vậy.
Lây cho anh rồi chẳng phải hai người cùng bị cảm sao.
“Thật đấy, em không tin thì thử xem.”
Tạ Dịch Thần dụ dỗ cô, tay vẫn không ngừng hành động, chiếc áo rộng thùng thình của cô bị kéo lệch, để lộ vai trắng và vòng cung tròn trịa phía trước.
Anh không ngừng chứng minh lý lẽ của mình, cứ hôn cô mãi, như thể thật sự muốn cô lây cảm cho anh.
Cơ thể Mộ Sương vốn nhạy cảm trong những ngày này, bị anh hôn đến mềm nhũn, khuôn mặt đỏ bừng.
Tay cô không tự chủ đặt lên tay anh.
Cảm nhận được điều đó, Tạ Dịch Thần hôn mạnh lên môi cô, rồi tiếp tục xuống cổ, xương quai xanh, rồi càng đi xuống…
Nhận thấy động tác này của anh, Mộ Sương ngửa đầu nhìn lên trần nhà, tay sờ sau ót anh.
Ngón tay cô len lỏi vào mái tóc của anh, thả ra rồi lạinắm lấy, suýt mất đi ý thức của mình.
—
Hai người đẫm mồ hôi, chiếc chăn phủ trên người họ trở nên xộc xệch.
Tạ Dịch Thần ló đầu ra khỏi chăn, đặt cằm lên vai cô, để lại những dấu ấn trên cổ.
Mộ Sương chẳng hay biết, chỉ cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ.
Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên từ tủ đầu giường, cô đập nhẹ vào người đàn ông đang đè lên mình, ra hiệu anh đưa điện thoại.
Tạ Dịch Thần duỗi tay lấy điện thoại và đưa cho cô.
Cuộc gọi là từ Kiều Âm, khi Mộ Sương đáp lại “A lô”, cô mới nhận ra giọng mình đã khàn đặc.
Tạ Dịch Thần lại đúng lúc này ghé sát tai cô thì thầm: “Anh đi tắm đây.”
Đầu bên kia Kiều Âm cũng nghe thấy, giọng Mộ Sương khàn khàn cùng với câu nói của Tạ Dịch Thần khiến người ta không thể không hiểu nhầm.
“Trời má ơi…” Kiều Âm khiếp sợ lê tiếng, cô ấy nhìn đồng hồ, “Giờ là 1 giờ chiều rồi, không lẽ cậu vẫn đang nằm trên giường nói chuyện với mình à?”
“Và Tạ Dịch Thần vừa ở bên cạnh cậu sao? Mới từ trên giường bước xuống?”
“Mình cố tình gọi sau giờ ăn cơm mà…” Cô ấy hình như nghĩ ra gì đó, “Không phải chứ, cậu ăn cơm chưa?”
Mộ Sương: “…”
Làm sao mà giải thích được rằng mọi điều Kiều Âm nói đều đúng, nhưng lại không phải theo cái cách mà cô ấy nghĩ.
Thấy Mộ Sương không giải thích gì, Kiều Âm càng thêm chắc chắn mình đã đoán đúng, giọng càng thêm lém lỉnh: “Mình vốn định rủ cậu ra ngoài đi dạo đấy, nhưng giờ chắc cậu không ra nổi giường rồi, nhỉ?”
“Chậc chậc chậc.”
“….”
“Ừm, không ra ngoài nữa. Mình bị cảm, đang đến kỳ, không thoải mái.” Mộ Sương chờ Kiều Âm nói xong mới lên tiếng.
Cô còn cố tình nói chậm, nói rồi dừng để cho cô ấy tin.
Lúc này đến lượt Kiều Âm nói không nên lời.
Kiều Âm bỗng dưng im lặng vài giây, rồi giọng cô lại vang lên, có chút không tin: “Excuse me? Giọng cậu khàn thế kia, mà bảo chỉ là bị cảm?”
“Vậy còn Tạ Dịch Thần, sao anh ấy lại đi tắm vào giữa trưa thế?”
Câu hỏi này của Kiều Âm chạm đúng điểm mấu chốt.
Không nghe thấy lời giải thích từ Mộ Sương, cô lập tức hiểu ra: “Vậy là hai người các cậu vừa rồi vẫn là…”
Mộ Sương không biết phải đối phó thế nào với sự thẳng thắn của Kiều Âm, chỉ đành nhấn mạnh: “Mình đang đến kỳ!”
Kiều Âm: “Đến kỳ thì vẫn có thể làm vài thứ khác mà.”
Mộ Sương: “…”
Đúng là có thể làm cái khác, lúc nãy họ cũng làm.
Mộ Sương thừa nhận một cách khéo léo: “Câu trả lời này chắc không phù hợp để nói với một người độc thân như cậu.”
Kiều Âm mặt dày, nhanh chóng hiểu ý của cô: “Không sao, cứ coi như mình học trước đi. Sau này có bạn trai rồi thì mình sẽ thực hành!”
Mộ Sương cảm thấy cô ấy ngụy biện y như Tạ Dịch Thần.
Khi Tạ Dịch Thần tắm xong bước ra, Mộ Sương vẫn còn đang trò chuyện với Kiều Âm. Anh lại trèo lên giường, hỏi: “Không buồn ngủ à?”
Mộ Sương lắc đầu. Dù có buồn ngủ đến đâu thì sau cuộc gọi của Kiều Âm cô cũng tỉnh hẳn.
Tạ Dịch Thần nói đủ gần để Kiều Âm nghe rõ qua loa điện thoại, cô nàng lập tức hét to: “Anh Tạ đẹp trai!”
“Mình muốn nói chuyện với anh Tạ đẹp trai!”
Mộ Sương bật loa ngoài để thỏa yêu cầu của Kiều Âm.
Kiều Âm nói: “Anh Tạ đẹp trai, có nghe em nói không?”
Tạ Dịch Thần: “Ừ.”
Kiều Âm: “Emnói cho anh biết nhé, con gái đến kỳ là phải chú ý đấy. Thứ nhất, phải học cách mua băng vệ sinh cho cô ấy, không cần phải ngại đâu, giờ con trai mua băng cho bạn gái là chuyện bình thường.”
“Thứ hai, nhớ nấu nước gừng đỏ đường cho cô ấy uống. Mặc dù Sương Sương không thích vị gừng, nhưng anh phải dỗ dành để cô ấy uống. Nếu vẫn không được, thì anh phải uống cùng cô ấy.”
“Nếu cô ấy đau bụng, anh phải dán miếng giữ ấm cho cô ấy, nhớ giữ ấm cho cô ấy, không để bị lạnh.”
“Còn về ăn uống, đừng để cô ấy uống đồ lạnh hay ăn đồ cay, các loại trái cây mát cũng nên hạn chế…”
Kiều Âm thao thao bất tuyệt một loạt các lưu ý.
“Thêm nữa, con gái trong kỳ rất dễ giận dỗi. Nhưng kể cả cô ấy có giận, anh cũng chỉ được dỗ dành thôi.”
Kiều Âm nhỏ giọng: “Em lén dạy anh một chiêu, anh cứ dùng gương mặt đẹp trai của mình dỗ cô ấy, đảm bảo cô ấy sẽ hết giận ngay.”
Mộ Sương nghe tới đây thì không thể chịu nổi nữa: “Kiều Âm, đang bật loa ngoài đấy, mình nghe thấy hết, nói nhỏ cũng không tác dụng đâu.”
“Ơ, quên mất đang gọi điện mà.” Kiều Âm lại nói to như cũ: “Được rồi, chỉ có bấy nhiêu điều để nói thôi.”
Tạ Dịch Thần: “Ừ, tôi nhớ hết rồi.”
Kiều Âm vốn thân quen rồi nên nói năng không giữ mồm miệng: “Người anh em, anh đúng là người chồng quốc dân đấy! Cố lên nhé!”
Tạ Dịch Thần: “…”
“Được rồi, không làm phiền hai vợ chồng son nữa. Mình cúp máy đây.”
Dù nói là cúp máy, nhưng Kiều Âm vẫn cố buông thêm một câu: “Hai người mau sinh một đứa bé để mình làm mẹ nuôi nhé! Mình sẽ cố gắng kiếm tiền mua sữa nuôi con của hai người…”
“…”
Mộ Sương xấu hổ quá, giành cúp máy trước.
Cô ném điện thoại lại lên tủ đầu giường như thể nó là củ khoai nóng bỏng tay.
Nhìn hành động của cô, Tạ Dịch Thần bật cười khẽ.
Mộ Sương thò chân ra khỏi chăn, đá anh một cái như để trả đũa, rồi chui đầu vào chăn giấu mặt, không cho anh thấy biểu cảm của mình.
Tạ Dịch Thần nắm lấy chân cô, kéo vào lại trong chăn: “Để chân ra ngoài sẽ bị lạnh đấy.”
Những điều Kiều Âm vừa nói, anh đã ghi nhớ rất kỹ.
Cảm nhận được chân cô vẫn còn lạnh, anh dùng tay ủ ấm, sau đó vén áo lên để áp chân cô vào bụng mình, truyền hơi ấm.
Nhận ra hành động của anh, toàn thân Mộ Sương cứng đờ, muốn rút chân lại nhưng bị anh giữ lại.
“Ah…”
Nghe thấy tiếng rên nhỏ của anh, Mộ Sương mới nhận ra khi rút chân lại, cô đã vô tình chạm vào chỗ nhạy cảm của anh.
Tạ Dịch Thần vẫn ngồi ở cuối giường, khoác hờ chiếc áo choàng tắm rộng, trông không có gì bất thường.
Nhưng anh đang cau mày, nắm chặt chân cô hơn, rồi vỗ nhẹ lên chân cô như một lời cảnh cáo: “Đừng cử động lung tung.”
Mộ Sương đỏ bừng mặt, giấu mặt vào chăn, không dám động đậy thêm.
Sau khi thấy chân cô đã ấm lên, Tạ Dịch Thần mới buông tay, quay lại nằm bên cạnh cô.
Anh ôm lấy eo cô, giọng trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: “Em ngủ thêm chút đi, lát nữa còn về nhà ăn cơm tất niên.”
…
Hôm nay là đêm Giao thừa, vì sự xuất hiện của Tạ Dịch Thần mà hiếm khi ba nhà Tạ, Mộ, Thẩm tụ họp đông đủ, nên đã hẹn nhau cùng ăn bữa cơm tất niên năm nay.
Địa điểm ăn cơm được chọn là ở nhà họ Tạ, các cụ già đã đến từ sáng sớm, ngồi trò chuyện trong phòng khách.
Tạ Dịch Thần vốn phải chiều mới về do lo liệu tang lễ cho Lương Tú Như, nhưng Mộ Sương lại đột nhiên cảm thấy không khỏe, nên anh gọi điện nói có thể sẽ về muộn hơn.
Cuộc gọi vốn là dành cho bà Tạ, nhưng bà Thẩm cũng ở bên cạnh, muốn nghe tiếng cháu ngoại mình nên đã nhấc máy.
“Sương Sương không khỏe à? Bị bệnh gì thế?”
Tạ Dịch Thần: “Chỉ bị cảm nhẹ, thêm nữa là đến kỳ sinh lý ạ.”
Mộ Sương không muốn để các cụ lo lắng nên nói vào điện thoại: “Ngoại ơi, con không sao đâu, đỡ nhiều rồi, bọn con đang xuất phát rồi ạ.”
Bà Thẩm: “Được rồi, Tiểu Thần lái xe chậm thôi, chú ý an toàn nhé.”
Cúp điện thoại, bà Thẩm quay lại nói với ông Thẩm về chuyện Mộ Sương bị cảm, giọng hơi khàn, hỏi xem có loại thuốc nào phù hợp không.
Ông Thẩm: “Con bé vẫn đang đến kỳ sinh lý à? Đừng uống linh tinh, phải xem tình hình đã.”
Khi Mộ Sương vừa đến, cô ngơ ngác khi thấy mình bị các cụ già kéo ngồi xuống ghế sofa rồi bị cả nhà vây quanh.
Mọi người ngồi đông đủ, cùng nhìn ông Thẩm bắt mạch cho cô.
Thẩm Ký Vọng đứng ngoài nhìn cảnh tượng này, rồi nhìn sang Mộ Lâm, người không tiện đi lại nên đang ngồi xe lăn.
“Nhìn chị cậu xem, có giống mấy phi tần thời xưa được ngự y bắt mạch không? Cả nhà thì hồi hộp chờ kết quả.”
Mộ Lâm nghe vậy không nhịn được cười vì thấy cảnh này quả thực giống hệt.
Vừa thả tay ra, ông Thẩm đã bị bà Thẩm hỏi ngay: “Sao rồi?”
Thẩm Ký Vọng bất ngờ chen vào: “Có rồi phải không ạ?”
Giọng cậu không to không nhỏ, nhưng đủ để mọi người nghe thấy. Ánh mắt cả nhà lập tức đổ dồn vào cậu, rồi lại quay sang nhìn Mộ Sương.
Bà Thẩm chẳng hiểu sao cũng quên mất lý do ban đầu Mộ Sương khám bệnh, bị lời của Thẩm Ký Vọng làm lệch hướng.
“Thật sự có rồi à?”