Cứ như thể có một tầng ngăn cách, đang tách biệt Tử Vũ hắn, khỏi Chí Tôn Nhãn vậy.
“Không được sao.” Y Nha nghe được lời giải thích của Tử Vũ, cũng theo đó trầm ngâm.
Suy nghĩ một hồi, tự mình không tìm được kết quả thỏa đáng, Y Nha quay qua Kim Nhan nói:
“Kim Nhan, chuyện này là sao.”
“Oi????” Kim Nhan vẫn còn đang vui vẻ quên cả trời đất, nghe Y Nha nói đúng tên mình, nàng bất ngờ không kịp phản ứng.
“Sao là sao oi????”
“Tại sao chủ nhân không sử dụng được Chí Tôn Nhãn nữa ah.” Y Nha lúc này trở nên bình lặng, không phát tác, bắt đầu lặp lại giải thích.
Kim Nhan chăm chú nghe lấy đầu đuôi mọi chuyện, rồi ngây thơ cười:
“Tất nhiên là không sử dụng được rồi oi~~~~~.
Bởi vì nó đang ở nơi đây ah.”
Kim Nhan chỉ chỉ lấy hai viên cầu hoàng kim nói.
“Đây, đây là Chí Tôn Nhãn của ta???” Tử Vũ khiếp sợ, ngạc nhiên nói.
“Phần nào thôi, chủ nhân ngốc.” Kim Nhan lắc lắc đầu, thần thái trở nên nghiêm túc, trang trọng hơn.
“Trên đời này, không tồn tại bất kỳ cái gì gọi là vô địch thể chất, hay huyết mạch.
Ngay cả Chí Cấm Thể, Hồng Mông Hỗn Độn Thể, cũng tồn tại lấy những sự xung khắc, rào cản nhất định.
Nên nhãn pháp, nói đúng ra thì, trên đời này chẳng có cái gì gọi là Chí Tôn Pháp Nhãn gì cả.”
Kim Nhan thần thái bắt đầu trở nên bớt lười biếng và đầy tự tin hơn:
“Nếu có, thì chỉ có một linh sủng, chẳng biết giống loại, cũng chẳng thể phân loại, tên Kim Nhan mà thôi.”
Tử Vũ tiến gần lại Kim Nhan, xoa nhẹ đầu nàng nói: “Còn là bạn đồng hành của Tử Vũ ta và Y Nha nữa chứ, đúng không nào.”
“Vậy Chí Tôn Nhãn, chẳng phải Chí Tôn Nhãn, thì rốt cuộc, đôi mắt của chủ nhân, và Kim Nhan ngươi là gì?” Y Nha nhức đầu, khó hiểu hỏi.
“Nên ta mới nói có phần không sai nha, sư tử Y Nha ngốc.” Kim Nhan làm mặt quỷ trêu Y Nha.
“Chí Tôn Nhãn vẫn là Chí Tôn Nhãn. Nhưng đó không phải là một loại nhãn pháp, mà là một quá trình hình thành, phát triển và tiến hóa của ta.”
Hả………
Cả Y Nha và Tử Vũ đều đực mặt ra, ngơ ngác nhìn Kim Nhan.
Điều này có thể khó hiểu hơn cả nghịch lý chí tôn nữa ah.
“Ai nha.” Kim Nhan bất mãn la to.
“Chủ nhân ngốc ngài không để ý thấy sao.
Chí Tôn Nhãn mà ngài sử dụng.
Các mặt, các khía cạnh, thiên phú, khả năng của nó, nếu tính ra, toàn thuộc hạn tầm trung, thậm chí là rất bình thường, không đáng nhắt tới.
Từ đầu đến giờ, hầu như tất cả mọi thứ, đều là dựa vào tri thức, lịch duyệt của chủ nhân ngốc ngài, mới không ngừng kéo nó phát triển, hoàn thiện đi lên.
Hỏi thử Y Nha xem, các loại nhãn thuật thiên phú ngưu bức hống hống trên thế giới này, có cần phải như vậy không.”
Tử Vũ nhìn sang Y Nha.
“Không sai đâu chủ nhân.
Các loại nhãn thuật thiên phú biến thái nhất nhì thế giới này, khi sinh ra đã sở hữu những khả năng, vận luật cực kỳ đáng sợ và ngưu bức.
Nếu đem so sánh với Chí Tôn Nhãn kia của ngài, càng là hung hăng, treo ngược ngài lên mà hành hạ.
Chuyện này, nhân gia là tính tạm thời không nói cho ngươi biết, tránh đả kích sự tự tin của ngươi.
Nhưng như Kim Nhan đã nói, thì nhân gia cũng không dám giấu.”
“Đồ ngốc, ta mà lại là người như vậy sao.” Tử Vũ ôm Y Nha tự tin, yên nhiên cười nói.
“Có ngươi, còn Kim Nhan, còn có chín cái ký ức kiếp trước, mười hai cái thể chất mạnh mẽ sau này.
Mất yếu một đôi mắt, thì cũng chẳng mấy quan trọng, to tát chuyện gì đâu.”
“Uhm uhm, chủ nhân ngươi có chí khí lắm oi.” Kim Nhan híp mắt cười.
“Chí Tôn Nhãn thực chất, chính là sự phát triển, tiến hóa, và học hỏi không ngừng của ta và chủ nhân ngươi.
Với ta, thì ta chính là Chí Tôn Nhãn, Chí Tôn Nhãn chính là ta.
Ta càng không ngừng mạnh lên, tất nhiên Chí Tôn Nhãn sẽ càng không ngừng hoàn thiện, mạnh mẽ lấy nó.
Còn chủ nhân ngươi, như đã nói như trên, càng phải học hỏi, tích lũy tri thức nhiều hơn nữa, mới có thể phát huy hết sức mạnh, khả năng của nó.”
“Nói trắng ra thì Chí Tôn Nhãn vốn là một loại linh sủng, cần được bồi dưỡng và tiến hóa mới mạnh lên nổi.
Và trạng thái tiến hóa cuối cùng của Kim Nhan ngươi, chính là Chí Tôn Nhãn.” Y Nha nhìn ra vấn đề nói.
“Không sai.” Kim Nhan gật đầu cười.
“Vậy khả năng của ngươi và đôi mắt của chủ nhân lúc này là gì?”
“Đôi mắt này của chủ nhân ah, có thể nói là cơ sở để hình thành nên Chí Tôn Pháp Nhãn.
Dùng việc tích lũy tri thức, lịch luyện để phát triển, gọi nó là Trí Tuệ Thiên Nhãn cũng không sai đâu.” Kim Nhan suy nghĩ nói.
“Còn về năng lực của ta………”
Nói đến đây, Kim Nhan bí hiểm cười, nàng xòe bàn tay ra, từ trên đó, ngưng tụ hai viên cầu màu tím nhỏ bé.
Hai viên cầu thoát khỏi tay Kim Nhan, từ từ biến lớn dần lên.
Cho đến khi ngang bằng với hai viên cầu màu vàng lúc trước, mới chịu dừng lại.
“ m Dương Tử Cực Ma Đồng.”
Tử Vũ liếc mắt một cái, nhận ra ngay đây là thứ gì, khiếp sợ nói.
“Không thể nào, chẳng lẽ, chẳng lẽ Kim Nhan ngươi,… biến thái ah~~~~”
Y Nha cũng nhận ra nguồn linh lực, vận luật đặt thù của hai viên cầu này, kinh ngạc la to.
“Oi oi oi.
Hiếu kỳ không hiếu kỳ, ngạc nhiên không ngạc nhiên.” Kim Nhan dẫn Tử Vũ Y Nha, từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, vui vẻ nói.
“Chí Tôn Nhãn vốn là sự phát triển của ta.
Mà muốn trở thành một nhãn thuật thiên phú như vậy.
Ngoài tri thức của chủ nhân, ta cũng cần phải tiến hóa, thích nghi được với mọi loại ứng dụng, cách dùng của đôi mắt đối với đời sống, với thế giới này.
Tự ta biết thực lực, tiềm năng mình tới đâu.
Nên để có thể tiến hóa, trở nên hoàn mỹ nhất, xứng đáng với danh hiệu Chí Tôn Nhãn…”
“Ngươi đã đồng bộ hóa, kết hợp lấy chúng.” Y Nha khó tin, ngắt lấy lời Kim Nhan.
“Không sai oi.
Lấy Trí Tuệ Thiên Nhãn làm căn cột.
Hấp thu, tu luyện, đồng hóa, thôn phệ tất cả các loại thiên phú nhãn thuật trên đời này vào một thân.
Từ đó ngự tọa chí cao, duy ta độc tôn.” Kim Nhan tự hào nói.
“Ngươi điên sao, như vậy chủ nhân sẽ thế nào.” Y Nha nghe thế không lấy làm mừng, tức giận nói.
Bởi một loại thể chất, thiên phú thôi, cũng đã là một gánh vác to lớn cho cơ thể của người sở hữu nó.
Huống chi, Tử Vũ lại có tên 12 loại, cùng chín đoạn linh hồn ký ức.
Nếu giờ đây, có thêm ra vô số các loại nhãn thuật thiên phú dung hợp đi vào.
Cân bằng bên trong cơ thể Tử Vũ, rất có thể sẽ bị đánh vỡ, tạo nên sự mất trật tự, hỗn loạn.
Nói chung là còn sống được sau chuyện đó, đã là may mắn phước đức lắm rồi.
“Oi oi oi.
Ngươi nghĩ ta ngu ngốc đến mức không tính tới chuyện đó sao?” Kim Nhan giận giận nói.
“Ta là ai, là ai ah.
Ngươi quên ta là một linh sủng sao.
Mà còn lại là một linh sủng, tồn tại đặc biệt về nhãn thuật nha.”
“Chẳng lẽ lại là…” Y Nha như nghĩ tới điều gì, ngập ngừng không xác định nói.
“Đúng thế.
Tất cả những loại thiên phú, nhãn thuật mà chủ nhân sở hữu được.
Đều sẽ được ta lưu trữ, cất giữ, cân bằng và ổn định lấy.
Không lo sáo trộn, mất kiểm soát, hay có nguy hiểm gì xảy ra đâu.”