• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại sự không tốt rồi.”

Một vị trưởng lão nhìn dị tượng, lại thấy từng thân ảnh khoác đầu bồng đen, đang ẩn ẩn bao vây quảng trường, mồ hồi như mưa, run rẫy nói.

_Khương Linh trưởng lão, ngươi xem xem, đồ đề tốt của ngươi đã làm điều gì kia kìa. – Một vị trượng lão khác trầm giọng nói.

Vị Khương Linh trưởng lão không đoái hoài đáp lời, nhưng ánh mắt và biểu hiện của ông, đã đủ thấy là ông đang lo lắng và buồn phiền đến mức độ nào. 

“Việc đã vượt qua tầm kiểm soát, chúng ta có nên…”

Một vị gia chủ chần chờ nói, nhưng ông chưa kịp nói xong, một người khác đã cắt ngang:

“Đừng có nói về vấn đề đó, chuyện này đã lôi kéo cả Lâu Chủ và Kim Hộ Pháp đi vào, muốn can ngăn, phải xem hành động tiếp theo của hai người đó, là như thế nào đã.

Tùy tiện đi vào, ngươi ngại mình sống thông thuận quá rồi hả.”

Ai ở đây cũng đều biết.

Lâu Chủ của Hương Tương Mộng Lâu, coi trọng Tử Vũ đến mức độ nào.

Những chuyện liên quan, nói xấu hắn, thường đều là những vấn đề rất nhay cảm, không nên bàn luận tới.

Nhất là về việc xuất thân, cũng như gia đình của hắn.

Dù không có bằng chứng rõ ràng, bị người người mặc định là cô nhi, nhưng chuyện đó, tuyệt đối không nên nói đi ra ah.

Bởi nguyên nhân chính yếu nhất, khiến cho Vân Đằng Các bị diệt, chính là do bọn họ đã thẳng mặt, không kiêng kỵ gì tung ra cái tin đồn này.

Đang trong lúc các trưởng lão, gia chủ bàn luận.

Những bóng hình yêu kiều được nhắc tới, đã tiến đến gần và bao vây lại chủ nhân của Man Tượng Vương.

Người đầu tiên, không ai khác chính là Mạc Nhi.

Nàng tuy tính tình hiền hậu, lớn lên trong sự bảo bọc, che chở của Tử Vũ và Kha lão, nên có vẻ yếu đuối, không có khí tràng mạnh hạo.

Nhưng chuyện liên quan, động chạm đến người, đã mang cho nàng niềm tin và hy vọng sống, cho nàng biết ý nghĩ của hai tiếng gia đình.

Thì Mạc Nhi, tuyệt đối sẽ không đứng yên mà nhìn lấy.

Và ít người biết được rằng, Sát Sinh Môn có ngày hôm nay, toàn bộ đều là do kế hoạch của Mạc Nhi bày ra lúc đó đâu rồi.

Người thứ hai chính là Tiêu Thiên Lan.

Vượt qua cả mức tình bạn, Tử Vũ trong mắt nàng, luôn là một người nàng cực kỳ quý trọng.

Bởi sự đồng cảm, sẻ chia từ cả hai, đã khiến cho Thiên Lan, vốn luôn rất cô đơn, ngại giao tiếp, vì phải xa cách gia đình người thân, tìm thấy lại được phần nào sự vui vẻ và ấm áp.

Đụng chạm, nói như thế với Tử Vũ, chẳng khác gì cũng là đang chửi bới lấy nàng.

Hai người tiếp theo, là Y Dung và Chiêu Cơ.

Lý do thì là Tử Vũ là bạn của hai người, và chỉ có hai người mới có quyền hà hiếp, trêu chọc lấy hắn.

Kẻ khác dám làm vậy, không biết chử chết viết như thế nào sao.

Ngoài ra, với Chiêu Cơ, hay một thân phận khác của nàng, Thượng Phi.

Tử Vũ còn là người duy nhất, có khả năng cùng nàng, đánh ra những cuộc cờ thú vị. 

Cái kế hoạch này, vốn là do, nàng âm thầm, gián tiếp sắp đặt mà ra.

Nhưng nó lại bị phá rối, do chính con cơ nàng tin dùng nhất.

Cuộc đời nàng ghét nhất, chính là việc con cơ trong tay nàng, nhảy ra khỏi sự kiểm soát của bản thân.

Nên nàng cũng không thể cứ đứng ngoài, nhìn nó tha hồ nhảy nhót.

Người sau cùng, là một người rất lạ mặt.

Cổ cột một chiếc nơ con bướm màu hồng, hai tay ngọc ngà mềm mại treo lên bốn cặp chuông lắc leng keng. Váy trắng hồng chỉ dài đến bắp đui, để lộ cặp chân trắng không tỳ vết.

Gương mắt hồn nhiên, ngây thơ, pha chút kiêu kỳ, dí dỏm, cặp mắt sáng long lanh tinh thuần như mặt hồ tĩnh lặng.

Vóc dáng tuy có phần nhỏ bé so, với những người khác, nhưng nàng ta, lại là người có khí tràng âm u, nguy hiểm và đáng sợ nhất trong tất cả.

“Vị muội muội này, ngươi vừa mới nói gì ah?”

Sát khí như thây chất thành đống trên chiến trường, thả ra hơi lạnh của tử vong đêm tối, theo tiếng nói của nàng ùng ùng kéo đến.

Tử Vũ nhận ra người này, đây chính là một trong ba vị hộ pháp của Hương Tương Mộng Lâu, em song sinh của Hương Lan, Huyết Yêu Hộ Pháp – Điệp Khương.

Đang lúc chủ nhân Man Tượng Vương, cứng họng, run rẩy sợ hãi không nói thành lời.

Ầm~~~~~~~~~~~~

Từ trong thiên không, một tia sét như muốn xé toan cả không gian, gián mạnh mà xuống.

Nơi tia sét đánh tới, khói bay mịt mù, khiến người người kinh nha hãi hùng.

Rồi từ trong đó, một bóng hình sư tử trắng oai vệ xuất hiện.

Đồng thời, trên đầu Tử Vũ cũng xuất hiện một vầng hào quang hoàng kim.

Linh sủng, đích thực chỉ có thể do bản thân chủ nhân chúng triệu hồi lấy.

Nhưng Tiên Vương, từ lâu đã vượt qua khỏi phạm trù của hai từ này.

Kết hợp với uy quyền của bản mệnh khế ước.

Nên không chỉ có mỗi Y Nha tự chủ đi ra.

Kim Nhan, Thiên Luân, và cả Huyền Linh, cũng đồng thời ra tới.

Y Nha chống tràng, gầm gừ, dẫn động lấy toàn bộ thời tiết của khu vực.

Kim Nhan đứng trên đầu Tử Vũ, rọi sáng khắp cả đêm đen, dùng hai loại nhãn pháp, dò xét và khóa kín hết tất cả hành động của những người xung quanh.

Thiên Luân còn nhỏ yếu, chưa có thực lực, nhưng khí vận điều tức đi lên, kết hợp với ghế võ hồn, càng tăng phúc cho đồng đội thêm rất nhiều.

Về phần Huyền Linh, lại trực tiếp hơn, hóa thành một con đại xà, kéo theo Khả Ái, không chút do dự đánh thẳng tới chủ nhân Man Tượng Vương, ý đồ có thể hiểu.

“Đã đủ rồi, tất cả dừng tay cho ta.”

Đang lúc tình hình trở nên căng thẳng, Tử Vũ phủi tay, điềm tĩnh nói.

Theo tiếng nói phát ra, mọi thứ như ngưng dọng hẳn lại. 

Y Nha buông thả khí trời, để ánh nắng lại chiếu sáng mặt đất, Kim Nhan thôi kiểm soát tất cả mọi người.

Cả Khả Ái và Huyền Linh, dù suýt soát dùng đuôi và hùng chưởng đánh lên người nữ chủ nhân Man Tượng Vương, cũng tinh chuẩn dừng lại đúng lúc.

_Lui về đi.

Thấy tràng diện ổn định, Tử Vũ tiếp tục nói.

Đầu tiên là Kim Nhan hạ xuống đầu Tử Vũ ngồi, tiếp đến là Y Nha, Huyền Linh và Khả Ái, cũng lục tục thu nhỏ người mình lại, quay trở về bên cạnh hắn.

“Vẫn là Thiên Luân ngoan nhất ah.” Tử Vũ vuốt ve mèo nhỏ nhè cười, như để giải tỏa căng thẳng hiện trường.

“Miêu ô~~~~~~~~~.” Thiên Luân vui vẻ đáp, một bộ ta tất nhiên là ngoan ngoãn nhất.

Thấy tất cả linh sủng của mình đều yên vị, ngồi cạnh bản thân, Tử Vũ không quan tâm đến kẻ kia, nhìn 5 nữ:

“Mạc Nhi, Thiên Lan đã được rồi, chuyện này hãy để tự ta giải quyết là được.”

Mạc Nhi, Tiêu Thiên Lan hơi chút do dự, nhưng nhìn thái độ bình tĩnh cực kỳ của Tử Vũ, cả hai đều rút lui về vị trí của mình.

_Đại biến thái, ngươi thực hảo thủ đoạn ah.

Thấy Tử Vũ nhìn bản thân, Y Dung một lời hai ý, cướp trước nói.

“Ngươi cũng không tồi đâu rồi.” Tử Vũ thừa biết nàng đây là ám chỉ linh sủng của mình, cùng ba nữ, nên không chịu thua, đáp trả lại tương tự.

_Hừ, bổn cô nương không tồi chổ nào đâu chứ.

Y Dung não ngắn, tức tối đáp lại.

“Tử Vũ hộ pháp đây là đang cảm ơn ngươi, cùng linh sủng của ngươi đâu, Y Dung.” Chiêu Cơ nhẹ cười, điềm tĩnh nói.

_Bá Diệt Thần Phương Kích, vốn là của mẹ ta, không ngờ Y Dung ngươi có thể đạt được sự thừa nhận của nó.

Tử Vũ nhìn thanh kích Y Dung cầm trên tay, tuy có đôi chút ngạc nhiên, bất ngờ, nhưng hắn cũng không che dấu gì, trực tiếp nói thẳng ra.

_Này này này, cái gì là của mẹ ngươi đâu rồi, đây vốn là của ta ah. – Y Dung tức giận nói.

Để ký kết khế ước với nó, nàng đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm khó khăn, cực khổ đâu rồi.

Trượng nghĩa ra tay, giúp đỡ hắn đã đành. Thế mà hắn lại mở miệng ra, là đã tự ý nhận định quyền sở hữu, có còn thiên lý hay không.

_Ngươi không tin sao. – Tử Vũ thâm trường nhìn Y Dung.

Rồi hướng mắt tới thanh kích, đưa tay ra ngoắc.

“Bá Diệt, uhm, tên của ngươi là gì nhỉ?”

Theo tiếng nói của Tử Vũ, Bá Diệt Thần Phương Kích trong tay Y Dung bổng rung mạnh, nóng ran lên.

Y Dung không kịp đề phòng, buông tay mình ra.

Bất ngờ là trường kích lại không đổ xuống.

Mà tiếp tục đứng thẳng ở đó, không ngưng tăng cao nhiệt lượng của mình đi lên, trông sự khiếp sợ của mọi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK