• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"anh Nhan ra mặt muốn thay Ngôn Cảnh Vân mở một bữa tiệc tạ lỗi với tôi hả? Lại chuyện hài hước gì nữa đây?"
Ngôn Cảnh Huyên bật cười, cầm ly nước trà cây uống một ngụm.
Vừa bàn xong chuyện kịch bản với Quý Khởi Phong thì Kỳ Nam xuất hiện, đón cô đến tập đoàn Diệp Thị, còn đang không biết Diệp Quân Vũ tìm mình có chuyện gì thì đã nghe một câu chuyện hài từ miệng hắn.
"Tôi cũng không rõ, nhưng hình như cậu ta đang theo đuổi Ngôn Cảnh Vân nên muốn lấy lòng, nghe nói sáng nay cô chị gái này của em đến tìm rồi bị vạch mặt nói dối phải không? Cậu ta muốn nhân dịp này bày tỏ thành ý."
"Anh ta muốn tỏ thành ý thì liên quan gì tôi mà lại muốn làm tiệc hoà giải? Tôi sẽ không đi đâu."
"Tôi biết em sẽ không đi nên từ chối rồi, tuy nhiên cậu ta cứ nài nỉ, xin xỏ.

Cậu ta nói đây là lần đầu cô ra phạm sai, hy vọng em sẽ nể mặt bỏ qua."
"Lần đầu phạm sai? Nghe đáng thương ghê đó!" Ngôn Cảnh Huyên cười cợt: "Anh ta si mê chị ta như vậy, anh ta có biết Ngôn Cảnh Vân có ý đồ với anh không?"
"Cậu ta nói là biết."
"Biết mà vẫn cắm đầu vào à? Đúng là ngu xuẩn hết thuốc chữa!"

"Đành chịu thôi, lần đầu cậu ta yêu đương mà!" Diệp Quân Vũ tiếp tục ký đống hồ soe để trên bàn: "Tôi chỉ có nhiệm vụ chuyển lời, còn chấp nhận hay không là quyền của em.

Nếu em không đồng ý thì tôi sẽ gọi điện từ chối."
"Tôi không có ý định sẽ đi, nhưng ai biết nếu tôi không xuất hiện thì cô ta lại kể lệ, bôi xấu tôi chuyện gì nữa.

Anh cứ đồng ý đi, tôi cũng muốn xem xem cô ta sẽ bày trò gì.

Hy vọng hôm đó nhà họ Ngôn cũng xuất hiện.

Một lần giải quyết cả nhà bọn họ cho nhanh gọn."
Ngôn Cảnh Huyên nhàm chán nói.
Chỉ cần nghĩ đến việc đối phó với nhà họ Ngôn là tinh thần của cô lại dâng cao, chịu nhục suốt mười năm rồi, giờ là lúc trả lại từng chút một.
"Không có kiên nhẫn chơi nữa à? Tôi còn chưa có ý định thu lưới nhanh vậy."
Diệp Quân Vũ ngẩng đầu đáp.
"Anh cứ tiếp tục giăng lưới của anh đi, tôi chơi việc của tôi mà." Ngôn Cảnh Huyên vui vẻ: "Anh cũng đừng lo tôi sẽ làm mất danh cô hai nhà họ Ngôn, tôi vẫn cần dựa vào anh để đi lên."
"Em đang xem tôi như công cụ à?"
"Đâu có, tôi xem anh là kim chủ, là chồng của tôi cơ."
"Muốn trở thành vợ thật sự của tôi rồi à?"
Diệp Quân Vũ nhướn mày.
"Đúng vậy, làm vợ anh có ai lại không muốn?"

Ngôn Cảnh Huyên đùa giỡn.
"Em còn chưa có bản lĩnh đó đâu." Diệp Quân Vũ lạnh giọng: "An phận của mình một chút, sau hai năm thì tôi sẽ xem xét xem có thể tiếp tục với em không?"
"Anh lật mặt cũng nhanh quá đó, chẳng phải mới đây anh còn bảo muốn ký hợp đồng dài hạn à? Sao hả? Anh thích vợ hợp đồng hơn là có vợ chính thức à?"
Ngôn Cảnh Huyên bĩu môi.
"Hợp đồng chứng tỏ chúng ta là đối tác, còn chuyện trăm năm là cả đời.

Một khi đã trở thành vợ thật sự của tôi thì tôi sẽ không ly hôn, tiền đề cho việc này là chúng ta phải có tình cảm." Diệp Quân Vũ bỏ bút xuống, chống cằm nhìn Ngôn Cảnh Huyên: "Em có tình cảm với tôi không?"
Nghe Diệp Quân Vũ hỏi câu này, Ngôn Cảnh Huyên khựng lại, ánh mắt của hắn rất nghiêm túc, không hề có ý nói đùa.

Hắn muốn một người yêu hắn, vậy cô có yêu hắn không? Thật ra từ trước đến giờ Ngôn Cảnh Huyên chưa từng nghĩ đến việc yêu ai cả.

Cô chỉ luôn nổ lực kiếm tiền để giúp cô nhi viện và nhà họ Ngôn.
Ngôn Cảnh Huyên trầm mặc thật lâu rồi mới dõng dạc trả lời: "Không biết, không muốn biết và không cần phải biết.

Vừa rồi tôi nói đùa thôi.


Tôi thích tiền và địa vị hơn là yêu anh đó!"
Lần này, đến lượt Diệp Quân Vũ im lặng, hỏi câu hỏi vừa rồi là muốn thăm dò tâm ý của cô dành cho hắn, tuy nhiên điều hắn không ngờ là cô lại khẳng định bản thân chỉ thích tiền, lẽ nào bên nhau cũng một thời gian rồi mà cô lại không có tình cảm gì với hắn sao?
Rõ ràng là hắn đã...
Diệp Quân Vũ không rõ là bắt đầu từ lúc nào bản thân lại nảy sinh tình cảm với Ngôn Cảnh Huyên, ban đầu hắn và cô chỉ có quan hệ hợp tác, hắn chưa từng có ý định sẽ dính líu đến cô nhiều, cũng chưa từng nghĩ sẽ có cho cô nhiều sủng ái như hiện tại, có lẽ là từ lần đến cô nhi viện, hắn chú ý đến cô nhiều hơn, sau đó là chuyện với Diệp Thiên Sinh ở trường đua, rồi chuyện trên đảo, kế đó là khi cô đối phó với Diệp Thanh Y và má lớn...!những lần đó, Ngôn Cảnh Huyên rất oai phong, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác.
Diệp Quân Vũ siết chặt tờ giấy khiến nó nhăn nhúm, hành động này khiến Ngôn Cảnh Huyên không hiểu là hắn có ý gì.

Cô đã cho hắn câu trả lời như hắn muôn, hắn còn tức giận là sao?
Con người này khó hiểu quá.
Văn phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK