• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lời đe doạ của bà Ngôn khiến Diệp Quân Vũ bật cười, trong mắt hắn, hành vi của bà ta không khác gì trò của mấy gã hề trong rạp xiếc.
"Bà muốn chết thì chết đi.

Tôi đang xem bà chết đây, mẹ vợ!"
Diệp Quân Vũ cười nói.
Hắn nhàn nhã ngồi ở sofa xem kịch, bà Ngôn bị thái độ dửng dưng của hắn làm hoảng sợ, thật lòng thì có ai muốn chết đâu, nhưng bà ta vẫn muốn đánh cược lòng nhân từ của hắn.

Hiển nhiên như dự tính, Diệp Quân Vũ không hề mảy may lo sợ.
"Cậu...!Cậu có còn nhân tính không?"
Bà Ngôn run rẩy hỏi.
Bàn tay cầm dao của bà ta nới lỏng, con dao gọt trái cây rất tự nhiên theo đó rơi xuống đất.
"Tôi vốn là người không có nhân tính, mẹ vợ không biết sao?" Diệp Quân Vũ đứng lên nhặt con dao đang nằm trơ trọi trên đất: "Chẳng phải mẹ vợ muốn chết sao? Vậy để tôi thành toàn cho bà nhé! Dù sao Diệp Quân Vũ này có giết người cũng không đi tù được.

Phía dưới của tôi thu dọn mấy vụ này rất sạch sẽ, chỉ cần tôi tung tin ra bên ngoài bà đến đây cố ý quyến rũ tôi không thành, còn muốn giết tôi, sau đó thì tự sát.

Bà nghĩ xem, bà nhiều tuổi rồi còn mang danh lăn loàn, có ý đồ với con rể thì mặt mũi của ông Ngôn sẽ thế nào? Có ai còn dám hợp tác với Ngôn Thị nữa hay không?"

Diệp Quân Vũ cười lạnh hỏi.
Giọng điệu của hắn từng câu từng chữ khiến bà Ngôn cảm thấy lạnh xương sống.

Danh tiếng của Diệp Quân Vũ trên thương trường không phải chỉ là hư ảo, để có thể nắm quyền, không biết có bao nhiêu người đã chết dưới tay hắn.
Chẳng qua là thời gian gần đây có Ngôn Cảnh Huyên ở bên cạnh, hắn mới "ăn chay" thôi.
Bà Ngôn hoàn toàn bị doạ sợ, đôi chân bà ta run lẩy bẩy ngã quỵ xuống, ý định ban đầu là khiến Diệp Quân Vũ khuất phục, rồi tìn cách cứu Ngôn Cảnh Vân.

Nhưng bà ta đã tính sai rồi, hắn vốn dĩ không phải người bà ta có thể đối phó.
"Mẹ vợ có muốn chơi trò uy hiếp với tôi nữa không?"
Diệp Quân Vũ nhởn nhơ hỏi.
Hắn tiện tay phóng con dao xoẹt qua mặt bà Ngôn ghim vào cánh cửa, khiến bà ta sợ đến trụy tim.
"Không, không dám nữa, tôi không dám nữa!"
Bà Ngôn lắp bắp.
"Nếu không dám thì mời mẹ vợ về cho.

Giữa tôi và mẹ vợ không có gì để nói! Kỳ Nam, tiễn khách!"
(...)

"Cô cho tôi ăn gì vậy? Trước khi hủy hợp đồng thì cô vẫn là trợ lý của tôi đó!"
Thẩm Nguyệt hất hộp cơm nóng hổi vào mặt Diệp Thiên Ý quát tháo.
Cơn bực dọc của cô ta từ sáng đến giờ vẫn chưa tan biến, hễ có cơ hội là lại gây chuyện với cô ấy.
"Cô Thẩm, đây là cơm đoàn phim phát, mọi người đều có khẩu phần như nhau..."
Diệp Thiên Ý giải thích.
"Những thứ cho chó ăn này cũng dám mang cho tôi ăn rồi còn cãi? Cô thích ăn phải không? Vậy thì lượm hết những thứ rác rưởi này lên ăn cho tôi!"
Thẩm Nguyệt hách dịch nói.
"Cô Thẩm...!Mấy thứ này làm sao tôi ăn được?"
Diệp Thiên Ý sợ sệt nhìn đống thức ăn đã dính cát bụi khó xử.
"Không ăn được cũng phải ăn! Cô nói cơm do đoàn phát mà.

Vậy thì ăn đi.

Trong hộp hay dưới đất cũng cùng một chỗ chế biến."
Thẩm Nguyệt vừa nói vừa ghì đầu Diệp Thiên Ý xuống, thô bạo nhét cơm đã dính bụi bẩn vào miệng cô ấy.
Giờ nghỉ trưa Thẩm Nguyệt cố ý chọn một nơi xa đoàn phim để dễ bắt nạt Diệp Thiên Ý, nếu cưa quanh quẩn gần Ngôn Cảnh Huyên thì kiểu gì cô ta cũng lại bị vả mặt cho xem.
"Cô Thẩm, mấy thứ này không thể nào ăn được thật mà..."
Diệp Thiên Ý yếu ớt van xin.
"Ăn, tôi nói ăn được là ăn được.

Mấy người còn đứng đó làm gì? Mau giúp tôi hầu hạ cô ba Diệp ăn trưa đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK