Mấy cuốn thoại bản này là Triệu Doanh Doanh bảo Hồng Miên đi mua, vẫn là ở thư quán hôm trước, chủ tiệm có lẽ nhận ra Hồng Miên, biết nàng muốn loại sách gì. Cuốn thoại bản mà Triệu Doanh Doanh đang cầm trên tay, giống với cuốn lần trước nàng đã đọc, phần đầu thì có vẻ là một thoại bản tình yêu bình thường, nhưng cốt truyện này với cuốn lần trước không giống nhau lắm.
Trong cuốn thoại bản này, nam chính và nữ chính là một đôi tình nhân yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên ở nơi phố xá sầm uất, liền định ước cả đời. Nam chính là một quan lớn quyền cao chức trọng, còn nữ chính chỉ là con gái của một viên quan nhỏ, nhưng sự chênh lệch về địa vị không hề ngăn cản tình yêu của họ.
Triệu Doanh Doanh lật vài trang, liền thấy họ đã định ước cả đời, nàng không khỏi nghi hoặc, mới vài trang mà đã viết đến cảnh đoàn viên, vậy những trang sau viết gì? Chẳng lẽ toàn là những chuyện thế này thế kia?
Nàng không khỏi mở to đôi mắt, ngón tay thon thả tiếp tục lật trang.
Quả nhiên thấy sau khi hai người thề nguyền dưới ánh trăng, đôi mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy tình khó kiềm chế, đôi môi liền dán vào nhau.
...
Triệu Doanh Doanh đọc đến đây, không khỏi khép cuốn thoại bản lại, hít thở sâu một lần, sau đó mới tiếp tục mở ra xem tiếp.
Thoại bản lại có một đoạn miêu tả tỉ mỉ, nói rằng lưỡi của nam chính như một con rắn, bơi lội trong nước.
Triệu Doanh Doanh thầm nghĩ, nói thế cũng đúng, giống như hai con rắn nước quấn lấy nhau.
Dưới ánh nến vàng mờ, nàng tiếp tục đọc.
Vừa đọc kỹ, vừa không khỏi nhớ lại cảm giác khi hôn Hoắc Bằng Cảnh.
Dù có chút giống với miêu tả trong thoại bản, nhưng tổng thể nàng vẫn thấy truyện viết quá cường điệu. Nghĩ lại, cũng đúng thôi, nếu muốn người ta bỏ tiền mua thoại bản, tự nhiên phải viết thật hay và cường điệu, nếu viết quá thực tế, ai mà mua?
Nàng cảm thấy mất hứng, đặt thoại bản sang một bên, thổi tắt ngọn nến bên giường, nằm xuống ngủ.
Do đó, nàng không thấy trang sau, nam chính và nữ chính ôm hôn nhau, ngọc bội của nam chính lại làm đau nữ chính.
…
Hôm qua Triệu Mậu Sơn từ Tiêu gia về, chưa lập tức giải trừ cấm túc cho Triệu Doanh Doanh và Triệu Uyển Nghiên, sáng nay mới sai người gọi hai tỷ muội các nàng đến Minh Huy Đường.
Ông lạnh mặt, ánh mắt lướt qua hai nàng một lượt, cuối cùng mở miệng: “Chuyện đã đến nước này, ta không muốn các con gây thêm bất cứ sai lầm nào nữa.”
Hôm qua Triệu Mậu Sơn đã mời đại phu đến bắt mạch cho Triệu Uyển Nghiên, xác thực là hỷ mạch, như vậy hôn sự càng không thể kéo dài, tốt nhất là trước khi cái bụng lớn lên, phải nhanh chóng làm lễ. Sau khi thương lượng với Tiêu gia, quyết định đẩy hôn sự lên tháng sau, không tuyên truyền ra ngoài.
Hôn sự của Triệu Doanh Doanh đã định từ lâu, những thứ cần chuẩn bị cũng đã gần xong, còn Triệu Uyển Nghiên thì chưa chuẩn bị gì, đương nhiên bận rộn hơn.
Triệu Doanh Doanh và Triệu Uyển Nghiên liếc nhìn nhau, rồi dời ánh mắt đi, trước mặt Triệu Mậu Sơn các nàng không dám cãi nhau, đều đáp: “Dạ, nhi nữ đã biết.”
Dù sao Triệu Mậu Sơn đã rất phiền lòng vì chuyện này, nếu còn khiến ông tức giận, thì không biết lại sẽ xảy ra thêm chuyện gì. Các nàng đều không muốn gây thêm chuyện, nên cũng nhất trí chấp nhận.
"Được rồi, các con về đi, chuẩn bị xuất giá cho tốt." Triệu Mậu Sơn thở dài, xoa xoa trán.
Hai người ra khỏi Minh Huy Đường, liền xé toạc vẻ hòa thuận, mũi kiếm giương cao.
Triệu Doanh Doanh liếc nhìn bụng của Triệu Uyển Nghiên, châm biếm: "Ta cứ tưởng ngươi chỉ có tình cảm riêng với Tiêu Hằng, không ngờ hai người các ngươi đã có hài tử luôn rồi.”
Triệu Uyển Nghiên nghe thấy lời châm biếm không thèm che giấu của nàng, rất không vui, liền đáp trả: "Tiêu Hằng muốn có con với ta, chứ không muốn có với tỷ, càng chứng tỏ tỷ chẳng có sức hấp dẫn nào không phải sao?”
Triệu Doanh Doanh như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian: “Ngươi nói cái gì? Hai năm qua đều là hắn muốn động tay động chân với ta, bị ta cự tuyệt. Ta tự hỏi sao mình cứ thấy ghê tởm hắn, hóa ra là vì hắn thích ăn phân."
Lời lẽ thô tục của nàng khiến sắc mặt Triệu Uyển Nghiên biến đổi.
"Triệu Doanh Doanh, đừng có đắc ý quá!"
Triệu Doanh Doanh nhìn nàng ta, lắc đầu: "Đúng vậy, ta rất đắc ý. Ngươi tính toán đủ đường, kết quả được gì?"
Nàng chế nhạo xong liền cùng Hồng Miên rời đi.
Triệu Uyển Nghiên nhìn bóng lưng của nàng, tức giận giậm chân.
Không xa đó, Triệu Như Hiên lặng lẽ theo dõi hai người, ánh mắt tối sầm.
Triệu Như Hiên vốn nghĩ phá hoại hôn sự của Triệu Doanh Doanh với Tiêu Hằng là đủ, không ngờ lại xuất hiện một Hoắc Bằng Cảnh. Tất nhiên, nàng càng không ngờ Triệu Uyển Nghiên lại có gian tình với Tiêu Hằng. Giờ hôn sự của Tiêu Hằng lại thành của Triệu Uyển Nghiên.
Hai người họ ai gả cao hơn nàng, chỉ có nàng phải lấy một kẻ vô dụng.
Triệu Như Hiên cúi đầu, muốn vì chính mình trù tính một chút.
…
Tiêu Hằng đi đi lại lại trong phòng, việc lấy Triệu Uyển Nghiên hắn không thể phản đối, nếu hắn không đồng ý, e rằng Triệu gia sẽ dùng chuyện này bôi nhọ danh tiếng của hắn. Nhưng dù thành thân rồi, chuyện này vẫn sẽ bị người ta bàn tán.
Dạo gần đây, trong lòng hắn có một kế hoạch, định tìm người tung tin đồn về Triệu Doanh Doanh, nói nàng lăng nhăng, trước dụ dỗ người khác, nên mới phải hủy hôn với hắn. Nhưng nếu làm vậy, sự việc náo động, khó tránh khỏi người ta chú ý đến mối quan hệ giữa hắn và Triệu Uyển Nghiên.
Không đủ an toàn.
Có lẽ, hắn phải chờ sau khi thành thân, rồi mới tìm người tung tin đồn.
Đó cũng là một cách.
Chỉ là nghe nói hôn kỳ của Triệu Doanh Doanh và Hoắc Bằng Cảnh cũng gần thời gian với bọn hắn, nếu sau khi thành thân, Triệu Doanh Doanh theo Hoắc Bằng Cảnh rời khỏi Hồ Châu thì sao?
Nói cho cùng, Tiêu Hằng vẫn không cam lòng.
Nghĩ đến Triệu Doanh Doanh xinh đẹp diễm lệ, hắn vẫn muốn có được nàng. Dù hắn không có được, cũng không muốn thấy Hoắc Bằng Cảnh có được nàng.
Tiêu Hằng nhất thời tức giận, liền đứng dậy ra ngoài hít thở không khí.
Hắn lang thang trên phố, bây giờ phần lớn người trong thành chưa biết chuyện hôn sự giữa hắn và Triệu Doanh Doanh thay đổi, nên có vài cửa tiệm nhận ra hắn, còn hỏi về Triệu Doanh Doanh.
Tiêu Hằng giữ nụ cười trả lời qua loa, trong lòng càng thêm khó chịu.
"Tiêu công tử." Khi hắn quay người, bỗng nghe thấy có người gọi mình.
Hắn ngoái đầu lại, đối diện là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
"Xin hỏi các hạ là ai?" Tiêu Hằng bình tĩnh quan sát người trước mặt, thấy hắn ta ăn mặc phú quý sang trọng, có lẽ thân phận còn cao hơn hắn, không khỏi kinh ngạc.
Lạc Phong cười cười, chỉ vào trà lâu bên cạnh: "Tiêu công tử, có thể nể mặt cùng ta uống một chén trà chứ? Chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện."
Tiêu Hằng mỉm cười gật đầu, theo Lạc Phong vào trà lâu.
Vừa bước vào trà lâu, Tiêu Hằng liền nhận ra có điều không đúng, trà lâu vốn dĩ đông đúc, hôm nay lại yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, không một bóng người.
Lạc Phong dường như nhìn ra sự nghi hoặc của hắn, chủ động giải thích: "Hôm nay ta bao hết nơi này rồi, Tiêu công tử mời."
Tiêu Hằng trong lòng âm thầm kinh ngạc, người này thật sự giàu có.
Hắn lần nữa hỏi: "Không biết các hạ là ai?"
Lạc Phong ra hiệu cho gia nhân bên cạnh, gia nhân lập tức rót trà cho hai người, Lạc Phong lúc này mới trả lời: "Ta họ Lạc, tên một chữ Phong, đại ca của ta là Lạc Lâm, Huyền Ưng Sử đạo Giang Nam."
Tiêu Hằng tuy không biết Lạc Phong, nhưng đã nghe danh Lạc Lâm, Huyền Ưng Sử đạo Giang Nam. Hèn gì người này lại giàu có như vậy, hóa ra là đệ đệ của Lạc Lâm.
"Không biết Lạc công tử tìm ta có việc gì?" Tiêu Hằng là người thông minh, không nghĩ Lạc Phong tình cờ gặp mình trên phố và muốn kết giao.
Lạc Phong nhướn mày, hắn thích giao tiếp với người thông minh: "Quả thực có chuyện muốn bàn với Tiêu công tử, hoặc chính xác hơn, là một vụ giao dịch muốn bàn với công tử."
Tiêu Hằng nghiêm túc hỏi: "Không biết Lạc công tử muốn bàn giao dịch gì với ta?"
Lạc Phong nói: "Ta là người không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích mỹ nhân. Ta sẽ nói thẳng, vị hôn thê của Tiêu công tử rất hợp với lòng ta. Ta đến Hồ Châu mấy ngày nay, nghe nói Tiêu công tử và vị hôn thê là một cặp xứng đôi, công tử rất yêu nàng. Nhưng Tiêu công tử, nữ nhân suy cho cùng cũng chỉ là nữ nhân, nếu công tử thăng tiến, có quyền có thế, sợ gì không tìm được nữ nhân?”
Lạc Phong nói thẳng: "Nếu Tiêu công tử đồng ý đưa vị hôn thê của mình cho ta, ta sẽ tiến cử với đại ca, giúp công tử thăng quan tiến chức ở Kinh thành, thế nào?"
Các Huyền Ưng Sử đạo quản lý vùng mình, có quyền tuyển chọn quan lại, tuy danh sách quan viên được chọn phải trình lên triều đình, nhưng triều đình thường không kiểm tra kỹ, vì vậy việc này hoàn toàn khả thi, thậm chí có nhiều tiền lệ.
Lạc Phong vốn nghĩ cần phải dùng thêm lợi ích để dụ dỗ, không ngờ Tiêu Hằng lại đồng ý ngay: "Lạc công tử nói đúng, ta sẵn lòng dâng Doanh Doanh cho công tử."