• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ hôn lần này khác hẳn những nụ hôn trước đó, mang theo một tư thế xâm lược mạnh mẽ, từ lúc bắt đầu đã khiến nàng không thể nào chống đỡ. Nàng lại cảm thấy suy nghĩ của mình trở nên hỗn loạn, như thể đang chìm vào một biển cả mênh mông, nàng là một chiếc thuyền con trôi theo sóng biển.

Những đợt sóng mạnh mẽ nhấn chìm nàng, hơi thở bị cướp đi, bản năng nắm chặt lấy một cây gỗ nổi trên biển, nàng nắm chặt cánh tay hắn, bị hắn khẽ đẩy vào giường có chạm trổ hoa văn. Màn xanh khẽ lay động, như bị làn gió biển thổi qua, nhấp nhô trước mắt nàng.

Ngón tay nàng nắm chặt lấy tay áo của hắn, bộ lễ phục vốn phẳng phiu trở nên nhăn nhúm. Hắn chậm rãi rời ra, mũi chạm mũi nàng, hơi thở ấm áp của hắn hòa quyện với nàng, không khí đột nhiên trở nên ám muội.

Trên lưng mềm mại, khung giường phát ra cảm giác lạnh lẽo, trong khi hơi thở lại ấm áp, nhịp tim vang dội bên tai, suy nghĩ của nàng rối loạn.

Hắn không cho nàng quá nhiều thời gian thở dốc, một lần nữa chiếm lĩnh đôi môi mềm mại của nàng. Nàng khẽ ngẩng đầu, cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng lướt qua chân răng, mang theo chút tê dại.

Nụ hôn nồng nhiệt thứ hai kết thúc, phải hơn một lúc nàng mới cảm thấy suy nghĩ mình sáng suốt hơn. Nàng thả tay ra khỏi bộ lễ phục nhăn nhúm, chợt nhớ ra: “Chàng không cần cởi lễ phục sao?”

Mặc dù lễ phục của hắn không hoa lệ nặng nề như hỷ phục của nàng, nhưng nhìn cũng khá dày, trong ngày hè oi bức này, chắc chắn sẽ không thoải mái.

Hắn khẽ cười.

Nàng không hiểu vì sao hắn lại cười, nàng cảm thấy lời mình nói rất bình thường, bèn chớp mắt nhìn hắn đầy thắc mắc.

Nghe thấy hắn nói: “Được, vậy để nàng giúp ta.”

Nàng “ồ” một tiếng, cảm thấy câu nói này cũng không có gì sai, dù sao hắn vừa giúp nàng, lấy lễ trả lễ, để đáp lại, nàng nên giúp hắn. Nàng đưa tay lên, chợt dừng giữa không trung, suy nghĩ một lúc không biết nên bắt đầu từ đâu.

Ừ, chắc là từ thắt lưng.

Nàng đặt tay lên đai lưng của hắn, tìm cách tháo thắt lưng, mò mẫm một vòng, cuối cùng tìm được khóa ngọc. Khóa ngọc nằm bên hông hắn, nàng phải cúi đầu xuống gần một chút để nhìn. Mái tóc đen mượt rơi vào ngực hắn, mang theo hương thơm trên người nàng, xông vào mũi hắn.

Hắn khẽ nuốt một ngụm, ánh mắt dừng lại ở phần gáy trắng nõn của nàng.

Nàng tháo khóa ngọc ra, như hoàn thành một đại sự, nở một nụ cười đầy tự hào. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn đai lưng trên tay, nhớ tới chiếc ngọc bội mà hắn đã nói.

Hắn đã nói rằng, ngày thành thân sẽ cho nàng xem.

“Ngọc bội của chàng, bây giờ có thể cho ta xem không?” Triệu Doanh Doanh rất tò mò, rốt cuộc là ngọc bội quý giá đến mức nào mà hắn lại trân quý đến vậy.

Giọng Hoắc Bằng Cảnh khàn khàn, khẽ cười: “Đừng vội, lát nữa ta sẽ cho nàng xem.”

Triệu Doanh Doanh “ồ” một tiếng, nghĩ rằng ngọc bội đó chắc chắn rất quý giá.

Nàng đặt đai lưng sang một bên, tiếp tục tìm bước tiếp theo.

Y phục của nam nhân vẫn dễ cởi hơn y phục của nữ nhân, nàng không tốn quá nhiều công sức, đã giúp Hoắc Bằng Cảnh cởi xong lễ phục.

“Xong rồi.” Đôi mắt đẹp của nàng khẽ lóe lên.

Sau đó nàng chợt nhớ đến cuốn sách mà Lâm thị đưa nàng cho đêm qua, nàng nói: “Chàng đợi chút, ta có một thứ, nói là tối nay cần dùng đến.”

Nàng tìm cuốn sách trong hành lý của mình, rồi ngồi lại bên giường, tò mò lật ra.

“Mẫu thân nói, dùng được.”

Giọng nàng đột nhiên thay đổi, ánh mắt dừng trên trang sách.

Nàng tùy tiện lật một trang, liền thấy một hình ảnh khá sốc.

Triệu Doanh Doanh ngây người, suy nghĩ cũng như nối liền với những lời của mẫu thân nói đêm qua. Đêm động phòng dùng được, vậy còn có thể là gì nữa? Chẳng phải là xuân cung đồ sao?

Nàng thật ngốc, đáng lẽ nàng phải nghĩ đến điều đó từ sớm!

Nàng còn hào hứng đặc biệt lấy ra cho Hoắc Bằng Cảnh xem, thật xấu hổ quá.

Triệu Doanh Doanh cười gượng, nói: “Có vẻ cũng thật sự dùng được.”

Nàng cầm cuốn sách, giả vờ lật vài trang, giả vờ mình đang chăm chú xem, thực ra trong đầu trống rỗng, chẳng nhìn thấy gì. Nàng đưa sách cho Hoắc Bằng Cảnh: “Chàng có cần xem không?”

Hoắc Bằng Cảnh cầm cuốn sách từ tay nàng, đặt sang một bên, tay khác nắm lấy cổ tay nàng, giọng nói có vẻ càng thêm vui vẻ.

“Ta không cần xem, ta biết rồi.”

Hắn lại nắm lấy cằm nàng, hôn xuống, lần này là nhẹ nhàng kiên nhẫn.

Lưng chạm vào chiếc giường mềm mại, cùng với long nhãn và lạc dưới lớp đệm, nàng chịu đựng nụ hôn của Hoắc Bằng Cảnh.

Nàng mơ hồ hỏi: “Chàng biết?”

Giọng nói rõ ràng mang chút ngờ vực, nếu hắn biết, chẳng phải là ám chỉ...

Hoắc Bằng Cảnh cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng: “Không, chưa từng có người khác.”

Triệu Doanh Doanh đỏ mặt: “Ta không nói điều đó…”

“Được, Doanh Doanh không nói, là ta muốn nói cho Doanh Doanh.” Hoắc Bằng Cảnh nói xong, lại hôn nàng.

Nụ hôn từ môi nàng, dần chuyển sang cằm, rồi đến cổ vai. Triệu Doanh Doanh như đang trôi nổi giữa không trung, không thể chạm đất, mơ hồ nghĩ đến những gì trong cuốn sách miêu tả.

Tiếp theo sẽ là những chuyện như vậy sao...

Nàng mang theo chút chờ mong, lại có chút sợ hãi vì điều chưa biết.

Nàng nghĩ đến những từ ngữ miêu tả, đột nhiên nói: “Ta... ta có thể xem... không?”

Triệu Doanh Doanh nghĩ rằng cuốn sách có tính chất phóng đại, những điều như vậy, đâu có khoa trương đến thế.

Cái gì mà cánh tay...

Chắc chắn không đến mức như thế.

Nàng khẽ đằng hắng, cảm thấy yêu cầu của mình có chút táo bạo, nhưng hai người đã bái thiên địa, trở thành phu thê, thậm chí sắp làm chuyện ấy. Nàng xem một chút, cũng không có gì đâu nhỉ?

Ánh mắt Hoắc Bằng Cảnh luôn dõi theo nàng, khiến Triệu Doanh Doanh càng thêm ngượng ngùng, nàng nghĩ hắn sẽ từ chối, nhưng nghe thấy hắn nói: “Tất nhiên là được.”

Hoắc Bằng Cảnh nắm tay nàng, Triệu Doanh Doanh càng thêm căng thẳng: “Đợi chút đã...”

Nàng kéo chăn qua, che lên đầu cả hai, giọng nói trở nên buồn bực: “Xong rồi.”

Dù sao cũng rất ngượng ngùng, Triệu Doanh Doanh nghĩ.

Hoắc Bằng Cảnh ừ một tiếng, dẫn dắt tay nàng, để tay nàng nhìn thấy điều mà nàng tò mò.

Triệu Doanh Doanh khựng lại, thả chút ánh sáng vào, chăm chú nhìn.

Quả nhiên không khoa trương như vậy, mặc dù vẫn hơi phóng đại.

Nàng định thở phào, cảm thấy tò mò của mình đã được thỏa mãn.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, lại khựng lại.

Có vẻ... khoa trương hơn.

Nàng bối rối, nghiêng đầu nhìn Hoắc Bằng Cảnh, thắc mắc: “Tại sao lại...”

Hoắc Bằng Cảnh ghé sát tai nàng: “Bởi vì... thích Doanh Doanh.”

Triệu Doanh Doanh vẫn mơ hồ, điều này có liên quan gì đến việc thích nàng sao?

Hoắc Bằng Cảnh thì thầm.

Triệu Doanh Doanh “à” một tiếng, rồi thả tay ra.

Nàng chui ra khỏi chăn, mặt đỏ bừng.

“Thật sự có thể... không?” Nàng hỏi nhỏ.

Hoắc Bằng Cảnh nói: “Ta tin Doanh Doanh có thể làm được.”

Triệu Doanh Doanh muốn nói không được, nhưng lại có chút mong chờ: “Vậy... thử xem...”

Hoàng hôn không biết từ lúc nào đã buông xuống, bóng tối bao phủ lấy thành Hồ Châu, có những niềm vui đã đi đến hồi kết, có những niềm vui chỉ vừa mới bắt đầu.

Giọng nói nhẹ nhàng của nữ tử khe khẽ khóc: “Ta đã nói là không được mà...”

Giọng nói từ tính của nam tử dịu dàng dỗ dành nàng: “Được mà, sao lại không?”

...

Ánh trăng trong trẻo, rơi từ ngọn cây.

Triệu Doanh Doanh dựa vào vai Hoắc Bằng Cảnh, má ửng hồng, mùi hương thanh mát từ mồ hôi lan tỏa khắp phòng.

Nàng cúi đầu, nhìn thoáng qua, vẫn cảm thấy không thể tin được.

Thật sự có thể...

Hóa ra cuốn sách miêu tả cũng không khoa trương, nàng thậm chí còn so thử với cánh tay mình. Nàng mơ màng nghĩ ngợi, nhưng rất nhanh lại không còn sức để nghĩ ngợi.

Đêm dài đằng đẵng, tưởng chừng như thật lâu.

Triệu Doanh Doanh không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, nàng đã hoàn toàn kiệt sức.

Sáng sớm hôm sau, khi Triệu Doanh Doanh tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ.

Ánh nắng rực rỡ chiếu vào cửa sổ, Triệu Doanh Doanh nheo mắt lại, cảm thấy ánh sáng hơi chói, bèn giơ tay che. Khi giơ tay lên, nàng lại cảm thấy hơi khó cử động, toàn thân đều đau nhức.

Triệu Doanh Doanh mơ màng mở mắt, nhìn chằm chằm vào màn trên đầu hồi lâu, mới nhớ lại tất cả chuyện tối qua.

Quả thật là... giống như cuốn sách miêu tả...

Người bên cạnh cũng mở mắt, ánh mắt dịu dàng, chống tay nhìn nàng: “Tỉnh rồi?”

Triệu Doanh Doanh ừ một tiếng, ánh mắt dừng lại trên ngực trần của hắn, làn da màu lúa mạch có vài vết cào. Từ đâu mà có, nàng tất nhiên biết rõ, nàng nhớ lại và thấy xấu hổ, kéo chăn lên che kín mặt, chỉ để lộ trán.

Theo quy định, sau khi thành thân nên đi kính trà bà mẫu(*), nhưng mẫu thân của Hoắc Bằng Cảnh đã qua đời, không cần kính trà, dường như có thể được thoải mái hơn.

(Bà mẫu: mẹ chồng)

Triệu Doanh Doanh ngáp một cái, muốn lật người ngủ thêm chút nữa. Nàng cảm thấy sức lực tiêu hao tối qua, ngủ một đêm không thể bù lại.

Người bên cạnh tiến lại gần, Triệu Doanh Doanh cảm nhận được sự nhiệt tình của hắn.

Nàng chớp mắt, chuyển chủ đề: “À đúng rồi, ngọc bội của chàng đâu?”

Tối qua hoàn toàn quên mất chuyện này.

Hoắc Bằng Cảnh cúi đầu cắn vành tai nàng, nói nhỏ: “Chẳng phải ta đã cho Doanh Doanh xem rồi sao? Doanh Doanh rất thích.”

Triệu Doanh Doanh nghi hoặc: “Có sao? Ta không có ấn tượng gì cả…”

Nàng cố gắng nhớ lại, nhưng thật sự không có kết quả.

Hoắc Bằng Cảnh nắm tay nàng, giúp nàng nhớ lại.

Triệu Doanh Doanh ngây ra, cuối cùng cũng phản ứng, vội vàng rút tay về, mặt nóng bừng.

Gì mà… ngọc bội…

A a a, người này sao lại như vậy.

Hắn còn thảo luận nghiêm túc với nàng, thật là.

Nàng càng muốn chui vào chăn.

Hoắc Bằng Cảnh nhìn nàng như một con đà điểu, làm thế nào cũng không chịu chui ra, môi khẽ cong.

Phu nhân của hắn thật đáng yêu, làm người ta yêu không rời.

Dù sao cũng là lần đầu tiên, Hoắc Bằng Cảnh không nỡ hành hạ nàng quá đáng, hôn lên trán nàng, giúp nàng mặc đồ, ôm nàng đi ăn sáng. Dù sao, ngày tháng còn dài.

Nàng thật sự đã kiệt sức, để mặc Hoắc Bằng Cảnh giúp nàng mặc đồ chỉnh tề, ôm nàng đến bàn ăn.

Vì tối qua tiêu hao nhiều sức lực, Triệu Doanh Doanh ăn rất ngon, ăn không ít. Hoắc Bằng Cảnh dường như không có khẩu vị, suốt bữa chỉ nhìn nàng.

“Chàng không đói sao?” Triệu Doanh Doanh lẩm bẩm.

Sao hắn lại tràn đầy sức sống như vậy, thật không công bằng.

Hoắc Bằng Cảnh cười: “Không sao, tối qua ăn no rồi.”

Triệu Doanh Doanh thầm nghĩ, tối qua ăn no, nhưng tối qua rất mệt mà, vậy cũng nên đói chứ.

Hoắc Bằng Cảnh nhìn nàng, lại cười, sau đó mới cầm đũa ăn sáng.

Hồng Miên đứng bên cạnh nghe vậy, cũng thay Triệu Doanh Doanh đỏ mặt.

Hồng Miên nghĩ, tình cảm của cô nương và cô gia thật tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK