Phải nói vì sao Lang Trì lại tới nơi này, nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản, trước tiên chính là Tống Triết đã ở Tam Giác Vàng, chuyện Tả Xuyên Trạch cùng Hắc Yến y không có khả năng không chen một chân, phải biết rằng súng của chủ nhân nhà anh là người này tự mình đưa, thứ hai chính là cái người này đối với chủ nhân nhà anh có tâm tư, dựa theo lẽ thường suy tính, nếu như chủ nhân nhà anh thực sự gặp chuyện không may, dựa theo tính cách người này là không có khả năng chẳng quan tâm, thế nhưng mấy ngày trôi qua, khi bọn anh lòng như lửa đốt ở hiện trường không ngừng tìm Tả Xuyên Trạch, lại vẫn không có thấy bóng dáng của người này, việc nàynày
có vấn đề lớn.
Cho nên bọn người Phùng Ma ở vịnh Bangladesh lục soát một ngày đêm, lại lục soát mấy thành phố và thị trấn xung quanh hai ngày, cùng lúc đó phái người tìm hiểu tung tích Tống Triết hiện giờ, vài ngày sau biết được người này nhàn nhã ở trên đảo tư nhân của y, một bộ dạng không có việc gì, bọn họ lúc này mới nhớ tới dặn dò trước của Tả Xuyên Trạch, vì vậy liền vội vàng chạy tới.
Tống Triết vốn cũng không có dự định gạt người của Phùng Ma, y nếu thật sự dự định lừa gạt tới cùng, lúc này hẳn là cùng nhân thủ cũng đi vịnh Bangladesh giống trống khua chiên tìm tòi, thuận tiện giả vờ giả vịt, mà y cũng không có làm như vậy, bởi vì y cũng không tính nhốt Tả Xuyên Trạch cả đời. Y ngồi ở thư phòng trên ghế sa lon nhàn nhạt uống trà, vẻ ngoài thanh tú ôn nhã như trước, cùng ngồi đối diện Lang Trì vẻ mặt tiều tuỵ lo lắng quả thật cách biệt một trời, y trầm mặc một hồi, lúc này mới chậm rãi nói, “Đúng vậy, chủ nhân của cậu hiện giờ đúng là ở chỗ này của tôi, nhưng mà tôi muốn đem thuốc trong cơ thể em ấy loại bỏ, cho nên tạm thời vẫn không thể để cho em ấy trở về với cậu.”
Lang Trì vốn là không biết trong cơ thể của Tả Xuyên Trạch có thứ gì đó, anh chỉ biết là đến mỗi trăng tròn không thể đi trêu chọc chủ nhân nhà anh, nhưng trải qua chuyến hành trình Tam Giác Vàng này anh cũng hiểu quan hệ của Hắc Yến cùng chủ nhân nhà anh, hơn nữa lúc nghe được sự tình đại khái từ trong miệng Vệ Tụng, thế mới biết chủ nhân nhà anh bị hành hạ tám năm, bởi vậy tự nhiên biết ý trong lời nói của Tống Triết đại biểu cho cái gì. Anh lấy điện thoại ra cùng Vệ Tụng thương lượng một chút, cuối cùng nhìn Tống Triết, gật đầu nói, “Đội trưởng chúng tôi đồng ý, thế nhưng tôi trước phải trông thấy chủ nhân nhà tôi, xem cậu ấy hiện giờ thế nào, cũng thuận tiện nghe một chút ý của cậu ấy.”
Tống Triết chậm rãi vuốt ve mép ly, nụ cười trên mặt không đổi, tiếc nuối nói, “Điều này e rằng không được, sau khi em ấy tiếp nhận trị liệu không được gặp người ngoài, nhìn dáng vẻ của cậu vậy hiện giờ cũng đã biết thuốc trong cơ thể em ấy có bao nhiêu phiền phức, thuốc này phát tán lên là rất vướng tay chân, tốt nhất để cho em ấy một mình yên tĩnh, tôi đã bí mật đưa em ấy an bài ở một nơi vô cùng an tĩnh bí mật mà thoải mái, việc này rất lợi cho em ấy điều trị, không tin cậu có thể hỏi một chút bác sĩ tư nhân của tôi.”
Lang Trì liền ngẩng đầu nhìn Ôn Bạch phía sau, người này ở Tam Giác Vàng anh vội vội vàng vàng gặp qua một lần, tuy nói ngay lúc đó thời gian tương đối gấp khẩn trương, nhưng anh vẫn có ấn tượng, biết chính là người này trà trộn vào phòng thí nghiệm Hắc Yến lấy được thuốc thử trì hoãn, cũng biết người này đối với tình trạng cơ thể chủ nhân nhà anh rõ như lòng bàn tay.
Ôn Bạch nhìn thoáng qua Tống Triết ngồi ở trên ghế sa lon, đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc đối Lang Trì nói, “Ừ, anh ấy nói không sai, cậu nếu như không muốn để cho chủ nhân nhà cậu có việc, hiện giờ tốt nhất chính là không nên tuỳ tiện gặp cậu ấy.”
Lang Trì bất đắc dĩ lại điện thoại cho Vệ Tụng một cuộc nói rõ tình huống qua, bên kia trầm mặc một hồi, truyền đến một giọng nói trầm ổn của Vệ Tụng trước sau như một, “Liền giao cho ngài Tống đi, cậu quay về Phùng Ma.”
Lang Trì liền gật đầu cúp điện thoại đứng dậy cáo từ, trước khi đi vẫn còn có chút muốn nói lại thôi, Tống Triết hiểu rõ cười cười, biểu tình nghiêm túc không gì sánh được, đồng tẩu vô khi* [lời trẻ con nói không chút giả dối], ôn nhã nói, “Tôi sẽ chăm sóc tốt em ấy, điểm ấy các cậu có thể yên tâm.”
Lang Trì vành mắt có chút đỏ lên, thầm nghĩ người này vì chủ nhân nhà anh quả thực ngay cả mạng đều bất cứ giá nào, nếu là không có người này, chủ nhân nhà anh nói không chừng còn phải tiếp tục gặp dằn vặt, mà anh trước đây còn đã từng trăm phương ngàn kế ngăn cản y ăn chủ nhân nhà anh, tuy rằng một lần cũng không có thành công qua, nhưng phần tâm tư kia lại xác xác thật thật từng tồn tại, việc này cũng không thể tha thứ! Anh hít sâu một hơi, trịnh trọng nói một tiếng chuyện ngoài lề, “Cám ơn, chủ nhân nhà tôi sau này liền nhờ anh rồi!” Liền quay đầu nghĩa vô phản cố đi.
Bởi vậy anh cũng không biết chủ nhân nhà anh lúc này là cùng anh cách một loạt giá sách, bị giam ở một ***g sắt hoa lệ thật lớn, mà đầu sỏ gây nên chính là vị “Đại ân nhân” trước mắt anh này.
Anh cũng đồng dạng không biết chủ nhân nhà anh hiện giờ đang nhớ bọn anh, Tả Xuyên Trạch nằm ở trên giường lớn bày ra xa hoa ôm máy vi tính xách tay của Tống Triết một bên chơi gỡ mìn [1] chán đến chết, một bên thì đang không ngừng nghĩ thủ hạ của hắn rốt cuộc lúc nào mới tới nơi này đón hắn trở lại. Con meo mùn kia thì vùi ở một bên, con ngươi yêu mị bất động thanh sắc nhìn hắn, dường như đang quan sát hắn, vừa hình như đang suy nghĩ rốt cuộc làm sao mới có thể làm cho người này biến mất triệt để trong tầm mắt của Tống Triết.
Tả Xuyên Trạch sau khi kết thúc một ván lười biếng nghiêng đầu liếc nhìn nó, ác liệt nói, “Mày lại ở trước mặt tao lắc lư, tao liền cùng chủ nhân mày nói đêm nay ăn thịt mèo.”
Tiểu Đào đối với hắn “meo meo” một tiếng, nhảy xuống giường vùi ở trong một góc nhỏ tiếp tục nhìn hắn, Tả Xuyên Trạch liền không để ý nó nữa, bắt đầu một vòng trò chơi mới, lại mới không ngừng tự hỏi, những thủ hạ kia của hắn rốt cuộc lúc nào mới có thể tìm được ở đây.
Mà giờ khắc này bên trong thư phòng, Ôn Bạch đứng tại chỗ nhìn Lang Trì cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, còn thuận tiện đem cửa đóng lại, lúc này mới cúi đầu tức giận nhìn Tống Triết, cười nói, “Anh thật đúng là âm hiểm, nếu để cho Tả Xuyên Trạch nghe được lời nói này của anh đoán chừng sẽ lập tức nhảy dựng lên làm thịt anh.”
Tống Triết cười rất vô hại, chậm rãi uống một ngụm trà, lúc này mới nói, “Có đôi khi vì muốn đạt được việc gì đó, đôi khi âm hiểm là nhất định.”
Ôn Bạch liền cười lắc đầu, ở trước mặt y ngồi xuống, thay đổi trọng tâm câu chuyện, “Nhanh đến trăng tròn rồi, thuốc thử tốt nhất ở trước trăng tròn cho cậu ấy dùng, nếu như trăng tròn dùng cậu ấy thừa nhận thống khổ sẽ còn tiếp tục phóng đại.”
Tống Triết hiểu rõ gật đầu, hỏi, “Cần bao nhiêu lần mới có thể triệt để đem thuốc trên người em ấy loại bỏ?’
“Nửa năm,” Ôn Bạch nói, “Một tháng tiêm vào một lần, tổng cộng sáu lần, theo thời gian trôi qua cảm giác đau đớn của cậu ấy càng ngày càng nhỏ, mà anh tháng sau chỉ cần tiêm vào thêm một lần liền triệt để không sao.”
Tống Triết gật đầu, “Vậy được rồi, cậu đi chuẩn bị, tôi đêm nay phải đi cho em ấy tiêm vào, về phần chuyện trái bom, tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn nghe một chút ý kiến của cậu.”
Ôn Bạch đẩy đẩy mắt kính, “Nếu đúng thật như cậu ấy nói thế tôi cũng không có biện pháp, dù sao cũng là ở trong tim, thế nhưng tôi cũng chưa cho cậu ấu kiểm tra qua, tình huống cụ thế tôi cũng không tiện nói.”
Tống Triết suy nghĩ một chút, “Vậy được, tôi tìm thời gian cho cậu tra một chút, sau đó chúng ta mới thương lượng đối sách.” Y nói xong liền đứng dậy đi xem Tả Xuyên Trạch, từ phía sau ôm hắn, cùng hắn nhàn nhã qua một buổi chiều, thẳng đến sau buổi tối mới nói, “Một lát tôi cho em tiêm vào thuốc thử trì hoãn, em thực sự nghĩ tốt rồi?”
Tả Xuyên Trạch không quan tâm gật đầu, “Không có gì có thể nghĩ, tám năm tôi đều chịu đựng nỗi, không quan tâm chút đau ấy.”
Tống Triết liền không nói thêm nữa đứng dậy đi lấy thuốc tiêm, đi về tới bên giường ngồi xuống, nhìn người này lười biếng đưa cánh tay tới, tiêu độc sau đó hướng mạch máu của hắn tiêm đi vào, tiếp đó ném thuốc chích xoay người lên giường đưa hắn vùi vào trong lòng, hướng vai về phía hắn, thấp giọng nói, “Nếu đau thì cắn.”
Tả Xuyên Trạch từ từ nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy một trận hơi lạnh thấu xương trong nháy mắt lan khắp toàn thân, mỗi một tấc thân thể trở nên lạnh băng đau đớn, ngay cả ngũ tạng lục phủ đều quặn đau cùng một chỗ, hắn nhịn không được khó chịu hừ một tiếng, thân thể cũng có chút co quắp.
Tống Triết buộc chặt cánh tay, y không biết bây giờ có thể làm cái gì, chỉ có thể gắt gao ôm hắn, y có thể cảm giác toàn thân người này đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Tả Xuyên Trạch cau mày, đau đến mức tận cùng sau đó là thành chết lặng, chỉ là cổ cảm giác lạnh lẻo vẫn còn, hắn dùng sức lực còn sót lại hướng trong lòng y rụt một cái, lẩm bẩm nói, “Lạnh …”
Tống Triết ngẩn ra, rất nhanh đứng dậy đưa hắn ôm đi ra ngoài tiến vào giữa ôn tuyền, từ phía sau ôm hắn, dịu dàng nói, “Như vậy có phải tốt hơn nhiều hay không.”
Tả Xuyên Trạch vùng xung quanh lông mày hơi dừng lại, theo thời gian trôi qua, cơ thể lạnh lẻo cùng đau đớn dần dần thối lui, mồ hôi lạnh theo gò má tái nhợt chạy xuống vào trong ôn tuyền, hắn nhẹ thở hổn hển mấy cái, trong nháy mắt mềm nhũn xuống phía dưới, bên hông cánh tay siết chặt, đúng lúc nâng hắn lên, sau một lúc giọng nói ôn nhuận vang lên bên tai, ngữ điệu có chút vội vàng, “Cảm giác thế nào, đã qua có đúng hay không?”
Tả Xuyên Trạch nhẹ “Ừ” một tiếng, lười biếng co lại ở trong lòng của y, ý thức dần dần có chút không rõ, hắn chẳng bao giờ nghĩ tới thuốc trong cơ thể hắn có một ngày loại bỏ, từ một năm mười sáu tuổi kia ngày đó hắn đem Hắc Yến ép xuống sườn núi trở đi hắn liền vẫn một mình sinh sống, chậm rãi chờ đợi mình điên, chờ đợi mình chết, hình như khi đó hắn chỉ cần nhẹ nhàng ngẩng đầu một cái, liền tuỳ thời đều có thể thấy bị vây trong bóng tối một mảnh máu tanh, kết cục tương lai của mình.
Chói mắt bày ở trước mặt hắn, đưa tay có thể chạm.
Thế giới của hắn vẫn luôn chỉ có một mình hắn, chẳng bao giờ nghĩ tới lại có một người có thể mạnh mẽ chen vào thế giới của hắn như thế, dịu dàng mà bá đạo đưa hắn từ nơi vùng tĩnh mịch kéo đến, để cho hắn tiếp thu một loại cuộc sống khác, làm cho hắn cảm nhận một loại sự vật khác, thậm chí khiến thế giới của hắn dần dần chếch đi ra khỏi quỹ đạo. Hắn hiện giờ ngẩng đầu nhìn lại thời gian đã nhìn không thấy tương lai tăm tối, loại cảm giác này rất vi diệu, khiến hắn chợt có một loại cảm giác được cứu chuộc.
Da thịt phía sau dính nhau xúc cảm ôn nhuận nhẵn nhụi, cánh tay mạnh mẽ vẫn đang chống đỡ hắn, nếu như tất cả những thứ này rời hắn mà đi rồi không trở về nữa, thế giới của hắn lại chỉ còn lời của chính mình … Hắn theo bản năng nhíu mày một cái, thấp giọng nói, “Tống Triết …”
Tống Triết lúc này đang tựa vào tảng đá nhẵn nhụi phía sau người thưởng thức ngón tay của hắn, thích ý hưởng thụ hắn khó được nhu thuận, nghe được giọng nói của hắn liền “Ừ” một tiếng, dịu dàng hỏi, “Thế nào?”
Tả Xuyên Trạch trầm mặc thật lâu, Tống Triết cúi đầu nhìn hắn, thấy hắn từ từ nhắm hai mắt, thần sắc có chút uể oải, đưa tay xoa xoa đầu của hắn, thấp giọng nói câu “Ngủ đi” liền tiếp tục thưởng thức ngón tay của hắn, mà khi y cho rằng người này đã ngủ, sẽ không mở miệng nữa thì lại nghe được một câu giọng vô cùng nhẹ, “Đừng rời bỏ tôi …”
Tống Triết bỗng nhiên chấn động, vội vàng cúi đầu không thể nhìn hắn, ý thức Tả Xuyên Trạch không rõ từ lâu, hắn theo bản năng nói xong câu đó sau liền thật sự ngủ, nhưng mà ý tứ của hắn lại vô cùng rõ ràng biểu đạt ra ——
Tống Triết, đừng rời bỏ tôi.
Người này chiềm đắm thật lâu, rốt cuộc quyết định phải bắt được y cọng rơm rạ này.
Tống Triết buộc chặt cánh tay, chỉ cảm thấy ***g ngực nảy lên một hải triều to lớn, khiến cho y trong nháy mắt vẻ mặt phấn khởi, y cúi đầu ở trên môi hắn hôn một cái, nói, “Yên tâm đi, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi em.”
Dĩ nhiên, người này là nghe không được. Y cười đem người này ôm đi ra, để cho Ôn Bạch kiểm tra hắn một chút, lại đem hắn ôm trở về đi vùi vào trong lòng, thoả mãn đi ngủ.
Thời gian thoáng một cái đã qua, sau ngày đó hình thức bọn họ ở chung vẫn y nguyên, mà trong mông lung lại dường như có loại vô hình nào đó đi lại giữa bọn họ, mơ hồ không rõ. Thời hạn một tuần đã qua từ lâu, Tả Xuyên Trạch càng phát giác ra là lạ ở chỗ nào, hôm nay hắn nhìn vẻ mặt thoải mái của Tống Triết, rốt cục nhịn không được hỏi, “Tống Triết, là anh nói gì đó không đúng với thủ hạ của tôi?”
“Tôi có thể cùng bọn họ nói cái gì?” Tống Triết trên mặt một mực mang theo nụ cười nhạt, biểu tình đặc biệt vô hại, thậm chí mang theo một chút vô tội.
Con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch nhìn chằm chằm vào y, “Nói như vậy bọn họ thật sự đã tới?”
Tống Triết ôn nhã gật đầu, cười nói, “Coi là vậy đi.”
Tả Xuyên Trạch thiếu chút nữa cầm lấy máy vi tích xách tay trên bàn trực tiếp đập vào mặt của y, nhưng hắn cuối cùng vẫn là nhịn được, nháy cũng không nháy mắt nhìn y, gằn từng chữ một, “Anh rốt cuộc cùng bọn họ nói gì?”
“Cũng không có gì,” Tống Triết mỉm cười đi tới, đem đồ trên bàn toàn bộ thu thập sạch sẽ, bảo đảm chắc chắn sau đó mới đi tới đưa hắn dụi vào trong lòng, chầm chậm nói, “Tôi nhưng mà chỉ là nói cho bọn họ biết em bây giờ đang dưỡng bệnh, không chấp nhận thăm bệnh mà thôi, mà tôi lại đối với bọn họ nói nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em, bọn họ liền yên tâm đi.”
Tả Xuyên Trạch nhất thời nghiến răng nghiến lợi, hắn đương nhiên biết sẽ không dễ dàng như vậy, người này trong miệng nếu nói tình huống “Không tiếp nhận thăm bệnh” thật còn không biết sẽ là cái gì, dù sao người này thật sự là âm hiểm, thủ hạ của hắn khẳng định đánh không lại y, lời nói không dễ nghe, thủ hạ của hắn dù cho bị người này bán nói không chừng còn có thể trông mong vui vẻ hớn hở cho y kiếm tiền!
Con ngươi yêu mị của hắn nhìn y một lát, thật sự là không biết muốn bắt hắn làm sao, sau đó chỉ có thể từ giữa kẽ răng nặn ra hai chữ trong khoảng thời gian này thường đọng ở bên mép hắn, “Khốn nạn …”
Tống Triết sờ sờ đầu của hắn, cười nói, “Được rồi đừng tức giận, đi thôi, chúng ta về nhà đón tết âm lịch.”
Tả Xuyên Trạch ngẩn ra, “Đã đến.”
Tống Triết gật đầu, “Đến rồi, đi thôi, nhà của tôi lúc ăn tết rất náo nhiệt, tôi nghĩ bọn họ nhất định sẽ thích em.”
Tả Xuyên Trạch “Hừ” một tiếng, “Tôi không cần bọn họ thích.”
“Đúng, em chỉ cần tôi thích là đủ rồi.” Tống Triết không để ý tới hắn nói thầm, đứng dậy bắt đầu đi chuẩn bị.
Tả Xuyên Trạch rốt cuộc được như nguyên được rời khỏi hòn đảo kia, hắn sau khi rời khỏi lập tức tìm máy gọi điện thoại cho tổng bộ Phùng Ma, thế biết chuyện từ đầu đến cuối, hắn nhất thời vừa một trận nghiến răng nghiến lợi, Tống Triết thì đứng ở bên cạnh hắn, mỉm cười nhìn hắn, trên mặt nụ cười nhạt không đổi, ôn nhã như trước, một công tử văn nhã chân thật, giống như lúc trước nói những lời này không phải là y.
Tả Xuyên Trạch phẫn hận cúp điện thoại, thầm nghĩ tôi nhất định phải đem người đàn ông này tạc nổ lên trời!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đúng giờ gửi đi, không biết được chưa, ** nghìn vạn lần đừng đánh a!!
——
[1] Game dò mìn (cái này thì ai cũng biết là game gì hết rồi nhỉ)
choang-voi-phien-ban-game-do-min-khong-lo
———
Mị lặn tiếp qua tháng 4 đây