Hắn chậm rãi hướng bên ngoài hội trường đi đến, khoé mắt vừa mới lướt qua người bên cạnh đuổi kịp, lười biếng nói, “Ngài Tống đây là muốn trở về rồi?”
“Đúng vậy,” Tống Triết mỉm cười đi đến bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai đi ra phía ngoài, cười nói.
“Không biết ngài Tả có thể hay không nể mặt cùng kẻ hèn này tới đảo nhỏ ở một chuyến? Tôi vừa vặn có chút đồ muốn đưa cho ngài Tả.”
“A?” Tả Xuyên Trạch nhướng nhướng lông mày đẹp, “Là cái gì, nói nghe một chút.”
“Cũng không phải thứ gì lớn lao,” khoé miệng Tống Triết nhếch lên nụ cười nhạt, dịu dàng nói, “Chỉ là một ống tiêm bình thường mà thôi, không biết ngài Tả có nhận hay không đây.”
Con ngươi Tả Xuyên Trạch híp một cái, lúc này mới nhớ tới thuốc thử trì hoãn phải tiêm trước trăng tròn, hắn cười nói, “Nếu Tống đại công tử đích thân mời, tôi làm sao có thể không nể mặt đây.”
Lúc đó bọn họ đi tới dưới đèn đường, Tống Triết nghiêng đầu nhìn hắn, mặt mũi người này bị ngọn đèn màu sắc ấm nhuộm một tầng sáng nhu hoà, ngay cả con ngươi đen không thấy đáy đều mang theo một chút tia sáng, thật sự là cực kỳ mê người.
Tống Triết không khỏi dừng bước lại đưa tay nâng cằm hắn lên, con ngươi Tả Xuyên Trạch vừa chuyển, vừa muốn mở miệng chỉ thấy môi người này hạ xuống, sau đó hàm răng liền bị cạy ra, một dòng ấm áp cuốn vào, hương trà quen thuộc đã ở trong miệng chậm rãi lưu động. Ánh mắt của hắn vừa hoà hoãn, cuộn lông mi cong không khỏi rủ xuống phía dưới.
Ngón tay thon dài của Tống Triết vẫn không di chuyện từ cằm hắn dời đi, như vậy hôn qua, đầu hướng một bên hơi nghiêng, hàm dưới câu dẫn ra góc độ đường cong rất ưu mỹ, hơn nữa khung xương tinh tế của Tả Xuyên Trạch phụ trợ, tình cảnh nhìn qua tương đối hoa lệ hoặc nhân, thủ hạ của hai người này ngẩng đầu chợt vừa nhìn thấy, đều cúi đầu đem đầu hướng một bên xoay, thầm nghĩ trên đời này cũng chỉ có Tống Triết dám tuỳ thời tuỳ chỗ hôn Tả Xuyên Trạch như vậy.
Tống Triết cảm nhận được người này thuận theo, tay kia đưa đến hông của hắn dồn sức hướng vào trong lòng, hôn sâu chút. Bên hông truyền tới sức lực rất lớn, Tả Xuyên Trạch lập tức thở dốc một tiếng, nhận thấy được y khác thường, nghiêng đầu né tránh, nhẹ nhíu mày một cái, nói, “Anh lại nổi điên cái gì?”
Nụ cười trên mặt Tống Triết không đổi, lại ở trên môi hắn hôn một cái, thấp giọng nói, “Tôi chỉ là đột nhiên phát hiện tất cả mọi người đều không biết quan hệ của chúng ta, điểm ấy khiến cho tôi rất không thoải mái.”
Tả Xuyên Trạch theo bản năng muốn hỏi quan hệ bọn họ là gì, nhưng lời mới vừa ra khỏi miệng liền chợt nhớ tới bọn họ hiện giờ hình như đang hẹn hò, chỉ có thể tạm thời đổi giọng, hỏi, “Vậy anh muốn thế nào?”
“Tôi muốn thế nào em vẫn luôn rất rõ ràng.” Tống Triết cố chấp đưa tay cùng mười ngón tay hắn đan vào nhau, ra lệnh thủ hạ đi lái xe tới đây.
Tả Xuyên Trạch nhướng mi lên nhìn y, kinh ngạc nói, “Ngày hôm nay phải đi đảo nhỏ?”
Tống Triết không đáp hỏi ngược, dịu dàng nói, “Em gần đây còn có việc phải bận rộn?”
Tả Xuyên Trạch suy nghĩ một chút, hình như là không có chuyện gì phải xử lý, liền phất tay để cho thủ hạ của mình đi về trước, Tống Triết nhìn xe lái tới, đưa tay mở cửa xe để cho hắn đi lên trước, lúc này mới ngẩng đầu hướng cửa hội trường nhìn lướt qua, đứng nơi đó là một cô gái lãnh diễm, lúc này chính là ngơ ngác nhìn về đây, trên mặt biểu tình mang theo một chút khiếp sợ và không biết làm sao, y đối với cô ta nở nụ cười một chút, nhẹ lắc đầu, sau đó ngồi lên xe, nghênh ngang mà đi.
Cô gái lãnh diễm kia vẫn nhìn xe bọn họ ở chỗ quẹo biết mất mới hơi chút hoàn hồn, vừa rồi ý nụ cười người đàn ông kia rất rõ ràng —— cô không có cơ hội.
Cô không ngừng nghĩ ánh mắt của y, trong nháy mắt cô chỉ cảm thấy giống như bị người này xem thấu hoàn toàn vậy, khiến cho người khác sợ run lên. Vẻ mặt của y tuy rằng ấm áp, nhưng trên người tán phát ra hơi thở cũng rất u ám, thậm chí ngay cả ý cười nơi khoé miệng đều mang ý tứ không thể từ chối, một cường giả. Đối con mồi của mình tuyệt đối theo dõi tới cùng, cường giả không để cho những người khác chút kẽ hở.
Cô đứng bên ngoài thật lâu, lâu đến nhiệt độ cơ thể mình từng tấc trở nên lạnh lẽo mới chậm rãi giật mình, trên mặt khôi phục biểu tình thường ngày, cũng không quay đầu lại vào hội trường, cô cùng người đàn ông tà khí thần bí kia cuối cùng không có duyên phận.
Tống Triết sau khi vào xe đem Tả Xuyên Trạch kéo đến trước mặt dụi vào trong lòng, Tả Xuyên Trạch sớm thành thói quen những động tác này của y, nhưng thật ra không có phản đối, Tống Triết đem cằm để ở trên vai hắn, để sát vào lỗ tai của hắn lại cười nói, “Có đôi khi, thật muốn đem em nhốt vĩnh viễn, chỉ có thể một mình tôi xem, cũng chỉ có thể một mình tôi chạm.”
Tả Xuyên Trạch quay đầu nhìn y, xe thong thả mà đi, ánh sáng trong xe rõ rõ tắt tắt, trong mắt xếch xinh đẹp người này trong trẻo lại lạnh lùng nhưng thật ra mảy may không đổi, hắn biết lời vừa rồi của người này là nghiêm túc, nhìn y một lát, vừa muốn mở miệng chợt nghe người này tiếp tục nói, “Em chừng nào thì sẽ cùng tôi kết hôn?”
Tả Xuyên Trạch nhướng lông mày đẹp, nghiền ngẫm nói, “Tống đại công tử anh hình như không thiếu đối tượng kết hôn, này, nói ngay vừa đến, anh chỉ cần đi chỗ lúc nãy dừng lại một chút liền có một đám mỹ nữ có tiếng trong xã hội chờ anh lựa chọn, cần gì tới tìm tôi.”
“Ai bảo tôi nhận thức chính xác em chứ,” Tống Triết cười nói, “Ah, vừa rồi ở hội trường em nhìn thấy tôi?”
“Nhìn thấy,” giọng của Tả Xuyên Trạch càng thêm nghiền ngẫm, “Tống đại công tử anh vừa mới vào hội trường liền bị một đám người vây quanh, xem ra khá nhiều người tranh đoạt a, cũng khó trách anh qua thời gian dài như vậy mới phát hiện tôi.”
“Oh? Hoá ra em đợi tôi thời gian dài như vậy a,” mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết nhìn hắn một lát, lông mày thanh tú nhướng một cái, tâm tình rất tốt hỏi, “Ừm … Em sẽ không phải là ghen chứ?”
Tả Xuyên Trạch ngẩn ra một chút, nhưng lập tức liền khôi phục như thường, con ngươi yêu mị liếc y một cái, lười biếng hỏi, “Anh cảm thấy thế nào?”
Tống Triết tiến tới hôn hắn một chút, cười nói, “Tôi cảm thấy đúng.”
Con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch lại nhìn y một chút, sau đó xoay qua một bên, tiếp tục lười biếng nói, “Cứ cho là đúng.”
Tống Triết nhìn hắn một bộ dạng chẳng muốn cùng anh cải cọ, bất đắc dĩ cười lắc đầu, cũng không có bàn lại vấn đề này. Hai người liền rất nhanh tới bến tàu thành phố S, sau đó ngồi du thuyền đi vùng phụ cận đảo nhỏ.
“…” Tả Xuyên Trạch nhìn thứ vàng rực rỡ trước mặt, trầm mặc một lát hướng Tống Triết đưa tay ra, nói, “Đưa điện thoại cho tôi.”
Tống Triết lắc đầu mà cười, lôi kéo hắn đi về phía trước, dịu dàng nói, “Nếu em muốn gọi thủ hạ của em đưa qua đây vẫn là không thể, chờ tác dụng thuốc bên trong cơ thể em hoàn toàn trừ bỏ sạch sẽ sau đó tôi gói tặng em, cho em tạc nổ.”
“Tôi không những muốn tạc nổ cái ***g sắt này,” Tả Xuyên Trạch nói tiến đến bên tai của y, chậm chầm nói, “Còn muốn ngay cả anh Tống đại công tử cũng tính vào.”
Bên tai hơi thở ấm êm dịu ướt át, giọng nói trầm thấp đầy tà khí, như lúc ban đầu ngày đó gặp nhau, yêu mị cùng đậm hơi thở nguy hiểm, đi thẳng vào hồn phách người ta. Sau lưng Tống Triết nhịn không được nổi lên một tầng run rẩy sung sướng, chợt chế trụ hông của hắn một cái, nâng cằm hắn lên ép buộc hắn ngẩng đầu, trực tiếp hôn lên, đầu lưỡi cạy ra hàm răng của hắn thăm dò vào cùng lưỡi của hắn câu cùng một chỗ, dây dưa một lúc lâu mới buông hắn ra, hai người hơi thở có chút bất ổn.
“Không sao,” Tống Triết ở trên môi hôn hắn một chút, cười nói, “Đến lúc đó tôi cam tâm tình nguyện cho em tạc nổ.” Y nói xong liền lôi kéo tay hắn vào ***g sắt, đem khoá ở trên giường đeo vào cổ tay hắn, khoé miệng ý cười nhìn qua rất thoải mái.
Con ngươi Tả Xuyên Trạch híp lại một cái, thưởng thức dây xích trên tay, nói, “Hứng thú của anh vẫn là buồn nôn như vậy.”
“Cũng bởi vì đối tượng là em.” Tống Triết nói đem cái hộp thuốc lấy ra, đem thuốc tiêm ra, ý bảo hắn đưa tay qua đây.
Tả Xuyên Trạch lười biếng vươn tay, nhướng mi nhìn y, “Anh tháng này có đúng hay không cũng phải tiêm vào thứ này?”
“Đúng vậy, tôi hôm qua đã tiêm vào xong, thuốc trong cơ thể từ nay về sau coi như sạch sẽ,” Tống Triết cầm rượu sát trùng, giương mắt nhìn hắn, “Em đây là quan tâm tôi?”
“Tôi tại sao muốn quan tâm anh?” Tả Xuyên Trạch liếc mắt nhìn y, đem cánh tay đưa đến trước mặt y ý bảo y muốn tiêm mau tiêm, dây xích trên cổ tay bởi vì động tác của hắn mà phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ, hắn nhíu nhíu mày, khó chịu nói, “Lần sau trở về tôi nhất định đi học cạy khoá, hừm, thuận tiện sẽ đem vòng chân chết tiệt kia cạy ra ném đi.”
Tống Triết làm tiêu độc cho da tay của hắn sau đó đem thuốc thử trì hoãn chậm rãi rót vào trong cơ thể hắn, cười nói, “Đáng tiếc, những cái khoá này đều là thiết kế đặc biệt, thứ này không có cách cạy ra.”
“Không thử xem một chút như thế nào biết được, tôi … Ah …” Tả Xuyên Trạch nói được phân nửa rồi đột nhiên dừng lại, đau đớn quen thuộc xông tới, hắn nhắm mắt lại ngửa mặt về phía sau tựa ở đầu giường, Tống Triết ném ống tiêm tiến tới đưa hắn chặt chẽ ôm vào trong lòng, cũng không có mở miệng.
Có trải qua lần trước, lần này ngược lại cũng không phải chịu đựng khó khăn như vậy, chỉ là tác dụng thuốc qua đi trên người không có bao nhiêu sức lực, Tống Triết ôm hắn đi ôn tuyền đem mồ hôi lạnh trên người rửa lại đem hắn ôm trở về, vùi vào trong lòng, hôn một cái lên trán của hắn, dịu dàng nói, “Em mệt rồi, ngủ đi.”
Tả Xuyên Trạch cả người vô lực, ý thức có chút mê ly, nhưng giữa hơi thở đều là mùi vị quen thuộc, điều này làm cho hắn rất an tâm, rất nhanh liền ngủ thật say rồi. Hắn ngày thứ hai rất sớm liền tỉnh, Tống Triết thì ở bên cạnh hắn, da thịt dính nhau cảm giác nhẵn nhụi mềm mại, khiến hắn theo bản năng hướng bên kia rụt một cái.
Hắn vừa có động tác Tống Triết liền tỉnh, buộc chặt cánh tay, cười nói, “Cảm giác thế nào?’
Tả Xuyên Trạch cảm giác trình trạng cơ thể một chút, chỉ cảm thấy vẫn còn có chút vô lực, nhưng mà so với tối hôm qua phải tốt hơn rất nhiều, lại nghỉ ngơi một chút thì có thể khôi phục, nhân tiện nói, “Cũng được.”
Tống Triết liền lên tiếng tiến tới hôn hắn, hai tay không ngoan ngoãn ở trên người hắn vuốt ve, y từ hôm qua liền muốn làm như vậy, vẫn nhịn đến bây giờ. Đàn ông buổi sáng tương đối dễ dàng hưng phấn, Tả Xuyên Trạch gần như lập tức đã bị y khơi dậy tình d*c, đáng tiếc tình trạng thân thể hắn bây giờ chỉ có thể mặc cho người xâm lược, nhịn không được trừng mắt liếc y, hỏi, “Tôi còn bao lâu mới có thể triệt để đem thuốc trong cơ thể thanh tẩy sạch sẽ?”
Tống Triết một bên chậm rãi tiến vào thân thể hắn một bên hôn hắn, cười nói, “Nửa năm, nửa năm sau tôi cho em tạc nổ, nói giữ lời,” y giải thích mạnh đỉnh về phía trước, hai người đồng thời kinh hãi thở hổn hển một tiếng, giọng nói của y rõ ràng khàn khàn hơn một chút, “Em rốt cuộc lúc nào mới bằng lòng đồng ý cùng tôi kết hôn?””
Con ngươi hơi nước của Tả Xuyên Trạch nhìn y một cái, ác liệt nói, “Anh nằm mơ … Ừm …” Hắn còn chưa nói xong người trên người hắn liền dùng sức va chạm vào chỗ sâu bên trong, cổ họng của hắn đúng lúc lập tức không khống chế được tràn ra một tiếng rên rỉ nhu nị, ** mê người.
Tống Triết nghe vào trong tay, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm sâu một chút, bản thân theo đuổi chìm đắm xuống phía dưới, triền miên đúng lúc nhẹ nhàng nói ra một câu, “Tôi sớm muộn gì có một ngày phải cho em chính miệng đồng ý.”
Tả Xuyên Trạch trong lúc giật mình dường như nghe tới câu này, nhưng mà hắn bất chất cái khác, trên người khô nóng từ lâu làm cho hắn trầm luân, liền đưa tay ôm lấy cổ Tống Triết cùng y dâng lên triền miền, xông lên đỉnh lên chốc lát không khỏi nghĩ thầm, trên đời này hắn cũng chỉ có thể dễ dàng tha thứ Tống Triết đối đãi hắn như vậy.
Thời gian như hạt cạt trên đầu ngón tay chậm rãi trôi qua, khí trời trở nên ấm áp, từ mùa xuân ấm áp tiến vào hè nóng, thuốc trong cơ thể Tả An Tuấn thời gian thức tỉnh sắp tới, Hắc Yến quả nhiên có hành động, Tả Xuyên Trạch đương nhiên muốn ở trước mặt ông ta đem người kia bắt trở về, hơn nữa người kia từ lâu chẳng biết tại sao rơi vào bể tình Doãn Mạch, trong lúc nhất thời ba người đánh túi bụi.
Tống Triết từ lần cầu hôn trước bị từ chối sau đó liền không còn hướng hắn nhắc qua, chỉ là đúng lúc xuất hiện ở bên cạnh hắn, bảo đảm hắn sẽ không bị thương cũng không sẽ lại đột nhiên ngoài ý muốn đi săn người đẹp, những thứ khác đều dung túng theo hắn đi. Thời gian đảo mắt mà qua, hình thức hai người ở chung không đổi, vẫn như cũ mập mờ không rõ, hôm nay Tả Xuyên Trạch lại tới trên đảo nhỏ, dây xích của Tống Triết từ lâu không cản trở hắn, nhưng mà hai người vẫn như cũ ngủ ở bên trong ***g sắt xa hoa, đây là lần cuối cùng, bởi vì tối hôm qua ống tiêm cuối cùng đã rót vào trong cơ thể hắn.
Tả Xuyên Trạch lười biếng mở mắt ra, xoa thắt lưng đau nhức ngồi dậy, bên người từ lâu không có bóng dáng Tống Triết, hắn đang khó hiểu chợt nghe thấy hướng bên ngoài ***g sắt vang lên một giọng nói dịu dàng, “Tỉnh thì rời giường qua đây, tặng em một thứ tốt.”
Tả Xuyên Trạch vì vậy rời giường mặc quần áo rửa mặt, đẩy ra tầng tầng vải mỏng đi tới, tiếng chuông của vòng chân thanh thuý êm tai, hắn chậm rãi bước ra ***g sắt, thấy thứ trong tay Tống Triết sau đó lập tức giật mình, lúc này mới cúi đầu vây quanh ***g sắt dạo một vòng, nhìn bom đã được trang bị tốt một chút, chậm rãi đi tới bên cạnh y.
Tống Triết cười đem vật cầm trong tay bình tĩnh đem thiết bị đưa cho hắn, dịu dàng nói, “Này, đáp ứng việc của em, tạc nổ đi, nhớ kỹ cách xa một chút.”
Tả Xuyên Trạch còn đang kinh ngạc nhìn thứ trong tay, lúc này mới nhớ tới lúc trước nói qua muốn tạc banh nơi đây, thì ra trong lúc vô tình hắn đã cùng người đàn ông này chung sống lâu như vậy, hắn ngẩn ra, nói, “Tôi còn muốn tạc nổ anh.”
Tống Triết liền tiến tới ở trên môi hắn hôn một cái, lôi kéo tay hắn hướng cửa phòng đi đến, để cho hắn đứng ở cửa, sau đó để cho hắn buông tay y ra mới quay trở về, đi thẳng đến bên trong ***g sắt mới xoay người dừng lại nhìn hắn, trên mặt nụ cười nhạt như trước, liền như tình trạng trước mắt cùng hắn toàn bộ không chút quan hệ, dịu dàng nói, “Này, nổ đi.”
Tả Xuyên Trạch vừa ngẩn ra, còn chưa có phản ứng gì chợt nghe người tiếp tục dịu dàng nói, “Ah, coi như nể mặt người yêu cũ cuối cùng nhớ kỹ nhặt xác cho tôi là được.”
Con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch nhìn hắn một lát, tay nắm máy hẹn giờ lại chặt một chút, sau đó cười nhạo một tiếng, “Tôi nói muốn đem anh tạc nổ ngay cả cặn cũng không còn dư lại, đi đâu tìm thi thể?”
Tống Triết tiếc hận nói, “Vậy quên đi, em tạc đi.” Nói xong quả nhiên câm miệng, mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng bình tĩnh nhìn hắn, không nói lời nào.
Tả Xuyên Trạch dừng lại cùng y đối diện, con ngươi cực đen sâu không thấy đáy, nhìn không ra tâm tình gì, nhưng tay cầm máy hẹn giờ lại là chặt chẽ, trầm mặc sau một hồi bỗng nhiên đem thứ trong tay ném vào ôn tuyền, hành động kia nhìn qua lại có chút thẹn quá thành giận. Hắn ném sau đó quay đầu bước đi, Tống Triết nhìn rõ ràng, vài bước đi tới từ phía sau cổ ôm hắn, cười nói, “Hey, đi đâu?’
“Thành phố X.” Tả Xuyên Trạch tách tay y, ăn ngay nói thật, giọng nói ngược lại cùng lúc nãy giống nhau như đúc, giống như cùng việc xảy ra vừa rồi không có chút quan hệ nào.
“Oh?” Tống Triết cười nói, “Đi làm gì?”
“Tôi trông giữ đường thuỷ quý báu,” con ngươi yêu mị của Tả Xuyên Trạch bởi vì sẽ bắt đầu chuyện này mà nhuộm một chút ý cười, ý tính toàn đầy hàm xúc mười phần, “Tôi đã nhìn chằm chằm vào nơi này rất lâu rồi, hôm nay đúng lúc giống như ý nguyện của tôi, em họ lạnh băng nhà anh lần này nhưng thật ra phạm một chuyện tốt, cho tôi một chỗ trống như vậy, cho nên tôi muốn ở đây cản trở Trác Viêm đạt được nó.”
Tống Triết lập tức hiểu rõ gật đầu, “Chính là Cự Kình bang*?” Đoạn thời gian trước em họ lạnh băng nhà y bị Trác Viêm tính kế rốt cuộc ăn vào tay, chẳng qua em họ nhà y cũng mở ám hoa** trong giới mua đầu Trác Viêm với giá cao, Cự Kình bang vừa lúc động tâm với giá tiền đó, hơn nữa một ít nguyên nhân khác nữa, hôm nay rất nhanh thì hẳn là Trác Viêm nổi giận ngay cả ô cũng bứng, mà bên trong Cự Kình bang đáng giá nhất chính là một tuyến đường hoàng kim an toàn, việc tốt như vậy người này đương nhiên sẽ không bỏ qua.
[*đã tra baidu, gg vẫn ko có nghĩa nên mình nghĩ tác giả tự đặt, cho nên tên giữ nguyên bản gốc.]
[** cũng ko có nghĩa, mình nghĩ nó dạng giống như ra thông báo mua xác thủ để giết người vậy đó.]
“Đúng vậy.” Tả Xuyên Trạch hào phóng thừa nhận, đẩy tay y ra đi ra phía ngoài, ai biết vừa bước ra một bước thì lại bị sau lưng kéo, hắn không khỏi quay đầu lại nhướng mi, “Thế nào, tôi quyết định không tạc nổ anh, anh chẳng lẽ còn muốn xin tôi tạc nổ anh?”
Tống Triết không để ý tới lời của hắn, mà là nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt cùng lúc trước ở trong ***g sắt giống nhau như đúc, Tả Xuyên Trạch trong lòng giật mình, chỉ nghe người này dịu dàng nói, “Trạch, chúng ta kết hôn đi.”
Tả Xuyên Trạch nhìn y thật lâu, lâu đến lúc Tống Triết cho rằng lại phải bị từ chối mới gật đầu một cái, nói, “Được.”
Mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng sáng ngời, còn chưa kịp nói cái gì chợt nghe người này tiếp tục nói, “Nhưng mà có điều kiện,” hắn nói đưa tay nâng cằm y lên, con ngươi yêu mị cũng mang theo một chút nghiền ngẫm, nói ác liệt, “Chỉ cần anh Tống đại công tử bằng lòng cam tâm tình nguyện để cho tôi làm một lần, tôi liền cùng anh kết hôn, nhớ kỹ, là cam tâm tình nguyện.”
Bốn chữ cuối cùng hắn nói rất chậm, giống như mỗi một chữ đều ở giữa răng môi trở về một lần, đặc biệt nghiền ngẫm. Hắn nói xong liền cũng không quay đầu lại đi, chỉ để lại Tống Triết đứng tại chỗ cười bất đắc dĩ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ, sau cùng nói về thời gian nhảy có chút nhanh, bởi vì phải viết Tả An Tuấn liền nhanh đi qua, bằng không ngày đó nhất định sẽ có một đống lớn lặp lại, viết phiền phức.
Sau cùng, duỗi móng vuốt non non … Mai mốt tôi đều có việc, ngày mai phỏng chừng lại cắt đứt thêm một ngày đêm, tôi tận lực ngày kia trở về, liền ngâm tương đi———
Ờ thì có PHẢN CÔNG đó, hí hí