• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại Party thương nhân diễn ra hằng năm ở thành phố C, sau vòng quay khắp lượt mấy nhà chủ trì, năm nay lại chuyển về Lương thị.

Năm ngoái Cố Yên dị ứng lông chó ngã bệnh hai ngày, Lương Phi Phàm không có thời gian để quan tâm, giao chuyện tiệc tùng cho Dung Nham. Vì vậy trên danh nghĩa là hội trưởng thương hội đứng ra lo liệu. Nhưng Dung nhị công tử lại đich thân thu xếp bữa tiệc hằng năm này, hấp dẫn mọi ánh mắt của giới chính trị và giới kinh doanh trong thành phố C.

Mấy ngày nay Tần Tống gầy đi một chút, trong mắt cũng không còn vẻ lông bông hồi trước nữa. Anh và Kỷ Nam đều mặc đồ trang trọng, đón tiếp khách khứa đông đảo với thân phận chủ nhà. Lương Phi Phàm và Cố Yên đang ăn, Dung Nham bưng ly rượu rảnh rang lướt qua, khẽ giọng phàn nàn: “Cả một đêm sao lại chẳng có người đẹp độc thân nào vậy? Rõ ràng mình đã ghi chú đi cùng người nhà trên giấy mời rồi mà.”

Cố Yên và Lương Phi Phàm liếc nhìn nhau. Ai đó cực kỳ ăn ý mà không hề đáp lại anh. Sau khi Dung Nham nhìn quanh bốn phía n lượt, rốt cuộc mắt cũng lóe sáng, vỗ vỗ Lương Phi Phàm, nói: “Tần Dương của Tần thị phía tây tới.”

“Hử?” Lương Phi Phàm hoài nghi. Tần gia ở thành tây, họ vốn không qua lại với Lương thị, mời họ làm gì?

Nụ cười của Dung Nham có phần sâu xa, “Chẳng qua muốn kiểm nghiệm xem, ở phương diện nào đó, trí nhớ của em thật sự có kinh người hay không.”

Anh vừa nói xong, Tần Dương và Tần Liễu đã tới trước mặt họ. Tần Dương bắt tay Lương Phi Phàm và Dung Nham chào hỏi, “Đây là em gái tôi, Tần Liễu.” Anh chủ yếu là giới thiệu cho Cố Yên. Ai biết Cố Yên lại hờ hững nhìn lướt qua, cười cười rồi không phản ứng lại. Tần Dương hơi khó chịu. Tuy rằng từ lâu đã nghe nói cô gái bên người Lương Phi Phàm này được chiều chuộng cực kỳ. Nhưng cách tiếp khách như vậy cũng thực sự làm mất mặt Lương thị. Thảo nào vẫn chưa được lấy làm vợ.

Lương Phi Phàm đương nhiên cảm thấy đây là chuyện bình thường. Dung Nham lại thấy được Tần Dương không vui. Vừa lúc Tần Tống đi qua, anh liền tỏ ý bảo Tần Tống mời Tần Liễu nhảy một điệu.

Tần Dương đưa Tần Liễu theo, chính là để làm quen với công tử các nhà. Tần Liễu cũng tới tuổi lấy chồng rồi. Anh lập tức mỉm cười gật đầu, Tần Liễu liền đi theo Tần tống.

Dung Nham cầm ly rượu tán gẫu với Tần Dương. Thật sự cũng chỉ tán gẫu mà thôi. Giới kinh doanh trong thành phố cũng lằng nhằng rắc rối như quan hệ của giới chính trị, luôn chia bè chia phái. Phe cánh phía tây do mấy nhà Tần Dương -Trình Hạo – Sở Hạo Nhiên dẫn đầu. Không đối địch với Lương thị nhưng cũng phân biệt rõ ràng. Nhưng Dung Nham vẫn luôn giao du rộng, coi như có quen biết với Tần Dương.

Trong sàn nhảy dần dần chỉ còn lại Tần Tống và Tần Liễu. Nam thì đẹp trai sang trọng, nữ thì rực rỡ động lòng người. Áo đuôi tôm phóng khoáng vẽ từng vòng. Bộ váy dài màu sắc tươi đẹp tung bay theo điệu nhảy. Hai người nhảy rất đẹp rất hay, độ tuổi lại tương đương nhau. Người đến dự tiệc đều có mắt nhìn, thấy tình thế này, đều rất phong độ mà lùi ra, vây quanh xem mỉm cười vỗ tay.

Dung Nham nhấp một ngụm rượu với vẻ mặt bình thản, ra vẻ vô ý trò chuyện với Tần Dương: “Lần trước gặp em gái anh trong phòng làm việc, lần tên đến với Tiêu Miễn đó, nhưng khí đó cô ấy đang đọc sách, vẻ ngoài không giống với bây giờ lắm.”

Tần Dương đang phân vân xem Tần Tống có phù hợp với tiêu chuẩn con rể của ông già nhà anh không. Nghe Dung Nham hỏi như vậy, không nghi ngờ gì cả, thuận miệng đáp: “Không phải, dưới Tần Liễu còn một em gái nữa, tên là Tần Tang.”

Trong mắt Dung Nham hiện lên tia sáng gian xảo. Anh chỉ biết, đối với người đẹp, trí nhớ của anh rất kinh người. Dù cho chỉ là việc hơn hai năm trước đó, Tần Tang chỉ nói với anh và Tiêu Miễn một câu “Xin chào” rồi đi luôn.

Nhảy xong một điệu, tất cả mọi người đều vỗ tay như sấm dậy. Tần Tống và Tần Liễu nắm tay nhau cúi chào đáp lễ. Trong lúc đó mọi người cực kỳ vui mừng. Tần Dương ngẫm nghĩ một lúc vẫn cảm thấy không được. Trình Hạo vừa mới về nước. Hạng mục lớn hai nhà cùng bỏ vốn kia đang rất phát đạt. Nhà Sở Hạo Nhiên lại cạnh tranh quyết liệt. Thời buổi rối ren. Nếu Tần Liễu và Tần Tống có gì đó, e rằng sẽ ảnh hưởng tới thế cục. Anh khẽ gật đầu với Lương Phi Phàm và Cố Yên, xoay người đi tìm Tần Liễu.

Cố Yên níu tay Lương Phi Phàm, tò mò hỏi: “Tần Tang là ai?” Cô ở chung với Dung Nham lâu, đương nhiên có thể nhận ra điểm quan trọng trong những câu hỏi của Dung Nham.

Sắc mặt của Lương Phi Phàm hơi nặng nề. Hồng nhan họa thủy khiến Tiểu Ngũ và Tiểu Lục tranh giành đánh nhau kia, lại có thể là con gái của nhà họ Tần. Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Dung Nhị thì có thể đoán ra Tiểu Ngũ vẫn chưa biết. Nhưng lại không giống có âm mưu gì cả. Nếu không thì Tần Dương sẽ không lơ là như vậy. Hay là Tần Dương cố tình? Gần đây đằng tây liên tiếp có động thái lớn, chẳng lẽ thật sự muốn tìm cách đánh phủ đầu Lương thị?

Cố Yên đợi mãi không thấy anh trả lời, nhìn theo hướng anh nhìn chăm chú, chỉ thấy Tần Liễu kéo Tần Dương, cười hết sức rực rỡ. Cố Yên lạnh mặt, ném chiếc đĩa trong tay lên bàn phát ra tiếng “cạch”, âm thanh lớn đến mức mọi người ở quanh đều quay lại nhìn.

Lương Phi Phàm lại càng hoảng sợ, thôi không suy nghĩ nữa mà dịu giọng quan tâm hỏi bên tai cô: “Làm sao thế?”

Cố Yên không bao giờ giải thích lý do không vui. Chỉ quăng lại ánh mắt lạnh lùng, vênh mặt lên, kéo làn váy dài không ai bì nổi đi ra ngoài. Trong đủ các loại ánh mắt phức tạp, Lương Phi Phàm thở dài một hơi, đuổi theo mà không thốt ra lời khó chịu nào.

. . .

Cô giáo Trần xúc động đến độ rưng rưng nước mắt, tóm lấy cánh tay của cháu trai không chịu buông. An Bất Tri vốn đợi con gái và con rể tới cửa. Ai biết người tới là người nhà mẹ đẻ của vợ mà ông vốn khinh thường nhất. Lập tức ngồi ở một bên sô pha, không nói một lời.

Còn có một người không thể thốt ra lời nữa, đó là An Tiểu Ly vẫn xách hành lý đứng ngoài cửa hơn nửa tiếng đồng hồ.

Trần Ngộ Bạch. . . Cháu trai của cô giáo Trần. . . Như vậy. . .

Tên nhóc im lìm ở nhà cũng mặc đồng phục phẳng phiu kia; Tên nhóc kỳ quặc có cả một tầng lầu để làm phòng ngủ, lại chỉ đặt một giường, một tủ, một bàn, một ghế đó; Tên nhóc BT dùng ánh mắt non nớt dọa cô khóc đó; Tên nhóc ma quỷ ép cô – năm đó vừa mới lên lớp một – khóc lóc tèm nhem đọc lý luận phân tử lượng hóa cho anh nghe cả buổi chiều đó; “Anh trai nhỏ” chỉ ở chung với cô một buổi chiều, lại làm cho cô sợ đến mức chỉ cần nghe thấy cô giáo Trần nói nhà mẹ đẻ đã gào lên khóc đó . . .

Trần Ngộ Bạch, thì ra, anh là Trần Ngộ Bạch.

An Tiểu Ly bị một bàn tay vô hình kéo vào sự vắng lặng vô biên trong sự mông lung, Không có tiếng tích tắc của kim giây, không có thời gian trôi đi, chỉ có một mình cô ngẩn ngơ nhìn vẻ náo nhiệt xung quanh.

Tiểu Bạch, sao anh. . . lại có thể đối xử với em như vậy?

. . .

Lúc Tần Tang và Lý Vi Nhiên về tới nhà, cô giáo Trần hăng hái băm thịt bụp bụp bụp chuẩn bị làm vằn thắn trong phòng bếp. Thầy giáo An Bất Tri hăng hái cầm kính lúp nghiên cứu bút tích Tống Huy Tông mà Trần Ngộ Bạch biếu ông. Hai chiếc ghế bành bên cạnh bàn trà cổ kính. An Tiểu Ly lặng yên khác thường ngồi trên một chiếc ghế. Trần Ngộ Bạch cúi đầu uống trà trên chiếc ghế còn lại.

Lý Vi Nhiên gõ cửa nhẹ nhàng. An Bất Tri vội vàng ngẩng đầu lên, thấy Tần Tang và thằng nhóc chơi cờ với mình hai ngày nay, vội vã gọi con gái đi pha trà mời khách.

An Tiểu Ly đáp cứng ngắc, đứng dậy ngoan ngoãn đi pha trà. Tần Tang vừa thấy vẻ mặt của cô là biết có chuyện, nên đi cùng cô.

Lý Vi Nhiên ngồi xuống ghế, ném cho Trần Ngộ Bạch ánh mắt “Anh được đấy”. Trần Ngộ Bạch nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, còn quăng cho Vi Nhiên ánh mắt “Anh là ai”.

Rời khỏi thư phòng, An Tiểu Ly không tới bếp, mà đi thẳng ra ngoài. Đến chỗ cầu thang thì leo lên. Tần Tang yên lặng đi theo. Hai người leo lên nóc nhà từ sân thượng tầng sáu quen thuộc.

Trên nóc nhà tuyết đọng không còn khoảng trống, sau khi An Tiểu Ly bước lên, lập tức ngã xuống. Tần Tang đi sau, đưa tay kéo cô nhưng cũng ngã theo, hai người một trước một sau, đều lăn đùng ra đất tuyết.

“Đồ ngốc nhà cậu!” Tay Tần Tang bị An Tiểu Ly đè lên, đau tê tái. Cô vốc tuyết chà lên mặt An Tiểu Ly, oán hận mắng to.

Trên mặt mát lạnh, An Tiểu Ly cứ vậy mà khóc òa nức nở. Khoảng không trên nóc nhà rất lớn, tiếng khóc truyền đi rất xa, vang lên không ngừng trong sân trường trung học R nho nhỏ.

Tần Tang vội vàng cởi bao tay ra, ba chân bốn cẳng lau nước mắt cho cô, “Thôi thôi! Xin lỗi, xin lỗi mà!”

Cô càng xin lỗi An Tiểu Ly khóc càng hăng. Tần Tang chỉ sợ mấy hộ gia đình tầng dưới nghe thấy, đến lúc đó không biết người ta sẽ tưởng là chuyện gì nữa. Cô đưa tay che miệng Tiểu Ly đe dọa: “Còn khóc nữa mình sẽ nhét bao tay vào miệng cậu đấy!”

Dĩ nhiên An Tiểu Ly tin rằng Tần Tang sẽ làm được chuyện như vậy, cho nên ngừng gào khóc thật, tủi thân rơi nước mắt.

Tần Tang kéo cô đứng dậy. Tiến lên một chút nữa chính là bể nước. Dưới bể nước to đùng có mấy bậc thang. Đây chính là căn cứ bí mật của Tần Tang và An Tiểu Ly.

Hai người ngồi xuống bậc thang, An Tiểu Ly ngửa mặt lên trời ngả vào lòng Tần Tang, ngơ ngác nhìn bầu trời dần dần tối lại. Tần Tang không hỏi, cô lại có mong muốn kể lê: “Tang Tang, Trần Ngộ Bạch là cháu trai của cô giáo Trần.”

“Ừm — — Hử?!” Tần Tang phải thừa nhận, ngay cả người quen với mấy chuyện ngang trái cũng thấy rất trái ngang, rất oái oăm với câu chuyện này.

“Mình thấy, ngay từ đầu anh ấy đã nhận ra mình rồi. Hồi nhỏ bọn mình từng gặp nhau một lần.”

“Vậy sao cậu không nhận ra anh ta?”

“Bởi vì. . . buổi chiều cô giáo Trần đưa mình tới nhà hắn, mình vừa tự giới thiệu xong đã bị anh ấy dọa cho khóc. . . Tang Tang, cậu nói anh ấy có cố ý không? Nhà cô giáo Trần vẫn hận ba mình và mình đã níu kéo mẹ, cho nên cử Trần Ngộ Bạch tới cố ý tiếp cận mình.”

“Ừm,” Tần Tang lại ngẫm nghĩ nghiêm túc, “Mình cảm thấy, cũng có thể.”

Giọng điệu của cô rất nghiêm túc. Thế nhưng vẻ mặt lại khiến Tiểu Ly cảm thấy rõ ràng cô coi tất cả chuyện này là trò đùa. Thần kinh yếu đuối của An Tiểu Ly không chịu nổi nghi vấn như vậy, thét lên một tiếng, làm Tần Tang giật mình.

“Thật đấy thật đấy! Sao cậu không tin mình?!” An Tiểu Ly lắc lắc Tần Tang ra trước ra sau, “Sao cậu lại bình tĩnh như vậy!!! Có phải cậu đã biết âm mưu của anh ấy từ lâu rồi không? Cậu nói đi nói đi nói đi!”

Tần Tang mặc cho cô lên cơn, đến khi cô lắc mệt rồi, lại bắt đầu khóc nức nở.

“Tiểu Ly, có phải bây giờ trong lòng cậu rất hỗn loạn?”

An Tiêu Ly bụm mặt gật mạnh đầu, buổi chiều từ lúc về đến nhà, cô luôn cảm thấy thế giới này rất không chân thật.

Điên cuồng. . . Ừm, đúng vậy, một vật gì đó vẫn luôn ở một nơi nào đó chợt sụp đổ ầm ầm . .

Tần Tang cũng không biết nói gì cả, chuyện này cô cũng không rõ lắm. Hiện giờ cũng không đưa ra được ý kiến hay ho gì. Huống chi lúc này An Tiểu Ly hoàn toàn không bình tĩnh.

Tiếng điện thoại vang lên, là Lý Vi Nhiên, đương nhiên là tìm hai người nghe nói là đi pha trà các cô.

“Bọn em đang ngắm tuyết, trở về ngay đây. Được, được, biết rồi, nhất định về trước bữa tối. Được rồi, anh đừng gọi Trần Ngộ Bạch là anh ba trước mặt ba mẹ Tiểu Ly! Về rồi em nói với anh sau. Dù sao anh cứ nói theo Trần Ngộ Bạch. Anh ta không nói anh ta là bạn trại của Tiểu Ly thì anh đừng nói gì cả.” Tần Tang cúp điện thoại, xoa đầu Tiểu Ly, “Đừng khóc nữa, dù sao trước tiên chúng ta cũng phải hiểu rõ sự tình đã. Nghe xem Trần Ngộ Bạch nói thế nào. Nói thế nào đi nữa, cậu cũng không phải là con ruột của cô giáo Trần, không có quan hệ huyết thống với anh ta, mọi chuyện không đến mức quá thảm.”

Tần Tang nói mạch lạc rõ ràng, nhẹ nhàng thoải mái. An Tiểu Ly lại cảm thấy, mọi chuyện thật sự quá thảm rồi. Mà trạng thái lúc này của mình, chính là chịu đả kích trong truyền thuyết.

. . .

Tối nay Diệp Thụ và Tần Tang, Lý Vi Nhiên đều ăn bánh chẻo ở nhà cô giáo Trần. Cô giáo Trần cực kỳ vui vẻ. Tuy ngoài miệng không nói gì, thế nhưng ai cũng cảm thấy được, người cháu trai này là niềm tự hào của bà.

Từ khi hai cô vào cửa, Trần Ngộ Bạch vẫn luôn nhìn Tiểu Ly, cô đã khóc, hai mắt hơi sưng. Từ khi anh gọi tiếng “cô” đó, thì cô không cho anh một ánh mắt, một nụ cười nào nữa.

Bé con, thật nhỏ mọn.

Trần Ngộ Bạch buông bát đũa, cầm khăn tay lau khóe miệng, cười với cô giáo Trần rồi nói, “Cô, thật ra lần này cháu tới cùng Tiểu Ly.”

Cô giáo Trần gật đầu. Bất chợt nhớ tới điều gì đó, quay lại hỏi con gái: “Được rồi, con bảo dẫn bạn trai tới, bạn trai đâu?”

An Bất Tri và Diệp Thụ đều rất bình thản. Lý Vi Nhiên và Tần Tang cực kỳ ăn ý ngồi thẳng dậy. Trần Ngộ Bạch nắm lấy tay An Tiểu Ly ở dưới bàn. An Tiểu Ly rụt tay lại, tránh tay anh, đặt tay lên trên bàn, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Bạn trai con. . . Không tới được.”

Cô giáo Trần nhíu mày, An Bất Tri lắc đầu, “Người ta nói — —”

“Câm miệng!” Cô giáo Trần không nhịn được gầm lên. An Bất Tri vội vã nuốt xuống nửa câu sau.

Cô giáo Trần nhìn An Tiểu Ly không vui. Lúc này An Tiểu Ly lại bình tĩnh hơn, “Bọn con chia tay rồi, con không thích anh ấy nữa.”

Cô nói rất bình tĩnh, sắc mặt của Trần Ngộ Bạch ngồi một bên dần dần khó coi.

Cô giáo Trần ngại có người ngoài ở đây, không thể quăng mạnh đũa, đành phải nhẫn nhịn tìm cách khác. Gõ mạnh lên trán An Tiểu Ly, “Con nói cho mẹ xem con tốt đẹp ở chỗ nào!” Bà đang định gõ tiếp. Tay vừa nhấc lên, Trần Ngộ Bạch ngăn bà lại.

“Cô đừng hung dữ như vậy.” Trần Ngộ Bạch nói hờ hững, cô giáo Trần sững sốt, sau đó nở nụ cười, không vặn vẹo Tiểu Ly nữa.

Trần Ngộ Bạch vừa ứng phó với cô giáo Trần, khóe mắt vừa liếc nhìn An Tiểu Ly ngồi bên cạnh.

Trong mắt cô đầy nước, đang cúi đầu yên lặng nuốt bánh chẻo. Nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, chút không vui trong lòng anh vừa nãy cũng nguôi bớt.

. . .

Thời tiết quá lạnh, trong phòng tắm lại không có lò sưởi, Tần Tang lấy nước từ bình nóng lau người qua loa cho Lý Vi Nhiên.

Diệp Thụ tới gõ cửa: “Vi Nhiên, điện thoại.”

Tần Tang mở cửa ra nhận máy, trong lúc vô ý liếc mắt nhìn thông báo trên màn hình, là Dung Nham.

Lúc Lý Vi Nhiên nhận điện cũng không có gì khác thường. Còn nhốt cô giữa hai cánh tay và bồn rửa bặt trêu đùa. Thế nhưng nghe được một lúc thì sắc mặt anh thay đổi, buông cô ra đứng ở một bên. Tần Tang rất thức thời đi ra ngoài, trong lúc đóng cửa. Anh vừa lúc nhìn lại, ánh mắt phức tạp đâm vào trái tim Tần Tang một nhát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK