Ta dựa vào băng ngọc để ngồi cho vững, vội vàng quan sát — hành động vừa rồi của Lâm Phóng rất nhanh, chắc cũng không bị thương. Hắn cũng nhìn chằm chằm ta, hai hàng lông mày nhíu lại.
Ta nhịn không được nói: “Quá nguy hiểm, nếu như ta không ở trong hố này, ngươi ngã xuống……”
Hắn tựa như không nghe thấy, đường nét khuôn mặt ở dưới ánh trăng đạm đạm tựa ngọc, tinh tế, thanh khiết. Rõ ràng chật vật ngã xuống, tóc tai cùng quần áo hỗn loạn, nhưng vẫn chưng ra bộ dạng khí định thần nhàn thanh lãnh, cùng cái hố này, cùng ta một thân bẩn thỉu thực chênh lệch nhau.
“Là ta hành sự không thỏa đáng.” Hắn bỗng nhiên mở miệng nói, “Để một mình ngươi mạo hiểm. Ta thật sự không ngờ đến, trong sơn cốc này lại tàng ẩn một nhân vật lớn như vậy.”
Ta cười nói: “Không sao. Ta ở trong này nửa ngày, biết rõ các ngươi chắc chắn sẽ tới cứu. Chỉ là tại sao chỉ có mình ngươi?” Ta khó tránh khỏi lo lắng: “Với khinh công của ta bây giờ, không thể thoát khỏi nơi đây được.”
Hắn cười yếu ớt: “Không cần lo lắng. Ngày mai tự nhiên sẽ có người đến cứu. Buổi trưa chúng ta quyết định đi vào cốc tìm ngươi, mới vừa rồi nhặt được mảnh vải ngươi ném ra. Lão tiền bối kia thật lợi hại, Hoắc Dương cùng với bốn năm cao thủ phối hợp, đều đánh không lại hắn. Hoắc Dương theo phân phó của ta, trở về bố trí, ngày mai sẽ có thể đến bắt lão tiền bối ấy.”
Ta chần chờ một chút nói: “Ngươi làm sao mà bị rơi xuống đây? Chẳng lẽ Hoắc Dương không chú ý đến ngươi?”
Hắn dừng một chút, hai mắt sâu thẳm, không có hồi đáp.
Nhớ lại trước khi hắn rơi vào hố ta mơ mơ màng màng nghe thấy giọng nói: “Vậy cho ta và nàng chết cùng một chỗ đi……”
Là như vậy sao? Bởi vì…… quan tâm ta sao?
Ta nhất thời cảm động không nói nên lời, trừng to mắt nhìn hắn, hắn lại nhắm hai mắt lại, dường như muốn ngủ.
Băng quanh hố này ước trừng cũng đến hơn một trượng, đại khái là do sức người đắp, sau lại dùng kiêu trúc (đại khái là bê tông :D ) xây lên. Lúc này đã là đêm khuya, ánh trăng có chút ảm đạm, mặt băng cực kỳ trong suốt, trong hố có thể lờ mờ nhìn rõ. Lâm Phóng nhắm mắt dưỡng thần, hô hấp đều đặn vững vàng. Trong ánh sáng mờ ảo, sắc mặt hắn dường như có chút thê lương. Ta cơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, thanh tao. Lông mi đen dài mà dày đang run nhè nhẹ. Ngay cả hơi thở nhàn nhạt trong bóng tối đều lộ ra vẻ thanh cao khó nói.
Trong tích tắc, ta bỗng nhiên cảm thấy phiền muộn bất an!
Hắn mặt tựa ngọc, lông mi thanh tú, run rẩy. Thân thể mảnh khảnh tựa vào băng ngọc, bàn tay lộ ra dưới ống tay áo. Dường như có rất nhiều ngày, chúng ta bên nhau như vậy!
Hắn là minh chủ, là phương hướng của ta. Ta thật lòng sùng kính, tất cả tất cả hi vọng vào hắn. Nhưng nam tử tuấn tú này, là người nắm giữ sinh sát của toàn thể võ lâm Giang Đông, mạng người chết dưới tay hắn, nói mấy ngàn cũng không đủ.
Nhưng, hắn đối với ta lại khoan hậu mà quan tâm? Nhiều ngày bên cạnh như vậy, là yên lặng quan tâm……
Thì ra ta vẫn không hiểu ngươi, Lâm Phóng.
“Ta không yên tâm để ngươi một mình.” Mắt hắn vẫn không mở, bỗng nhiên cất tiếng. Đang nghĩ ngợi lung tung, lời nói của hắn lại khiến ta trợn mắt há mồm…… Hắn vẫn không có mở mắt, nhưng, vừa rồi là nói chuyện với ta sao!?
Phiền muộn trong lòng nháy mắt dâng lên…… Dường như có thứ gì đó chặn ở lồng ngực, kêu gào giãy dụa muốn trào ra, nhưng lại nhìn không rõ cầm không được, đó là cái gì, đó là cái gì? Hắn chỉ nói một câu, mạc danh kỳ diệu liền nhen nhóm lên!
Đêm im ắng, càng thêm băng lạnh. Hắn vẫn nhắm mắt, không nhúc nhích tựa vào băng ngọc. Ta lại thấy hắn hơi run rẩy. Cho dù có những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, dày vò trong lồng ngực, ta lại có thể rất tỉnh táo nghĩ đến — hắn không phải ta, hắn không có nội lực, tuy mặc quần áo lông chồn bạc, nhưng tại hố băng cực lạnh này, căn bản không thể chống cự. Ta thật ngu ngốc, sắc mặt của hắn đã có chút xanh tím, rõ ràng đang run nhè nhẹ, ta thế nhưng không chú ý đến! Ta thế nhưng cho rằng hắn đang ngủ!
Thứ đang chèn ở trong lồng ngực, bắt đầu trở nên điên cuồng. Ý nghĩ điên cuồng bỗng nhiên nảy sinh, bên tai chỉ nghe thấy giọng nói của ai đó như đang mê hoặc ta, đi đến, đi đến! Bốn phía đều là băng giá yên tĩnh dị thường, ta có thể cảm nhận rõ ràng trong lồng ngực thứ kia đang kịch liệt nhảy lên. Ý niệm điên cuồng trong đầu theo đó lần lượt nảy sinh, đày đọa ta.
Hết lần này tới lần khác, trong yên tĩnh, ta lại càng nhận thấy, thân mình hắn run rẩy do đông lạnh, cho dù hai mắt hắn nhắm nghiền im lặng giả vờ không nói.
Ta có chút thống khổ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt kia. Mặt hắn phảng phất như đang ngủ say vậy.
Trong đầu ta như có ánh lửa hiện lên, bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt. Tắc nghẽn trong ngực điên cuồng sốt ruột, lo sợ bất an trong người chậm rãi phát sinh. Hóa ra thứ đó, thì ra chính là dục vọng.
Ta chậm rãi vươn tay.
Lâm Phóng cũng chỉ cách ta hơn hai thước, ta khẽ vươn tay, hơi nghiêng thân, liền có thể chạm đến. Nhưng hai thước này tựa như quá xa vời với ta. Hắn gần, gần như vậy! Nhưng tay ta mới duỗi ra nửa tấc, lại như dùng toàn bộ sức lực. Lồng ngực nóng ran tắc nghẽn, mặt đỏ bừng, hai mắt, thậm chí có chút mơ hồ.
Nhưng mà tay ta, không bởi vì thế dừng lại. Nhìn khuôn mặt hắn, ta không kềm chế được.
Ta hít sâu một hơi, tay rốt cục cũng chạm được vào hai vai hắn.
Tim đập mạnh tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, điều này làm cho ta không dám nhìn vào mắt hắn — tuy rằng ta biết hắn nhất định sẽ mở mắt. Ta hạ quyết tâm, dứt khoát bắt lấy hai vai — chậm rãi, chậm rãi, tựa vào trong lòng hắn.
Tất cả yên lặng. Cách lớp áo lông chồn, ta có thể cảm nhận được lồng ngực hắn lạnh buốt. Đầu óc trở nên choáng váng, ta khẽ tựa đầu vào trong lòng hắn. Trước mắt là một mảng mơ hồ, bên tai thậm chí đã không nghe được tiếng hít thở của hắn.
Hắn vẫn không nhúc nhích, ta lại có chút bất an cùng tuyệt vọng — ta có phải hay không quá mức ngu ngốc? Hắn chưa bao giờ cùng nữ tử thân cận, ta làm sao biết hắn đối với ta có ý nghĩ gì? Nhưng ta hóa ra lại để ý hắn! Ta thực là…… quả thực ngu xuẩn cực độ!
Thân mình khẽ cứng lại trong ngực hắn, hắn không nói câu nào, ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của hắn. Nếu như lúc này hắn buông lời nói châm chọc, nói ta mặt dày vô sỉ thì phải làm sao. Ta thực không biết thẹn! Vừa rồi ma xui quỷ khiến thế nào, lại làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy cơ chứ?
Lòng ta dần nặng trĩu chìm xuống, đó là cảm giác uể oải trước đây chưa từng có còn có, việc này làm thế nào có thể giải thích cho thỏa đáng?
Thân thể hắn tựa như ấm áp hơn một chút, đầu óc ta bỗng thanh tỉnh, toàn tâm toàn ý vận nội lực, khiến thân thể ta cùng hắn trở nên ấm áp hơn.
Đúng, như vậy, như vậy là tốt rồi, sau đó ta rất tự nhiên trấn định rời khỏi vòng tay hắn, thoải mái nói: “Minh chủ, vừa rồi nhìn ngươi thân thể rất lạnh, ta giúp ngươi sưởi ấm. Đây là tình huống khẩn cấp, không quan tâm đến việc nam nữ khác biệt.” Tốt! Cứ nói như vậy đi!
Ta hít sâu một hơi, bàn tay buông đầu vai hắn ra, muốn đứng thẳng lên –
Không thể nhúc nhích, cư nhiên không thể nhúc nhích! Một đôi tay mạnh mẽ đè lưng ta, để ta an ổn ở trong lồng ngực hắn.
Toàn thân ta đều run rẩy, đôi tay của hắn, dường như cũng đang run lên. Huyết mạch vốn đã nguội lạnh nháy mắt lại lưu chuyển lan tràn khắp cơ thể. Một bàn tay bỗng nhiên đè lấy đầu của ta, ấn tựa trong lồng ngực hắn. Ta lần nữa lại cảm nhận được vòng tay mềm mại run rẩy. Ta nghe thấy thanh âm run run của hắn: “Cứ như vậy đi, không cần cử động.”
Ta đột nhiên ngẩng đầu, dưới ánh trăng, hắn cúi đầu, hai người gần nhau trong gang tấc. Hắn từ trước đến nay luôn bình tĩnh kiềm chế, ta chưa hề nhìn thấy khuân mặt hắn vui sướng như vậy, thần sắc lay động! Hai mắt hắn hơi rũ xuống, tròng mắt nóng rực kia khiến cho ta không thể nào nhìn thẳng được.
Ta ngẩng mặt, buồn vui trong lòng nhất thời cùng đến — Lâm Phóng, hóa ra chúng ta có ý nghĩ giống nhau sao? Ta ngơ ngẩn nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta chằm chằm, không biết trải qua bao lâu. Hắn bỗng nhiên duỗi tay, lướt qua khóe mắt ta. Tay hắn lạnh buốt, lúc này ta mới phát hiện bản thân không biết lúc nào lại khóc .
Hắn lúc này mới cất tiếng: “ Cô nương ngốc, khóc cái gì?”
Ta có chút ngại ngùng cúi đầu: “Ta cũng sẽ xấu hổ nha.” Hắn cười khẽ, nói: “Là ta sai.”
Khoảng khắc, hắn tựa trên đỉnh đầu ta gằn từng chữ một: “Cho dù không có võ công, nhưng là một nam nhân, vô luận như thế nào cũng muốn bảo vệ, người mà hắn yêu thương.”
Ngón tay lạnh buốt nâng cằm ta, ta ngẩng đầu, nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn so với ánh trăng còn muốn dịu dàng hơn, ta nhất thời không nói nên lời. Một bàn tay khác bỗng nhiên nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi cân nhắc nửa ngày, còn chưa mở miệng, ngươi đã chạm vào ta.”
Ngữ khí mang theo ý cười, thân thể cùng vòng tay đã sớm không còn run rẩy, lại thành công lần nữa khiến huyết mạch ta sôi trào, trên mặt nóng đến phát sốt……
Hắn nâng ta dậy, cởi bỏ áo lông chồn, đem ta khóa lại trong ngực – tư thế thân mật như vậy, trên mặt ta nóng bừng hơn. Hắn sớm đã thu lại vẻ kinh hoàng vừa rồi, rất trấn định tự nhiên. Thật lâu, ta mới ở trong ngực hắn thả lỏng, nổi lên dũng khí, bộ dạng tự nhiên ngẩng mặt lên, cười nói: “Chúng ta ngày mai rời đi được không?”
Hắn bình tĩnh nhìn ta, cũng cười, nụ cười kia lại có điểm lạ, giống như cuối cùng cũng nói ra được điều mình muốn. Không đợi ta hiểu ra ý tứ của nụ cười đó, mặt của hắn liền ghé sát xuống.
Đôi môi lạnh băng lướt nhẹ qua hai bên gò má, run rẩy vừa chạm nhẹ liền rời đi. Ta lại chỉ có thể nắm chặt vạt áo của hắn, phảng phất như lúc này hắn mới là võ lâm cao thủ, ta nội lực mất hết không hề có lực đánh trả. Đầu óc ta lúc trước tuy mơ hồ nhưng vẫn duy trì tỉnh táo, lúc này thật giống như một đống bùn nhão nhoét, vô lực mềm nhũn.
Môi hắn rất lâu cũng chưa rời khỏi, chỉ ở mặt ta dán sát, chợt nghe hắn thì thầm nói: “Đã sớm muốn làm như vậy.” Ta mơ mơ màng màng hỏi: “Làm cái gì?”
“Ngô……” Hắn chậm rãi đáp,“Hôn ngươi.”
Tâm tình ta so với hồ dán còn muốn mềm hơn.
Hắn thâm trầm nở nụ cười, ôm ta càng chặt, gò má ta dán sát vào mái tóc đen nhánh như dòng suối của hắn, đôi tay hắn gắt gao ôm eo ta, chúng ta chưa bao giờ thân mật gần kề đến như vậy. Thật lâu sau, ta nghe thấy giọng nói hắn trước sau như một kiên nghị động lòng người: “Hoằng Nhi, sau này hai chúng ta, vô luận sinh tử, vĩnh viễn không chia lìa.”