Ta cùng Hoắc Dương đem Lâm Phóng bảo vệ ở giữa, hai người cầm đại đao trong tay uy vũ sinh gió, bên cạnh hắc y nhân từng người từng người một đổ xuống. Trong hốt hoảng, ta cảm thấy đao trong tay như dao cầu.
Tuy nhiên đây chỉ là bắt đầu.
Bên phải, năm hắc y nhân nhất tề xông tới đây, đao kiếm lóe sáng. Đế Lưu trầm như nước, nặng nề xuất ra, năm hắc y nhân đồng loạt ngã xuống. Nhưng chiêu thức ta vừa dùng sẽ để ra sơ hở lớn phía sau lưng. Không lo, đã có Hoắc Dương.
Vậy mà lưng lại cảm nhận một trận khí lạnh, trong lòng ta cả kinh, vội vào huy đao về phía sau đỡ lấy, tiếng kim loại va chạm chấn động khiến lỗ tai ta ẩn ẩn đau. Sau lưng người kia đã bị đao kình đánh bay, ta khó khăn lắm mới tránh thoát được một đao đoạt mệnh.
Ta cầm đao quay đầu, lại thấy một đám hắc y nhân đứng xếp thành một đường thẳng như lá chắn, chẳng biết lúc nào ngăn cách ta cùng Hoắc Dương, ta thoáng nhìn ra ngoài mấy trượng, bóng đao của hắn chập chờn. Mà Lâm Phóng, Lâm Phóng đâu?
Trên lưng ta một trận mồ hôi lạnh, mà xung quanh hắc y nhân đã nhanh chóng biến hóa trận hình, phân thành tám đường đan chéo ngang ngược, đem ta bao bọc vây quanh. Ta lại nhìn không thấy Lâm Phóng ở nơi nào.
Ta cắn răng, cầm đao nhào ra.
Khoảng khắc, lại bị trở lại bên trong, đám hắc y nhân ngã xuống bốn năm người, mà trên vai ta bị chém hai nhát đao.
“Thanh Hoằng, hướng Tây Nam; Hoắc Dương, hướng Đông Bắc.” Một thanh âm trong trẻo từ phía bắc truyền tới, ta có chút chần chờ, đao quang như hải, hướng về phía Tây Nam cố gắng thâm nhập vào. Quả nhiên, lần nữa cùng Hoắc Dương gặp nhau, lưng tựa lưng đứng thẳng.
Hai chúng ta liếc nhau, dưới chân như gió, đồng loạt nhảy lên, hướng về phía bắc mà lao thẳng tới. Chớp mắt đã nhìn thấy năm sáu hắc y nhân vây quanh Lâm Phóng.
Lâm Phóng tuy rằng học được ba chiêu lung linh đao vô cùng lợi hại, nhưng cũng chỉ là một hai động tác, lúc này làm sao có thể chống cự được năm sáu tên cao thủ đồng thời tập kích? Ta bổ nhào người, lao thẳng vào trong, mấy người khác để lại cho Hoắc Dương.
Bên trong, Lâm Phóng toàn thân đẫm máu mà đứng. Chúng ta chỉ xa nhau trong phút chốc, thế mà bên cạnh hắn đã có hai hắc y nhân ngã xuống, trên người hắn đã có năm sáu vết chém, miệng vết thương chảy máu không ngừng, trong đó có một vết thương sâu đủ thấy xương. Nhưng mà hắn dường như không biết, sắc mặt nghiêm túc ngạo nghễ đứng thẳng, dưới tay áo đao nhọn hiện lên, hàn ý hùng hổ doạ người.
Ta hướng hắn lao thẳng tới, không ngờ nghiêng người một cây trường thương lại đâm về phía lồng ngực. Ta đột nhiên trở mình, rút đao chém xuống, người kia lại dị thường linh hoạt, trên thân thương sắt tuy đã bị ta chém rơi một đoạn, nhưng đầu thương lại ngược lại công kích trực tiếp Lâm Phóng.
Lâm Phóng xoay người né qua, trường thương kia lại vừa lúc lướt qua bao đồ trên lưng hắn, nâng lên hộp nhân sâm.
Tuy nhiên, chỉ bằng thương pháp của hắn, mà nghĩ ở trước mặt ta cướp nhân sâm? Ta đao pháp chém thẳng xuống hắn mặt, thì ra hắn chính là thủ lĩnh của đám hắc y nhân này.
Lấy thân thủ của hắn, tránh không khỏi của ta đao. Nhưng mà hắn không trốn không tránh, cúi đầu nhìn ta, tình thế bắt buộc. Ta giật mình một cái, ánh mắt lướt qua, đã thấy mười cây trường thương đem Lâm Phóng vây quanh, nhất tề đâm ra. Hoắc Dương bị mười mấy hắc y nhân vây quanh, đao của hắn lại xuyên phá tường người, lao thẳng tới chỗ Lâm Phóng đang đứng. Trường thương năm sáu cái bị đứt đôi, mấy cây còn lại lao thẳng tới chỗ Lâm Phóng.
Đao phong đột ngột, ta nhảy đến hai bước, nghe thấy tên thủ lĩnh kia kêu lên một tiếng kinh hãi nho nhỏ, ta tới bên cạnh Lâm Phóng, trường thương đang đâm về phía Lâm Phóng bị ta chém đến loạn thất bát tao, ta cầm lấy cánh tay Lâm Phóng, may mắn hắn không có chuyện gì.
Hắn hướng về ta gật gật đầu, sắc mặt hơi có chút yếu ớt, hai mắt lại sáng chói vô cùng, ra hiệu cho ta không có gì đáng ngại.
Nhưng mà nhân sâm lại mất. Cứu nhân sâm hay cứu Lâm Phóng, đây là vấn đề không cần phải cân nhắc. Ta đứng ở bên cạnh Lâm Phóng, không rời khỏi nửa bước. Đám hắc y nhân kia thế tấn công cũng yếu bớt.
Chờ chúng ta giết chết một hắc y nhân cuối cùng bên cạnh. Tên thủ lĩnh cùng hai ba mươi người cưỡi ngựa đã trở thành mấy cái chấm đen, biến mất tại sơn cốc, rốt cuộc đuổi không được.
“Không có chuyện gì.” Lâm Phóng nắm tay của ta: “Kế hoạch của đối phương chu đáo chặt chẽ, có chuẩn bị mà đến, nhân sâm này giữ cũng không được.”
Ta gật gật đầu, tuy rằng có chút lòng đau, nhưng chúng ta mấy người đều không có chuyện gì, đây mới là vấn đề quan trọng nhất.
Bỗng nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, ta ngắm nhìn bốn phía: “Quản gia đâu?”
Hoắc Dương từ trên mặt đất nâng một người dậy: “Ở chỗ này.” Vừa chạm vào dưới mũi hắn, Hoắc Dương hướng về chúng ta gật gật đầu.
Quản gia hai mắt nhắm chặt, nghiêm nhiên đã bị hôn mê. Có điều lấy thân thủ của hắn, có thể giữ được tính mạng, cũng đã là nỗ lực hết sức. Hoắc Dương ở sau lưng hắn vỗ một chưởng, hắn ho hai tiếng, chậm rãi mở mắt. Trông thấy ba người chúng ta, lại nhìn Lâm Phóng sau lưng trống không, kinh hãi: “Nhân sâm…… Nhân sâm……”
Lâm Phóng lắc đầu.
Quản gia hốc mắt có chút đỏ: “Kia…… Chủ nhân ta lấy cái gì hiến cho vương thượng?” Hắn nghiến răng nghiến lợi, “Nhất định là Đạt vương gia phái người đến đoạt nhân sâm!”
Chúng ta vào sinh ra tử, sư thúc thật lòng đem tặng nhân sâm, nếu thật sự bị Đạt vương gia đoạt, thật sự cũng không chịu cam lòng. Ta lại nhìn Lâm Phóng, hắn trầm mặc.
——————-
Ba tháng sau trở lại Thổ Cận, nơi này vẫn như cũ băng tuyết cả ngày, nhưng đã có thêm nắng ấm áp. Nghĩ đến đêm giao thừa năm nay, chúng ta ở trong núi cùng sư thúc ôm rượu ngon, bình thản trôi qua. Đúng vậy, đêm đó ta còn cùng Hoắc Dương tỷ thí một phen, lúc ấy đánh không lại hắn, ta nhớ được Lâm Phóng ở bên cạnh mỉm cười.
Lần nữa bước vào Hoàng Vương phủ, Hoàng Vương đã dẫn chúng gia tướng tại cửa chính sảnh đón mừng chúng ta. Nhìn thấy Lâm Phóng, Hoàng Vương sải bước nghênh đón, kính trọng chắp tay thi lễ. Lâm Phóng nghiêng người né qua, đạm đạm mỉm cười, cùng Hoàng Vương sóng vai bước lên bậc thang, đi vào phòng trong.
Hoắc Dương cùng người một đám của chúng ta nói chuyện, quản gia cùng đông đảo gia tướng một chỗ ôm nhau. Tiểu Lam dũng mãnh bổ nhào đến bên cạnh ta, vừa mừng vừa tức: “Tiểu thư, cô rốt cục trở về!” Nàng vẫn còn tức giận việc ta xuất môn không dẫn theo nàng. Mặc kệ nàng!
Ta đột nhiên ngẩng đầu, liền trông thấy Mộ Dung Khải trầm mặc đứng ở dưới mái hiên, cúi đầu nhìn ta. Ba tháng không gặp, hắn dường như cao thêm mấy tấc, một thân trường bào thường thấy ở Quan Ngoại, thắt lưng màu đen, thật sự tuấn tú.
Ta nhảy lên bậc thang, vỗ vỗ vai hắn: “Tiểu tử!”…… Hắn thế nhưng so với ta cao hơn rất nhiều.
“Nghe nói các ngươi ở ngoài thành gặp mai phục?” Hắn giương mắt nhìn ta.
Ta cười hắc hắc: “Ừ, thiếu chút không trở về được.” Hắn sắc mặt căng thẳng, trong lòng ta chấn động một phen, vỗ vỗ Đế Lưu: “Ta gặp được sư thúc. Hiện tại Hoắc Dương đã đánh không lại ta.”
Hai mắt hắn sáng lên.
Ta tranh thủ rèn sắt khi còn nóng nói: “Nhanh, bái ta làm sư phụ, ta dạy ngươi.”
Hắn rõ ràng do dự một chút, Tiểu Lam ở một bên ha ha cười. Bên cạnh một thanh âm ôn nhu nói: “Ngươi lại bắt nạt Khải nhi.” Ta quay đầu nhìn: “Yên Chi!”
Trầm Yên Chi một thân trang phục nữ tử của Liêu Đông, đầu trên còn đội một chiếc mũ có gắn chân trâu, rực rỡ chói mắt, mĩ lệ cực kỳ. Ta lập tức cao hứng, xông tới, gắt gao ôm lấy nàng.
Đang ôm chặt, một bên Mộ Dung Khải bắt lấy ta, đem ta kéo về phía sau: “Ôm loạn cái gì?” Tiểu Lam cũng hướng về ta nháy mắt ra hiệu: “Tiểu thư, không thể ôm loạn!”
Ta ngẩn ngơ, đây là tình trạng gì?
Lại thấy Trầm Yên Chi có chút lúng túng lại có chút thẹn thùng cười, ta cảm thấy khó hiểu sờ sờ đầu.
Lấy kinh nghiệm của ta phán đoán, kia rõ ràng là nụ cười xuân tình rạo rực nha! Nhưng Trầm Yên Chi, nàng cùng ai? Ta nghiêng đầu nhìn nhìn Mộ Dung Khải, cực kỳ hoảng sợ.
Lại nghe Mộ Dung Khải nghiêm mặt đối với Trầm Yên Chi nói: “Trầm di, ngươi hảo hảo ngồi, cách kẻ lỗ mãng này xa một chút.”
Ta tức giận trừng mắt nhìn hắn, ai là kẻ lỗ mãng. Lại lườm Trầm Yên Chi một cái, đem nàng đánh giá một phen, càng xem càng không thích hợp, rốt cuộc là lạ ở chỗ nào?
Lại nghe một thanh âm tươi cười từ bên trong phòng truyền tới: “Yên Chi, Khải nhi, còn không mời Chiến hộ pháp, Hoắc thiếu hiệp vào đây.”
Ta nghi ngờ — sẽ không phải, là Mộ Dung Hoàng chứ?
Như để xác minh suy nghĩ của ta, Trầm Yên Chi cùng chúng ta đi vào trong phòng, đứng ở sau lưng ta. Hoàng Vương gia đang ngồi nghiêm chỉnh ở chủ vị lại nhìn chòng chọc nàng: “Yên Chi, ngươi ngồi xuống đi.” Trầm Yên Chi gật gật đầu, chậm rãi đi đến bên chỗ tay trái Hoàng Vương gia, ngồi xuống.
Hoàng Vương gia cười nói: “Lâm minh chủ, hôm nay các ngươi thuận lợi từ Thiên Sơn trở về, không phải song hỷ lâm môn sao?” Lâm Phóng ngồi ở bên phía tay phải hắn cười, cái loại cười giả này, nhìn không ra biểu tình chân thật của hắn. Ta chuyển cái ánh mắt hướng về phía Tiểu Lam, Tiểu Lam hạ giọng nói nói: “Yên Chi cô nương có thai.”
“Cái gì?” Ta cực kỳ hoảng sợ, lập tức nhìn Trầm Yên Chi, quả nhiên nhìn thấy bụng nàng hơi hơi to ra, khó trách vừa rồi nhìn cảm thấy không giống lúc trước!
Bên kia Mộ Dung Khải bỗng nhiên duỗi tay, ta đứng ngây không động đậy. Hắn nắm được tóc của ta, lung tung xoa xoa, có chút cười nói: “Ngu ngốc!”
Ta không để ý hắn, lại nhìn nhìn Lâm Phóng, hắn cùng Hoàng Vương gia đang nói cái gì đó, tựa hồ không chút để ý đến sự tình bên này. Mà Trầm Yên Chi, một cặp mắt sáng nhìn ta, nàng hướng về ta khẽ gật đầu, ánh mắt ấm áp mà bình tĩnh.
Buổi tối, Hoàng Vương phủ ở biệt viện mở tiệc chiêu đãi chúng ta. Tổng cộng có Lâm Phóng, Hoắc Dương, ta, Mộ Dung Khải, Trầm Yên Chi, mấy người quản gia. Yến vương ái nữ – Mộ Dung Lâm đã lâu không gặp mặt cũng tới.
Hoa viên to như vậy, lò lửa ấm áp. Tám người vừa vặn một bàn, nâng cốc nói cười. Hôm nay Hoàng Vương đặc biệt để cho người Giang Nam làm thức ăn, vô cùng hợp khẩu vị. Khoảng khắc, ta cùng Hoắc Dương đã đem đồ ăn trên bàn càn quét gần một nửa, rất thoải mái.
Lâm Phóng tất nhiên là cùng Hoàng Vương gia thông cảm lẫn nhau, Trầm Yên Chi hiện tại không ăn nhiều chỉ vì nàng đang mang bầu thôi. Mộ Dung Khải cũng cố gắng ăn uống nhã nhặn, vẫn trừng ta, ta nhịn không được muốn trêu hắn, nhìn hắn muốn gắp món nào, ta đều giành trước một bước gắp lấy. Làm nhiều lần, hắn thân thủ không bằng ta, tức giận trừng ta vài cái. Cuối cùng bị Lâm Phóng nhàn nhạt liếc nhìn ta, ta mới đành phải thu liễm.
Ta ngồi ở bên tay trái Lâm Phóng, Mộ Dung Lâm bị sắp xếp ngồi cạnh Trầm Yên Chi, cách nhau cũng thật xa. Nàng to gan lại xinh đẹp, hai lần ba lượt tìm Lâm Phóng hỏi một chuyến hành trình này, Hoắc Dương một bên như trở thành người khác, cướp lời hồi đáp, khiến cho Mộ Dung Lâm rất phiền muộn. Ta cảm thấy tiểu tử này cũng thật có nghĩa khí.
Ta lại nhìn Mộ Dung Lâm, kỳ thật nàng đối với Lâm Phóng ái mộ rất rõ ràng, mọi người đều nhìn ra. Ta lại càng sớm đã nhìn ra. Ta thật sự thích tính cách của nàng, tuy nhiên muốn Lâm Phóng, không có cửa đâu. Lâm Phóng cũng một bộ dạng lễ phép lạnh lùng đối với nàng, khiến cho ta rất yên tâm.
Đây mới là Lâm Phóng. Ta cùng hắn lâu như vậy, chưa từng thấy qua hắn đối với nữ tử khác liếc mắt một cái. Có một lần, ta đã từng hỏi hắn, hắn đáp: “Chưa từng.”
“Ngươi cũng đã hơn hai mươi, thật sự chưa từng?” Ta hiếu kỳ truy hỏi.
Hắn nói: “Vốn không biết, trên đời này còn có nữ tử như vậy.” Lại cúi đầu nhìn ta nói: “Trên đời này, cũng chỉ có một mình nàng.”
Ta nhất thời nói không ra lời.
Nghĩ đến đây, trong lòng ta cảm thấy thật ngọt ngào, lại nhìn Mộ Dung Lâm bàn đối diện, trong lòng có chút thương hại — Lâm Phóng tốt như vậy, nữ tử thích hắn, hẳn là rất nhiều.
Ta tự giễu nghĩ, đã bị Tấn triều công chúa cướp đi một người trúng ý mình. Thật sự không thể lại bị cướp đi một lần nữa. Hắn là Lâm Phóng, không phải Ôn Hựu. Hắn không có gia tộc hoàng đế, hắn chỉ có ta.
Lại nghe Hoàng Vương gia trầm giọng nói: “Hôm nay, đại ca hiến nhân sâm vạn năm cho phụ vương.”
Hắn nói đại ca, đó là Đạt vương gia.
Chúng ta đều không có lên tiếng. Lâm Phóng nói: “Vương gia, là ta tính sai, mới khiến cho bọn hắn đoạt đi nhân sâm.” Hoàng Vương vội vàng khoát tay: “Lâm minh chủ, chớ hiểu lầm. Ta không phải trách các ngươi. Chỉ cần nhân sâm hiến cho phụ vương, có khả năng cho phụ vương kéo dài tuổi thọ, chúng ta huynh đệ ai hiến đều giống nhau. Hơn nữa hôm nay, ta cũng đem trân bảo khác các ngươi mang về, hiến cho phụ vương, phụ vương cũng rất cao hứng.”
Lời này nói ra có điểm giả tạo. Ta khó chịu cắm đầu ăn cơm.
Lại nghe Lâm Phóng nói: “Nếu như thế, chúng ta ở đây quấy rầy đã lâu, ngày mai sẽ cáo từ.” Vừa dứt lời, Hoàng Vương, Mộ Dung Lâm đồng thời “A” một tiếng. Một bên Mộ Dung Khải hô hấp đột nhiên tăng thêm. Trong lòng ta lại cảm thấy thích thú, ra ngoài lâu như vậy, ta cũng rất muốn trở về.
Hoàng Vương trầm tư một chút, nói: “Gấp như vậy sao?” Hắn bỗng nhiên liếc mắt nhìn Mộ Dung Lâm, nói: “Lâm minh chủ, không biết ngươi cảm thấy ấu muội Lâm nhi của ta như thế nào?”
Tác giả có chuyện muốn nói: Đói chết …