Nhớ tới năm tháng ở chung với sư phụ, có khổ có vui, có vui có buồn, con mắt không kìm lòng nổi đỏ lên. Có người rơi nước mắt, trong miệng lẩm bẩm: Sư phụ... "Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn!" Thương Thần Vô Địch đứng dậy: "Sau ngày hôm nay, các ngươi cứ rời khỏi sơn môn đi, sau này cũng không cần tới đây nữa! Bởi vì, vi sư cũng chuẩn bị rời khỏi đây! Từ nay về sau, gặp lại ở chân trời góc biển, chỉ có thể xem duyên phận thôi!" Rốt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.